- Đây là đằng xà, hung thú gần trăm vạn năm tuổi. Thực lực... quét ngang Nhân Hoàng cảnh! Tiêu Lãng, các ngươi sẽ nhẹ nhàng một chút. Gần cánh cửa lớn kia không có cấm chế. Chỉ có điều tảng đá hết sức cứng rắn. Một khi chúng ta vận dụng huyền lực hồn lực, xà đằng này sẽ tỉnh lại. Cho nên chúng ta không giúp ngươi được. Ngươi yên tâm đi. Không cần quan tâm có thành công hay không, chỉ cần ngươi có thể sống sót, ngươi đi hay ở tùy ý ngươi. Nếu như ở lại, sau này hãy cùng bản công tử hưởng thụ cuộc sống!Công tử Phá Hài truyền âm nói. Sau khi Tiêu Lãng nghe xong thân thể càng tê dại. Trong lòng hắn dậy lên một trận sóng to gió lớn. Nơi này rốt cuộc là phần mộ của ai? Ngay cả trấn thủ cửa lớn cũng là hung thú gần trăm vạn năm, quét ngang Nhân Hoàng cảnh.Võ giả Nhân Hoàng cảnh tại Thiên Châu được xem như nhân vật lớn. Đặc biệt là những tầng sau Nhân Hoàng ngũ trọng lại càng khó đột phá hơn. Mà mỗi lần đột phá qua một tầng thực lực liền tăng gấp đôi. Phá Thiên Phủ này chắc hẳn cũng không có mấy võ giả có thể đạt được tới Nhân Hoàng đỉnh phong. Phá Thiên Phủ phát hiện ra bảo địa, nhưng vẫn không lấy được đã chứng minh một điểm, Phá Thiên Phủ căn bản không có cường giả Thiên Đế. Chỉ có điều Thiên Châu to như vậy cũng không có nhiều cường giả Thiên Đế. Phủ vực có tới mấy triệu cái. Phá Thiên Phủ không có cường giả Thiên Đế cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.Trong lòng Tiêu Lãng buồn phiền. Trước tiên không nói đằng xà này có thể thức tỉnh, trực tiếp giết mình trong chớp mắt hay không, chỉ nói mình đào địa đạo này, sợ là không chạy khỏi Phá Thiên Phủ.Một bảo địa như vậy để cho mình biết được, đổi lại là bất kỳ một thế lực nào sao có thể thả mình rời khỏi? Cho dù công tử Phá Hài là người quang minh lỗi lạc trọng chữ tín. Nhưng các cường giả Phá Thiên Phủ hẳn sẽ không đồng ý chứ?Dưới ánh mắt uy hiếp của mấy tên cường giả Nhân Hoàng, Tiêu Lãng nơm nớp lo sợ đi về phía trước. Địa đạo lớn vô cùng. Trên đỉnh chóp thật ra có bảo thạch chiếu sáng. Không biết có phải là công tử Phá Hài sai người làm hay không, nhưng giờ phút này Tiêu Lãng rời khỏi cửa lớn ít nhất có mấy chục vạn mét, loáng thoáng có thể nhìn thấy trên tường đá gần cửa lớn có dấu vết từng bị công kích qua, loang loang lổ lổ.Tiêu Lãng bước chân rất nhẹ, vẫn bướt sát với vách tường bên trái, ánh mắt nhìn chăm chú vào cái đầu đằng xà to như một ngọn núi nhỏ đang xoay sang bên phải kia, cảm nhận khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên người nó. Trái tím Tiêu Lãng giống như sắp nhảy ra ngoài.Một trăm mét, một ngàn mét, một vạn mét!Tim Tiêu Lãng đập càng lợi hại hơn. Đám người của công tử Phá Hài đang ở ngoài lối vào cũng nín thở, nhìn bộ dạng rõ ràng chỉ cần có điểm gì không ổn sẽ lập tức chạy trốn.Hai vạn mét, ba vạn mét...Tiêu Lãng đã hơi giơ tay trái lên, chuẩn bị sẵn sàng lên chiến xa Thiên Cơ bỏ chạy bất kỳ lúc nào. Đằng xà vẫn chưa tỉnh lại, tiếp tục phun ra hai luồng khí lưu màu trắng theo nhịp điệp. Trong địa đạo ngoại trừ tiếng khí lưu này thở ra, hoàn toàn yên tĩnh.Mười vạn mét, hai mươi vạn mét!Tiêu Lãng đã rời khỏi vách tường mấy trăm mét, đằng xà vẫn chưa tỉnh lại. Điều này khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Mấy tên cường giả Nhân Hoàng Cảnh không ngừng dùng mắt ra hiệu Tiêu Lãng đào vách tường.Tiêu Lãng rốt cuộc nhích tới gần vách tường. Ánh mắt của hắn lại một lần nữa thoáng nhìn về phía đằng xà, lập tức phát ra Liệt Thần Thủ.Nhưng mà, vào thời điểm này, đằng xà đột nhiên động, khiến Tiêu Lãng sợ đến mức thiếu chút nữa thì hồn phi phách tán. Đám cường giả của Phá Thiên Phủ đang ở lối vào đều co người lại.- Trốn!Sau khi Tiêu Lãng ngây người một chút, lập tức chuẩn bị vận dụng huyền lực, khống chế Tu Di Giới lấy ra chiến xa Thiên Cơ. Chỉ có điều vào giờ phút này một tiếng truyền âm vang lên, ngăn hắn lại:- Đừng nhúc nhích, đằng xà chưa tỉnh!Tiêu Lãng cả kinh, lại quét mắt về phía đằng xà. Quả nhiên hắn phát hiện cái đầu tam giác cực lớn kia chỉ nhúc nhích một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ say. Lần này cái đầu chuyển hướng về phía cửa lớn bên kia, khí lưu màu trắng được thở ra vẫn phun về phía cửa đá khổng lồ, khiến cửa đá hồng lên vì thiêu đốt.- Đào!Tiêu Lãng bất chấp, cũng không quản được nhiều như vậy. Liệt Thần Thủ vung lên nhẹ nhàng vồ về phía vách đá. Tảng đá màu xanh nhất thời từng mảnh rơi xuống từng mảnh. Hắn đào một chút, lập tức ngừng lại. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đằng xà. Đằng xà vẫn chưa tỉnh lại.- Làm rất tốt. Tiếp tục đào!Công tử Phá Hài truyền âm đến. Ánh mắt đám cường giả bên kia sáng lên. Tiêu Lãng chỉ có thể lo lắng đề phòng, tiếp tục đào vào trong. Mỗi lần hắn đều đào rất nhẹ nhàng. Mắt hắn không nhìn vào vách đá, mà luôn nhìn chằm chằm vào đằng xà, tay lại trực tiếp chộp về phía trước.Tảng đá màu xanh này có thể so sánh với tảng đá màu xanh bên ngoài huyễn thạch. Chắc hẳn võ giả Chư Vương cảnh rất khó phá vỡ được. Rất nhanh Tiêu Lãng đã đào ra một lỗ thủng, nửa người đã tiến vào bên trong.Công tử Phá Hài và các cường giả đang đứng ở chỗ vào, tim đã lên tới trên cổ họng. Bọn họ đã phát hiện ra bảo tàng này từ nửa năm trước. Chỉ có điều, họ tấn công mấy lần, mỗi lần đều hi sinh một, hai cường giả Nhân Hoàng. Nếu không phải lần này có Tiêu Lãng, phủ chủ đã chuẩn bị mời cường giả Thiên Đến ở phủ vực cường đại gần đó ra tay, đồng thời chia nhau bảo tàng bên trong.Chỉ có điều, một khi đã mời cường giả Thiên Đế, sợ là cuối cùng bảo vật Phá Thiên Phủ có thể nhận được sẽ vô cùng ít ỏi. Cho nên chỉ cần có nửa điểm hi vọng, bọn họ quyết không từ bỏ.Mắt thấy Tiêu Lãng đào thông đạo càng ngày càng sâu, trong lòng đám cường giả lại vừa vui mừng vừa khẩn trương. Có thể đi vào phần mộ này đã là thành công một nửa. Vấn đề là bên ngoài đã có hung thú cường đại như vậy canh giữ, bên trong có thể càng nguy hiểm hơn hay không?- Đào thông rồi!Sau nửa canh giờ, cánh tay Tiêu Lãng rốt cuộc đã đào xuyên qua vách đá. Sau khi hắn xuyên qua vách đá vào bên trong, nhất thời cả người đều trở nên khẩn trương.Bên trong là một đại điện khổng lồ, phóng tầm mắt không nhìn thấy điểm cuối. Mấy cây cột cực lớn với những hoa văn màu tín dựng thẳng lên trời. Tiêu Lãng biết chắc hẳn đây phần mộ của cường giả. Hắn không dám nhìn nữa, vội vàng lùi ra ngoài.Chờ sau khi Tiêu Lãng lùi ra, con mắt của đám cường giả và công tử Phá Hài nhất thời sáng như sao. Chờ Tiêu Lãng gật đầu, thân thể mọi người đều run rẩy.Bảo tàng tuyệt thế!Tiêu Lãng cũng không để ý nhiều như vậy, rón ra rón rén lùi về phía đám người kia. Chờ tới khi đi trở về, một tên cường giả Nhân Hoàng lập tức nhích lại gần, hạ thấp giọng hỏi:- Đào thông rồi sao?- Đào thông. Bên trong có một đại điện lớn siêu cấp. Ta không dám đi vào!Tiêu Lãng thành thật nói, sau đó ánh mắt tìm đến phía công tử Phá Hài, nói:- Công tử, chuyện công tử căn dặn ta đã làm xong. Giờ ta có thể đi được chứ?- Đi sao? Trước khi việc này chưa kết thúc, vậy ngươi cũng không thể đi được!Công tử Phá Hài còn chưa nói gì, một cường giả đứng bên cạnh Tiêu Lãng lại quát lạnh, trong con mắt đều là hàn ý. Công tử Phá Hài nhíu nhíu mày, mở miệng nói:- Thập tam trưởng lão, ta đáp ứng hắn, sẽ thả hắn đi! Tiêu Lãng là người thông minh, sẽ không tiết lộ chuyện nơi này ra ngoài. Lại nói nữa phần mộ không phải đào ra sao?- Không được! Lão thập tám, ngươi ở đây để ý tên tiểu tử này. Phá Hài ngươi cũng đừng đi vào, chờ ở đây. Những người còn lại đi theo ta!Thập tam trưởng lão vô cùng kiên định nói, sau đó dẫn người đi về phía trước. Bọn họ không vận chuyển hồn lực, dựa vào lực lượng thân thể nhanh chóng chạy vào.Ánh mắt Công tử Phá Hài lộ ra một chút xấu hổ. Ngược lại, trong lòng Tiêu Lãng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Chí ít hắn không nhìn lầm người. Vị công tử Phá Hài này tính khí tuy cổ quái, nhưng lại là một người quang minh lỗi lạc.Công tử Phá Hài quay đầu nhìn về Tiêu Lãng truyền âm nói:- Tiêu Lãng, ngươi hay là đừng đi, sau này theo ta. Ngươi cũng không cần làm thủ hạ của ta, ta bảo đảm ngươi sẽ vinh hoa phú quý!Tiêu Lãng thầm than một tiếng. Nếu như hắn tới Thiên Châu chỉ để giành được vinh hoa phú quý, theo công tử Phá Hài này cũng không tồi. Vấn đề là hắn có quá nhiều chuyện muốn làm. Hắn không nói gì với công tử Phá Hài, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước. Một khi có tình huống ngoài ý muốn phát sinh, hắn sẽ lập tức nhân lúc hỗn loạn trốn thoát.