Yêu Giả Vi Vương

Chương 477: Vua Thợ Săn

Phá Ma Thành là một tiểu thành nằm ở phía nam Phá Thiên phủ. Tiểu thành này ở gần núi Mê Tung, cho nên thành thị này rất phồn hoa. Đặc biệt là gần đây có vô số thợ săn tiền thưởng tới đây, khiến trong thành có chút đông đúc.Giờ phút này trong thành náo nhiệt khác thường. Mấy ngày nay núi Mê Tung có chuyện lớn xảy ra. Tuy rằng vô số thợ săn tiền thưởng trong thành không dám dính líu vào, nhưng có rất nhiều người lén lút tra xét. Chuyện trên núi đã sớm được truyền khắp tiểu thành.Tiểu cô nương kia có thuyền Thiên Cơ cao cấp, thần binh chí tôn lại là tiểu thư của gia tộc Âu Dương đứng đầu Thiên Châu? Trên người tiểu cô nương này còn có bảo giáp Nghê Thường chí bảo đứng thứ tám trong thiên hạ?Mười mấy cường giả Nhân Hoàng bị một câu nói của một Thiên Đế Âu Dương gia buộc phải tự sát? Những tin tức này quá mức chấn động lòng người. Ngươi gọi xem những võ giả kia làm sao có thể không chú ý được?Xưa nay người của Âu Dương gia rất thần bí, ít khi xuất hiện ở trước mặt thế nhân, cho dù có chuyện lớn cũng chỉ lặng lẽ ra tay. Ví dụ như tám mươi năm trước chuyện tranh đoạt bảo giáp Nghê Thường, nếu không phải do một Thiên Đế tiết lộ, không một ai biết được bảo giáp này cuối cùng rơi vào nhà đó.Ví dụ như trước đây không lâu tại mộ Long đế hồ Đông Tử, có rất nhiều gia tộc trong thập đại gia tộc đều phái người đến, nhưng người của Âu Dương gia lại không hề lộ diện. Cũng không biết bọn họ không có hứng thú, hay là đang ẩn nấp ở gần đó lén lút ra tay.Không có ai biết được thân phận cụ thể của Âu Dương Ấu Trĩ, cũng không người nào biết tên cường giả Thiên Đế kia là ai. Ngay cả lai lịch của Tiêu Lãng và Thanh Minh cũng trở nên thần bí.Chỉ có điều có thể dự đoán được, cái tên Âu Dương Ấu Trĩ chẳng mấy chốc sẽ được truyền khắp thiên hạ. Dù sao nhỏ tuổi như vậy, đã nắm giữ bao nhiêu trọng bảo như thế, hơn nữa vừa bị công kích, gia tộc của bọn họ lập tức phái một Thiên Đế đến. Vị trí của Âu Dương Ấu Trĩ ở trong gia tộc nàng chắc chắn rất cao. Qua mấy năm nữa, với thân phận và địa vị như vậy sợ rằng tiểu cô nương này sẽ là họa thủy xinh đẹp trong bảng thập đại mỹ nhân.Vèo!Một nơi hoang vắng phía ngoài thành, một chiếc chiến xa Thiên Cơ phá không lao đến. Tiêu Lãng và Thanh Minh đã đi loanh quanh nơi này một hồi lâu, rốt cuộc mới tìm được thành thị này. Hai người không biết, bởi vì hai người tìm nhầm đường, các thám tử núi Mê Tung thám tử đã truyền chuyện trên núi tới bên trong tiểu thành. Hiện tại trong thành có vô số người đang bàn tán về bọn họ.Tiêu Lãng đã sớm thu hồi chiến xa Thiên Cơ. Hắn và Thanh Minh một đường lao nhanh vào thành. Ở cửa thành hai người đã phát hiện có điều không ổn. Bởi vì bọn họ thấy thái độ của những Phá Thiên quân đối với hai người vô cùng cung kính, thậm chí còn có một chút nịnh nọt.Đám người kia cũng không lộ ra sát ý và ác ý, Tiêu Lãng đơn giản không để ý tới, trực tiếp tiến vào thành.- Chính là bọn họ. Bọn họ chính là người của Âu Dương gia. Ta ở trong núi Mê Tung đã từng nhìn thấy bọn họ!- Người của Âu Dương gia sao? Người của gia tộc đứng đầu Thiên Châu sao? Quả nhiên không giống với mọi người. Ngươi nhìn dáng vẻ bọn họ bước đi kìa, tự nhiên có một khí thế của bá vương...- Đúng vậy. Ngươi nhìn thiếu niên tóc trắng kia xem. Trong ánh mắt đều có sát khí nhàn nhạt. Trong ánh mắt thản nhiên nhìn thoáng qua, chứa khí tức vương giả quân lâm thiên hạ!- Oa, công tử tóc trắng thật anh tuấn. Mau nhìn mau nhìn đi. Hắn lại nhìn ta một cái. Lẽ nào hắn có hứng thú đối với ta? Ai nha nha, xấu hổ chết người...Sau khi Tiêu Lãng và Thanh Minh vào trong thành rất nhanh đã bị nhận ra. Rất nhiều người lặng lẽ chỉ chỉ chỏ chỏ, khe khẽ bàn luận.Thính lực của Tiêu Lãng không tồi, mơ hồ có thể nghe thấy một chút. Hắn không kinh ngạc vui mừng, trái lại lập tức âm thầm đề phòng. Hắn và Thanh Minh liếc mắt nhìn nhau. Sau đó hai người đều nhìn thẳng, dáng vẻ rất ngạo mạn, nhưng lặng lẽ tăng tốc.Nếu như hai người đúng là người của Âu Dương gia đương nhiên sẽ không sợ. Vấn đề là bọn họ không phải! Hơn nữa hai người đã từng bị bắt đi sơn trang Phá Hài. Phá Thiên phủ có không ít người biết được thân phận của hai người.Phá gia đã có hai trưởng lão bị chết. Sơn phỉ núi Mê Tung còn do trưởng lão Phá gia khống chế. Cũng không biết bọn chúng với Phá gia có quan hệ hay không.Trước khí Phá gia đưa ra phản ứng, bọn họ nhất định phải rời khỏi Phá Thiên phủ.Tiêu Lãng nhanh chóng chạy tới Tu La điện, nghênh ngang đi vào. Dưới sự dẫn dắt của thị nữ, hắn đi tới một phòng nhỏ.- Ta đến giao nhiệm vụ!Tiêu Lãng quay về lão già ở trong phòng nhanh chóng nói, tiếp đó lấy ra mấy Tu Di Giới đưa cho lão già, lại nói:- Những lệnh bài và đầu người này là của sơn phỉ núi Mê Tung. Các ngươi lập tức xác nhận. Ta có việc phải đi ngay!Quản sự trung niên ban đầu không để ý, cho rằng Tiêu Lãng chỉ giết chết mấy tên sơn phỉ trong núi Mê Tung mà thôi. Hắn tùy ý tiếp nhận Tu Di Giới, dùng ý niệm quét qua. Con ngươi của hắn lập tức co lại, trên mặt lập tức biến sắc. Hiển nhiên hắn hoảng sợ trước vô số đầu và lệnh bài bên trong đó.Sau khi ngây người một lúc, hắn vội vàng cung kính gật đầu nói:- Hai vị đại nhân chờ một chút. Ta sẽ lập tức sai người ta đi nghiệm chứng. Rất nhanh sẽ có hồi đáp!Quản sự trung niên bước nhanh ra khỏi phòng. Chỉ một lát sau hắn đã trở về, đánh tiếng bảo thị nữ bưng trà rót nước cho Tiêu Lãng và Thanh Minh.Cho dù thực lực của Tiêu Lãng và Thanh Minh nhìn có vẻ rất thấp, nhưng trong Tu Di Giới có nhiều đầu người và lệnh bài như vậy, chứng tỏ bản thân có một loại thực lực nào đó. Số lệnh bài trong đó, có một ít đều là võ giả Nhân Hoàng cảnh.Tiêu Lãng cũng không biết Tu La điện nghiệm chứng thế nào. Chỉ có điều là thương hội lớn nhất Thiên Châu, không cần hoài nghi về danh dự và chữ tín của bọn họ. Thật ra mình cũng không phải đến để lừa đảo.Nghiệm chứng cần một ít thời gian. Tiêu Lãng tiếp nhận danh sách nhiệm vụ lên xem thử ở phủ vực gần đó có nhiệm vụ nào dễ dàng, thuận tiện trực tiếp truyền tống đi phủ vực đó.Điều khiến Tiêu Lãng thất vọng chính là, loại nhiệm vụ có thể kiếm được rất nhiều huyền thạch giống như ở núi Mê Tung, trong phủ vực gần đó hiện tại chỉ có một, còn là từ Hắc Lân phủ phát ra.Phía đông Hắc Lân phủ có một rừng rậm lớn siêu cấp, tên là rừng rậm nguyền rủa. Bên trong có vô số hung thú cường đại. Thời gian trước trong rừng rậm nguyền rủa có hung thú bạo động. Gia tộc Hắc Lân hiện tại có phần không chịu được, chỉ có thể phát ra nhiệm vụ cao cấp, kêu gọi các cường giả đi vào hỗ trợ trấn áp hung thú.Nhiệm vụ này có tiền thưởng rất mê người, nhưng đáng tiếc là Hắc Lân phủ. Hơn nữa muốn nhận tiền phải tới gặp trưởng lão trong Hắc Lân phủ bên ngoài rừng rậm nguyền rủa. Tiêu Lãng không có hứng thú, cũng không dám qua bên đó.Sau nửa canh giờ, Tiêu Lãng chưa tìm được một nhiệm vụ thích hợp, kết quả nghiệm chứng đã có.Sau khi nghe xong báo cáo, Tiêu Lãng rất hài lòng, Tu La điện quả nhiên làm việc nhuần nhuyễn. Kết quả nghiệm chứng chưa vào, tiền thưởng đã rất nhanh được đưa lên. Tổng cộng hơn hai ngàn huyền thạch Hoàng phẩm.Nhìn lướt qua số huyền thạch trong Tu Di Giới, trong lòng Tiêu Lãng trở nên kích động, có cảm giác của người nghèo đào được thùng vàng lớn nhất. Hắn và Thanh Minh đứng lên đang chuẩn bị rời đi, quản sự trung niên kia lại đột nhiên mở miệng nói:- Đại nhân, chờ một chút!- Có việc gì?Tiêu Lãng hơi nhíu mày, âm thầm cảnh giới.Quản sự trung niên cung kính mỉm cười nói:- Lần này, đại nhân hoàn thành nhiệm vụ vượt mức. Mong đại nhân đưa lệnh bài cho ta một chút. Tu La điện sẽ ghi chép công trạng cho đại nhân. Chờ tới khi đại nhân đủ công trạng, sẽ phát lệnh bài thợ săn Vương. Đến lúc đó đại nhân có thể tiếp nhận nhiệm vụ trên cấp tám. Số tiền thưởng có thể siêu cấp phong phú!- Ồ!Tiêu Lãng cũng không để ý nhiều, tiện tay ném lệnh bài cho người này. Quản sự trung niên thu hồi lệnh bài, đi tới một bên ghi chép.Ghi chép xong xuôi, Tiêu Lãng và Thanh Minh lập tức đứng dậy, chạy tới quảng trường trong thành. Khi hai người nhìn thấy Truyền Tống Trận chớp hiện, con mắt đều sáng lên.Thời điểm hai người tới Thiên Châu, nghèo đến mức trên người không có nổi một viên huyền thạch. Giờ phút này bọn họ lại phải tiêu xài huyền thạch cực kỳ trân quý, xa xỉ đi Truyền Tống Trận một hồi.