Yêu Giả Vi Vương

Chương 397: Vân Phi Dương Nhận Lấy Cái Chết!

Tả Phàm tất nhiên không có lá gan lớn như vậy. Hắn được Tả Bình Bình gợi ý. Tại Bắc Cương, Tiêu Lãng giết chết một vị thượng tướng quân của Tả gia đã hoàn toàn chọc giận Tả Bình Bình. Vị thượng tướng quân kia chính là nhân vật do Tả gia thật vất vả bồi dưỡng. Trong tay hắn nắm giữ 20 vạn đại quân. Người này vừa chết, Tả gia hoàn toàn mất đi quyền lên tiếng trong quân. Tên Chiến Đế Vũ Tông kia cũng không nghĩ tới, Tiêu Lãng lại dễ dàng liền thoát khỏi sự khống chế của hắn như vậy. Ban đầu, Tiêu Lãng không phản kháng khiến hắn buông lỏng sự cảnh giác. Giờ phút này Tiêu Lãng đột nhiên dùng toàn lực va chạm, khiến hắn bị đánh bay đi ra ngoài mấy trăm mét mới đứng vững. Nội tạng của hắn còn bị chấn động một chút. - Tiêu Lãng, ngươi dám! Sau khi Tả Phàm hành động, Tả Bình Bình vẫn chú ý tới Tiêu Lãng. Giờ phút này hắn lập tức bắn mạnh ra, khí tức ngập trời trút xuống, khiến Thiên Tầm cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới tốc độ của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng vẫn nổi giận phóng nhanh đi. Một tay hắn hóa thành lợi trảo chộp về phía lưng Tả Phàm. - Tả Phàm, cẩn thận! Tả Bình Bình quát lớn, tiện tay thả ra một đao quang huyền khí dài mấy trăm mét đánh về phía Tiêu Lãng, thân thể lại phóng về phía đám người Tiêu Thanh Y với ý định vây Nguỵ cứu Triệu. Nếu như Tiêu Lãng dám tiếp tục giết chết Tả Phàm, Tả Bình Bình phóng thích đao quang huyền khí tuyệt đối sẽ giết chết Liễu Nhã Thiện Lão là hai người có thực lực thấp hơn. - Đi! Tả Bình Bình vừa động, Tiêu Thanh Y đã lập tức quát lớn, ôm Liễu Nhã phóng đi. Chiến giáp huyền khí trên người phát ra. Thiên Tầm sửng sốt, cũng mang theo Thiện Lão bay vọt sang một bên. Vèo! Tiêu Lãng thoáng nhìn thấy Tiêu Thanh Y và Thiên Tầm có phản ứng nhanh như vậy, lập tức chạy trốn, hắn không còn do dự nữa, một tay chộp xuống phía sau lnưg Tả Phàm. Hai người đang ở trong khoảng cách gần như vậy, Tiêu Lãng lại đột nhiên phát điên, tốc độ nhanh như vậy, Tả Phàm làm sao phản ứng lại được? Đao quang huyền khí đã phá không đến phía sau lưng. Lợi trảo của Tiêu Lãng vốn chộp về phía sau lưng Tả Phàm, giờ phút này lại thoáng chệch hướng một chút, dễ dàng cào nát chiến giáp huyền khí của Tả Phàm. Sau đó Tiêu Lãng vồ nát bả vai của hắn, đồng thời dùng sức ném thân thể hắn ề phía sau lưng. Thân thể Tiêu Lãng bắn mạnh về phía trước. Ầm! Tả Bình Bình không vận dụng toàn lực vào đao quang huyền khí, chỉ muốn cắt đứt công kích của Tiêu Lãng. Chỉ cần Tiêu Lãng không công kích Tả Phàm, Tả Phàm có thể ung dung tránh thoát. Nhưng hắn làm sao biết được đám người Tiêu Thanh Y phản ứng nhanh như vậy? Tiêu Lãng lại công kích hung tàn như vậy? - Không... Tả Bình Bình trơ mắt nhìn, Tả Phàm với vai trái bị bóp nát đau đến mức toàn thân run rẩy va chạm với đao quang huyền khí của mình, sau đó hóa thành mưa máu và tàn chi đầy trời, bay lả tả trên không trung... Nàng lại tự mình giết chết cháu trai mình? Tả Bình Bình tức giận muốn phát điên. Nàng không thể suy nghĩ được điều gì khác, phóng về phía Tiêu Lãng. Trên người phát ra huyền khí vờn quanh, một chân hóa thành = ảnh cước đầy trời, đạp về phía Tiêu Lãng. Vô ảnh cước! Chiến kỹ Thiên Giai, chiến kỹ thành danh của Tả gia! Tả Bình Bình cấp bậc Chiến Đế, tuy rằng mấy chục năm vẫn dừng lại ở Chiến Đế sơ giai, nhưng vận dụng vô ảnh cước nhuần nhuyễn tới mức người bình thường không thể so sánh được. Trên bầu trời xuất hiện ít nhất mấy trăm cái chân. Hơn nữa cho dù là Chiến Hoàng đỉnh phong, căn bản cũng không nhìn ra được đâu là cái chân thật. Nàng đã vận dụng sát chiêu. - Tả Bình Bình, ngươi điên rồi. Dừng tay! Không thể giết Tiêu Lãng được! - Tả Bình Bình, dừng tay! - Tả quốc sư! Tông chủ Vũ Tông và Vân Phi Dương, còn có mấy tên Chiến Đế Thần Hồn Thành đồng thời quát lớn. Chiến Đế của Vũ Tông vừa nãy đi bắt Tiêu Lãng cũng lấy tốc độ nhanh nhất phóng về phía hai người. Thật ra Tiêu Lãng cũng không phân biệt được rõ ràng đâu là cái chân thật. Nhưng đúng vào lúc này hắn lại đột nhiên nhắm hai mắt lại, toàn thân vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, đứng sừng sững trong không trung mặc cho Tả Bình Bình công kích. Tốc độ của Tả Bình Bình nhanh tới mức nào? Trong một khắc khi mọi người vừa quát lớn, bàn chân được truyền huyền khí của nàng đã gần sát mặt Tiêu Lãng. Chỉ có điều giờ phút này nàng lại đột nhiên thức tỉnh, hơi lệch chân đi một chút, đạp xuống vai Tiêu Lãng. Nàng cũng đã thu hồi lại ba phần lực đạo. Ầm! Không hề bất ngờ, Tiêu Lãng bị đạp trúng vai. Nhưng vào đúng lúc này hắn lại có hành động. Tay trái vung lên một nửa hình tròn, lấy tốc độ nhanh như chớp, nện về phía chân của Tả Bình Bình. Đồng thời sau lưng hắn, Thảo Đằng lóe lên, từ dưới thân thể lao vọt lên trên. Trong nháy mắt này, vai Tiêu Lãng bị đạp nát, nhưng chân của Tả Bình Bình cũng bị đập gẫy. Huyền khí hộ giáp của nàng đã bị Tiêu Lãng phá vỡ. Thân thể Tiêu Lãng giống như thiên thạch vọt vào trong lòng đất. Tả Bình Bình hừ lạnh một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt đại biến. Nàng cảm giác xương chân trái hoàn toàn gãy. Điều này không phải là điều quan trọng! Quan trọng chính là phía dưới nàng, một Thảo Đằng màu cam đã nhanh như tia chớp phóng tới. Mà vừa rồi, chiến giáp huyền khí của nàng đã bị Tiêu Lãng đập vỡ... Tả Bình Bình không hổ danh là cường giả đã từng trải qua trăm cuộc chiến. Vào đúng lúc này, nàng không lựa chọn lập tức ngưng tụ chiến giáp huyền khí. Bởi vì làm xong cũng đã muộn. Cần phải có một thời gian, chiến giáp huyền khí mới có thể bao phủ toàn thân. Nàng lấy tốc độ nhanh nhất phóng ra một đao quang huyền khí, chém xuống Thảo Đằng phía dưới. - Xì xì Thảo Đằng quét qua hai chân của Tả Bình Bình. Với năng lực ăn mòn cường đại, nó đã nuốt hết máu thịt ở hai chân của Tả Bình Bình, sau đó bị đao quang huyền khí chém trúng, chặt đứt một đoạn. - A... Tả Bình Bình kêu thảm một tiếng, thân thể rơi xuống phía dưới, được tên Chiến Đế của Vũ Tông vừa vặn đỡ được. Ầm! Thân thể Tiêu Lãng bị đập vào mặt đất, tạo thành một hố sâu không thấy đáy, sinh tử chưa biết. Thảo Đằng bị chém đứt một đoạn cũng vô lực rơi xuống phía dưới, rơi trong hố sâu. - A, a, Tiêu Lãng! Lão nương muốn giết ngươi, muốn giết ngươi! Hai chân Tả Bình Bình hóa thành xương trắng, đau đến mức không ngừng hét thảm, toàn thân co giật. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám người đứng ở phía trên tường thành, sắc mặt trở nên phức tạp. Tiêu Lãng... Lại trực tiếp đánh trọng thương một Chiến Đế sao? Tuy rằng cuối cùng Tả Bình Bình đã thu hồi ba phần lực đạo, tuy rằng đám người Tông chủ Vũ Tông lớn tiếng quát ảnh hưởng tới Tả Bình Bình, nhưng Tiêu Lãng vẫn thực sự đánh trọng thương Tả Bình Bình. Vô số người hít vào một hơi khí lạnh, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Đặc biệt là Trà Mộc Nghịch Thương Long Nha Phỉ Nhi và một đám con cháu trẻ tuổi, thái độ trên mặt càng đặc sắc. Tiêu Lãng mới bao nhiêu tuổi? Tả Bình Bình là ai? Đó chính là một trong những cường giả tuyệt thế của Chiến Vương Triều. Hiện tại nàng lại bị Tiêu Lãng đánh trọng thương ở trước mặt bọn họ. Thân thể đám người Trà Mộc đang run rẩy, con mắt trợn tròn. Sợ rằng cả đời này, bọn họ cũng không thể quên được cảnh tượng như vậy. Vẻ mặt của hai người Tiêu Bất Hoặc Tiêu Thanh Long đặc sắc nhất. Con cháu Tiêu gia đã bị bọn họ trục xuất hơn một năm trước, giờ phút này lại có thể đánh trọng thương tộc trưởng Tả gia còn mạnh hơn bọn họ nhiều... Vèo! Thân thể Vũ Phi Tiên hóa thành một lưu quang, bay xuống dưới thành tường, bắn vào trong hố sâu do Tiêu Lãng đập xuống mặt đất tạo ra, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Hôm nay Tiêu Lãng cho hắn bất ngờ quá lớn. Ban đầu hắn vẫn cảm thấy có thể khống chế được cục diện. Hiện tại dường như xuất hiện quá nhiều bất ngờ. Hắn không dám tiếp tục để mặc nữa. Một vì hắn sợ Tiêu Lãng bị người ta giết chết. Hai là hắn sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Cho nên hắn quyết định tự mình ra tay, bắt Tiêu Lãng, chờ đặc sứ đến. Thực lực của hắn kém hơn so với Ẩn đế, Huyết Thát, nhưng hắn thực sự là Chiến Thánh cảnh. Hắn căn bản không tin hắn đích thân ra tay, Tiêu Lãng còn có thể giở trò gì khác. Hắn cũng không sợ Tiêu Lãng trốn thoát ngay trước mắt hắn. Dù sao tốc độ kém nhau quá xa. Hơn nữa đám người Tiêu Thanh Y mới thoát đi chưa xa, Tiêu Lãng tuyệt đối không dám chạy trốn. Vèo! Tiêu Lãng thực sự không dám chạy trốn. Trước khi đám người Tiêu Thanh Y còn chưa trốn thoát, hắn tuyệt đối sẽ không đi. Nhưng ngay thời điểm Vũ Phi Tiên tiến vào lòng đất, hắn lại đột nhiên từ trong lòng đất dưới thành tường bắn mạnh ra. Trước mặt vô số người ở phía trên tường thành, Tiêu Lãng nhanh như chớp vọt về phía Vân Phi Dương. Trong mắt của hắn đầy vẻ điên cuồng. Vai trái máu thịt mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không có vẻ gì thống khổ, trái lại yêu khí lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Vân Phi Dương, quát lớn: - Vân Phi Dương, nhận lấy cái chết! Vừa nãy đám người Tông chủ Vũ Tông Vân Phi Dương lớn tiếng quát, hắn đều nghe thấy rõ ràng. Nếu bọn họ không dám giết mình, như vậy... Đơn giản cứ chơi lớn một chút! Nếu đã giết, vậy cứ giết thêm mấy người đi!