7
Bệnh viện XXX
Phòng số 0131
Kỳ Nhiên ngồi trên giường bệnh, đôi mắt hướng về phía cửa sổ lóe lên tia u buồn.
Tiểu Niệm nằm trong lòng cô, mí mắt sưng vù vì đã khóc quá nhiều.
Đúng vậy! Nó khóc, vì mẹ của nó lại đi tự tử!
Theo lời kể của những người sống ở chung cư, lúc cô vừa ngất đi cũng là lúc con bé đi học về. Nó thấy cô như vậy liền hét ngược lên, chạy khắp xung quanh tìm người giúp đỡ. Thế là cô được cứu chữa kịp thời, nếu không...
Nhưng có một chuyện cô không hiểu. Sao cô lại phải tự tử?
Vì ai? Vì điều gì? Cô đi buồn bực chuyện gì đến nỗi phải làm như thế?
Đúng lúc này ngoài hành lang vang lên tiếng chạy đầy gấp gáp. Một người đàn ông mang vest chỉnh tề, thở hồng hộc chống tay vào mép cửa, phóng tầm mắt hướng về phía cô. Hắn chạy tới ôm lấy cô, giọng trách móc:
- Kỳ Nhiên! Tại sao em phải làm vậy? Tại sao em phải làm vậy với anh?
Cô chưa kịp trả lời, hắn lại tiếp tục ngó Đông ngó Tây:
- Đi theo anh! Anh sẽ dẫn em tới một bệnh viện tốt hơn! Ở đó sẽ có sự chăm sóc tốt hơn nơi này.
Nói rồi hắn nhẹ nhàng bế cô lên, còn cẩn thận ôm lấy luôn cả Tiểu Niệm. Lúc này cô mới có phản ứng, liền xô hắn ra, giọng ngạc nhiên:
- Xin hỏi...vị tiên sinh này là ai vậy?
Hắn điêu đứng, tựa như mình nghe lầm:
- Nhiên! Em giỡn phải không? Em đang trêu chọc anh phải không?
Cô lắc đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột:
- Tôi và anh quen biết nhau sao? Anh có quan hệ gì với tôi sao?
Phong Tử chập chững đứng, khóe môi run rẩy không nói nên lời.
Cô...quên hắn rồi sao?
***
- Bác sĩ! Tại sao cô ấy lại quên đi tôi vậy? Tại sao Nhiên Nhiên lại quên đi tôi vậy?
Hắn giận dữ túm lấy áo bác sĩ. Ông ta toát mồ hôi hột:
- Tuy tự vẫn không thành, nhưng sau này sẽ để lại di chứng. Có thể trong thân tâm cô ấy rất muốn quên đi anh, nên hệ thần kinh sẽ sinh ra một loại phản ứng, làm cho cô ấy chẳng có một chút ý niệm về anh nữa. Bây giờ những người nên nhớ, cô Kỳ đương nhiên sẽ nhớ!
Hắn bất lực buông vị bác sĩ ra, nước mắt bất giác rơi xuống. Cô rất muốn quên đi hắn sao? Cô không muốn tiếp tục yêu hắn sao?
Tại sao lại như vậy? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?
***
Từ sau hôm đó, cô và hắn dường như chẳng còn liên lạc nữa.
Kỳ Nhiên cảm thấy là lạ trong người. Cô nhất định cứ muốn xin thôi việc ở Ý, chuyển hẳn về Trung Quốc sinh sống. Lúc đó, chị Mai rất tiếc nuối, nhưng hay chuyện cô tự vẫn nên cũng đành chấp nhận.
Muốn sống tốt ở đây, trước hết phải có một công việc!
Cô đứng trước một căn nhà đồ sộ, trong tay là tập hồ sơ mỏng.
Thấy bảo ở đây đang tuyển giúp việc!
Cô thở dài bước tới bấm chuông, ngay lập tức có một người đàn bà trung niên ra mở cửa. Vừa thấy cô, bà ta liền sửng sốt:
- Kỳ Nhiên phu nhân?!
***
- Bà chủ! Người này muốn xin vào làm...giúp việc!
Bà ta dẫn cô tới đứng trước mặt một người khác. Thoạt nhìn, cô thấy người này rất quen.
Còn người kia vừa thấy cô liền hoảng hốt. Kỳ Nhiên! Là Kỳ Nhiên - đứa con dâu đầu tiên nhưng vô sinh của Phong Gia này.
Thế sao giờ con bé lại mò tới đây?
- Chào phu nhân ạ! Tôi là Kỳ Nhiên, muốn xin vào giúp việc tại căn nhà này. Không biết...phu nhân có thể nhận tôi không?
- Giúp việc?!
Bà ta hoảng quá buột miệng thốt lên. Từng là mợ chủ của Phong Gia, bây giờ lại vào Phong Gia xin việc làm ư?
- Sao vậy phu nhân? Tôi...không được sao?
Kỳ Nhiên thoáng lên tia buồn rầu, ánh mắt đầy mong chờ. Phong phu nhân chưa biết trả lời thế nào, ngoài cửa đã có tiếng quát lớn:
- Kỳ Nhiên! Em còn biết tìm đường mò về nhà chồng của mình sao?