Ôn Địch hất rượu vang, toàn bộ đều hắt lên cổ áo của Nghiêm Hạ Vũ.
Trong khoảnh khắc đó lý trí của cô lập tức bị rút đi, phần ý thức còn sót lại cũng bị anh hút mất, chằng còn quan tâm đến ly rượu trong tay, cũng không nhớ rõ cô đã uống hết rượu trong ly hay chưa nữa.
Đến khi bình tĩnh lại, cổ áo sơ mi trắng của anh đã biến thành màu đỏ rượu.
Ôn Địch sợ anh, sợ anh bắt bí.
“Em sẽ trả phí giặt khô.”
Nghiêm Hạ Vũ đứng dậy trước mặt cô, chỉnh lại mép váy cho cô rồi nói:“Được, đến lúc đó chuyển tiền tiêu vặt trong một lần cho anh.”
Trọng điểm vẫn nằm ở câu sau “Đồ bẩn rồi không mặc được nữa, anh đi tắm rồi thay sang bộ đồ sạch khác.”
Vali đi công tác của anh nằm ở cốp sau xe, trong đó có quần áo nguyên bộ dự phòng.
Ôn Địch nắm chặt lấy cổ áo của anh, biết ngay anh sẽ dùng chiêu này, đi tắm xong chắc chắn sẽ buồn ngủ, sau đó hợp tình hợp lý ngủ lại biệt thự của cô.
“Nghiêm Hạ Vũ, anh vừa đưa rượu cho em là đã có mưu tính từ trước.”
Nghiêm Hạ Vũ“Nếu anh mà liệu sự như thần thì đã rót thêm cho em nhiều hơn rồi, tốt nhất là hất lên cả người anh luôn.”
Cô vẫn khư khư nắm chặt lấy cổ áo của anh.
Anh lại ngồi xổm xuống, hồi nãy ngồi mỏi rồi, giờ bèn quỳ một chân xuống, nhìn vào mắt cô: “Còn muốn nữa à?”
Ôn Địch:“......”
Cô lập tức thả anh ra.
Nhưng đã quá muộn, anh ôm eo cô, kéo cô xuống, hai tay nắm lấy đầu gối cô, vùi đầu vào sâu.
Ôn Địch có phần không nhớ rõ cô đã đi vào giấc ngủ như thế nào, dù sao thì cô cũng rất buồn ngủ.
Thể xác và tinh thần đều thỏa mãn.
-
Dự báo thời tiết không chính xác, sáng sớm chưa có mưa bão, cho nên Nghiêm Hạ Vũ vẫn quay về căn hộ của mình.
Trận mưa này đổ liên tiếp ba ngày, trời tạnh ráo, Ôn Địch đi đến công ty một chuyến.
Doãn Tử Vu ở công ty nên hôm nay Ôn Địch mới dành thời gian qua đây.
Doãn Tử Vu là đối tượng bồi dưỡng trọng tâm của công ty dạo gần đây, tất cả tài nguyên đều nghiêng về phía cô ấy.
Tần Tỉnh gửi lịch trình sắp xếp công việc nửa năm tiếp theo của Doãn Tử Vu cho Ôn Địch xem, đa phần công việc là phối hợp tuyên truyền cho [ Mặt trái dục vọng ].
[ Mặt trái dục vọng ] không chỉ là tâm huyết của Ôn Địch, mà cũng là bộ phim truyền hình chất lượng cao đầu tiên do công ty điện ảnh và truyền hình của họ sản xuất.
Ôn Địch mở văn kiện Tần Tỉnh gửi cho cô, lịch làm việc nửa cuối năm của Doãn Tử Vu cũng không dày đặc lắm.
Tháng chín có một chương trình tạp kỹ, tham gia hợp tác ghi hình với Cố Hằng.
Tháng mười một có hai chương trình tạp kỹ cần quay, đều là khách mời tạm thời, chỉ ghi hình một kỳ.
Tháng mười hai tham gia buổi lễ trọng thể cuối năm của Thường Thanh, Doãn Tử Vu và Đàm Mạc Hành cùng đi thảm đỏ.
Cuối tháng mười hai có buổi họp báo ra mắt của [ Mặt trái dục vọng ].
Ngoài ra trong thời gian này còn có một số hoạt động tuyên truyền, tất cả đều ở Bắc Kinh.
Hiện giờ cũng có vài kịch bản dâng tới cửa nhưng đều không hợp lắm, Tần Tỉnh đều từ chối không chút do dự.
Doãn Tử Vu không hề rảnh rỗi, trong thời gian quay [ Mặt trái dục vọng ] đàm phán với bên hợp tác, toàn bộ đều phải giao tiếp bằng tiếng Anh, thoại trong kịch bản của Ôn Địch cũng là tiếng Anh. Trình độ tiếng Anh của cô ấy không ổn lắm, chỉ biết vài câu khẩu ngữ mà mọi người đều biết, hơn nữa phát âm còn không chuẩn, từ lúc ấy khổ luyện tiếng Anh, sau đó vẫn liên tục cố gắng, bây giờ mỗi ngày đều kiên trì vào học, rảnh ra là luyện tập.
Ôn Địch xem xong lịch trình sắp xếp công việc, liền nhìn về phía Doãn Tử Vu:“Tháng sau, cô đi thử vai cho [ Thế gian không bằng em ] đi, nói không chừng có thể tranh được cơ hội đó.”
Doãn Tử Vu lo lắng“Số người muốn đi thử vai cho phim của đạo diễn Chu cạnh tranh quá mức thảm khốc.” Còn không biết có bao nhiêu diễn viên tuyến một sẽ đến, một tiểu bối vô danh tiểu tốt như cô ấy, thật sự không có tự tin.
Đây chỉ là một trong số các lý do thôi, trọng điểm là “ Bản thân tôi cũng cảm thấy khí chất của mình không hợp với nữ chính trong kịch bản.”
“Quên bản truyền hình đi.”Ôn Địch ăn ngay nói thật: “Bất kể là ai, nếu muốn vượt qua diễn viên bản truyền hình đều là rất khó. Cô chỉ có diễn ra một thế giới khác, diễn cho sống động nhân vật trong tác phẩm thứ hai của tôi thì khán giả mới có thể công nhận cô.”
Doãn Tử Vu cũng muốn thử thách bản thân chút: “Được, tôi đi thử.”
Lời vừa dứt, điện thoại trên bàn đã rung lên, có tin nhắn gửi tới, biệt danh là: Dự
Dự: [ Hôm nay xong việc chưa? Buổi tối cùng đi ăn đi. ]
Doãn Tử Vu tắt máy, không trả lời.
Ôn Địch nói: “Không sao đâu, cũng chẳng phải buổi họp quan trọng gì, cần nhắn lại thì cứ nhắn.”
Doãn Tử Vu mỉm cười cảm ơn sếp Ôn, sau đó mới nhắn lại:[ Đang ở công ty, sếp em đang ở đây. ]
Dự: [ Sếp em chẳng phải ngày nào cũng ở công ty sao? ]
Doãn Tử Vu: [Không phải tổng giám đốc Tần với tổng giám đốc Thẩm, là kim chủ của em, sếp Ôn.(cười trộm).]
Dự: [ Vậy em xong việc thì gọi điện cho anh. Anh đặt bàn trước. ]
Doãn Tử Vu: [ Tìm nhà hàng có phòng riêng tư chút nha, trước khi [ Mặt trái dục vọng ] lên sóng, em không muốn bị chó săn chụp được, đến lúc đó em lại bị nói cố ý tạo scandal để nổi, ảnh hưởng không tốt. ]
Dự: [ Được, nghe em. Chờ khi nào em hết bận thì chúng ta ra nước ngoài nghỉ mát nhé. ]
Ôn Địch và Tần Tỉnh nói thêm hơn nửa tiếng nữa xong cuộc họp của mấy người họ mới tan.
Cô định tối ăn đồ tây, mời Nghiêm Hạ Vũ đi cùng. Cô tìm được một nhà hàng ở gần công ty, sau khi ngồi xuống mới gửi vị trí cho Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à? ]
Sau đó nhanh chóng nhắn thêm: [ Nửa tiếng nữa anh tới. ]
Ôn Địch gọi món trước, dặn lên đồ sau ba mươi lăm phút nữa.
Cô chống cằm nhìn cảnh đêm bên ngoài, lúc vừa đi vào, cô gặp một người không biết là người lạ hay người quen.
Sau hai mươi tám phút, Nghiêm Hạ Vũ đã tới, ngồi xuống đối diện cô.
Nước trong ly của cô đã nguội, anh cầm lên uống cạn, sau đó lại thêm nước nóng cho cô.
Ôn Địch mở khăn ăn và trải ra.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn luôn nhìn cô, chờ cô nói chuyện.
Ánh mắt của Ôn Địch lướt từ chiếc nhẫn trên tay trái, đến chiếc đồng hồ đeo tay, cuối cùng rơi trên mặt anh “Anh đã gặp ai đấy chưa?”
“Gặp rồi.”
Khương Quân Tinh cũng đang ở trong nhà hàng này, chỗ ngồi của cô ta nằm trên con đường mà anh bắt buộc phải đi qua.
Ôn Địch:“Theo tính tình lúc trước của em thì bữa ăn tối nay anh không được ăn, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ vươn tay nắm lấy tay cô: “Anh và cô ta là quá khứ rồi, là quá khứ trước khi quen em.”
“Là quá khứ thì nên ở yên trong quá khứ thôi, anh không nên để quá khứ ấy tiếp diễn trong thời gian anh với em yêu nhau ba năm trước. Chuyện chào hỏi thường tình, em không so đo.”
Ôn Địch biết điểm dừng.
Nghiêm Hạ Vũ cũng nhớ đến chuyện đâm vào đuôi xe, sau đó anh đưa cô đi ăn tối với ba mẹ cô.
Ôn Địch rút tay cô khỏi tay anh: “Em đã nói với anh rồi, không ai có thể hoàn toàn khống chế lý trí của chính mình, huống chi là trí nhớ, em không có ý soi lỗi của anh.”
“Anh biết.”Nghiêm Hạ Vũ lại lần nữa phủ tay lên tay cô, sau đó đan chặt mười ngón tay với cô “Nút thắt của em, anh sẽ gỡ ra từng cái một.”
Anh cọ cọ lòng bàn tay cô: “Ôn Địch, em hiểu anh mà, nếu thật sự lâu như vậy rồi mà vẫn không buông bỏ được cô ta, anh sẽ là người tự làm khó mình vậy sao? Anh nên sớm theo đuổi cô ta lại từ đầu rồi chứ. Hơn nữa, giữa anh và cô ta không có mâu thuẫn gì lớn, việc quay lại với nhau cũng không thành vấn đề. Anh không theo đuổi lại vì anh đã buông bỏ rồi. Em nói xem hồi đó em giày vò anh như thế mà anh còn tâm tư nghĩ đến người phụ nữ khác sao? Không nhớ đến ai được luôn ấy. ”
“Lúc anh ở bên cô ta, thật sự không hề tệ bạc với cô ta, nhưng cũng chỉ là lúc bên nhau đó thôi.”
“Sau khi ở bên em, anh đã không hợp tác gì với Khương gia nữa rồi.”
Hôm nay Ôn Địch chịu lắng nghe, anh sẽ giải thích hết một lần cho cô nghe.
“Có khi do mấy năm không gặp nên khi gặp cô ta, nên tâm trạng anh sẽ có hơi phập phồng, nhưng không phải là thích, chỉ là đại não bất giác nhắc anh rằng người này là người trước đây anh từng thích. Vì vậy anh qua đó chào hỏi một câu thôi, không có gì khác.”
Còn về chuyện đâm vào đuôi xe: “Lúc đó anh chỉ nghĩ là, nếu anh đứng cạnh cô ta thì người khác sẽ cho rằng người lái xe lúc đó là anh, chắc chắn sẽ hiểu lầm cô ta, dù sao cũng là cô ta đâm vào đuôi xe anh mà. Anh không muốn làm ầm ĩ lên như vậy, anh nghĩ cô ta cũng không phải cố ý đụng, nhưng không quản được người khác thích thêu dệt. Nếu một người nào đó người đâm xe là người khác, anh sẽ không gửi em.”
Nghiêm Hạ Vũ đứng lên, đi tới bên cạnh cô, anh quỳ nửa chân trước sô pha, ôm cô vào lòng: “Quá khứ của anh và cô ta không hề ảnh hưởng tới anh và em, trước giờ đều chưa từng.”
Ôn Địch cúi đầu nhìn anh, mãi sau mới nói “Yên tâm, em sẽ cho anh ăn cơm.”
Nghiêm Hạ Vũ hôn cô, chuyện này coi như qua.
Trong lúc ăn, anh nói về dự định của mình “Anh sẽ chuyển đến biệt thự, ở sát vách em, bây giờ em sáng tác kịch bản không có thời gian hẹn hò, sau khi anh dọn đến thì anh có thể nhìn thấy em khi anh về nhà.”
Ôn Địch liếc anh không đáp.
“Sau khi chuyển đến, tiền tiêu vặt của anh sẽ tự động giảm đi một tệ.”
“......”
-
Chỉ dè dặt có một tối, buổi sáng ngày hôm sau,Nghiêm Hạ Vũ đã sai người đưa hành lý của anh đến biệt thự.
Có lẽ là vì chuyển nhà nên muốn xem thử nơi mình sống như thế nào, Nghiêm Hạ Vũ đúng giờ tan ca đi về.
Về đến biệt thự, Ôn Địch hôm nay xong việc, đang tập trong phòng yoga, cô dựa vào tường uốn thành hình chữ S, anh chỉ nhìn cũng thấy kinh hãi lo lắng nên không dám nói chuyện, sợ làm cô mất tập trung.
Anh đứng ở cửa một lát, rồi lên tầng.
Anh chuyển đến đây ở, xa công ty, sáng sớm không có thời gian tập thể dục nên chỉ có thể đổi sang buổi tối.
Nghiêm Hạ Vũ thay sang đồ tập rồi lại quay lại phòng yoga.
Lúc này Ôn Địch đang nằm trên võng.
Dụng cụ duy nhất trong phòng tập yoga mà Nghiêm Hạ Vũ có thể tập luyện là máy chạy bộ, anh thương lượng với Ôn Địch: "Khi nào em không bận thì bổ sung cho anh vài máy tập nữa nhé."
Ôn Địch liếc nhìn anh qua tấm gương trên tường, “Anh mới dọn đến ngày đầu tiên mà đã bắt đầu đòi hỏi này nọ rồi à?"
“Anh đã muốn từ trước khi chuyển tới rồi.” Anh không hề che đậy tâm tư muốn lên chức của mình.
Nghiêm Hạ Vũ đi đến cạnh võng, dang tay ra “Xuống đi, anh bế em chạy bộ.”
Lúc trước khi bên nhau, anh luyện tập chạy bộ thỉnh thoảng hứng lên cũng sẽ bế cô chạy hai phút.
Ôn Địch nhảy vào lòng anh, Nghiêm Hạ Vũ lùi lại nửa bước, đón lấy cô.
Cô mặc quần yoga màu xám, thân trên là áo crop top màu hồng khói.
Nghiêm Hạ Vũ nhấc bổng cô lên, cúi đầu hôn lên rốn cô.
Ôn Địch véo cằm anh, bắt đầu điều chỉnh máy chạy bộ đến tốc độ phù hợp.
Nghiêm Hạ Vũ không có dụng cụ tập khác nên chỉ có thể chạy bộ với vật nặng.
Người trong lòng cũng coi như phối hợp, tựa vào người anh không làm ồn nữa.
Trước kia Ôn Địch thích đặt máy ghi lại những khoảnh khắc như thế này, sau khi chia tay xóa hết tất cả video, một thời gian rất lâu sau không có thêm gì vào album ảnh trống trơn, bây giờ cô cũng không có ý định ghi lại.
Lần chạy này kéo dài hơn bất kỳ lần vừa ôm cô vừa chạy nào trước đó.
Một tay Ôn Địch dán vào lồng ngực anh, tiếng đập kịch liệt như trống bỏi.
“Thả em xuống, thêm nữa tim anh sẽ khó chịu, rồi lại đòi dính lên người em, có khi còn đòi em buổi tối túc trực bên cạnh nữa.” Hiện giờ chuyện gì anh cũng có thể làm ra được.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn qua cô, không biện giải.
Mồ hôi trên tóc anh chảy dọc từ trán xuống sống mũi.
Xuống khỏi máy chạy bộ, anh thả Ôn Địch xuống, sau đó gần như không dừng nghỉ, anh lại bế cô lên, tăng tốc độ gấp đôi.
Ôn Địch đi vào bếp rót một ly nước ấm, đặt trên tủ trong phòng tập yoga, không nói cho anh uống.
Chạy được tám km, Nghiêm Hạ Vũ tắt máy chạy bộ, Ôn Địch vẫn đang tập, anh cầm cốc nước trên tủ xuống uống, hỏi cô: "Em vẫn chưa tập xong sao?"
“Vẫn còn sớm.” Cô ngồi bảy tám tiếng mỗi ngày, cô định sẽ tập thêm một lát.
Nghiêm Hạ Vũ cầm cốc nước lên tầng, mồ hôi đã đổ nhễ nhại, anh đi tắm trước.
Ôn Địch nửa tiếng sau mới lên tầng, đi ngang qua phòng ngủ phụ, cửa đang mở, Nghiêm Hạ Vũ đã tắm rửa xong thay sang đồ ở nhà, đang ngồi trước bàn máy tính tăng ca.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh đứng dậy “Ôn Địch.”
Ôn Địch vừa đi qua cửa, lại lùi lại hai bước, “Có chuyện gì nói nhanh.”
“Vào đi rồi nói.” Nghiêm Hạ Vũ nắm cổ tay cô, kéo cô vào phòng, đóng cửa lại.
"Hôm nay là ngày đầu tiên anh chuyển đến."
Ôn Địch gật đầu, “Ừ thì?”
Nghiêm Hạ Vũ:“Em là chủ nhà, mừng tân gia cho anh đi.”
“...Yêu cầu của anh cao quá nhỉ.”
“Cuộc sống phải có tí lễ nghi chứ.”
“Nói đi, anh muốn cái gì, đừng đắt quá.”
Nghiêm Hạ Vũ Anh nắm lấy tay cô và cầm lên, ngón tay của cô giống như hành lá, mảnh mai và mềm mại, anh hôn vào lòng bàn tay cô, rồi nói:“Không cần em bỏ tiền.”
Tóc anh vẫn còn ướt, chưa sấy khô.
“Anh vừa tắm nước lạnh nhưng vẫn vô dụng.”
Ngọn lửa trong người anh vẫn chưa được dập tắt.
Nghiêm Hạ Vũ cúi đầu, dán lên tai cô “Giúp anh một chút nhé.”
Anh đột nhiên cúi đầu xuống, khuôn mặt của Ôn Địch vừa hay vùi vào cổ anh, cô hít vào đều là mùi sữa tắm sạch sẽ trên người anh, cô vô thức lùi lại nhưng bị tay anh chặn lại, anh ôm lấy eo cô, đẩy về phía trong lòng mình, để cô dán chặt lấy anh.
Ôn Địch ngẩng đầu “Bây giờ anh hay quá rồi, ngày nào cũng yêu cầu này yêu cầu nọ, còn ra vẻ như mình đúng lắm vậy.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, chặn miệng của cô.
Anh giơ tay tắt điện phòng ngủ.
Màn hình máy tính đang bật, trình bảo vệ màn hình liên tục thay đổi, lúc sáng lúc tối.
Mập mờ.
Và mê hoặc lòng người.
Nghiêm Hạ Vũ hôn cô, đưa cô vào phòng tắm, cửa đóng lại.
Trên cửa kính mờ của phòng tắm phản chiếu hình bóng mơ hồ.
Nghiêm Hạ Vũ nắm lấy tay phải của cô, áp vào người anh.
Anh hôn lên mắt cô: “ Không được làm qua loa cho có.”
Ôn Địch nói: “Em đã luyện công cả đêm rồi, tay không có sức.” Nghiêm Hạ Vũ đè chặt tay cô, bắt cô nắm chặt không cho buông lỏng.
Ôn Địch dựa vào cửa, ngẩng đầu im lặng nhìn anh.
Đường quai hàm của anh căng ra, yết hầu của anh chốc chốc lại lên xuống, đáy mắt anh sâu thẳm, nhìn thẳng vào cô.
Cô phảng phất như có thể nhìn thấy lửa cháy bừng bừng trong mắt anh.
“Ôn Địch.” Anh gọi cô một tiếng.
Giọng nói trầm và hơi khàn, mang theo chút gợi cảm.
Ma mị hơn ánh đèn le lói trong phòng ngủ bên ngoài.
Nghiêm Hạ Vũ hít một hơi, "Cảm ơn."
Anh ôm chặt lấy cô.
Ôn Địch xoa tay lau lên quần áo của anh lau mấy lần “Em về đây.”
Nghiêm Hạ Vũ ôm chặt cô, nói với cô: “Em đã giúp anh, anh nên có qua có lại.”
Anh nghiêng người hôn cô.
Dùng tay giúp cô.
Tay trái có nhẫn nên anh đổi sang tay phải.
Các tia lửa va chạm dữ dội, giống như trái đậu dưới ánh mặt trời, nổ lách tách bung ra.
Máy tính chuyển sang chế độ ngủ đông, trong phòng ngủ đột nhiên tối đen như mực.
Trong phòng tắm cũng vậy.
Vòi hoa sen không bật nhưng lại có tiếng nước và tiếng nuốt nước bọt.
Khi đã hoàn toàn yên lặng, Ôn Địch vùi mặt vào trong lòng của anh một lát.
Nghiêm Hạ Vũ gắt gao ôm lấy cô, dỗ dành cô. Sau khi lên đỉnh, cơ thể cô hơi trống rỗng, nên cô thích được anh ôm, giống như hồi trước.
Bình tĩnh lại trong chốc lát, Ôn Địch đứng dậy khỏi vòng tay của anh.
Nghiêm Hạ Vũ bật đèn trong phòng tắm, đi tới trước bồn rửa mặt, bên cạnh có một cái hộp giấy, anh lấy vài cái lau miệng.
Ôn Địch đúng lúc nhìn thấy cảnh này trong gương, đêm nay cô đã giúp anh một lần, anh thỏa mãn cô hai lần, một lần bằng tay và một lần bằng miệng.
"Anh ngủ sớm đi. Đừng nhắc thêm yêu cầu gì khác với em nữa."
Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài.
Nghiêm Hạ Vũ quay mặt nhìn theo bóng lưng cô: “Ngủ ngon.”
Ôn Địch không quay đầu.
Nghiêm Hạ Vũ tháo nhẫn, vặn vòi, bóp một ít nước rửa tay, chậm rãi xoa.
Nghiêm Hạ Vũ đã dùng tốc độ tay mà anh luyện ra từ việc tráo bài để giúp Ôn Địch.
Xả tay xong, Nghiêm Hạ Vũ cầm nhẫn đi xuống tầng.
Anh lấy một chai rượu vang từ trong tủ rượu ra, rót hai ly, đưa cho Ôn Địch một ly.
Tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Địch đang xả nước tắm.
Nghiêm Hạ Vũ kiên nhẫn chờ ở cửa, thỉnh thoảng lại nhấm nháp một ngụm rượu vang.
Cửa mở ra, cô đang mặc bộ quần áo tập yoga hồi nãy, vẻ đỏ bừng trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong mắt còn có nước.
Nghiêm Hạ Vũ đưa cho cô một ly rượu vang, không nhiều lắm, chỉ có một chút ở dưới đáy.
Ôn Địch nhìn anh, sau đó nhận lấy rượu.
Cô đã định xả xong nước tắm rồi đi rót rượu, nhưng anh đã đi trước cô một bước.
"Cảm ơn."
Lúc cô chuẩn bị đóng cửa, Nghiêm Hạ Vũ tiến lên một bước, vươn cánh tay thon dài ra trước người cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Đừng ngâm lâu, đi ngủ sớm đi."
Ôn Địch không có bao nhiêu sức miễn dịch với vòng ôm cúa anh, đẩy anh ra.
Nghiêm Hạ Vũ liếc qua phòng ngủ của cô, nói: "Phòng rộng gấp đôi phòng của anh, anh cũng muốn ở trong một căn phòng rộng rãi như vậy."
Ôn Địch lại đẩy mạnh anh một cái "Ngày nào cũng mơ."
Sau đó "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Nghiêm Hạ Vũ bật cười, quay người về phòng.
Sáng hôm sau, Ôn Địch ngủ đến khi tự tỉnh lại, phòng bên cạnh sớm đã không có ai, trong sân chỉ có xe của cô.
Ăn sáng xong, cô nhận được một bưu phẩm.
Số điện thoại của cô nhưng tên người nhận lại là Nghiêm Hạ Vũ.
Có lẽ là một món quà nhỏ Nghiêm Hạ Vũ tặng cô, Ôn Địch bóc ra, đó là ba hộp bao cao su loại siêu mỏng.
Ôn Địch chụp ảnh gửi cho anh: [! ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Em nhận giúp anh đi, sớm muộn cũng sẽ dùng tới, cứ chuẩn bị trước. ]
Cách vài phút sau, anh lại gửi đến một tin nhắn dài: [ Sáng sớm hôm qua, anh đã nâng mục tiêu bán hàng trong quý thứ ba cho các khu công nghiệp Hoa Nguyên. Chắc tổng giám sát của các khu nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ đến. Ông chủ của họ bởi vì cuộc sống không được hài hòa (chính xác là không có cuộc sống đó) mà tinh lực dồi dào, tinh thần phấn khởi, nửa đêm không ngủ được nên mới nghiên cứu báo cáo bán hàng và nhận thấy rằng có chỗ cần phải điều chỉnh.
Sáng nay trên đường đến công ty, anh đã suy nghĩ lại, không nên bắt họ mua hàng vì bản thân anh nên anh không gửi email nâng chỉ tiêu doanh số đó nữa.
Sau đó, anh quyết định điều chỉnh mục tiêu của mình một chút, cố gắng trong vòng một tháng vào ở được trong phòng ngủ chính rất rộng rãi. ]
Ôn Địch:“......”
Nói nhiều lời thừa như vậy, thật ra chỉ muốn nói cho cô biết một câu cuối cùng, anh muốn chuyển đến phòng ngủ chính của cô.