Yêu Giả Vi Vương

Chương 466: Tông Xe

- Chiến xa Thiên Cơ dừng lại!Phía trên một cánh đồng hoang, chợt có một rừng rậm giống như lạch trời trải dài giống như vô tận. Tiêu Lãng lập tức cho chiến xa Thiên Cơ dừng lại ở phía trước rừng rậm. Hắn đứng lên dõi mắt nhìn xa về phía trước. Sau khi xác định không nhìn thấy điểm cuối, hắn bất đắc dĩ khống chế chiến xa bay sang bên trái.Rời khỏi tiểu thành đã ba, bốn ngày, hắn vẫn khống chế chiến xa bay ở trong vùng hoang dã, cố gắng hết sức đề phòng những nơi có nhiều người. Mấy ngày đi rất thuận lợi, giờ phút này lại bị rừng rậm chặn đường đi.Gặp rừng đừng vào!Thiên Châu có vô số rừng rậm. Trong những rừng rậm này cơ bản đều có hung thú. Rừng rậm càng lớn hung thú càng nhiều càng cường đại. Giờ phút này rừng rậm này lớn như vậy, hắn tất nhiên không dám dễ dàng tiến vào. Hắn chỉ có thể bay sang một bên, xem có thể đi vòng qua hay không.Thật ra chiến xa Thiên Cơ có thể bay lên rất cao, từ trong trời cao bay qua rừng rậm. Nhưng hắn không dám bay trên không trung. Bởi vì hắn chưa từng thấy qua bất kỳ võ giả nào bay lên trên không trung một trăm ngàn mét. Bản thân hắn cũng mơ hồ có cảm giác, trên không trung dường như càng nguy hiểm hơn.Bay theo phía bên trái hai canh giờ, Tiêu Lãng vẫn không nhìn thấy điểm cuối. Hắn suy nghĩ một chút sau đó bay thẳng vào trong rừng rậm.Rừng rậm này chỉ cách thành thị gần đó lộ trình mấy ngày đường. Tiêu Lãng không tin bên trong thật sự có hung thú cường đại. Còn hung thú bình thường Tiêu Lãng căn bản không để ở trong lòng. Dựa vào tốc độ của chiến xa Thiên Cơ, hung thú bình thường tuyệt đối không đuổi kịp được.- Ngao! Xì xì! Ngao!Chiến xa vừa bay vào bên trong rừng rậm, phía dưới lập tức có tiếng ồn ào. Cổ thụ lay động, tiếng kêu của hung thú liên tiếp vang lên không ngừng.Tiêu Lãng và Thanh Minh cảm thấy may mắn chính là không có một con hung thú cường đại nào đuổi theo. Thật ra trong rừng cây rậm rạp có một vài loại hung thú với hình dáng kỳ lại bay ra. Chỉ có điều chúng đều có hình thể rất nhỏ, tốc độ cũng kém quá xa. Sau khi đuổi một hồi, chúng liền biến mất ở trong những tán lá.Vèo!Chỉ một lát sau, chiến xa Thiên Cơ đã bay sâu gần ngàn mét bên trong rừng rậm. Ngay thời điểm Tiêu Lãng cho rằng không có việc gì, phía trước đột nhiên bắn ra một cái đuôi cực lớn. Cái đuôi này dài nhỏ, giống như từ trong hư không bắn ra vậy. Tốc độ của nó nhanh đến mức dọa người. Bởi vì tốc độ quá nhanh, trong không trung hình thành một tiếng gió rít. Tiếng rít chói tai khiến toàn thân người ta nổi da gà.- Chiến xa Thiên Cơ, quẹo trái!Tiêu Lãng quát lớn. Con hung thú này còn chưa k thấy được thân thể, chỉ một cái đuôi đã dài khoảng mấy ngàn mét. Có thể tưởng tượng ra được hung thú này cường đại đến mức nào.Cái đuôi của nó vẫn dẻo dai. Nếu như chiến xa bị cái đuôi kia cuốn lấy, phiền phức sẽ rất lớn.Tiêu Lãng khống chế rất đúng lúc. Chiến xa vòng qua phía trái, may mắn tránh được cái đuôi kia. Chỉ có điều cái đuôi kia ở trên không trung xoay một cái, lại đuổi theo chiến xa. Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn hồi nãy gấp mấy phần.- Quẹo phải! Hướng trên! Xuống phía dưới!Tiêu Lãng không ngừng khống chế chiến xa chuyển hướng mấy lần trên không trung. Cái đuôi kia giống như ngọn roi truy hồn, như ruồi bâu mật không ngừng phóng về phía chiến xa. Tốc độ nhanh như vậy, dựa vào con mắt để phán đoán căn bản không thể nào làm được. Tiêu Lãng chỉ có dựa vào cảm giác khống chế chiến xa tránh né.Bản năng chiến đấu biến thái của Tiêu Lãng đã phát huy tác dụng. Chiến xa đột ngột rẽ trái, thoắt cái lại rẽ phải nhanh chóng tránh né cái đuôi màu màu xanh dây dưa trên không trung.Thanh Minh nhìn ra, tim như muốn vọt lên tới cổ họng. Nhưng hắn cũng càng lúc càng bội phục Tiêu Lãng. Tiêu Lãng dường như có thể sớm đoán được vị trí cái đuôi kia công kích tới vậy. Mỗi lần Tiêu Lãng đều đưa ra mệnh lệnh cực kỳ chuẩn xác, gần như trong gang tấc liền tránh thoát được cái đuôi kia.Điều khiến Thanh Minh có chút vui mừng chính là đầu kia của cái đuôi vẫn ở nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Chỉ cần tiếp tục chống đỡ được hai, ba lần công kích nữa, chiến xa có thể thoát khỏi phạm vi công kích của nó.Tinh thần Tiêu Lãng căng thẳng tới cực điểm. Căn cứ vào tiếng gió, cái đuôi di chuyển có quy củ. Trong lòng Tiêu Lãng có trực giác, nhanh chóng đưa ra phán đoán, khống chế chiến xa bay lên trên không trung.- Xì xì!Rốt cuộc phán đoán của Tiêu Lãng đã xuất hiện sai lầm. Cái đuôi khổng lồ kia làm một động tác giả, thành công lừa được Tiêu Lãng. Trong nháy mắt chiến xa bị cái đuôi kia quấn quanh mấy vòng, kéo vào sâu trong rừng rậm.Vù!Tuy rằng thời điểm chiến xa bị cái đuôi đụng vào liền sáng lên một lồng ánh sáng, nhưng cái đuôi này không công kích, mà chỉ cuốn lấy chiếc chiến xa, lợi dụng lực lượng mạnh mẽ giằng co với chiến xa.Chiến xa liều mạng bay về phía trước. Cái đuôi kia lại liều mạng kéo chiến xa về phía sau. Kết quả đối kháng rất rõ ràng. Lực lượng của chiến xa yếu hơn một chút, bị cái đuôi kia chậm rãi kéo vào trong rừng rậm.Vèo!Tiêu Lãng động. Hắn không tiếp tục khống chế chiến xa nữa, thân thể bắn mạnh lên. Người vừa ra khỏi chiến xa, tay phải đã hào quang màu vàng sậm. Liệt Thần Thủ lóe lên đánh về phía cái đuôi đang cuốn lấy chiến xa.- Xì xì!Liệt Thần Thủ không gì không xuyên thủng, công kích cái đuôi màu xanh, lại không thể cắt nát cái đuôi này trong nháy mắt, chỉ có thể bóp nát một phần da thịt bên ngoài, cuối cùng chộp vào xương sống bên trong, nhưng làm thế nào cũng nắm được vào thêm nữa.- Hừ!Cánh tay Tiêu Lãng lập tức chuyển hướng, chộp một thường theo xương sống lưng. Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Lãng đã vồ nát một mảnh da thịt lớn.- A a!Phía xa trong rừng rậm, hung thú kia phát ra những tiếng kêu đau khổ. Cái đuôi kia bị đau buông lỏng chiến xa ra. Hai tay Tiêu Lãng vỗ lên trên cái đuôi một cái. Thân thể hắn lại bắn ngược về phía chiến xa lập tức khống chế chiến xa chạy trốn.Ầm!Trong chớp mắt chiến xa đã thoát khỏi phạm vi hoạt động của cái đuôi kia. Con hung thú kia cũng lộ ra thân thể cao lớn của nó. Nhìn dáng vẻ của nó xem ra rất giống với một con chuột lớn. Thân cao khoảng ngàn mét, mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục lập lòe. Nó nhìn chiến xa hóa thành một lưu quang bay đi, cái đuôi dài mấy ngàn mét đuôi nổi giận mạnh mẽ đập về phía đó. Một cái đập này nhất thời khiến vô số cây hoa cỏ gặp xui xẻo, tạo thành một khe lớn dài mấy ngàn mét.- Tại sao trong rừng rậm cách thành gần như vậy lại có hung thú cường đại như thế? Rốt cuộc cường giả Nhân Hoàng trong thành nghĩ như thế nào? Tại sao không đến tiêu diệt nó? Đây không phải là muốn hại chết người sao?Tiêu Lãng thầm mắng một tiếng. Cũng may phía trước đã có thể nhìn thấy đầu kia của rừng rậm. Có lẽ hung thú mạnh nhất của rừng rậm này chính là con hung thú đuôi dài kia.Hữu kinh vô hiểm vượt qua rừng rậm, bay ra bên ngoài khu hoang dã trăm dặm, Tiêu Lãng mới tìm một nơi để dừng lại. Trong thời gian mấy ngày trước, hắn cũng đã dừng lại, tu luyện huyền lực truyền vào chiến xa để bổ sung năng lượng, đề phòng xuất hiện tình huống giống như vừa nãy, không thể để chiến xa đột nhiên hết năng lượng được.Sau khi đào một sơn động nhỏ trong núi, bảo Tiểu Bạch cảnh giới, hắn và Thanh Minh bắt đầu đồng thời tu luyện, truyền huyền lực và huyền khí vào. Thanh Minh luyện hóa một viên huyền thạch, đã đạt đến Chiến Đế cao giai. Tiêu Lãng nói muốn đưa cho hắn thêm huyền thạch, hắn lại không dám tiếp tục luyện hóa nữa. Hắn chuẩn bị làm vững chắc năng lượng trong cơ thể rồi mới nói sau. Hắn tu luyện huyền khí tuyệt đối không giống như tu luyện chiến kỹ Thiên Ma.Sau ba ngày, hai người ra khỏi động trong núi khống chế chiến xa bay về phía tây nam. Chiến xa vẫn một đường bay trên vùng hoang dã, không dám tới gần quan đạo. Dù sao chiến xa Thiên Cơ là đồ quý giá như vậy, bị cường giả phát hiện có thể sẽ bị cướp đoạt.Cho dù Tiêu Lãng đã cố ý tránh xa quan đạo, vào đêm ngày thứ 5, hắn vẫn tông xe vào cường giả. Đây thật sự là tông xe. Ở trong một sơn cốc, chiến xa của hắn va chạm với một chiếc chiến xa trắng như tuyết.Chiến xa này thật sự tuyệt đẹp. Phía trước không có Thiên Mã hoặc là dị thú kéo. Rõ ràng nó cũng giống như thuyền Thiên Cơ của Tiêu Lãng.Điều khiến hắn và Thanh Minh rất kinh ngạc chính là, bên trong chiến xa lại có một tiểu cô nương đang ngồi. Hơn nữa chỉ là một tiểu cô nương khoảng mười một, mười hai tuổi. Ở gần đó không có bất kỳ cường giả nào bảo vệ!