Yêu Giả Vi Vương

Chương 387: Chịu Chết

Tốc độ của Tiêu Lãng nhanh như vậy, chỉ mấy trong chớp mắt đã đuổi kịp ba người. Khi thân thể Tiêu Lãng lóe lên, xuất hiện ở phía trước ba người, ba người thám hiểm nhất thời sợ hãi quỳ xuống lạy, liên miệng khẩn cầu: - Đại nhân, chúng ta chỉ đi ngang qua. Xin đại nhân đừng giết chúng ta. Chúng ta trên có mẹ già, dưới có con nhỏ... Tuy y phục trên người Tiêu Lãng rách nát, nhưng miếng vải đen trên mặt lại hoàn toàn lành lặn. Hắn cũng không sợ mấy người này nhận ra thân phận của mình, lạnh lùng nói: - Không muốn chết thì câm miệng! Ba người nhất thời câm như hến. Sát khí của vị đại nhân che mặt này quá nặng, tính tình xem ra có phần cổ quái. Nếu làm không tốt, sợ là ngày hôm nay ba người sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này. - Nơi này là nơi nào? Tiêu Lãng lạnh lùng hỏi. Ba người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu kinh ngạc nghi ngờ. Vị đại nhân này lại không nhận ra chỗ này sao? Vậy hắn vào bằng cách nào? Một người vội vàng nói: - Bẩm đại nhân, nơi này là một trong những hiểm địa của ba đại vương triều, dãy núi Hắc Diêu! Trong đầu Tiêu Lãng hiện ra địa đồ của ba đại vương triều. Hắn có chút ấn tượng đối với dãy núi Hắc Diêu. Đây là một dãy núi có tiếng nằm ở phía tây nam của Vũ Vương Triều. Mình lại đi tới phía nam Vũ Vương Triều sao? Hắn khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: - Bản tôn bế quan tu luyện gần đây, có phần tẩu hỏa nhập ma. Ừm... Gần đây một năm, đại lục có phát sinh chuyện gì lớn hay không? Trong đầu ba người nghi hoặc. Thấy giọng điệu Tiêu Lãng khá hơn một chút, một người nhất thời thao thao bất tuyệt nói: - Đại nhân, một năm gần đây xảy ra rất nhiều chuyện lớn! Chiến Vương Triều và Huyết Vương Triều đại chiến. Quân thần Chiến Vương Triều liên kết với Vân Phi Dương dùng mưu kế chôn sống Huyết đế, suýt nữa đã tiêu diệt được Huyết Vương Triều. Sau đó, nhờ có thành chủ là người lương thiện tự thân xuất mã, mới dẹp được chiến loạn. Ừm... Chiến Vương Triều có một thiên tài tuyệt thế, tên là Tiêu Lãng, là con cháu phản bội lại Tiêu gia. Không ngờ hắn lại phản quốc... Người này thật ra nói rất tỉ mỉ. Tuy rằng rất nhiều tin tức không biết, nhưng xem ra cũng không tệ. Tiêu Lãng biết rất rõ ràng những chuyện này. Chỉ có điều giờ phút này hắn chỉ có thể giả vờ như không biết, rất nghiêm túc lắng nghe. Ba người thám hiểm thấy Tiêu Lãng lắng nghe cẩn thận, dáng vẻ dường như rất hứng thú, tinh thần bọn họ liền chấn động mạnh. Sau đó, bọn họ ngươi một lời ta một lời thi nhau kể, hi vọng Tiêu Lãng nghe thấy cao hứng thả bọn họ ra. - Đại nhân, đại nhân không biết, tên Tiêu Lãng kia điên rồ tới mức nào? Bệ hạ mời hắn tới Thiên Vũ Thành làm khách. Vào thời điểm gặp bệ hạ, hắn lại ám sát bệ hạ, khiến vương triều rơi vào tình trạng rung chuyển. May mắn, Đế hậu chỉ là một nữ lưu, nhưng trí tuệ thông thiên. Bởi vậy vương triều mới không bị tan rã... - Đúng vậy, loại súc sinh này đáng băm thây thành vạn đoạn. Không trước đây không lâu, Thần Hồn Thành cũng phát ra thông báo truy sát Tiêu Lãng. Ba đại vương triều còn lại cũng phát lệnh truy sát hắn. Đại nhân, người có biết, hiện tại đầu Tiêu Lãng đáng giá bao nhiêu không? Hiện tại chỉ cần phát hiện ra tung tích của Tiêu Lãng là có thể thu được một ngàn vạn lạng hoàng kim. Lấy thực lực của đại nhân, nếu như tìm được Tiêu Lãng, nhất định có thể bắt hắn, đến lúc đó có thể nhận được vị trí phó thành chủ Thần Hồn Thành... -... Mấy người không ngừng tức giận mắng Tiêu Lãng. Thấy chân mày Tiêu Lãng nhíu lại, bọn họ còn tưởng rằng Tiêu Lãng cũng đồng tình với mình, mắng chửi càng thêm lợi hại. Tiêu Lãng cố nhịn, tiếp tục lãnh đạm nói: - Nói tiếp! Một tên thám hiểm, cười nịnh nọt nói tiế: - Đúng vậy, đúng vậy! Đại nhân có thực lực cường đại, chỉ một tên Tiêu Lãng đã tính là gì? Chỉ có điều... Ta chắc hẳn Tiêu Lãng đã chết. Bằng không, chỉ còn nửa tháng nữa, cô cô hắn và thị vệ của hắn, nữ nhân của hắn sẽ bị chém đầu ở trước mặt mọi người, hắn còn chưa xuất hiện? Ta nghe nói Tiêu Lãng là một người tình tính nóng nảy dễ kích động... Tiêu Lãng vẫn bình tĩnh nghe ba người nói chuyện, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì kỳ lạ. Nhưng vào thời khắc này, trong mắt hắn đột nhiên lóe lên hào quang, giơ nắm nắm lấy cổ của người vừa nói chuyện. Trên người hắn lộ ra sát ý vô tận, tức giận gào thét lên: - Ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa? Trong chớp mắt ba người hoảng sợ trước khí tức hung bạo của Tiêu Lãng. Tại sao vừa nãy vừa khá lên, thoáng cái đã trở nên khủng bố như vậy? Lẽ nào hắn lại tẩu hỏa nhập ma? - Đại... đại nhân... Người thám hiểm bị nắm cổ thật ra cũng muốn lặp lại lần nữa, nhưng đáng tiếc cổ bị Tiêu Lãng nắm, ngay cả thở còn không kịp làm sao có thể nói chuyện được? Hắn vội vàng chỉ vào cánh tay Tiêu Lãng, dùng ánh mắt ra hiệu. Ầm! Tiêu Lãng tiện tay đập một cái, thả người kia rơi xuống mặt đất, hai mắt huyết hồng nói: - Vừa nãy ngươi nói gì? Ai còn nửa tháng nữa sẽ bị xử trảm? Bị ai xử trảm? Xử trảm ở đâu? Nói mau, bằng không ta xé xác ngươi! Người kia không nghĩ tới chuyện thở dốc nữa, vội vàng nói: - Là Tiêu Thanh Y, Thiên Tầm, Liễu Nhã. Còn có một người gọi là Thiện lão! Nửa tháng trước đó, Chiến Vương Triều đã ra thông báo, còn có nửa tháng nữa bọn họ sẽ bị chém đầu ở đế đô Chiến Vương Triều ngay trước mặt mọi người! Ầm! Tiêu Lãng trực tiếp đánh tới một quyền. Trong nháy mắt, đầu người này bị đập nát. Các cơ bắp trên mặt Tiêu Lãng bắt đầu vặn vẹo. Toàn thân hắn đều phát ra khí tức cường đại, và sát ý vô tận. - Tiêu Lãng! Hai người còn lại liếc mắt nhìn nhau, suy đoán. Sau khi nghe thấy tin tức kia mà kích động khác thường như vậy rất có thể là Tiêu Lãng. Hơn nữa người này thậm chí này cả nơi này là nơi nào cũng không biết, lại thêm dáng vẻ vừa nãy hắn giết chết Đại Địa Miêu Hùng, khiến bọn họ càng thêm nghi ngờ. - Nhị đệ, chạy! Hai người không chút do dự. Một tên cường giả Chiến Vương cảnh chợt quát một tiếng, nhất thời huyền khí bao quanh, dùng toàn lực công kích về phía Tiêu Lãng. Người còn lại chỉ mới đạt tới Chiến Tôn cảnh, cắn răng thoáng nhìn một chút, sau đó xoay người dùng hết tốc lực bắt đầu chạy trốn. - Chạy sao? Trong con mắt huyết hồng đầy lạnh lẽo của Tiêu Lãng quét lại. Tên Chiến Vương kia nhìn thấy, thân thể run lên, nhưng lại lần nữa quát lớn một tiếng, toàn thân vận chuyển huyền khí, hóa ra một đao quang dài mười mấy mét, chém về phía Tiêu Lãng. Thân thể Tiêu Lãng hoàn toàn có thể ngăn cản được chút công kích ấy. Chỉ có điều hắn không muốn chống đỡ, thân thể lách sang một bên, tránh đao quang chém tới. Sau đó hắn lại ung dung vọt đến trước người võ giả Chiến Vương, hung hãn đánh ra một quyền, khiến người này bay ra ngoài, ngực bị đập đến máu thịt be bét, hiển nhiên không sống nổi. Vèo! Tên võ giả Chiến Tôn chạy trốn kia, mới chạy không bao xa đã bị Tiêu Lãng đuổi kịp. Tiêu Lãng ung dung đánh ra một chưởng khiến tên võ giả Chiến Tôn này bay ra vài mét. Hắn bước tới, dùng một chân đạp lên đầu của hắn, nổi giận hỏi: - Nói toàn bộ những điều ngươi biết liên quan tới chuyện của đám người Tiêu Thanh Y. Nếu như ngươi dám có nửa điểm che giấu, ta sẽ giết cả nhà các ngươi! Giờ phút này, tên Chiến Tôn lại trở nên kiên cường, một chữ cũng không nói. Một chân của Tiêu Lãng giẫm xuống bắp đùi của hắn. Một tiếng gãy xương vang lên. Bắp đùi của hắn lập tức bị giẫm đứt. Thấy tên Chiến Tôn này vẫn cắn răng không nói, hắn lại giẫm một cái nữa... - Ta nói, ta nói! Chỉ cầu xin đại nhân lát nữa cho ta chết được sảng khoái! Võ giả Chiến Tôn hiển nhiên biết hôm nay không nói rõ trắng đen, sợ là sẽ phải sống không bằng chết. Hắn bắt đầu run rẩy nói tường tận mọi chuyện xảy ra gần đây. Ầm! Sau khi Tiêu Lãng nghe xong, một cước đạp vỡ tim của người này, tiễn hắn ra đi. Ban đầu, hắn không định giết ba người này. Nhưng đáng tiếc bọn họ đã nhìn thấu thân phận của hắn. Hơn nữa, tin tức của đám người Tiêu Thanh Y khiến trong lòng Tiêu Lãng tràn ngập sát ý, hận không thể tàn sát trăm vạn người để trút giận. Trên mặt hắn vẫn còn dữ tợn. Trong mắt đầy huyết hồng không ngừng lóe lên hào quang. Trong lòng hắn nóng như như lửa đốt. Nhưng hắn lại không thể không ép mình tỉnh táo trở lại. Tiêu Thanh Y, Thiên Tầm, Thiện lão, Liễu Nhã đồng thời bị bắt, còn sắp bị chém đầu trước công chúng! Tiêu Lãng ngửi được mùi của một âm mưu. Từ xưa tới nay họa không bằng người nhà! Với mối quan hệ giữa Tiêu Thanh Y và Độc Cô Hành, Ẩn đế nhất định sẽ bảo vệ. Còn nữa, Liễu Nhã có Dược Vương che chở, Vân Tử Sam không thể nào động tới nàng. Lùi 10 ngàn bước, cho dù muốn giết bốn người, Vân Tử Sam cũng sẽ không giết một cách quang minh chính đại. Chuyện không có nhân phẩm như vậy, nếu làm sẽ bị thế nhân chê cười. Quan trọng nhất là việc này còn được thông báo từ hai tháng trước, còn được truyền khắp đại lục. Tiêu Lãng không cần đoán cũng biết, có người đang chờ hắn tự chui đầu vào lưới, lại thêm Thần Hồn Thành phát ra thông báo treo giải thưởng lùng bắt mình, Tiêu Lãng biết chuyện bốn người thành chủ Thần Hồn Thành bị giết đã bại lộ. Chuyện mình còn sống cũng bại lộ. Xem ra giờ phút này, bên trong đế đô có vô số cường giả đang tọa trấn. Tất cả đều đang chờ đợi mình đi tới chịu chết! Tiêu Lãng sẽ đi chịu chết sao? Rất rõ ràng! Bởi vì hắn chỉ trầm ngâm một lát, thân thể lóe lên, dùng hết tốc lực phóng về phía đế đô Chiến Vương! Chết, không đáng sợ! Có thể sử dụng cái chết của mình đổi lấy mạng sống của đám người Tiêu Thanh Y, bất cứ lúc nào Tiêu Lãng cũng sẽ không do dự. Bởi vì đây là cô cô hắn yêu quý nhất!