Yêu Giả Vi Vương

Chương 664: Vân Phi Dương?

Âu Dương Lãnh Yên ngẩn ra. Nàng không khóc nữa, trái lại ngồi dậy, mày liễu nhíu lại, trầm ngâm. Nàng lại quên mất mình đang lõa lồ, khi ngồi dậy phong quang tuyệt mỹ trước ngực lập tức lộ rõ. Mắt Tiêu Lãng nhìn thấy, liền sôi trào, tiểu gia hỏa của hắn lại kích động.Âu Dương Lãnh Yên cảm nhận được, lập tức trừng mắt với hắn một cái, sau đó đứng lên thân thể bay vào trong biển Băng Tuyết, giống như một mỹ nhân ngư xinh đẹp đang bơi lội ở trong biển. Cho dù Tiêu Lãng gặp phải một vấn đề hết sức nan giải, nhưng chí ít hắn đã khôi phục được ký ức, trở lại là Tiêu Lãng nàng đã biết trước kia. Điều này khiến nàng rất vui mừng.Thân thể Tiêu Lãng cũng bắn mạnh rơi vào trong nước biển lạnh lẽo. Tà hỏa trong đầu hắn được nước biển dập tắt. Hắn tắm rửa sạch sẽ một chút, lại nhảy lên hoang đảo lấy ra một áo choàng mặc vào. Sau đó hắn ngồi ở trên một tảng đá, lặng lẽ nhìn cảnh Âu Dương Lãnh Yên tắm rửa.Ánh trăng không mấy liêu nhân, nhưng cảnh tượng trước mắt lại có thể khiến bất kỳ nam tử nào cũng phải chảy máu mũi. Vẻ mỹ lệ của Âu Dương Lãnh Yên thực sự không thể hoài nghi. Nàng không có vẻ đẹp thanh thuần thoát tục như Mộc Tiểu Yêu, không có vóc người nóng bỏng như Đông Phương Hồng Đậu, cũng không có vẻ yêu mị từ trong xương tủy như Liễu Nhã, nhưng nàng có vẻ đẹp đầy quyến rũ độc nhất của một thiếu phụ, cùng với vẻ lãnh diễm, cao quý của một người xuất thân danh môn thực lực cường đại.Một khi nữ tử thả ra cũng rất cởi mở, chứ đừng nói là Âu Dương Lãnh Yên còn là một thiếu phụ. Nếu như lần đầu tiên nàng và Tiêu Lãng hoan ai là do hồ đồ, bi phẫn e lệ, nhưng lần này nàng lại tỉnh táo cảm nhận. Nàng cũng cam tâm tình nguyện, còn cảm giác... hết sức tuyệt vời và phong phú.Giờ phút này nhìn thấy ánh mắt mê say của Tiêu Lãng, trên mặt nàng có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại hết sức vui mừng. Nam tử mình thích trầm mê đối với thân thể mình là chuyện vui mừng của mỗi nữ tử.Sau khi bơi lội thỏa thích trong biển một hồi, Âu Dương Lãnh Yên giống như một mỹ nhân ngư bắn mạnh tới. Nàng ở trong không trung lấy ra bộ y phục mặc vào, sau đó bay vụt đến bên cạnh Tiêu Lãng, ngồi dựa vào hắn. Sau khi im lặng một hồi, lúc này nàng mới khuyên hắn nói:- Đừng nghĩ nhiều như thế. Mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết. Chỉ có điều ngươi không thể tu luyện thiên đạo vô tình nữa. Ta thật sự không thích dáng vẻ ngươi lạnh lùng vô tình. Nếu như ngươi đã cảm ngộ một tia thiên đạo, như vậy ngươi có thể tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Nếu như ngươi đột phá chiến kỹ Thiên Ma thất trọng, có thể đạt được Thiên Đế Cảnh. Chỉ cần đạt được Thiên Đế Cảnh, người bình thường tất nhiên không dám chọc giận ngươi. Lại thêm ngươi có quan hệ với nhà chúng ta, Thần Khải gia, và cả Mê Thần Cung, Thiên Đế Chí Tôn cũng sẽ không tự nhiên tìm ngươi để gây sự!Tiêu Lãng sửng sốt, sau đó lập tức nghi hoặc hỏi:- Chỉ cần cảm ngộ một tia thiên đạo, là có thể tu luyện tới chiến kỹ Thiên Ma thất trọng sao?Âu Dương Lãnh Yên không nắm chắc nói:- Hẳn là có thể đi. Năm đó mấy võ giả tu luyện tới lục trọng, cảm ngộ thiên đạo cũng không sâu. Theo lý thuyết chiến kỹ Thiên Ma cũng không cần cảm ngộ thiên đạo quá sâu. Bởi vì tu luyện chiến kỹ Thiên Ma chính là thân thể!- Ta thử xem!Tiêu Lãng lập tức lấy ra một huyền thạch, nhanh chóng luyện hóa. Quả nhiên năng lượng trong huyền thạch nhanh chóng được thân thể hấp thu. Hắn lại có thể tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma.Điều này khiến Tiêu Lãng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Như Âu Dương Lãnh Yên nói, chỉ cần hắn đột phá đến thực lực Thiên Đế, có Âu Dương phủ, Thần Khải phủ, quan trọng nhất là người Thiên Châu không hiểu rõ quan hệ giữa mình và Mê Thần Cung, hẳn là không ai dám trêu chọc mình. Đến lúc đó, sau khi đạt được Thiên Đế Cảnh, hắn sẽ trở lại Mê Thần Cung một chuyến, đi cấm địa Cổ Thần, lấy sinh mệnh nguyên châu phục sinh cho Độc Cô Hành xong, cả đời này thực lực không tăng thêm cũng không sao.Về phần... Thiên đạo vô tình không luyện cũng được!Hắn vẫn là một người cảm tính, cũng là một người trọng tình trọng nghĩa. Giờ phút này hắn đã khôi phục ký ức. Ý niệm hữu tình hoàn toàn áp chế thiên đạo vô tình. Cho dù là thời điểm mất trí nhớ hắn, ở sâu trong linh hồn hắn vẫn có một chút ý niệm hữu tình chống lại thiên đạo vô tình. Bằng không mấy ngày này, không ngừng bị thương tổn về mặt tình cảm, hắn đã sớm đột phá thiên đạo vô tình nhị trọng, trở thành người thực sự vô tình.Giờ phút này khôi phục nhớ, trong lòng hắn càng cảm thấy mâu thuẫn đối với thiên đạo vô tình. Hắn nhớ tới tiểu thư Hòa Nhi, nhớ nàng đã vô số lần lặng lẽ khóc không thành tiếng. Hắn nhớ lúc mình rời đi, dáng vẻ nàng lệ rơi đầy mặt tan nát cõi lòng. Hắn cực kỳ thống hận thiên đạo vô tình, cũng không muốn khiến mình biến thành một hung thú vô tình máu lạnh mang hình người.- Sau đó đánh chết ta cũng không tu luyện thiên đạo vô tình, vận dụng Vô Tình Kiếm nữa!Tiêu Lãng lặng lẽ đưa ra quyết định, tạm thời bản thân không nghĩ tới chuyện thiên đạo vô tình nữa. Thật ra hiện tại hắn có thể luyện hóa huyền thạch, trước hết tăng thực lực thêm một bước rồi nói sau.Hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng nói:- Gần đây Thiên Châu có chuyện gì lớn không? Thần Hồn Phủ thế nào?Âu Dương Lãnh Yên nhớ lại một chút, lắc đầu nói:- Cũng không có chuyện gì lớn. Phó chủ phủ Thần Hồn Phủ ngươi mời tới có năng lực quản lý rất giỏi. Một Chúng Sinh cảnh nho nhỏ lại có thể đè ép được vô số cường giả Nhân Hoàng. Hiện tại rất nhiều gia tộc Thần Hồn Phủ đều bị hắn thu phục. Ừm... Gần đây thật ra phía tây Thiên Châu xảy ra một chuyện lạ. Một cường giả thần bí đột nhiên trong thời gian một ngày một đêm, đã tiêu diệt tất cả cường giả trong một phủ vực, trở thành bá chủ một phủ vực, đổi tên thành Phi Dương Phủ...- Chờ một chút! Phi Dương Phủ?Trong đầu Tiêu Lãng hiện ra một cái tên. Hắn nhất thời rùng mình. Vân Phi Dương!Thật sự có thể trùng hợp như thế sao? Thực lực của Vân Phi Dương sẽ không nâng cao nhanh như vậy chứ? Hắn lập tức hỏi:- Có tư liệu tỉ mỉ về người kia không?- Không có tư liệu!Âu Dương Lãnh Yên lắc đầu nói:- Người này đột nhiên quật khởi, lấy thực lực Nhân Hoàng nhất trọng quét ngang Nhân Hoàng cảnh. Quỷ dị nhất chính là, người này có bối cảnh cường đại. Ngay cả điện chủ Tinh Thần bá chủ phía tây cũng vô cùng kiêng kỵ, đã phát ra thông báo, ra lực bảo vệ Phi Dương Phủ...Âu Dương Lãnh Yên kể lại tường tận chuyện quỷ dị này. Tiêu Lãng nghe xong, lông mày nhíu chặt lại. Hắn lập tức khẽ lắc đầu, tự bảo mình quá khẩn trương. Thời điểm Vân Phi Dương và Vân Tử Sam mất tích, thực lực mới đạt tới Chiến Thánh? Lúc này mới được bao nhiêu thời gian? Hắn tuyệt đối không thể đột phá Nhân Hoàng cảnh. Cho dù có thể đạt được Nhân Hoàng cảnh, làm sao có khả năng quét ngang Nhân Hoàng cảnh?Lại nói nữa cho dù cha con bọn họ thành công đến Thiên Châu, hai võ giả vực diện cấp thấp, làm sao có thể có chỗ dựa thế lực lớn được? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có chỗ dựa là thế lực lớn, nhưng có thế lực gì có thể lớn hơn Tu La điện? Cha con bọn họ làm sao có thể có chỗ dựa như vậy được?Sau khi xác định không phải là Vân Phi Dương, Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi:- Gần đây, Thần Khải phủ có tốt không?Âu Dương Lãnh Yên nhíu mày, nói:- Không tốt lắm. Hải thú không ngừng tiến công, người Thần Khải phủ không ngừng di chuyển. Ai... Đây là chuyện không có cách giải quyết được. Thần hồn của người hạ nguyền rủa quá quỷ dị. Sợ là Mê Thần Cung và Diệt Hồn Điện cũng không thể làm được gì. Bằng không bọn họ sẽ không ngồi yên không để ý như vậy! Trừ phi gia tộc Thần Khải di chuyển khỏi Thần Khải phủ. Bằng không hải thú sẽ không bỏ qua.- Ai...Tiêu Lãng khe khẽ thở dài, âm thầm xấu hổ. Lần trước hắn đi Mê Thần Cung, bởi vì quá khẩn trương lại quên hỏi thăm cung chủ Mê Thần Cung, xem có biện pháp nào phá được nguy cơ cho Thần Khải phủ hay không. Chỉ có điều bây giờ nghĩ lại, người của Mê Thần Cung cũng không tệ lắm. Nếu như có biện pháp bọn họ hẳn đã sớm ra tay.Nghĩ tới đây, trong đầu Tiêu Lãng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bởi vì lần trước linh hồn mình thiếu chút nữa sụp đổ, nhưng vì sao người của Mê Thần Cung lại không hề xuất hiện? Vạn nhất vận may của mình không tốt, không phải mất trí nhớ mà linh hồn bị hao tổn biến thành một kẻ ngốc sao?