Tới thứ hai, Nghiêm Hạ Vũ đi đến sàn giao dịch bất động sản ở trung tâm thành phố từ sớm.
Còn chưa tới giờ làm việc, vì vậy bọn họ chờ ở bãi đỗ.
Thi thoảng Khang Ba lại nhìn sếp nhà mình qua gương chiếu hậu, áp suất không khí trong xe rất thấp, tài xế hình như cũng phát hiện ra nên quyết định xuống xe tìm một góc để hút thuốc.
Nghiêm Hạ Vũ chống cằm, sắc mặt trầm tĩnh, dường như đang suy tư việc gì đó. Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng.
Di động của Khang Ba vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, là do Điền Thanh Lộ gửi tới.
Cô ta nhắn rằng, sắp tới mình sẽ đi công tác tại Giang Thành, hỏi Nghiêm Hạ Vũ xem bên Kinh Việt có phái ai qua không.
Trước khi đính hôn, Điền Thanh Lộ thường xuyên tới Kinh Việt tìm Nghiêm Hạ Vũ, nhưng hiện tại cô ta và Nghiêm Hạ Vũ có mâu thuẫn nên chỉ gửi tin nhắn thông báo.
Việc đầu tư ở Giang Thành vốn là để thúc đẩy lợi ích, nhưng đồng thời Giang Thành cũng chính là quê quán của Ôn Địch.
Trợ lý Khang chờ chỉ thị từ Nghiêm Hạ Vũ: “Nghiêm tổng, vẫn giữ nguyên kế hoạch đi Giang Thành vào cuối tuần chứ ạ?”
Phạm tổng bên phía đối tác rất đon đả mời mọc Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ tới khảo sát, ông muốn dự án này được thực hiện càng sớm càng tốt.
Lúc trước Nghiêm Hạ Vũ đã đồng ý lời mời của Phạm Trí Sâm, trong đó cũng có chút ý mượn việc công làm việc tư, anh chưa từng đi qua Giang Thành, muốn nhân cơ hội này nhìn xem nơi mà Ôn Địch lớn lên trông ra sao.
Chỉ là, còn chưa kịp đặt chân tới Giang Thành thì anh và Ôn Địch đã chia tay.
“Đi.” Nghiêm Hạ Vũ chốt hạ.
Khang Ba ngầm hiểu trong lòng, sau đó anh ta nhắn tin trả lời Điền Thanh Lộ rằng đến lúc đó anh ta và Nghiêm Hạ Vũ sẽ đến Giang Thành trước.
“Bao giờ Ôn Địch đến?” Nghiêm Hạ Vũ đột nhiên hỏi.
Khang Ba cũng không rõ lắm, từ đó tới nay Ôn Địch không liên lạc gì với anh ta nữa, “Để tôi hỏi một chút.”
Khang Ba mau chóng gửi tin nhắn đi: [Cô Ôn, cô tới đâu rồi?]
“Đưa di động cho tôi.” Nghiêm Hạ Vũ đang ngồi ở băng ghế sau bỗng duỗi tay ra phía trước, muốn lấy di động từ trong tay trợ lý Khang.
Khang Ba ngẩn ra, sau một lúc mới ngầm hiểu là sếp muốn lấy di động để tự tay gửi tin nhắn qua cho Ôn Địch, nhưng trợ lý Khang lại quá nhanh nhảu.
Khang Ba nói bằng giọng điệu áy náy: “Nhưng tôi lỡ gửi tin nhắn rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ ngượng ngùng thu tay về, “Ai gửi cũng như nhau.”
Khang Ba vẫn cố vớt vát: “Nếu không tôi thu hồi tin nhắn nhé? Tôi chỉ vừa mới gửi thôi, còn chưa quá hai phút.”
Nghiêm Hạ Vũ: “…”
Anh không trả lời, chỉ im lặng mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe.
Trong mắt của trợ lý Khang, anh đã đáng thương đến nỗi phải thu hồi tin nhắn rồi nhắn lại cái khác cho Ôn Địch.
Trong thời gian chờ sàn giao dịch mở cửa, Khang Ba mãi chẳng nhận được tin nhắn trả lời từ Ôn Địch.
Có lẽ là cô ấy đang trên đường lái xe tới thôi, Khang Ba nghĩ bụng.
Bản thân người mua nhà lại chẳng tới, chỉ ủy thác cho luật sư đến để xử lý.
Nghiêm Hạ Vũ không cần biết người mua có tới không, lại càng không có hứng thú tìm hiểu ai là người mua lại căn hộ.
Trước khi ký tên, Nghiêm Hạ Vũ lại hỏi trợ lý Khang một lần nữa: “Cô ấy vẫn chưa tới sao?”
Trợ lý Khang lắc đầu, hôm nay ông chủ nhà mình tới sớm như vậy, chỉ để có thể nhìn thấy Ôn Địch một lần. Không biết vì sao mà Khang Ba đột nhiên lại có một dự cảm không lành, chỉ e là hôm nay Ôn Địch sẽ không tới.
Cái tốt không linh mà cái xấu lại linh, vừa lúc đó Ôn Địch trả lời tin nhắn, đúng như những gì anh ta dự đoán.
“Nghiêm tổng.”
Nghiêm Hạ Vũ hỏi: “Cô ấy nói sao?”
Trợ lý Khang nín thở, “Ôn tiểu thư nói cô ấy không tới, luật sư của cô ấy sẽ tới ngay lập tức.”
Nghe vậy, Nghiêm Hạ Vũ chậm rãi gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Ôn Địch đêm đó đã nói cả đời này không muốn gặp anh nữa, một khi cô đã chơi ác thì anh chẳng thể làm gì nổi.
Tất cả những tài liệu liên quan đều đã có luật sư và trợ lý Khang soạn thảo và xem qua, Nghiêm Hạ Vũ chẳng cần nhìn mà ký tên ngay lập tức.
Trong phút chốc ký tên ấy, anh cứ ngỡ như mình vừa mới ký tên lên đơn ly hôn.
Tất cả thủ tục đã đầy đủ nên xử lý cũng rất mau.
Nghiêm Hạ Vũ rời khỏi sàn giao dịch, quay về công ty.
Trợ lý Khang còn đang do dự không biết có nên báo cáo kế hoạch hay không. Anh ta định dùng nó để đánh lạc hướng, khiến sếp quên đi nỗi mất mát và những cảm xúc phức tạp mà anh chẳng muốn bộc lộ.
“Đưa di động cho tôi.” Đây là lần thứ hai Nghiêm Hạ Vũ hỏi mượn di động của Khang Ba.
“Vâng.” Trợ lý Khang vội vàng mở khóa điện thoại rồi đưa cho anh.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn màn hình điện thoại, thất thần trong phút chốc, sau đó gửi tin nhắn cho Ôn Địch: [Là anh đây. Nếu em muốn, anh sẽ ký cho em, không liên quan gì tới Khương Quân Tinh hết. Về sau nếu em muốn uy hϊế͙p͙ anh, dùng chính bản thân em là đủ rồi, không cần phải nhắc đến người khác.]
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, đã hơn nữa tiếng mà vẫn không nhận được hồi âm của Ôn Địch.
Nghiêm Hạ Vũ xóa bỏ tin nhắn này rồi trả điện thoại cho Khang Ba.
Cùng lúc đó, Ôn Địch cũng xóa tin nhắn vừa nhận được.
Vứt điện thoại qua một bên, Ôn Địch đi vào phòng sắp quần áo vào vali, ngày mai cô phải đi ghi hình tập bốn của chương trình “Như Hình Với Bóng”.
Chủ đề kỳ này là “phố núi”, sẽ lấy cảnh tại ba thành phố núi.
Do trước đó Kỳ Minh Triệt có chút khúc mắc với Ôn Địch nên trong mấy lần ghi hình họ đều tự đi riêng, nãy Kỳ Minh Triệt đột nhiên chủ động liên lạc với cô, hỏi: Cùng tới đó không?
Ôn Địch trả lời: Được.
Lời nói của hai người cộng lại được năm chữ, khuyến mãi thêm một dấu chấm và một dấu hỏi.
Đạo diễn cũng biết được Ôn Địch và Kỳ Minh Triệt đã hóa giải hiềm khích lúc trước, cho nên quay bổ sung tư liệu của hai người bọn họ ở sân bay.
Ba tổ khách quý khác đã quay xong tư liệu sân bay từ tập một, chỉ có mình bọn họ dùng dằng tới tận bây giờ.
Kỳ Minh Triệt ít nói, chỉ có khi nào đứng trước ống kính mới tỏ ra thân thiện với Ôn Địch. Tới lúc lên máy bay xong, Kỳ Minh Triết dựa vào ghế, đeo bịt mắt lên để ngủ, mãi cho đến hạ cánh anh cũng chẳng làm thêm động tác gì.
Hóa ra cái thứ gọi là “cùng đi” chỉ là để làm dịu lòng đạo diễn, để cho đạo diễn có đất quay tư liệu mà thôi.
Bọn họ đã đặt chân tới thành phố đầu tiên để lấy cảnh. Kỳ Minh Triệt lái xe tới, kêu Ôn Địch ngồi vào ghế phó lái, “Tôi không làm tài xế cho cô đâu đấy.” Dẫn Ôn Địch đi dạo một vòng thì được.
Ôn Địch thích tới những thành phố ở vùng trung du và miền núi, những thành phố núi ở trong nước cô đều đã đi qua, lúc đi qua sẽ ở lại một thời gian ngắn để trải nghiệm cuộc sống, dùng làm tư liệu cho một kịch bản có liên quan tới thành phố núi.
Kỳ Minh Triệt lái xe từ sân bay vào nội thành mà chẳng cần dùng tới bản đồ định vị.
Ôn Địch thấy Kỳ Minh Triệt xe nhẹ đường quen thì hỏi, “Thường xuyên tới sao?”
Kỳ Minh Triệt nhìn con dốc phía trước, sau đó trả lời: “Tôi sống ở đây đến năm mười hai tuổi.”
Ôn Địch gật đầu, cô vẫn còn nhớ Minh Kiến Quân là người Bắc Kinh, vậy chắc hẳn nhà ngoại của anh ở đây.
Hai người trò chuyện câu được câu không.
Ôn Địch cũng không còn tâm tình để trò chuyện tiếp.
Kỳ Minh Triệt thực ra là người hay nói, nhưng anh không thích nói cố với người không có tâm tình trò chuyện, tỷ như Ôn Địch lúc này.
Cho nên phần lớn thời gian lái xe, cả hai đều trầm mặc.
“Cô với vị thái tử nhà họ Nghiêm đó chia tay rồi hả?”
“…”
Ôn Địch đột nhiên bị hỏi nên không kịp chuẩn bị, tuy vậy Kỳ Minh Triệt đoán ra được cô chia tay với Nghiêm Hạ Vũ cũng không phải việc gì lạ, Kỳ Minh Triệt là người mua căn hộ kia, đương nhiên là biết người đứng tên căn nhà đó là Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ.
Nếu không phải phát sinh sự cố thì ai lại đi bán căn hộ chung cư nằm ở vị trí đắc địa như vậy.
“Nếu cô đã chia tay rồi, tôi có thể bớt ra một chút thời gian dẫn cô đi ăn lẩu ở một quán lâu đời, còn nếu chưa chia tay thì khỏi bàn.” Nhỡ đâu hai người lại bị mấy cánh nhà báo chụp lén thì không ổn. Anh thì chẳng ảnh hưởng gì nhưng Ôn Địch sẽ phải giải thích với Nghiêm Hạ Vũ, anh cũng không thích bị vướng vào mấy thứ rắc rối này.
Ôn Địch hỏi: “Chừng nào mời khách?”
Đây là ý nói đã chia tay.
“Tùy cô.” Kỳ Minh Triệt mời Ôn Địch ăn, xem như để xin lỗi vì lúc trước đã hiểu lầm cô.
Xe dừng lại trước cửa một homestay, đây là nơi nghỉ ngơi mà tổ chương trình đã sắp xếp.
Mấy tập trước đều quay tại homestay, đương nhiên là đặc sắc hơn nhiều so với việc quay ở khách sạn, tất cả đều là tư liệu để quay chương trình.
Ba tổ khách quý còn lại cũng đã đến. Họ đang ngồi ở đại sảnh tầng một nói chuyện trên trời dưới bể, trên bàn chất đầy đồ ăn vặt đặc sản và một số món linh tinh khác.
Tân Nguyên thấy hai người họ đi vào thì nhiệt tình tiếp đón: “Chỉ còn chờ hai người thôi đó, mau tới đây nếm thử mỹ vị nhân gian này.”
Tân Nguyên lúc nào cũng tràn đầy sức sống như thế, trên mặt luôn nở nụ cười, đối với ai cũng cười nói dịu dàng, nhân duyên của cô ta cũng khá tốt.
Tân Nguyên cầm một ly đồ ăn nóng hổi đưa cho Ôn Địch, “Không có cay, nếu chị thấy nó nhạt thì bảo em, em sẽ thêm gia vị cho chị.”
Ôn Địch cảm ơn, “Tôi không ăn cay.”
Tân Nguyên lại đưa một ly đồ ăn qua cho Kỳ Minh Triệt, bên trong có thêm gia vị cay.
Ở chung với nhau một khoảng thời gian, Tân Nguyên đã nắm rõ khẩu vị và sở thích của từng người, hơn nữa còn nhớ kỹ trong lòng.
“Đây, bạn học Tiểu Kỳ, của cậu đây.”
“Cảm ơn.” Kỳ Minh Triệt không thích người quá nhiệt tình, nhưng đối với loại người gặp ai cũng nhiệt tình như Tân Nguyên, anh cũng đành miễn cưỡng chấp nhận.
Chỉ còn có chỗ trống bên cạnh Tân Nguyên, Kỳ Minh Triệt bèn ngồi xuống đó ăn.
Cả đám người bọn họ, ai thích ăn thì ăn, anh thích nói thì nói.
Tân Nguyên làm như vô tình mà hỏi: “Cậu và Ôn Địch đã quay xong tư liệu ở sân bay rồi sao?”
Kỳ Minh Triệt gật đầu, “Ừ.”
“Vậy là tốt rồi. Lúc trước tôi còn lo lắng cho hai người, sợ hai người không kiềm chế được tính tình. Có lẽ là cậu không hiểu tính Ôn Địch của chúng ta, cô ấy trông thì có vẻ khó hòa đồng, có đôi khi nói chuyện rất là thẳng thắn, nhưng con người của cô ấy rất tốt nha, tôi từng đóng phim do Ôn Địch làm biên kịch rồi, cũng từng có mâu thuẫn với cô ấy, nhưng về sau tôi lại phát hiện cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi.” Tân Nguyên nói đỡ Ôn Địch, cũng là để cảm ơn cô đã làm bia đỡ đạn cho mình.
Vì có Ôn Địch nên Tân Nguyên mới tạm tránh thoát được một kiếp nạn, không để Kỳ Minh Triệt và mẹ anh phát hiện ra sự tồn tại của cô ta.
Cảm giác của Tân Nguyên đối với Minh Kiến Quân rất phức tạp, sùng bái thì có nhưng chưa tới mức yêu, dù sao thì chẳng ai lại đi yêu thật lòng một người đáng tuổi bố mình cả.
Nhưng Tân Nguyên không nỡ rời xa ông ta.
Cô ta luyến tiếc không muốn rời bỏ.
Tiền đồ xán lạn của cô ta hiện tại đều là do tài nguyên của Minh Kiến Quân mang lại.
Ngày hôm sau, Minh Kiến Quân tới thăm phim trường, thuận tiện mời mọi người trong trường quay một bữa cơm.
Việc ông ta tới đây khiến cho mọi người bất ngờ nhưng lại không thấy vô lý, dù gì thì ông ta cũng là nhà tài trợ cho chương trình này.
Minh Kiến Quân nói ông ta tới thăm bố mẹ vợ, nghe nói tổ chương trình đang ghi hình tại đây nên tiện đường tới xem thử.
Trong bữa tiệc, chốc chốc Tân Nguyên lại nhìn về phía Minh Kiến Quân, bọn họ âm thầm nhìn nhau rất nhiều lần.
Không ai phát hiện ra điều dị thường giữa hai người bọn họ.
Trong lúc ăn cơm thỉnh thoảng Ôn Địch cũng sẽ thất thần, vì thế cô lại càng không chú ý xem Tân Nguyên ngồi bên cạnh mình đang nhìn ai.
Sau khi tan cuộc, Ôn Địch gọi Kỳ Minh Triệt.
“Không phải anh muốn mời khách sao? Bây giờ đi thôi.” Vừa rồi Ôn Địch ăn còn chưa no.
Kỳ Minh Triệt từ chối yêu cầu của Ôn Địch, “Bữa thứ nhất cô ăn không no thì bữa thứ hai cũng như thế thôi, vì tâm trí cô có đặt trên bàn ăn đâu.”
Bên ngoài trời đang mưa rả rích.
Ôn Địch mở ô, “Nói như anh hiểu tôi lắm ấy.” Ôn Địch đi vào trong làn mưa.
Kỳ Minh Triệt không mở ô mà chỉ cầm trên tay, đi theo phía sau Ôn Địch.
Ánh đèn đường sặc sỡ vào ngày mưa như chiếu thẳng vào thế giới nội tâm cô tịch của anh và Ôn Địch.
Từ đó tới khi tập bốn của “Như Bóng Với Hình” đóng máy, Ôn Địch vẫn chưa được ăn lẩu ở cửa tiệm lâu đời mà Kỳ Minh Triệt đã nói. Ôn Địch hoài nghi không biết tiệm lẩu đó có tồn tại hay không.
Kỳ Minh Triệt nói: “Chờ đến khi cô hết đau khổ vì tình, tôi sẽ mời cô, nếu không chỉ tổ lãng phí thức ăn.”
Đây còn là tiếng người sao, thế nào gọi là hết đau khổ vì tình cơ?
—
Sau khi quay xong chương trình, Ôn Địch bay thẳng về Giang Thành. Mẹ đã gọi điện hỏi xem cô muốn đổi sang căn nhà nào, để bà phái người xử lý.
Chuyện này mẹ Ôn đã hỏi cô từ khi mới bắt đầu quay tập bốn của chương trình, vậy mà tới tận khi Ôn Địch ghi hình xong vẫn chưa quyết định được, cuối cùng cô quyết định quay về nhà ở tạm một thời gian.
Mẹ Ôn không ở Giang Thành, hiện tại đang đi công tác ở Thượng Hải.
Ông bà thì đang đi du lịch, hai người đi thăm lại những nơi hồi trẻ họ từ tới.
Chỉ có bố của cô đang ở Giang Thành.
Ôn Trường Vận đã nghe vợ mình kể con gái hiện đang thất tình, chia tay với bạn trai xong còn bán cả nhà đi.
Khi gặp lại con gái, bố Ôn chẳng nhắc gì tới chuyện bán nhà.
“Con về nhà chơi vài ngày sao?”
“Con về hai tuần, cũng có thể là ba tuần, không nói trước được ạ.”
Hai tay Ôn Địch gối ra sau đầu, ra vẻ thả lỏng, nói: “Đến lúc đó con sẽ đến đón bố tan làm.”
Ôn Trường Vận cười nói: “Được, vậy bố sẽ trả lương cho con, một tháng 5000, bao cả cơm trưa.”
Đã gần một năm Ôn Địch chưa tới công ty nhà mình, điều mà cô quan tâm đầu tiên là: “Nhà ăn công ty có món gì ngon không bố?”
“Vẫn giống như lúc trước thôi.” Ôn Trường Vận nói: “Có một nhà hàng mới mở cạnh bờ sông ở Giang Thành, bên đó có mấy món mà con thích, hồi Tết bố bận quá không dẫn con đi được, bố đặt chỗ tối nay rồi đó.”
Đem hành lý về nhà, Ôn Địch thay một bộ quần áo khác rồi đi cùng bố mình tới nhà hàng ven sông kia.
Nhà hàng này đã khai trương gần một năm nhưng vẫn khó đặt chỗ như trước.
Ôn Trường Vận đã đặt bàn có view đẹp nhất ở lầu trên.
Biết Ôn Trường Vận đêm nay sẽ tới đây dùng cơm, ông chủ nhà hàng đích thân tới đón tiếp, “Chủ tịch Ôn, đã lâu không gặp, rất hân hạnh được đón tiếp.”
“Tôi nghe danh quý nhà hàng đã lâu, nay tới thưởng thức.”
Hai người bắt tay rồi khen ngợi lẫn nhau.
Vừa mới nói được hai câu thì đã bị người khác chen ngang.
“Chú em, bắt được chú rồi nhé, chú nói xem hai anh em ta đã bao lâu không có dịp uống một chén rồi hả, đi, đi tới phòng tôi ngồi, chú đưa cả con gái sang đây ngồi luôn.” Phạm Trí Sâm vỗ vai Ôn Trường Vận, còn nhiệt tình hơn cả gặp người nhà.
Ôn Địch từ nhỏ đã biết Phạm Trí Sâm, cười nhẹ nhàng chào hỏi: “Con chào bác Phạm.”
“Gái về lúc nào đấy con?”
“Con vừa về thôi ạ.”
“Cũng đúng lúc lắm, trong phòng của bác đang có không ít người trẻ tuổi tụ họp, con tới đó trò chuyện nhé.”
Thịnh tình không thể từ chối, Ôn Trường Vận cũng không muốn làm Phạm Trí Sâm mất mặt.
Phạm Trí Sâm nói với ông chủ nhà hàng: “Bàn của Ôn tổng đã đặt trước những món gì thì cứ gộp tất sang bàn tôi nhé.”
Ôn Trường Vận liếc nhìn Phạm Trí Sâm, nhỏ giọng hỏi: “Tiệc xã giao gì thế anh?”
Phạm Trí Sâm ăn ngay nói thật: “Thì ngoài chuyện hạng mục xây dựng thì còn chuyện gì nữa, đến bây giờ còn chưa quyết định xong. bên phía Bắc Kinh có vài người tới, chú nhớ đỡ giúp tôi một chút đấy nhé.”
Buổi chiều hôm nay khi ông với Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ đi quan sát khu xưởng cũ, Nghiêm Hạ Vũ nói, nếu nói đến doanh nhân ở Giang Thành thì anh chỉ quen mỗi Ôn tổng.
Ôn tổng mà Nghiêm Hạ Vũ mà có thể biết tới, trừ ông tài phiệt giàu nhất Giang Thành thì còn ai vào đây nữa, hơn nữa Ôn Trường Vận cũng đang hợp tác với một công ty con dưới quyền tập đoàn Kinh Việt.
Vừa rồi thư ký có nói với Phạm Tri Sâm, Ôn tổng đêm nay cũng dùng cơm tại đây, vừa nãy anh ta nhìn thấy xe của Ôn tổng chạy vào bãi đỗ, người xuống xe là Ôn tổng và con gái ông ấy, hẳn là tới ăn bữa cơm gia đình.
Đúng là thiên thời, ông mau chóng chạy xuống lầu tìm Ôn Trường Vận.
Tối nay Phạm Tri Sâm cố ý mời vài người tới để tiếp khách cùng, còn có hai người khách khác còn đang trên đường chưa đến kịp, dù sao thì Nghiêm Hạ Vũ cũng không biết chuyện ông nhất thời nhờ được Ôn Trường Vận đến giúp đỡ mình vận động đầu tư.
Ôn Trường Vận không biết bạn trai cũ của con gái mình là Nghiêm Hạ Vũ, còn nói dăm ba câu phụ họa Phạm Trí Sâm.
Ôn Địch đi ở phía sau, cách bọn họ một đoạn, hai người bọn họ lại nói chuyện rất nhỏ nên cô cũng không nghe thấy gì.
Tới trước cửa phòng, Phạm Trí Sâm ngừng chân lại, quay đầu vẫy tay với Ôn Địch, “Cháu gái, tới đi cạnh nào.”
Ôn Địch khẽ gật đầu, bước chân nhanh hơn.
Người phục vụ mở cửa cho bọn họ, bầu không khí trong phòng đang khá vui vẻ.
“Anh Nghiêm, anh đừng có mà bắt nạt người khác như thế, sao anh lại nhường bài cho chị Thanh Lộ vậy?”
Giọng nói này nghe rất quen tai, Ôn Địch vốn rất mẫn cảm với hai chữ “Thanh Lộ”, nhưng lại cảm thấy việc gặp phải Nghiêm Hạ Vũ ở Giang Thành là điều bất khả thi.
Phạm Trí Sâm đứng chắn trước người Ôn Địch nên cô không thể quan sát xem trong phòng đang có những ai.
Phạm Trí Sâm bước qua chỗ khác chào hỏi, tầm mắt cô đột nhiên thông thoáng, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Điền Thanh Lộ.
Ôn Địch cũng không nhìn lung tung, chỉ là vừa lúc cô và Điền Thanh Lộ nhìn nhau, ánh mắt quét qua hình bóng ai kia.
Tần Tỉnh thì trợn mắt há hốc mồm, nhìn Điền Thanh Lộ ở bên cạnh mình, lại nhìn qua Nghiêm Hạ Vũ, cuối cùng lại đưa ánh mắt kinh ngạc sang vị trí của Ôn Địch.
Anh ta vốn bị Điền Thanh Lộ kéo tới Giang Thành, nhằm hòa hoãn mối quan hệ giữa cô ta và Nghiêm Hạ Vũ.
Vốn định đêm nay sẽ vui chơi thỏa thích, nhưng mà nhìn tình hình trước mắt, e rằng ăn còn khó nữa là chơi.
Trong buổi tiệc chiêu đãi đêm nay Ôn Địch chỉ là một nhân vật nhỏ, cô cũng không tới chào hỏi những người khác và cũng không thèm để ý.
Trong đầu Phạm Trí Sâm bây giờ đều là chuyện làm ăn, nên cơ bản là không rảnh để quan tâm tới Ôn Địch.
Ôn Địch nhờ nhân viên phục vụ lấy cho mình một ly nước ấm, sau đó lẳng lặng ngồi ở một góc mà lướt di động.
Đúng lúc đó di động của cô bỗng nhận được tin nhắn, là của trợ lý Khang.
[Cô Ôn, trước đó chúng tôi không hề biết là Phạm Trí Sâm còn mời cả Ôn tổng tới.]
Khang Ba là đang giải thích thay cho Nghiêm Hạ Vũ, anh vốn không biết Ôn Trường Vận cũng sẽ tới, cục diện lúng túng hiện giờ là điều chẳng thể ngờ.
Ôn Địch chưa bao giờ để cho trợ lý Khang khó xử, khách khí nói: [Không việc gì đâu.]
Có việc thì làm sao.
Tới thì cũng đã tới rồi.
Ôn Địch ngồi quay lưng về phía bàn bài, luôn có cảm giác có một ánh mắt sáng quắc đang tia sau lưng cô.
Không biết là của Điền Thanh Lộ hay là của Nghiêm Hạ Vũ.
“Cháu gái, tới đây.”
Con người của công việc Phạm Trí Sâm cuối cùng cũng chịu nhớ tới cô.
Đây không phải là chỗ mà Ôn Địch có thể bốc đồng, cô cũng không thể tỏ ra thất thố trước mặt Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ, đây là chuyện mà cô nhất quyết không cho phép xảy ra.
Ôn Địch đáp lại Phạm Trí Sâm, mỉm cười thong dong bước qua.
“Con cũng chỉ là nhân vật tép riu mà thôi, tới ăn ké mọi người, vậy mà lại còn được bác giới thiệu trịnh trọng như vậy nữa.”
Phạm Trí Sâm nói: “ Luận về làm ăn, vậy con chắc chắn là tép riu, nhưng nếu nói về biên kịch, bác với bố con cộng lại cũng không bì nổi một phần vạn của con.” Ông quay đầu nhìn Ôn Trường Vận, tiếp tục nói: “Tôi còn nhớ khi hai ta còn nhỏ, bị giáo viên phạt viết bản kiểm điểm hai trăm chữ thôi mà đã thấy đau hết cả đầu.”
Ôn Trường Vận nói: “Anh thì đau đầu cái gì, toàn đi chép của em, cả chữ sai cũng chép mà.”
Mọi người ở trong phòng cười lớn.
Phạm Trí Sâm trở lại chuyện chính, giới thiệu Nghiêm Hạ Vũ cho Ôn Địch, “Đây là Nghiêm tổng của tập đoàn Kinh Việt.”
Nghiêm Hạ Vũ cầm bài trong tay, nhìn thẳng vào Ôn Địch.
Ôn Địch: “Nghiêm tổng, rất hân hạnh được làm quen.”
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu, anh biết chắc cô sẽ không bắt tay mình, liền nói: “Nghe danh đã lâu.”
Hai người vô cùng khách sáo với nhau, thật giống như hai người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.
Đến khi nghe giới thiệu về Điền Thanh Lộ, Ôn Địch chủ động bắt tay với cô ta.
Con người Điền Thanh Lộ cũng có một chút hiểu chuyện, lúc phải xã giao sẽ gạt hết chuyện tư sang một bên. Cô ta cười, nói: “Biên kịch Ôn ở ngoài đời còn đẹp hơn cả khi trên TV nữa.”
“Cảm ơn.”
Phạm Trí Sâm đứng ở một bên nhiệt tình nói: “Điền tổng là vị hôn thê của Nghiêm tổng, mới vừa đính hôn năm nay, hai người bọn họ đúng là tài sắc vẹn toàn.”
Ôn Địch nói theo: “Đúng là rất xứng đôi, chúc mừng nhé.”
Điền Thanh Lộ cười nhạt một tiếng.
Trợ lý Khang liếc nhìn sếp nhà mình, không biết sếp nghe xong sẽ cảm thấy như thế nào.
Người được giới thiệu cuối cùng là Tần Tỉnh.
Ôn Địch có ấn tượng rất sâu sắc với cái tên này, lúc cô không lái được xe, chính Tần Tỉnh đã định gọi xe cấp cứu cho cô, lúc sau còn kêu cảnh sát giao thông qua xem cô như thế nào.
Ôn Địch cũng chủ động bắt tay với Tần Tỉnh.
Chỉ có mình Nghiêm Hạ Vũ là bị đối xử khác người.
Cũng không có ai để trong lòng, chỉ cho là con người như Nghiêm Hạ Vũ luôn làm cho người khác có cảm giác xa cách, khó có thể làm quen.
Có người muốn rời khỏi bàn bài, nhường chỗ cho Ôn Địch, “Mấy người trẻ tuổi đánh bài với nhau đi.”
Ôn Địch lắc lắc điện thoại, tìm lý do: “Thực không thể bì được với các ông chủ đây, cháu chính là Shachiku* không có lúc nào ngơi việc, ông chủ bọn cháu vừa mới gửi email, việc khá là gấp, cháu phải xử lý email trước đã.”
(*) Shachiku hay xã súc (社畜): Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản, chủ yếu dùng để chế giễu những người vì lợi ích mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân. Nói gọn thì là “nô lệ cho tư bản”.
Phạm Trí Sâm giải vây: “Công việc làm trọng.”
Ôn Địch đi đến nơi an tĩnh ở trong một góc rồi ngồi xuống, phía bên này vẫn tiếp tục đánh bài.
Mọi người ngồi quây thành một vòng tròn quanh bàn bài. Nghiêm Hạ Vũ vừa đánh bài vừa trò chuyện với Phạm Trí Sâm và Ôn Trường Vận. Đối với Phạm Trí Sâm, Nghiêm Hạ Vũ chỉ nói qua loa có lệ, còn khi nói chuyện với Ôn Trường Vận, anh lại dùng một thái độ hoàn toàn khác.
“Nghe nói trong nhà Ôn tổng có nhiều sách, cũng gần thành một cái thư viện rồi.”
Trước kia Nghiêm Hạ Vũ có nghe Ôn Địch nhắc tới.
Ôn Trường Vận tưởng rằng là do Phạm Trí Sâm nói cho anh biết, cha của Ôn Trường Vận có một cái “thư viện nhỏ”, cũng có chút tiếng tăm trong vùng Giang Thành này, báo chí truyền thông từng đưa tin vô số lần, bố ông từng quyên cho trường học rất nhiều sách.
Ôn Trường Vận cười nói: “Cha tôi rất thích đọc sách, cũng rất thích mua sách.”
Nghiêm Hạ Vũ tùy tiện đánh bài, khiến cho Tần Tỉnh không thể tìm ra quy luật đánh của anh.
Tần Tỉnh oán giận: “Anh Nghiêm, sao anh có thể đánh loạn lên như vậy.”
Nghiêm Hạ Vũ vứt ra một câu hai nghĩa: “Bởi vì cậu nói chuyện cũng loạn.”
Người khác không rõ câu nói này của Nghiêm Hạ Vũ có ý gì, nhưng trợ lý Khang thì hiểu rất rõ.
Sau đó Nghiêm Hạ Vũ dứt khoát mặc kệ trong tay người khác còn lá gì, trong tay anh có lá gì thì đánh lá đó, ngay cả Phạm Trí Sâm cũng nhìn ra Nghiêm Hạ Vũ chỉ là ngồi chơi cho có với bọn họ, đây đâu phải là đánh bài, vì vậy ông nửa đùa nửa thật mà nói với anh: “Nghiêm tổng đây là đang đánh cố sao.”
Nghiêm Hạ Vũ cười ẩn ý, nói: “Người khác đều nhìn ra tôi đánh cố, cũng chỉ có con mắt của Tần Tỉnh hỏng rồi mới nói tôi nhả bài cho Điền Thanh Lộ.”
Khang Ba nhìn Nghiêm Hạ Vũ một cái, sếp mình thật vất vả mới tìm được một cơ hội để thanh minh cho bản thân, lời này là cố tình nói cho Ôn Địch nghe, để cho Ôn Địch biết, vừa rồi sếp không cố ý nhường bài cho Điền Thanh Lộ.
Lúc mà Ôn Địch vừa vào, Tần Tỉnh có nói một câu: “Anh Nghiêm, anh đừng có mà bắt nạt người khác như thế, sao anh lại nhường bài cho chị Thanh Lộ vậy?”
Sếp anh ta sợ Ôn Địch hiểu lầm, vì muốn làm sáng tỏ mà sếp đã phải lao tâm khổ tứ như thế, đúng là đáng thương.
Ván bài này kết thúc, tất nhiên là Nghiêm Hạ Vũ thua.
Nghiêm Hạ Vũ đứng dậy nhường chỗ cho Phạm Trí Sâm, “Phạm tổng, ông chơi đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Khang Ba cũng theo Nghiêm Hạ Vũ ra ngoài.
Anh cố ý lượn qua đường dài hơn để đi qua chỗ của Ôn Địch. Bước chân của Nghiêm Hạ Vũ bỗng hơi khựng lại, anh muốn nói với cô một câu, rằng cô đừng khó chịu như vậy nữa được không, nhưng lại chẳng thể vì đang có nhân viên phục vụ đang đứng gần.
Thời gian và địa điểm đều không thích hợp.
Ôn Địch vùi đầu lướt điện thoại, nhưng thật ra là đang thất thần.
Chờ cho đến khi hơi thở quen thuộc đi xa, Ôn Địch mới gọi người phục vụ lại: “Cho tôi một ly nước trái cây lạnh.”
Người phục vụ nói cô chờ một chút.
Hôm nay là tiệc của bác Phạm tổ chức, vì muốn lấy được hợp đồng lần này mà ông đã mời không ít người có mặt mũi ở Giang Thành tới đây, cô không thể phá hư được.
Cô không thể tùy hứng nói đi là đi, đến lúc đó có lẽ bố cô cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Chuyện làm ăn thì vẫn phải làm, người cũng không thể đắc tội.
Thừa dịp người còn chưa tới đủ, Ôn Địch đang suy nghĩ biện pháp thoát thân để vẹn cả đôi đường.
Ở phía bàn bài bên kia, Phạm Trí Sâm nhận được điện thoại, nói: “Chỉ còn thiếu hai người các ông, mười phút nữa có tới kịp không? Hả, không vội, chúng tôi tới hơi sớm nên đang đánh bài ở đây. Điền tổng kêu các ông cứ đi từ từ thôi, bọn họ còn muốn đánh thêm vài ván.”
Ôn Địch nghe thấy chỉ có mười phút, cô không còn nhiều thời gian nữa.
Ôn Địch nhấp một ngụm nước trái cây lạnh, để cho mình bình tĩnh lại, sau đó cô mở nhóm chat gia đình ra, ngẫm lại xem lúc này có thể nhờ ai mà không để người ta nhìn ra được sơ hở gì.
Nếu muốn tìm một lý do hợp lý để rời đi, tạm thời Ôn Địch chỉ có thể nghĩ đến bên phía đài truyền hình.
Ôn Địch gửi một tin nhắn cho cô của mình: [Cô, cứu con.]
[Gái yêu, sao thế con?]
Không kịp giải thích, Ôn Địch nhờ cô của mình tìm một người quen bên đài truyền hình, kiếm cớ để cô có thể rời đi.
[Bố của con cũng thật là, sao lại mang con đi dự tiệc xã giao vậy chứ. Đừng sốt ruột, để cô lập tức nhờ người xử lý sao cho thỏa đáng.]
Không tới hai phút, Phạm Trí Sâm lại nhận được một cuộc điện thoại, người gọi tới là Giám đốc Đài truyền hình, họ Triệu.
Nội dung cuộc nói chuyện rất ngắn, chỉ nghe thấy Phạm Trí Sâm nói: “Khách khí cái gì, ông nói chuyện như vậy quá khách khí.”
“Cháu gái ngoan.” Phạm Trí Sâm kết thúc cuộc gọi, nhìn về phía Ôn Địch: “Giám đốc Triệu biết con quay về Giang Thành nên tìm bác đòi người rồi, nói là không dễ gì con mới quay về một lần. Tình cờ là hôm nay ông ấy cũng đang gặp mặt đoàn du lịch văn hóa nên muốn phái con tới làm công tác tuyên truyền du lịch về Giang Thành chúng ta cho bọn họ, giờ bác sẽ bảo tài xế đưa con qua đó.”
Ôn Địch ngẩn ra, nhanh vậy sao, tốc độ của bà cô nhà mình quả là thần tốc.
Lấy khí chất và hình tượng của Ôn Địch, cùng với sự nổi tiếng hiện tại, trở thành đại sứ tuyên truyền du lịch của Giang Thành cũng không phải là chuyện gì lạ.
Những người đang ngồi ở đây, bao gồm cả Ôn Trường Vận cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Ở lối ra thang máy cạnh đó, Nghiêm Hạ Vũ đang đút tay túi quần, chờ người ra ngoài.
Hôm nay có hai việc vượt khỏi tầm không chế của Nghiêm Hạ Vũ, một là lúc chiều Tần Tỉnh đứng ra làm người hòa giải, bảo nếu anh đã cùng đính hôn với Điền Thanh Lộ thì nên mau kết hôn, hai người chung sống với nhau cho tốt.
Không ngờ tới Phạm Trí Sâm đúng lúc quay lại, trùng hợp nghe được lời của Tần Tỉnh.
Phạm Trí Sâm cũng không thể giả bộ như không nghe thấy nên vội vàng chúc mừng.
Việc thứ hai Nghiêm Hạ Vũ chẳng thể ngờ tới chính là gặp được Ôn Địch và Ôn Trường Vận ở chỗ này.
Nghiêm Hạ Vũ từng có tính toán, đến lúc nào đó sẽ đặc biệt tới Giang Thành để thăm hỏi Ôn Trường Vận, nhưng không phải là hôm nay, càng không phải rơi vào trường hợp bị động như thế này, thân phận bị động như vậy.
Sau ngày hôm nay, trong mối quan hệ với Ôn Địch, anh sẽ càng rơi vào thế bị động.
Trợ lý Khang bước nhanh tới.
Nghe tiếng, Nghiêm Hạ Vũ quay mặt lại.
“Nghiêm tổng, Giám đốc Triệu bên đài truyền hình đã gọi điện cho Phạm Trí Sâm.”
“Thế cô ấy đâu? Sao vẫn còn ở trong phòng?”
Trợ lý Khang khựng lại một chút, “Ôn tiểu thư đi vòng qua phía bên kia, đi thang bộ xuống lầu.”
Nghiêm Hạ Vũ trầm mặc một lúc rồi nói: “Tôi biết rồi.”
Anh biết Ôn Địch ở lại đó sẽ thấy khó xử, vì thế mới tìm biện pháp để cô rời đi.
Nghiêm Hạ Vũ đứng chờ ở đây chỉ vì muốn nhìn thấy Ôn Địch một chút, không ngờ cô né anh như né tà.
Khang Ba thầm thở dài, nói: “Nghiêm tổng, anh phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đó.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn trợ lý Khang, “Cái gì?”
Khang Ba dè dặt nói ra, “Chút nữa uống rượu, có khả năng Ôn tổng sẽ mời rượu anh và Điền tổng, chúc hai người trăm năm hạnh phúc các thứ.” Bố của Ôn Địch kính chén rượu này, đến lúc đó để xem sếp nhà mình làm sao để nuốt xuống được đây.