Yêu Giả Vi Vương

Chương 321: Lăng mộ dưới lòng đất

Vù vù vù vù vù!Tiếng xé gió khe khẽ vang lên từ sau lưng, cảm giác trong lòng Tiêu Lãng đột nhiên biến cực kỳ nguy hiểm. Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ chuyển hướng nchihs sang một bên. Một luồng sáng chợt lóe như sao băng trong đêm, năng lượng cực kỳ cường đại làm linh hồn Tiêu Lãng run rẩy từ phía sau xé gió bay đến. Huyền khí phóng ra ngoài toho cỡ ngón tay nhưng uy lực hơn cả Huyền khí đao mang to vài trăm thước.Bùm bùm bùm bùm bùm!Từng tiếng run khe khẽ vang lên. Huyền khí to cỡ ngón tay xẹt qua đâu là đất đá thành tro, để lại một đường hầm trống rỗng. Ánh sáng trắng chợt lóe đã đuổi kịp thảo đằng thần hồn màu đỏ. Thảo đằng thần hồn màu đỏ biến thành thực thể bị đâm thủng.Thảo đằng thần hồn màu đỏ bị đâm thủng người Tiêu Lãng cũng run rẩy. Cảm nhận nguy hiểm trí mạng đến từ sau lưng, lòng Tiêu Lãng nóng như lửa đốt. May mắn bản năng chiến đấu của Tiêu Lãng phát huy tác dụng, cộng với sớm khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ chuyển hướng. Huyền khí phóng ra ngoài thô cỡ ngón tay không bắn trúng trái tim Tiêu Lãng mà xẹt qua vai trái, xuyên thấu ngực bắn ra ngoài. Bên cạnh vai trái Tiêu Lãng xuất hiện một lỗ hổng to cỡ nắm tay, nhìn thấu phái bên kia.Huyền khí chiến giáp của Tiêu Lãng không vỡ ra nhưng cũng bị xuyên thủng, tựa như thanh kiếm bén đâm thủng giấy trắng.- Ui!Tiêu Lãng đau đớn cuộn người lại, cộng với mới nãy thảo đằng thần hồn màu đỏ bị đâm thủng, linh hồn cũng chịu tổn thương. Linh hồn của Tiêu Lãng suýt tan vỡ.Vù vù vù vù vù!Thảo đằng thần hồn màu đỏ lóe ánh sáng xanh, nhanh chóng trị liệu khiến Tiêu Lãng có cảm giác sảng khoái như uống chén canh nóng trong mùa đông. Tinh thần run lên, Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ lao vọt xuống dưới lòng đất.Tiêu Lãng không biể tại sao phải chui xuống lòng đất nhưng có ý chí kỳ diệu chỉ dẫn hắn khiến hắn lại chui xuống dưới.Tốc độ thảo đằng thần hồn màu đỏ bay cực nhanh, trong thời gian ngắn ngủi đã xuống dưới đất mấy vạn thước. Tiêu Lãng đi dưới lòng đất rất nhiều lần nhưng chưa từng xuống sâu như vậy.Áp lực khủng bố khiến người Tiêu Lãng khẽ run, bốn phía đất đai đen thui làm lòng hắn hơi khủng hoảng, đây là bản năng của mỗi người, cảm thấy sợ hãi trước thiên nhiên cường đại.Huyết Nô lại vận chuyển Huyền khí bên ngoài. Tiêu Lãng phản ứng rất nhanh, sớm khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ liên tục vặn vẹo, dựa vào bản năng chiến đấu tránh thoát. Tốc độ nhanh như vậy chỉ có thể dựa vào cảm giác tránh né, sơ sẩy một chút là sẽ bị đâm thủng tim hoặc đầu. Cho dù năng lực chữa trị của thảo đằng thần hồn màu đỏ mạnh đến đâu thì Tiêu Lãng cũng tiêu đời.Vù vù vù vù vù!Tiêu Lãng một tay ngưng tụ Huyền khí mạnh đánh vào vách đá, năng lượng cường đại của Chiến Tôn cảnh chấnd đường hầm lắc lư, đất đá rơi xuống, từng đoạn đường bị đánh sập.Nhưng cho dù đường hầm bị đánh sập thì không ảnh hưởng mấy đến cường giả Chiến Đế cảnh. Tốc độ liên tục bị kéo sát, Huyết Nô không ngừng bắn Huyền khí thô cỡ ngón tay nhưng cực kỳ bá đạo.Tiêu Lãng hết sức tránh né, thân thể thỉnh thoảng bị xuyên thủng. Nếu không phải Tiêu Lãng có bản năng chiến đấu biến thái thì không biết đã chết bao nhiêu lần. Nếu không ngờ năng lực trị liệu biến thái của thảo đằng thần hồn màu đỏ chắc Tiêu Lãng đã sớm chết rồi.Đã vào lòng đất sâu mười vạn thước, khoảng cách hai bên rút ngắn mấy ngàn thước. Áp lực cường đại từ cảnh giới Chiến Đế cảnh đè ép Tiêu Lãng rõ ràng. Tiêu Lãng nhìn bốn phía tối đen, bất lực nhắm mắt lại. Sợ là giây lát sau nơi này sẽ thành chỗ chôn xác Tiêu Lãng. Đừng nói là cường giả Chiến Đế cảnh, giờ một cường giả Chiến Hoàng cảnh nếu đến gần Tiêu Lãng thì hắn chỉ có đường chết.Bỗng nhiên...Thảo đằng thần hồn màu đỏ đột nhiên run rẩy phát ra tiếng rền rĩ, chủ động truyền tin tức cho Tiêu Lãng, muốn hắn khống chế nó lao xuống dưới đất.Tiêu Lãng ngẩn ra, ý niệm này giống như tin tức chiến kỹ thần hồn, lờ mờ mông lung, nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được. Tiêu Lãng cảm giác lúc này thảo đằng thần hồn màu đỏ rất vui vẻ, hưng phấn, hiện tượng này chưa từng có.Rốt cuộc Tiêu Lãng đã biết cảm giác mơ hồ trong đầu là gì, muốn hắn trốn xuống đất là vì thảo đằng thần hồn màu đỏ âm thầm ảnh hưởng hắn.Mặc dù Tiêu Lãng không biết thảo đằng thần hồn màu đỏ muốn đi đâu nhưng hắn cố nâng cao tinh thần khống chế nó chui xuống đất.Huyết Nô ở bên trên đầy sát khí xuyên qua lòng đất như tử thần u minh truyền đến:- Tiêu Lãng, cho ngươi cơ hội lần cuối, lập tức đầu hàng, nếu không thì ta sẽ cho ngươi nhận hết khổ hình trong thiên hạ rồi chết! Sau khi chết xác của ngươi sẽ bị Huyền thú ăn, cả đời linh hồn không thể yên ổn!Thỉnh thoảng có vài luồng sáng rít gào xẹt qua.Huyết Nô cách Tiêu Lãng ngày càng gần nhưng lúc này thảo đằng thần hồn màu đỏ mấp máy càng hưng phấn. Tuy Tiêu Lãng không biết tại sao thảo đằng thần hồn màu đỏ thấy vui vẻ như vậy nhưng lòng hắn có loại cảm giác dường như hắn có thể tìm được đường sống.Vù vù vù vù vù!Bỗng nhiên thảo đằng thần hồn màu đỏ chui vào tường đá phía trước. Tiêu Lãng run lên, vì hắn thông qua thảo đằng thần hồn màu đỏ cảm nhận được mặt sau tường đá có một không gian to lớn, quảng trường lòng đất nhìn không thấy cuối.Nói nó là quảng trường không bằng nói là lăng mộ dưới đất. Bởi vì gạch đá bên trong ngay ngắn, vách tường khảm dạ minh châu chiếu sáng lăng mộ rực rỡ. Trong lăng mộ trống rỗng không có gì, liếc mắt nhìn không tới cuối, không biết bên đó có gì.Tiêu Lãng cực kỳ giật mình, dưới lòng đất mười vạn thước lại có quảng trường to như vậy? Là ai xây dựng chỗ này? Bên trong có cái gì? Có nguy hiểm không? Tiêu Lãng không biết nhưng hắn không còn đường trốn, chỉ có thể khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ vọt xuống lòng đất quảng trường.Mặc dù dưới lòng đất quảng trường càng trống trải hơn nhưng Tiêu Lãng đã vào quảng trường đó. Lấy tốc độ của Huyết Nô chắc chỉ mấy vài giây là sẽ đuổi kịp Tiêu Lãng. Tuy nhiên, Tiêu Lãng chỉ có thể trông chờ vào thảo đằng thần hồn màu đỏ, bởi vì hắn cảm giác được thảo đằng thần hồn cực kỳ hưng phấn.Vù vù vù vù vù!Người Tiêu Lãng hoàn toàn ở trong lòng quảng trường, hắn không chút do dự bắn ra một luồng Huyền khí đao mang hủy đường hầm. Tiêu Lãng vận chuyển Huyền khí bằng tốc độ nhanh nhất chạy hướng đầu khác quảng trường.Vù vù vù vù vù!Vù vù vù vù vù!Khi Tiêu Lãng bắn ra Huyền khí đao mang thì nguyên quảng trường chợt sáng lên, sáng đến nỗi hắn không mở mắt ra được. Sau đó Tiêu Lãng thấy một hình ảnh suốt đời khó quên.Thảo đằng!Vô số thảo đằng, đếm hoài không hết, không biết có mấy trăm vạn hay mấy ngàn vạn thảo đằng điên cuồng chui ra từ lòng đất, sắp thẳng hàng lắc lư hướng Tiêu Lãng và thảo đằng thần hồn màu đỏ, rung rinh. Trên thảo đằng lấp lánh ánh sáng xanh, cảm giác như vô số dân chúng hoan nghênh vua của mình trở về.Thân thể Tiêu Lãng lao tới trước nhưng đầu óc thì hoảng hốt, thảo đằng thần hồn màu đỏ lấp lánh ánh sáng tím, vặn vẹo như đang vẫy tay chào dân chúng của mình.Ầm ầm ầm ầm ầm!Đường hầm vừa rồi bị một Huyền khí đao mang bá đạo đánh thủng, hai bóng người nhanh như chớp lao xuống. Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại, thấy ánh mắt đầy sát khí của hai người Huyết Nô và Huyết Tắc thì lòng trầm xuống. nguồnTuy rằng giờ phút này xuất hiện vô số thảo đằng màu xanh cực kỳ quái dị nhưng Tiêu Lãng không cho rằng hắn có thể tìm được đường sống. Bởi vì khoảng cách hai bên cực kỳ gần, hai người Huyết Nô và Huyết Tắc tùy tiện phát ra công kích là Tiêu Lãng chết chắc.