Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 53

Lúc về phòng, anh nói với Khang Ba: “Tiết lộ chuyện Khương Chính Càn đến tìm tôi cho Tiêu Đông Hàn đi.”
Khang Ba: “Có phải tổng giám đốc Nghiêm nghi ngờ, Tiêu Đông Hàn đang có ý thu mua xí nghiệp Hoa Nguyên không?”


“Gần giống vậy, ngoài việc anh ta có ý muốn mua lại công ty của chúng ta, anh ta còn muốn thu mua các công ty trong ngành sản xuất, dùng danh nghĩa của Khương Quân Tinh để thu mua.”
Đến lúc đó, tập đoàn Tiêu Ninh và công ty dưới tên Khương Quân Ninh sẽ cùng hợp lại để tấn công xí nghiệp Hoa Nguyên.


Dù thu mua công ty của ai, anh cũng sẽ không để Tiêu Đông Hàn thực hiện được ý định đó.

Hôm sau, Khương Quân Tinh nhận được cuộc gọi của Tiêu Đông Hàn, nói rằng mọi hoạt động hợp tác để thu mua sẽ được dừng lại.
Khương Quân Tinh không hiểu lí do, hỏi có chuyện gì đang xảy ra thế.


“Chú của cô muốn bán cô đi rồi, chứ còn có chuyện gì xảy ra nữa.”
“Tổng giám đốc Tiêu, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.” Khương Quân Tinh cúp điện thoại, cô ta xoa lông mày, lại uống một cốc nước lạnh lớn, nhưng cô ta vẫn không thể bình tĩnh lại được.


Trong lòng đầy lửa giận, nên cô ta đi chất vấn chú nhỏ.
Khi tiếng chuông điện thoại sắp kết thúc, Khương Chính Càn mới bắt máy: “Trễ thế này rồi mà cháu chưa ngủ à?”
“Chú đang ở đâu?”
“Chú đang đi công tác.”
“Đi công tác ở đâu!”


Khương Chính Càn đang ăn sáng, sắc mặt dần thay đổi: “Quân Tinh, chú là chú của cháu, cháu chú ý cách nói chuyện chút đi.”


“Chú vẫn biết chú là chú của cháu à! Chú có biết chú vừa hại cháu chết nhanh hơn không? Cháu đã nói với chú bao nhiêu lần là đừng tìm Nghiêm Hạ Vũ rồi, sao chú lại không nghe?”
Khương Quân Tinh đè lên lồng ngực đang đau: “Chú làm giao dịch gì với anh ta à?”


Khương Chính Càn: “Chú không thể nói gì cả, cậu ta không thấy hứng thú.”
Vốn dĩ ông ta định dùng chuyện kinh doanh bí mật để lấy một hạng mục thuận lợi khác cho nhà họ Khương.


Không biết vì sao Khương Quân Tinh lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn căm ghét hành vi của chú nhỏ đến tận xương tuỷ: “Cháu đã nói với chú rồi, phản bội Tiêu Đông Hàn thì sẽ không có kết quả tốt đâu, Nghiêm Hạ Vũ chắc chắn sẽ không hợp tác với người ăn cây táo, rào cây sung.”


“Khương Quân Tinh!” Khương Chính Càn thả dĩa ăn xuống, nghiêm giọng mắng.
Khương Quân Tinh đang giận nên không lựa lời để nói, hành vi của chú nhỏ chính là ăn cây táo, rào cây sung nên cô ta sẽ không xin lỗi.
Bầu không khí căng thẳng.
“Quân Tinh, chú làm việc này là vì ai?”


“Cháu biết chú làm tất cả là vì nhà họ Khương.”
Thực sự, nếu Nghiêm Hạ Vũ đồng ý hợp tác, kế hoạch này của chú nhỏ sẽ được thông qua, suy cho cùng, khả năng thành công của vụ thu mua với Tiêu Đông Hàn chỉ có 60%.


Nghiêm Hạ Vũ không cần lấy cứng đối cứng với ông ta, vì thời gian để chuẩn bị quá muộn, nhưng chỉ cần phá kế hoạch của Tiêu Đông Hàn, để hai người hoà nhau là được.


Trải qua như vậy, Nghiêm Hạ Vũ sẽ không bị tổn thất thêm gì nữa, Tiêu Đông Hàn cũng không bị thiệt thòi, còn chú út sẽ là ngư ông đắc lợi, sau này Nghiêm Hạ Vũ sẽ không nhắm vào nhà họ Khương nữa.


Nhưng cơ bản là Nghiêm Hạ Vũ sẽ không bị người ta nắm mũi kéo đi, anh tình nguyện bị tổn thất cũng không muốn bị quản bởi người khác.


“Chú nhỏ, Nghiêm Hạ Vũ và Tiêu Đông Hàn là người như thế nào, sao họ có thể để chú đùa giỡn trong lòng bàn tay, sao họ có thể để cho chú chiếm hết lợi thế chứ.”


Khương Chính Càn: “Chú đã nghĩ đến trường hợp Nghiêm Hạ Vũ không muốn hợp tác, nhưng không ngờ cậu ta vừa trở tay đã bán chú cho Tiêu Đông Hàn ngay.”


“Chú không biết anh ta à? Có khi nào anh ta để cho người khác chém giết chưa?” Khương Quân Tinh tức đến mức không còn hơi để nói: “Trước kia chú cũng từng nhắc nhở cháu, đừng nên ảo tưởng về anh ta, sao bây giờ đến chú lại hồ đồ như thế?”


Khương Chính Càn nói: “Chú không trông cậy cậu ta sẽ nhượng bộ về mặt quyền lợi, chỉ cho rằng ít nhất cậu ta sẽ niệm tình cũ, không ngờ đến một tí mặt mũi cậu ta cũng không thèm cho.”
Khương Quân Tinh không muốn nói gì nữa nên cô ta ngắt máy.


Vẫn còn có cảm giác thở không ra hơi, cô ta mặc áo khoác lên người, lên sân thượng để hít thở không khí.


Lúc cô ta và Nghiêm Hạ Vũ chia tay là vào mùa thu, cô ta còn có kế hoạch đi trượt tuyết cùng anh khi thời tiết lạnh hơn, còn có cả kế hoạch cho mùa xuân năm sau, nếu ăn không bận thì cô ta muốn anh và cô ta đến các thị trấn nhỏ ở Âu Mỹ chơi nửa tháng.
Nhưng không có một việc nào thực hiện được.


Hồi trước khi cô ta đề nghị chia tay, anh không muốn nên mới hỏi cô: em chắc chắn chứ?
Thực ra cô ta không chắc chắn nhưng lại không thể bỏ mặt mũi xuống.
Mỗi khi hai người có mâu thuẫn, anh đều không muốn nhân nhượng khiến cô ta cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô ta đáp lại với anh: em cũng chẳng biết phải làm sao bây giờ?


Chỉ cần anh nói sau này anh sẽ sửa, thì làm gì có chuyện cô ta sẽ chia tay.
Nhưng anh không nói.
Hiện tại khi nhìn lại, anh sẽ thay đổi nhưng chỉ là điều đó không phải vì cô ta.


Anh trải qua sáu năm với Ôn Địch, đặc biệt là ba năm đau khổ sau đó, nếu bây giờ hỏi anh, mối tình đầu của anh là ai, chắc chắn anh phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra.
Ngay cả cô ta cũng có thể hiểu chuyện đó mà vì sao trong lòng chú vẫn còn hi vọng chứ.


Đứng ở phía đối lập với anh, cô ta cũng thấy khó chịu.
Nhưng có thể làm gì bây giờ.
Tình cảm và lợi ích, thế nào cũng phải có như nhau.
Khương Quân Tinh thở ra một hơi lạnh, gọi điện thoại để trả lời cho Tiêu Đông Hàn, nói chú nhỏ vẫn chưa nói gì.


Tiêu Đông Hàn: “Có nói hay không cũng thế thôi, có lẽ Nghiêm Hạ Vũ đang biết qua kế hoạch của tôi rồi, sau đó chắc chắn anh ta sẽ đào hố chờ tôi, vụ thu mua này không còn cách nào để thực hiện tiếp được nữa. Sau này giữa tôi và nhà họ Khương của cô chỉ còn lại lợi ích về trao đổi tài nguyên, sẽ không bao giờ có có vụ thu mua kinh doanh bí mật liên quan đến việc hợp tác sâu hơn.”


Khương Quân Tinh cố gắng để xoay chuyển: “Tổng giám đốc Tiêu, lần này là lỗi của tôi.”
“Với tôi, chắc chắn sẽ không có lần sau.”


Xí nghiệp Hoa Nguyên và tập đoàn Tiêu Ninh kéo dài cuộc chiến về giá cả gần nửa năm, mãi đến cuối năm, vẫn chưa phân thắng bại, Tần Tỉnh cảm thấy đau lòng thay họ, chủ yếu là vì tiền chia ra cho cuộc chiến giá cả.
Ngày mai là Tết Nguyên Đán, đoàn làm phim chuyển cảnh đến nơi áp chót, Bắc Kinh.


Năm nay mọi người mừng năm mới trong đoàn làm phim, tuy Tần Tỉnh có nhà ở Bắc Kinh, nhưng vẫn quyết định đến chung vui với họ.
Từ ngày hôm qua, họ đang vội vàng làm vằn thắn, nhiều người nên sức ăn cũng nhiều, mua hai cái tủ đông để cất sủi cảo đi.


Ôn Địch gói không được đẹp lắm, ngồi bên cạnh học theo Viên Viên.
Tần Tỉnh lẩm bẩm: “Xem ra hai người họ không dứt được.”
Ôn Địch hỏi anh ta: “Chưa đọc hết kịch bản à?”
Tần Tỉnh: “Không phải. Cuộc chiến thương mại mãi mà chưa xong.”


“Vậy cứ tiếp tục làm, chờ anh làm xong sẽ hiểu hai người họ vẫn đang tiếp tục cuộc chiến về giá cả.”
Doãn Tử Vu đến tìm Ôn Địch sau khi kết thúc cảnh hôm nay.
Cô ấy thả kịch bản ra, vỗ nhẹ khuôn mặt, căng thẳng từ trưa đến giờ và mặt thì gần như đứng hình rồi.


“Bà chủ Ôn, hôm nay em bị một lời thoại đâm vào.”
Ôn Địch hỏi: “Lời thoại nào?”
“Cô giỏi thì sao, chỉ tiếc là cô lại không có thực lực đó.”
Tần Tỉnh nhớ lời thoại này, có lẽ đây là câu Cố Hằng nói với Doãn Tử Vu.
Ôn Địch nói: “Do em vẫn đang nhập vai thôi.”


Doãn Tử Vu thở dài: “Hiện tại em đang quay đoạn này, ngày nào cũng bị ép nát. Bà chủ Ôn, sau này hãy sửa lời thoại của em trở nên hắc hoá với mạnh mẽ hơn.”
Ôn Địch cười: “Ok.”


Tiếng chuông điện thoại của Tần Tỉnh vang lên, có người gọi đến, anh ta liếc dãy số đó, đi đến nơi vắng vẻ để nghe máy.
Nghiêm Hạ Vũ hỏi anh ta: “Khi nào đoàn làm phim mới nghỉ?”


“Không nghỉ, mừng năm mới trong đoàn làm phim, Ôn Địch cũng không về Giang Thành.”  Anh ta nhỏ giọng hỏi: “Cũng ba tháng rồi, Ôn Địch không thêm phương thức liên lạc của cậu à?”
“Không.”
Tần Tỉnh an ủi anh: “Dù sao hiện tại cũng không có việc gì cần liên lạc. Đợi đến ngày mai là được.”


Họ không nói chuyện nhiều, nhanh chóng cúp máy.
Hôm sau lại là đêm giao thừa.
Ăn cơm tất niên xong, Nghiêm Hạ Vũ ở nhà ông bà ngoại đến mười giờ tối, chơi mấy ván mạt chược với mọi người trong nhà, tiếng chuông reo lên đúng giờ, là chuông báo thức của anh.
Anh họ hỏi anh: “Em có việc à?”


“Ừ.”
Nói với những người họ hàng khác trong nhà một tiếng, anh mới cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
Chưa đến cửa, ông ngoại đã gọi anh lại: “Hạ Vũ, cháu lại đây đi.”


Nghiêm Hạ Vũ vừa mặc áo khoác ngoài lên, tay trái đang cầm điện thoại và hai bao thuốc lá, còn tay phải thì đang cài cúc áo: “Sao vậy ông?” Anh quay đầu lại.
Ông ngoại đang xem ti vi, nên tiếng có hơi nhỏ: “Tưởng Thành Duật lên chức ba rồi kìa, còn lâu cháu mới chạy kịp nó được.”


Nghiêm Hạ Vũ bất lực cười, nói: “Sao ông không nói đến chuyện cháu nhỏ hơn cậu ta hai tuổi.”
“Vậy hai năm sau cháu có được lên chức ba không? Nếu được thì làm như ông chưa nói gì.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, trong phòng đang nóng nên nên anh cởi một cái cúc áo ra.


Ông ngoại: “Đến lúc nên kiếm chế lại rồi, mấy hôm nay có nhiều người đến nhà chúc tết hỏi cháu lắm, nói vẫn chưa có ý định kết hôn à? Muốn giới thiệu người cho cháu, ông không nhận lời, sợ cháu lại nói ông, đừng đến lúc đó lại làm cho cô gái đó giống Ôn Địch. Hiện giờ cháu không yêu đương, thì để ông nói với mọi người trong nhà một câu. Cháu đi gặp người ta một lần.”


Không ai trong gia đình biết về cuộc hẹn bảy ngày của anh với Ôn Địch, tất cả mọi người đều cho rằng anh và Ôn Địch đã kết thúc rồi. Anh quyết định theo đuổi lại Ôn Địch, mẹ anh không nói toạc ra ngoài, nên chỉ có vài người biết rõ.
“Ông ngoại, cháu không tính đến chuyện kết hôn.”


Ông ngoại im lặng vài giây, cuối cùng nói: “Tuỳ cháu.”
Xua tay, ý bảo anh có thể rời đi rồi.
Sau khi rời khỏi nhà ông ngoại, Nghiêm Hạ Vũ đến nhà Tưởng Thành Duật.


Ván bài ở nhà Tưởng Thành Duật muộn hơn hai tiếng so với các năm trước, năm nay Tưởng Thành Duật làm ba nên phải dành rất nhiều thời gian chăm con.
Trên đường đi, Nghiêm Hạ Vũ đăng status lên danh sách bạn bè: [ Chúc mừng năm mới. ]
Có người nhắn lại rất nhanh: [ Chúc mừng năm mới! Đi đâu thế? ]


Nghiêm Hạ Vũ: [ Không làm gì cả, chỉ đang nghĩ là làm thế nào để theo đuổi một người. ]
[! Hoá ra là tôi tự nghĩ nhiều, câu chúc mừng năm mới đó không phải nói với chúng tôi. ]
Nghiêm Hạ Vũ: [ Đúng là không phải. ]


Sau đó, nhiều người tập trung vào trong nhóm để tập trung suy đoán, gần đây Nghiêm Hạ Vũ đang để ý ai.
Có thể khiến anh theo đuổi, chắc chắn không phải người bình thường.


Bản thân anh cũng tập trung trong nhóm, khi họ nói chuyện tào lao cũng không ngại ngùng, thậm chí còn @anh: [ Ai có mặt mũi thế, kết cậu phải tự mình đăng bài lên danh sách bạn? Hồi trước Ôn Địch cũng không được đối xử như vậy. ]


Nghiêm Hạ Vũ trả lời lại: [ Hồi trước không phải status nào trong danh sách bạn, tôi cũng đặc biệt gửi cho cô ấy mà? ]
Một người bạn khác trong danh sách bạn từ sáu năm trước của Nghiêm Hạ Vũ nhảy ra, đếm được 23 status, trong đó có mười bài là chia sẻ bài hát và mười hai bài chia sẻ sách vở.


Còn một cái nữa được đăng vào mùa đông ba năm trước, ghi: [ Điện thoại bị hỏng nên tôi không nhận thêm bất kỳ một tin nào được. ]


Sao họ có thể liên kết những status này với mình Ôn Địch thôi chứ, lúc đó Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch đang hẹn hò, nếu chia sẻ mấy bài hát với sách cho Ôn Địch thì chỉ cần gửi riêng là được, cần gì phải đăng lên danh sách bạn.


Nghiêm Hạ Vũ: [ Lúc đó cãi nhau nên tôi không muốn nói gì với cô ấy. ]
Không muốn chủ động gửi riêng cho cô nên mới đăng lên danh sách bạn.
Anh lại nhắn thêm một câu trong nhóm: [ Không nói mấy cái này nữa. ]


Họ: [ Cũng đúng, không nói nữa, cũng sang trang hết rồi. Bây giờ tâm sự về việc cậu đang theo đuổi ai đi.]
Nghiêm Hạ Vũ không nhắn lại vì đã đến nhà Tưởng Thành Duật rồi, anh rời khỏi khung chat.
Năm nay Tần Tỉnh không ở đây, nên cũng ít sôi nổi hơn mấy năm trước.


Nghiêm Hạ Vũ ném hai bao thuốc mang theo lên bàn, hiện tại hầu như anh không hút thuốc lá, cầm theo cũng lãng phí.
Phó Ngôn Châu rút điếu thuốc, ném một điếu cho anh: “Hôm nay là Tết nên hút một điếu đi.” Nói tiếp: “Tôi tưởng năm nay cậu đến đoàn làm phim để ăn tết.”


Nghiêm Hạ Vũ bật bật lửa lên để đốt điếu thuốc: “Nếu đến thì cô ấy sẽ thấy không tự nhiên.”
Bàn của họ đang có ba người, thiếu một, Quan Hướng Mục đang trên đường chạy đến, hai bàn bên cạnh quá ồn ào nên họ gọi anh: “Anh Nghiêm, ra đây chơi hai ván trước đi.”


“Mọi người chơi đi.” Nghiêm Hạ Vũ nâng điếu thuốc trong tay lên: “Hút điếu thuốc đã.”
Anh ngậm điếu thuốc, cầm bật lửa đi vào trong sân.
Năm nay Ôn Địch không đón năm mới ở Giang Thành, nên cô không được nhìn pháo hoa ở Giang Thành.


Ngoài sân có gió lạnh, một người hút thuốc rất chán, Nghiêm Hạ Vũ mở điện thoại, nhập số điện thoại của cô trên bàn phím để giết thời gian.
Điếu thuốc chưa hút được một nửa, anh đã dập tắt.


Ngón tay phải lơ lửng trên nút gọi đi màu xanh lá, dừng lại vài giây sau đó anh mới bấm vào nó.
Mấy năm nay, anh gọi điện thoại liên tục cho Ôn Địch, có khi vì nhớ cô, biết là không gọi được nhưng trong một thoáng lại muốn thử xem.


Vì bị cô kéo vào danh sách đen, nên bên đó truyền đến tiếng máy móc không ngoài dự đoán: “Xin chào quý khách, hiện tại đường dây đang bận.”
Và lần này, anh vẫn chưa hết hy vọng như trước.
Trong điện thoại có tiếng “tút - tút - tút” vang lên.


Nghiêm Hạ Vũ sợ run người, chia tay ba năm, cuối cùng anh cũng gọi điện thoại cho cô được rồi.