Yêu Em Tự Khi Nào

Chương 24

Anh tỏ tình quá bất ngờ khiến cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Ôn Địch còn đang vặn nắp chai soda, vừa trượt tay, chưa mở được.
Kỳ Minh Triệt dừng lại, Ôn Địch cũng dừng theo.
Anh nghiêng ô, che hết ánh nắng bên phía cô.
Đừng nói Ôn Địch, ngay cả anh cũng không ngờ mình sẽ nói câu muốn gặp cô kia.


Trừ buổi sáng đưa nước giếng cho cô, đã mười ngày rồi anh chưa được gặp Ôn Địch.
Nỗi nhớ ngày càng nhiều hơn.
Buổi sáng nay là do anh không thể kiềm chế được nữa, lấy cớ đưa nước giếng để được gặp cô.


Nhưng cuộc gặp ấy thật ngắn ngủi, chỉ có vài phút, hai người cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.
Anh lên một kế hoạch nghiêm túc, chọn một ngày đặc biệt, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, để cô có được một màn tỏ tình đầy đủ nghi thức.


Nhưng không ngờ rằng chính anh lại đốt cháy giai đoạn.


“Ôn Địch, em có muốn thử bắt đầu một mối quan hệ với anh không? Anh biết, với tính cách của em, vốn chẳng cần phải dùng một mối tình khác để quên đi cái gì, em cũng không cần phải cố gắng hết sức để quên đi chuyện đó, hai ta chỉ là bắt đầu một cuộc sống mới mới, một cuộc sống hoàn toàn khác với cuộc sống của em trước kia, không còn liên quan gì nữa.”


Vai cô bỗng có vài tia nắng chiếu vào.
Là do Kỳ Minh Triệt không cầm chắc cán ô, khiến cho ánh nắng mặt trời lọt qua.
Anh hiểu, mối tình trước kia với Nghiêm Hạ Vũ đã khiến Ôn Địch tổn thương rất nhiều, cô sẽ khó có thể yêu đương đậm sâu như trước.


Cô không thể dễ dàng rơi vào lưới tình với một ai khác, cũng sẽ nhất thời không muốn đứng dậy sau cú ngã này.
Hiện giờ, chắc là thích thì yêu thôi.
Chỉ là một tình yêu vui vẻ và thoải mái, nhẹ nhõm.


Hiện tại, thái độ của cô đối với tình yêu, chắc là sẽ nghiêm túc, hướng tới mục tiêu về lâu dài và để thuận theo tự nhiên.
Anh không bắt cô phải yêu anh ngay, chỉ cần cô vui là được.


Anh cười, tự tạo cho mình dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng nhất, “Anh cảm thấy anh có thể coi là người hợp với em, sau một khoảng thời gian quen biết, em không cảm thấy chán ghét khi ở bên anh, đôi khi còn rất vui vẻ. Anh không dính tệ nạn gì cả, dáng dấp trông cũng được, có đủ khả năng kiếm tiền nuôi cả hai chúng ta. Nhà anh và nhà em môn đăng hộ đối, dù là chỉ yêu đương đơn thuần hay là về lâu về dài đều không phải lo nghĩ. Điều quan trọng nhất là, anh thích em, thích đã lâu rồi, từ trước cả khi gặp em cơ.”


Kỳ Minh Triệt không biết mình đang nói tới cái gì, chỉ nghỉ đâu nói đó, “Việc tham gia “Như Hình Với Bóng”, rồi còn được sắp xếp cùng nhóm với em, đây đều là tư tâm của anh, khi đó anh tưởng là em vẫn còn độc thân. Về sau, có một khoảng thời gian anh luôn đau khổ vì tưởng rằng em có quan hệ gì đó với bố của anh. Anh từng muốn từ bỏ chương trình, nhưng không hiểu tại sao lại thôi. Đạo diễn thấy anh không chịu phối hợp làm nhiệm vụ nhóm với em, đã tới nói chuyện với anh, chuẩn bị đổi nhóm cho anh, nhưng anh vẫn từ chối.”


Nói đoạn, anh xin lỗi: “Anh nói năng hơi lộn xộn nhỉ.”
Ôn Địch vẫn nhìn anh, chai soda kia vẫn chưa được mở ra.
Không nói gì.
Hoặc nói theo cách khác, cô chưa biết nên phải trả lời thế nào.
Kỳ Minh Triệt duỗi tay, “Đưa tay phải của em cho anh, hoặc là, đưa tay trái đang cầm soda của em ra, anh sẽ giúp em mở.”


Anh cho cô hai sự chọn lựa như vậy.
Anh hòa hoãn không khí: “Yên tâm, giả sử như em đưa soda cho anh, anh vẫn sẽ đưa em ra ngoài chơi. Nhưng có lẽ là sẽ không lái xe mà đưa em đi chen chúc trên tàu điện ngầm.”
Ôn Địch nở nụ cười, dứt khoát đưa tay phải cho anh.


Kỳ Minh Triệt ngẩn người, sau đó nở nụ cười mừng rỡ. Anh nắm chặt tay phải của cô, sau rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô bằng cánh tay đang cầm ô.
Anh dịch sang bên cạnh, khiến cho ánh mặt trời đang chiếu lên vai của Ôn Địch kia, chuyển sang phía sau lưng anh.
――


Triệu Nguyệt Linh là người đầu tiên biết được chuyện tình cảm của hai người. Bữa tiệc vừa xong thì bà nhận được tin nhắn của con gái: [Mẹ, trưa hôm nay Kỳ Minh Triệt vừa tỏ tình với con, giờ bọn con chính thức ở bên nhau rồi. Con rất vui.]


Triệu Nguyệt Linh đang đi vào thang máy, bèn trả lời bằng tin nhắn thoại: [Mẹ chúc mừng con.]
Nghiêm Hạ Vũ và Phạm Trí Sâm đang đi bên cạnh Triệu Nguyệt Linh, cho nên đã nghe được câu nói kia của bà. Anh không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng Ôn Địch lại bán được kịch bản với giá cao ngất ngưởng.


Hai tuần sau, chuyện yêu đương của Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt được công khai.
Hai người thường xuyên tới các con hẻm, ngõ phố nhỏ, đầu tiên là do một cư dân mạng chụp được hình hai người ăn cơm với nhau, ngồi chung một bên bàn ăn, Kỳ Minh Triệt còn gắp rau cho Ôn Địch.


Sau đó thì họ bị các phóng viên báo giải trí săn tin, hỏi về mối quan hệ của họ.
Lúc đầu Kỳ Minh Triệt muốn nói hai người chỉ là bạn bè đi dạo phố với nhau, bởi anh không biết Ôn Địch có muốn công khai hay không.


Nhưng Ôn Địch lại hào phóng thừa nhận. Cô nói: “Chúng tôi vừa mới bắt đầu mối quan hệ, hi vọng mọi người để cho chúng tôi được có không gian riêng tư, cảm ơn.”
Hot search bùng nổ ngay tối đó.


“Như Hình Với Bóng” vừa mới phát sóng tập sáu, không ít người đã thành fan CP của Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt.


Khi xem chương trình, có người sớm đã phát hiện ánh mắt của Kỳ Minh Triệt mỗi khi nhìn Ôn Địch có gì đó sai sai, chan chứa trìu mến, có thể nói như tên chương trình, “Như Bóng Với Hình”.
Mà Kỳ Minh Triệt trong tập 1và Kỳ Minh Triệt trong tập 2 như thể là hai con người khác nhau vậy.


Mà hóa ra không lâu sau, hai người lại có mâu thuẫn với nhau.
Vào tối cùng ngày đó, Nghiêm Hạ Vũ mới biết được tin Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt yêu nhau.
Anh vừa mới đi công tác nước ngoài về, sau bữa trưa gặp mặt cùng Phạm Trí Sâm và Triệu Nguyệt Linh, anh bay ra nước ngoài ngay trong tối đó, ở lại hai tuần.


Trước đó anh đã đền bù cho nhà họ Điền bằng một vài hạng mục đầu tư, sau đó lại phát sinh một vài vấn đề cần giải quyết, cho nên chuyến công tác lần này anh đã xử lý một lần cho xong tất cả.
Sau khi ra khỏi sân bay, anh quay về nhà bố mẹ luôn.


Hôm nay bố anh ở nhà, hiếm khi nào cả nhà quây quần ăn cùng nhau một bữa cơm như thế này, lần quây quần đủ cả bốn người trước là ở tiệc đính hôn của Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ mới vừa ngồi xuống ghế sopha đã nghe Nghiêm Hạ Ngôn nói: “Đúng là đã ở bên nhau rồi ha.”


Anh ngoảnh mặt làm ngơ, cầm điều khiển mở TV.
Nghiêm Hạ Ngôn đứng dậy, ngồi xuống cạnh anh, đưa di động tới trước mặt anh, “Ôn Địch có tình yêu mới rồi đó.”


Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô gái trong video. Trong video, Ôn Địch mặc váy hai dây dài, những lọn tóc xoăn lơi xõa trên vai. Cô ôm cánh tay Kỳ Minh Triệt, vẻ mặt tươi cười, nói cùng phóng viên: “Chúng tôi vừa mới bắt đầu mối quan hệ, hi vọng mọi người để cho chúng tôi được có không gian riêng tư, cảm ơn.”


Anh bình tĩnh xem hết video, tiếng trò chuyện của Ôn Địch ở trong video cũng chợt xa chợt gần.
Nghiêm Hạ Ngôn hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Nghiêm Hạ Vũ không nghe thấy, trong lúc đó, anh đứng phắt dậy, cầm chiếc chìa khóa xe trên bàn trà rồi chạy ra ngoài.
“Ấy! Điện thoại của em!”
Nghiêm Hạ Ngôn hô anh.


Nghiêm Hạ Vũ chẳng quan tâm, quay người đặt di động lên quầy bar.
Sau đó anh bước ra ngoài sân.
Tối nay anh định ngủ lại nhà bố mẹ nên đã bảo tài xế rời đi.
Vừa rồi anh tiện tay cầm lấy chìa khóa xe của Nghiêm Hạ Ngôn.
Ngồi trên xe, Nghiêm Hạ Vũ dùng hai tay nắm vô lăng, nhưng mãi chẳng khởi động xe.


Một lát sau, anh gọi tài xế của mẹ tới lái hộ. Tài xế của bố anh, anh mời không được.
Tài xế hỏi anh muốn đi đâu.
Nghiêm Hạ Vũ chần chừ.
Ánh mắt lái xe tỏ vẻ nghi vấn, đi ra ngoài gấp như thế nhưng lại không biết đi đâu?


Nghiêm Hạ Vũ quả thực không biết, anh không biết phải đi đâu mới có thể tìm được Ôn Địch.
Hiện tại đang là sáu giờ tối, chắc chắn là cô đang đi hẹn hò với Kỳ Minh Triệt, chắc sẽ không ở ở nhà.
Dù đã biết cô không ở nhà, anh vẫn đi tới đó.


Được nửa đường thì Khang Ba nhắn tin cho anh: [Tổng giám đốc Nghiêm, hot search top 1 kia, anh có thấy không?]
[Thấy rồi.]
[Có muốn tôi tới không?]
[Không sao đâu.]
Nghiêm Hạ Vũ khóa điện thoại.
Như anh đã dự đoán từ trước, Ôn Địch không ở nhà.


Anh nhấn chuông cửa thì thấy bác giúp việc trả lời: Cháu là bạn của Địch Địch sao? Con bé không có nhà, cháu gọi điện thoại cho con bé xem. Con bé mới yêu đương đó, cháu đã biết chưa?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Vâng. Cháu cảm ơn.”


Anh gửi tin nhắn WeChat cho vệ sĩ: [Cậu tới đây đi, cắt tất cả các camera giám sát có ghi lại hình ảnh của tôi.]
Anh chưa nhắc tới chỗ nào.
Nhưng vệ sĩ đoán được.
Đã vài tháng rồi Điền Thanh Lộ không liên lạc với Nghiêm Hạ Vũ, tối nay thấy hot search, cô ta không nhịn được: [Hot search top 1, thấy không?]


Sau đó lại nhắn thêm một tin nữa: [Nếu ngày đó anh không để cho công ty của nhà Khương Quân Tinh một tháng để rút vốn khỏi dự án, hiện tại có khi nào kết cục đã thay đổi rồi không?]
Nghiêm Hạ Vũ không trả lời.
Đương nhiên là Điền Thanh Lộ cũng thức thời, không nhắn thêm nữa.


Trong lúc đợi Ôn Địch trở về, Nghiêm Hạ Vũ nhận được cuộc gọi từ Phạm Trí Sâm.
Tất cả mọi người dường như đều hỏi câu đó: Ôn Địch đang yêu rồi, anh biết chưa? Hot search top 1.


Phạm Trí Sâm nói những lời này không phải là vì muốn xát muối vào vết thương của anh, “Tôi đã hỏi Trường Vận, ông ấy nói Ôn Địch đúng là đang yêu đương, không phải là do chương trình yêu cầu lăng xê. Hai người họ bắt đầu từ hai tuần trước.”


Nghiêm Hạ Vũ đút một tay vào túi quần, tựa người lên bệ cửa sổ, ngắm cảnh dưới lầu.
Từ trên tầng cao nhìn xuống, lại thêm ánh đèn đường chói lóa nên anh không thể phân biệt được xe nào với xe nào, từng chiếc từng chiếc lướt qua đây.


Anh hỏi lại, trong giọng nói không có chút gợn sóng: “Ông gọi điện chỉ vì muốn tôi biết chuyện này sao?”


“Tổng giám đốc Nghiêm, cậu hiểu lầm rồi.” Phạm Trí Sâm biết hiện tại anh đang khó chịu, nên nói chuyện với ai cũng tỏ ra cáu kỉnh, “Luận về thực lực, Kỳ Minh Triệt sao có thể bì được với cậu.”
Cũng làm gì có duyên số đó.


Hôm nay vẫn giao thức ăn, ông không xác định được Nghiêm Hạ Vũ đang có ý gì.
“Đồ ăn vẫn tiếp tục giao, hoa thì thêm hai đóa nữa.” Nghiêm Hạ Vũ cúp điện thoại.
Một tiếng ba mươi hai phút sau, Ôn Địch về nhà.


Tối nay cô không đi hẹn hò, Kỳ Minh Triệt có việc nên cô đã tới công ty bàn luận chuyện công việc với Cù Bồi, sau đó lại thảo luận xem có nên giảm độ hot của chuyện tình cảm này không.
Ôn Địch không để ý cuối hành lang đang có người. Cô ra khỏi thang máy, đi thẳng tới cửa nhà.


“Ôn Địch.”
Bước chân của cô dần chậm lại, xoay người về phía sau nhìn xem.
Nghiêm Hạ Vũ tới gần.
“Lại đến tìm tài liệu sao?” Ôn Địch đút di động vào túi xách, “Tất cả những tủ đựng hồ sơ trong nhà tôi đều đã soát lại một lần rồi, không có.”


Anh nói: “Anh tới tìm em.”
Ôn Địch không còn lời nào để nói với anh, nhưng chưa đợi cô cất bước, Nghiêm Hạ Vũ đã vươn tay kéo cô vào lòng.
Lúc trước hai người thường xuyên giằng co, nhưng chiều cao và sức lực giữa hai người quá chênh lệch, anh luôn có thể dễ dàng ôm chặt cô.


Nghiêm Hạ Vũ áp sát vào đôi chân dài của cô, thay vì bắt chéo hai tay cô ra sau lưng như lần trước, anh lại đan tay mình vào tay cô, áp sát lên tường.
Cô giãy giụa, nhưng cũng chỉ phí sức.
Hai người im ắng nhìn nhau.
Trong mắt nhau, họ vừa quen thuộc, vừa xa lạ, cuối cùng lại tan vỡ.


Ôn Địch nói: “Không phải lăng xê, Kỳ Minh Triệt bây giờ chính là bạn trai tôi. Buông tay.”
“Anh đã đến tận đây rồi, em thấy anh sẽ thả em ra sao?”
Cô hạ giọng cảnh cáo: “Mong anh giữ lấy nốt chút đạo đức căn bản của mình.”


Anh nói: “Đối với em, anh không thèm giữ. Giữ mấy thứ đó để làm gì?”
“…”
Ôn Địch nghiêng đầu, trong lồng ngực cuồn cuộn lửa giận.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn sườn mặt cô, không hề chớp mắt, “Em đã sửa tên danh bạ trên điện thoại anh, anh vẫn luôn giữ tới bây giờ.”


Ôn Địch không thèm nghe.
“Anh đã giải trừ hôn ước rồi.”
“Đó là chuyện của anh.”
Yên lặng vài giây.
Anh nói: “Ba năm đó, em đã quên hết rồi sao?”
“Chính anh mới là người không muốn, từ bỏ trước.”
Anh thủ thỉ: “Không phải không muốn.”


Ôn Địch cười khẩy, “Bây giờ anh nói mấy thứ này cũng đâu có nghĩa lý gì.”
Cô nhắc lại: “Hiện giờ tôi đã có bạn trai, anh và tôi đều đã cuộc sống riêng, tốt đẹp và bình yên.”


Nghiêm Hạ Vũ điều chỉnh tư thế, cúi đầu, áp trán mình lên trán cô, “Em nói anh nghe đi, thế nào là tốt đẹp và bình yên?”
Tay Ôn Địch không thể cử động nên cô không thể rút điện thoại ra được.


Hiện giờ người duy nhất cô có thể xin giúp đỡ là bác giúp việc, “Nếu anh không buông ra, tôi sẽ hô hoán lên đấy.”
Nghiêm Hạ Vũ không sợ bị uy hϊế͙p͙: “Em cứ việc, vừa lúc anh có lý do để chặn miệng em.”
Ôn Địch đành phải từ bỏ ý định này.


Tư thế hiện giờ của anh, hoàn toàn có thể trực tiếp hôn cô.
Cô cố gắng giữ mình bình tình, “Anh đến tìm tôi có chuyện gì, có gì thì nói chuyện đàng hoàng, anh như thế này còn ra cái thể thống gì?”


Nghiêm Hạ Vũ vẫn không chịu buông cô ra, đứng thẳng dậy, nói: “Chưa nghĩ ra tại sao lại tới tìm em.” Anh cứ đến thôi.
“Em và cậu ta không hợp nhau đâu.” Đây là lần thứ hai anh kết luận như vậy.


Ôn Địch ngẩng đầu đối mặt với anh, “Tôi cảm thấy hợp là được, hiện giờ tôi thích mẫu người như anh ấy đấy, thì sao?”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô vài giây, đột nhiên cúi đầu lần nữa.
Ôn Địch né nhanh hơn, nụ hôn của anh chỉ đáp xuống gò má cô.
“Nghiêm Hạ Vũ!”


“Anh coi như không biết em đã có bạn trai, và em vẫn thuộc về anh.” Nghiêm Hạ Vũ buông cô ra.
Anh biết cô làm gì kế tiếp, ngay trước khi bàn tay cô hạ xuống, anh đã ngăn lại, nắm chặt lấy.
Lần trước khi hai người ở trong căn hộ đó, cô tát anh, anh không cản.


Anh cho phép cô vì chính mình mà tát anh, nhưng sẽ không bao giờ cho phép cô tát anh vì người đàn ông khác.
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho vệ sĩ: “Thang máy nào hiện giờ đang tắt camera?”
“Thang số 1.”
“Tôi qua đó liền.”


Anh nhấn nút kết thúc cuộc gọi, nhìn cô: “Có muốn tiễn anh về không? Lần sau gặp lại, em đã là người có bạn trai rồi*.”
(*) Vì lần này Nghiêm Hạ Vũ coi như cô vẫn còn độc thân nên giờ anh mới nói vậy.
Ôn Địch không đáp, dùng sức rút tay mình ra khỏi tay anh.


Nghiêm Hạ Vũ thừa hiểu rằng cô chắc chắn sẽ không tiễn mình xuống dưới lầu, nhưng anh không ôm cô tiến vào thang máy.
Anh đưa tay, vân vê một lọn tóc của cô, đầu ngón tay cuốn vài vòng, “Xin lỗi em, vì lần mà Điền Thanh Lộ đã hẹn gặp em kia.”
Ôn Địch kéo tóc mình khỏi tay anh, xoay người rời khỏi.


Nghiêm Hạ Vũ đưa mắt nhìn cô đi vào nhà rồi rời đi, quẹt thẻ thang máy để xuống.
Trở lại ô tô, anh nói với tài xế: “Anh lái đi đâu thì lái.”
Tài xế: “Gia đình anh vẫn còn đang đợi anh về ăn cơm đó.”


Dù gì thì đây cũng không phải tài xế của anh, làm sao mà nghe anh nói được, Nghiêm Hạ Vũ đành để tài xế đưa mình về nhà bố mẹ.
Anh về đến nhà liền thấy bố mình đang ngồi ở phòng khách, nói chuyện phiếm cùng em gái.


Nghiêm Hoành Cẩm liếc nhìn con trai, “Đi đâu về, cả nhà đang đợi con đó.”
Nghiêm Hạ Vũ chậm rãi nói: “Bình thường chỉ có thể nhìn thấy ngài qua TV, hôm nay đột nhiên thấy người bằng xương bằng thịt, có chút kích động nên con đã đi ra ngoài hút điếu thuốc, trấn an bản thân.”


Vừa dứt lời, mẹ đã kéo anh sang một bên, “Được rồi, đừng có mà hạnh họe bố con như thế.”
Đồ ăn đã được đưa lên đủ, cả nhà cùng nhau ngồi vào bàn ăn.


Nghiêm Hoành Cẩm vừa mới bị con gái lôi kéo xem chương trình “Như Hình Với Bóng” nửa tiếng liền, vả lại đều chỉ xem những phân đoạn của Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt. Con gái ông còn phổ cập cho ông về tình cảm của hai người họ nữa.
Nói được nửa thì con trai ông về, cuộc trò chuyện liền bị cắt ngang.


Ông hỏi con gái: “Sau đó thì sao?”
Diệp Mẫn Quỳnh không rõ cho lắm, “Cái gì mà sau đó cơ?”
Nghiêm Hành Cẩm: “Hạ Ngôn đang nói về ngôi sao nổi tiếng ưa thích của con nó, nói là hai người họ đang yêu nhau.” Ông hỏi: “Hiện giờ hai người đã kết hôn chưa?”


Nghiêm Hạ Ngôn lắc đầu, “Chưa ạ, họ vừa mới công khai tình yêu thôi.”
Diệp Mẫn Quỳnh: “Hiện giờ chẳng phải con đang thích Ôn Địch với cả cái cậu kia?”
“Kỳ Minh Triệt.”
“Ừ đấy, tên là Kỳ Minh Triệt.” Diệp Mẫn Quỳnh kinh ngạc: “Hai đứa nó yêu nhau rồi hả? Yêu ngoài đời ấy hả?”


“Vâng mẹ, hôm nay vừa lên hot search xong nè.”
Diệp Mẫn Quỳnh vừa mới bận rộn nên bà không xem mấy tin tức giải trí. Bà mới xem hai tập “Như Hình Với Bóng”, luôn có ấn tượng sâu đậm về cặp đôi này, sau đó lại được gặp người thật tại một nhà hàng.


Bà bình luận khách quan: “Hai đứa nhỏ này, xứng đôi vừa lứa.”
Nghiêm Hạ Ngôn bảo mẹ dừng lại, “Mẹ, mẹ đừng khen như vậy mà, mẹ khen mấy lời này chẳng khác nào đâm vào tim vào phổi người nào đó.”


Diệp Mẫn Quỳnh lúc đầu vẫn chưa hiểu con gái nói thế là có ý gì, sau đó lại thấy con gái mình bĩu môi, liếc sang chỗ anh nó, mà mặt con trai bà thì cứ lạnh te, chỉ lo ăn cơm, không nói một lời nào.
Bà chợt vỡ lẽ, “Anh con thích Ôn Địch?”
Nghiêm Hạ Ngôn dựng ngón cái với bà.


Diệp Mẫn Quỳnh nhìn con trai, rồi lại nghĩ đến vẻ đẹp và khí chất của Ôn Địch. Bà cảm thấy con trai bà thích Ôn Địch cũng không lấy gì làm lạ.


Nghiêm Hạ Ngôn nảy ra một ý tưởng trong đầu, cảm thấy nó không thành vấn đề gì to tát, vì vậy nói ra: “Anh con, chính là vì Ôn Địch nên mới giải trừ hôn ước cùng Điền Thanh Lộ.
Lời này vừa nói ra, liền như sét đánh ngang tai hai vị phụ huynh.
Khiến Nghiêm Hoành Cẩm và Diệp Mẫn Quỳnh vỡ mộng.


Nghiêm Hạ Ngôn thừa cơ nói hết: “Ôn Địch và anh con yêu nhau ba năm, nhưng xong có người lại đính hôn mà không nói cho cô ấy biết, khiến Ôn Địch bị đẩy sang vị trí người thứ ba, để cho Điền Thanh Lộ đòi gặp mặt mới biết bạn trai mình đã thành chồng chưa cưới của người khác.”


Diệp Mẫn Quỳnh run rẩy chỉ mặt con trai cả buổi, tức giận không nói nên lời.
“Bố, cho con sang ngồi cạnh bố đi.” Nghiêm Hạ Ngôn bưng bát của mình trốn sang chỗ bố.
Nghiêm Hồng Cẩm rời sang chỗ bên cạnh, chừa chỗ cho con gái, “Bố mẹ ở nhà mà con vẫn còn sợ nó sao?”


Nghiêm Hạ Ngôn chối đây đẩy: “Ai sợ anh ấy chứ, con chỉ muốn ngồi gần bố chút thôi.”
Nghiêm Hạ Vũ vẫn trầm mặc như trước, ăn xong cả bát cơm mà chẳng đụng tới miếng thức ăn nào.
Diệp Mẫn Quỳnh quở trách anh, “Con làm xằng làm bậy quá rồi đó.”


Nghiêm Hạ Ngôn cứ luôn lựa những lời xát muối vào vết thương: “Lúc ấy Ôn Địch bị Điền Thanh Lộ tìm gặp mặt, có lẽ cảm giác của cô ấy cũng giống như cảm giác của anh lúc xem video ấy. Mà có khi cô ấy còn khó chịu hơn ấy chứ.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì.


Lúc ăn xong, Diệp Mẫn Quỳnh nói: “Người ta đã có bạn trai mới rồi, quá khứ đã qua rồi thì để nó qua đi, ai bảo con cứ làm rách việc cơ.”
Nghiêm Hạ Vũ rốt cuộc đã chịu mở miệng: “Bọn họ không yêu nhau lâu bền được đâu.”


Nghiêm Hoành Cẩm chế nhạo con trai: “Con đổi sang làm thầy tướng số từ khi nào vậy hả? Ngay cả việc người ta yêu nhau bao lâu cũng biết được.”
Nghiêm Hạ Vũ cầm cốc nước lên, uống vài ngụm rồi nói: “So với thầy tướng còn chuẩn hơn, vì con sẽ không để bọn họ yêu lâu đâu.”


Nghiêm Hoành Cẩm khó thở: “Tôi cho anh biết, anh đừng có làm bừa, tôi không gánh nổi người này đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn bố mình, “Bố không phải lo, con có bảo bố đi phá đâu, con tự mình động thủ cơ mà, có gánh thì cũng là con gánh.”
Nghiêm Hoành Cẩm: “…”


Nghiêm Hạ Ngôn mau chóng để đũa xuống, xoa xoa lưng cho bố: “Bố, bố đừng nóng giận, cứ kệ anh ấy đi, dù sao thì bố nói anh ấy cũng không nghe, bố không quản nổi anh ấy đâu. Anh ấy muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi đi.”


Nghiêm Hoành Cẩm xoa đầu con gái: “Không nhưng mà sao con cứ ba phải như cỏ đầu tường vậy?”


Nghiêm Hạ Ngôn không ba phải, vốn cô đã có ý muốn giúp Nghiêm Hạ Vũ từ đầu, tuy rằng nhìn thì có vẻ chỉ là đang muốn xem drama, không tiếc tay bỏ đá xuống giếng, nhưng mỗi lời cô nói đều đã được tính toán kỹ lưỡng.


Cô nói chân tướng cho bố mẹ biết, để khiến bố mẹ mình rõ một điều rằng, Ôn Địch không phải là một người cả thèm chóng chán, cũng không phải là người có nhân phẩm bất chính, cô ấy chỉ là bị ông anh nhà cô chơi xỏ thôi.


Nói thật như vậy để khi nào bố mẹ vô tình nghe được mấy lời bàn tán về Ôn Địch sẽ mới biết đâu là thật đâu là giả.


“Bố, bố không phải lo đâu, cứ cho là anh con theo đuổi cật lực cũng không được đâu. Người ta là thiên kim tiểu thư của nhà giàu nhất Giang Thành cơ mà, bố mẹ nói thử xem cô ấy có thiếu tiền hay là thiếu người theo đuổi không?”


“Đợi chút.” Diệp Mẫn Quỳnh hỏi lại con gái, “Ôn Địch là con gái của Ôn Trường Vận sao?”
Nghiêm Hạ Ngôn gật đầu.
Diệp Mẫn Quỳnh tức đau cả đầu. Ôn Địch là con gái của Ôn Trường Vận, vậy chẳng phải cũng là con gái của Triệu Nguyệt Linh sao.


Tuy rằng bà và Triệu Nguyệt Linh không thân thiết, nhưng hồi đại học đó lại là người đã để lại ấn tượng sâu nhất trong lòng bà. Tất cả mọi người đều thích lấy bà ra so sánh với Triệu Nguyệt Linh.
Nào là so xem ai đẹp hơn, so xem năng lực của ai mạnh hơn.


Kết quả thì sao, thằng con khốn nạn của bà lại vứt bỏ con gái rượu nhà người ta, rồi giờ lại còn muốn mày dày mặt dạn theo đuổi lại.


Nghiêm Hạ Ngôn vừa rồi còn chưa nói hết, cô đưa ngay một liều thuốc “phòng bệnh” trước cho bố mẹ: “Nếu có một ngày nào đó Ôn Địch quay lại với anh con, thì con có thể chắc chắn rằng đó không phải là ý của Ôn Địch, mà nhất định cô ấy đã bị bắt buộc nên mới bất đắc dĩ. Bố mẹ cũng biết tính anh con mà.”


Nghiêm Hạ Vũ liếc em gái, xét tới việc tối nay cô đã nói đỡ cho Ôn Địch rất nhiều, anh bỏ quá cho mấy lời nói khó nghe của cô.
Vừa rồi anh ăn nhanh quá nên dạ dày không được thoải mái.
Anh uống cạn cốc nước ấm, sau đó dừng đũa.


Nghiêm Hạ Ngôn dựa vào bình lọc nước, “Đưa cốc cho em, em rót cho.” Sau đó cô lại bồi thêm một câu, “Dạ dày khó chịu chứ gì? Em nói anh nghe, không phải đau dạ dày đâu, mà đau ở tim đây này.”
Nghiêm Hạ Vũ: “… Nói ít thôi.”