Buổi chiều, Lạc Tiểu Phàm mặc bộ váy dạ hội màu vàng rực rỡ lên mình, thực sự không ngờ, mặc bộ quần áo này vào mới cảm nhận được hết linh cảm sáng tác của nhà thiết kế, chiếc cổ chữ V cả phía trước và phía sau, khi nghiêng người để lộ phần lưng gợi cảm của người phụ nữ, cổ chữ V phía trước hơi nhỏ, được đính một viên đá quý màu hồng lấp lánh, phần thắt lưng rộng, tạo cho người ta cảm giác bay bổng, thoát tục, đặc biệt là chiếc thắt lưng màu vàng thắt ở eo như thêm mắt cho rồng, khiến chiếc váy càng trở nên nổi bật. Đuôi váy cũng có hình chữ V, vừa vặn để lộ ra đôi giày cao gót màu vàng thanh mảnh, phía sau đuôi dài quét đất, trên đuôi có thêu hình chú chim phượng hoàng đang tung cánh, hình thêu sống động như thật, đường nét tinh thế, khiến người ta không thể rời mắt khỏi đó. Lạc Tiểu Phàm ngắm mình trong gương, không nhịn được bật lên tiếng khen: - Đẹp quá! - Mặc dù cô ghét con người Triệu Nhan Lỗi. nhưng cô thực sự khâm phục khiếu thẩm mỹ của anh.
Lạc Tiểu Phàm búi gọn mái tóc dài của mình lên đỉnh đầu, cài một bông hoa mẫu đơn ở bên, trang điểm đơn giản cho khuôn mặt vốn tươi tắn, trong gương hiện lên một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và đài các, Lạc Tiểu Phàm bất giác lại mỉm cười.
Đúng 5 giờ, Lạc Tiểu Phàm xuống lầu, xe của Triệu Nhan Lỗi đã dừng ở đó, đó là một chiếc Ferrari màu trắng hai chỗ ngồi. Triệu Nhan Lỗi nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm, dường như trái tim ngừng hô hấp mất mấy giây, hai mắt không tài nào chớp nổi. Vẻ đẹp của Lạc Tiểu Phàm dường như đẹp từ trong xương cốt đẹp ra, mang theo hương vị của tự nhiên, không hề giả tạo. Triệu Nhan Lỗi xuống xe, giúp Lạc Tiểu Phàm mở cửa, Lạc Tiểu Phàm bị Triệu Nhan Lỗi nhìn đăm đăm, cảm thấy mất tự nhiên, sờ lên đóa hoa mẫu đơn trên đầu, hơi đỏ mặt:
- Em trang điểm như vậy có nổi bật quá không, hay là em tháo bông hoa xuống!
Triệu Nhan Lỗi nắm tay Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt sâu thẳm như nước hồ thu, một cơn sóng kỳ lạ dâng lên trong lòng, giọng nói trở nên khàn khàn:
- Đẹp lắm, đừng tháo xuống, đúng là chỉ có em mới xứng với bộ trang phục này. – Rồi anh lại ngắm Lạc Tiểu Phàm thật kỹ một lần nữa, sau đó mới quay sang nổ máy xe.
Có lẽ mọi cô gái đều thích được người ta khen là xinh đẹp, Lạc Tiểu Phàm được Triệu Nhan Lỗi khen vài câu, bèn cảm thấy anh không còn đáng ghét như trước nữa, khuôn mặt cũng đã nở nụ cười. Khi Triệu Nhan Lỗi lái xe vào đường 15 khu Hương Xá, Lạc Tiểu Phàm hơi ngạc nhiên, cô nhớ đây là khu biệt thự của nhà giàu, hình như không có khách sạn hay nhà hàng nào, mặc dù trong lòng rất hy vọng nhưng cô vẫn không nói gì.
Triệu Nhan Lỗi quay đầu lại, cười với Lạc Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm, thực sự xin lỗi em, hôm nay có một người bạn của anh đính hôn nên kế hoạch của chúng ta phải tạm thời thay đổi, bởi vậy hôm nay anh không thể đi ăn cơm cùng em, chỉ đành mời em làm bạn gái của anh. Tiểu Phàm, em sẽ không trách anh chứ?
Lạc Tiểu Phàm nghĩ thầm, tôi thấy chắc là anh cố ý, nhưng lại không nói thành lời, chỉ gượng cười:
- Sao lại trách anh được? Dù sao hai người ăn cơm cũng chán, càng đông càng vui mà.
Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm, nhìn cô đầy ẩn ý:
- Tiểu Phàm, em tốt thật, không biết ai có phúc lấy được một người vợ như em, chắc chắn là sẽ vô cùng hạnh phúc.
Lạc Tiểu Phàm ngượng ngùng rụt tay về:
- Làm gì có chuyện, em chỉ là một đứa con gái bình thường, những người như em ra đường là kiếm được cả đám.
- Vậy sao anh lại không gặp bao giờ nhỉ? – Triệu Nhan Lỗi cười cười nhìn Lạc Tiểu Phàm khiến cô ngượng ngùng không biết nói gì nữa, chỉ cười khan hai tiếng rồi lại im lặng.
Triệu Nhan Lỗi cũng chuyên tâm lái xe, hình như đang suy nghĩ gì đó, hai hàng lông mày cau lại, thi thoảng lại nở một nụ cười chế giễu, đôi lúc lại liếc sang Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm giả vờ không nhìn thấy, chỉ nhìn chăm chăm ra cảnh vật ngoài khung cửa.
Triệu Nhan Lỗi dừng xe trước một tòa biệt thự sang trọng, nơi đây đã đậu đầy những chiếc xe nổi tiếng và đắt đỏ, trong tòa biệt thự đèn hoa rực rỡ. Bữa tiệc được tổ chức ở hậu hoa viên, những khóm hoa hồng lớn nở rực rỡ, phủ lên mặt đất một bức tranh tuyệt đẹp. Thi thoảng lại có những cô gái trong các bộ trang phục sang trọng và những chàng trai ăn mặc lịch sự đi qua đi lại, Triệu Nhan Lỗi nhanh nhẹn chào hỏi mọi người, ánh mắt rất nhiều người đều dừng lại trên Lạc Tiểu Phàm. Lạc Tiểu Phàm ít khi xuất hiện trong những trường hợp này nên tỏ ra thiếu tự nhiên, cũng may mà có Triệu Nhan Lỗi ở bên cạnh.
Triệu Nhan Lỗi lại bị một người đàn ông trung niên giữ lại, Lạc Tiểu Phàm nghe thấy họ bàn chuyện làm ăn, cảm thấy thật vô vị nên một mình đi vào trong. Nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục màu trắng bê một khay với những ly rượu sâm-panh đi qua đi lại giữa đám thực khách, Lạc Tiểu Phàm cũng lấy một ly, trong lòng nghĩ tới Lâm Nam Vũ. Một bữa tiệc đính hôn như thế này có lẽ là giấc mơ cả đời của các cô gái, không biết mình và anh… Lạc Tiểu Phàm nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất giác mỉm cười.
Triệu Nhan Lỗi tiếp đón người đàn ông trung niên xong, quay đầu lại không thấy Lạc Tiểu Phàm đâu, vội vàng đi tìm cô, bước sâu vào bên trong, thấy Lạc Tiểu Phàm đang ngồi trên xích đu mơ mộng điều gì đó. Triệu Nhan Lỗi đặt tay lên vai Lạc Tiểu Phàm, hỏi nhẹ:
- Sao thế? Em đang nghĩ gì hả?
Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
- Không nghĩ gì cả, chỉ thấy chỗ này thật là đẹp. – Cô quay sang nhìn căn nhà màu trắng thiết kế theo phong cách châu Âu, trong giọng nói có chút gì ai oán, - Không biết em phải phấn đấu trong bao lâu mới mua được căn nhà như thế này.
Triệu Nhan Lỗi cười, nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Muốn có một căn nhà như thế này bây giờ cũng được! Phụ nữ không cần phải phấn đấu nhiều, chỉ cần lấy được một ông chồng giỏi là được rồi, hay là em nghĩ tới anh xem sao.
Lạc Tiểu Phàm sửng sốt, bụm miệng cười:
- Anh đúng là hay đùa, mặc dù anh không có scandal nào nhưng em cũng nghe thấy người trong công ty anh nói, có rất nhiều thiên kim tiểu thu đang theo đuổi anh, còn có cả nhiều ngôi sao, ca sĩ nữa, chẳng nhẽ không có ai mà anh thích sao?
Triệu Nhan Lỗi bất lực cười:
- Hình như rất nhiều người đều tưởng rằng những anh chàng có tiền như bọn anh dễ tìm vợ lắm vậy, nhưng trên thực tế thì không phải. Tìm người để chơi thì đương nhiên là có rất nhiều, nhưng muốn tìm vợ thì khó lắm, con gái bây giờ thực dụng quá, yêu tiền của em hay yêu bản thân em, thật khó mà đoán được!
Lạc Tiểu Phàm cố nén cười:
- Anh đúng là đa nghi như Tào Tháo, hoặc là vì anh quá thiếu tự tin với bản thân, sao anh biết là người ta chỉ thích tiền của anh chứ không phải con người anh. Phụ nữ trên đời này đâu phải anh cũng như thế! Huống hồ anh nghi ngờ người khác vì tiền của anh, nói không chưng người ta còn tưởng anh là đồ háo sắc ý chứ. Cứ nghi đi nghi lại như thế thì thật là chán. – Lạc Tiểu Phàm ôm bụng cười nắc nẻ.
- Em nói đúng, đúng là anh sai rồi. – Triệu Nhan Lỗi nhìn Lạc Tiểu Phàm. – Anh thích một cô gái, anh biết cô ấy chưa bao giờ coi trọng đồng tiền, nhưng anh không biết cô ấy có thích mình không. Tiểu Phàm, em nói xem cô ấy có thích anh không?
Nghe Triệu Nhan Lỗi nói những câu này, Lạc Tiểu Phàm không thể cười nổi nữa, đứng dậy khỏi xích đu, nói thầm trong bụng, không phải anh ta đang nói mình chứ! Cô ngẩng cao đầu, nghiêm túc nhìn Triệu Nhan Lỗi, nói:
- Anh cảm thấy cô ấy thích anh không? Giả sử cô ấy không thích anh thì em nghĩ anh cũng không nên gượng ép người ta, dù sao tình yêu cũng là việc của cả hai người!
Triệu Nhan Lỗi uống nốt số rượu trong ly, dịu dàng nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Anh sẽ khiến cô ấy phải thích anh, bởi vì anh sẵn sang đợi, đợi cho tới khi cô ấy nhìn thấy anh. Trước đó, anh sẵn sàng đứng cạnh cô ấy, làm hậu thuẫn cho cô ấy.
Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, cúi đầu im lặng. Đúng vào lúc đó thì một cô gái trong bộ vest màu trắng mỉm cười tiến về phía hai người, nhìn chằm chằm vào Triệu Nhan Lỗi, nói:
- Tổng giám đốc Triệu đang làm gì đó? Tới cũng không chào hỏi em, thật là quá đáng.
Lạc Tiểu Phàm thấy cô gái kia nói chuyện với Triệu Nhan Lỗi rất thân mật, đoán chắc là cô ta có mối quan hệ gì đó với anh, mình không nên ở lại làm kỳ đà cản mũi, vội vàng đứng lên, định đi sang chỗ khác nhưng bị Triệu Nhan Lỗi kéo tay lại. Triệu Nhan Lỗi nói:
- Anh thấy em đang nói chuyện với người khác nên không dám làm phiền, vả lại… - Anh quay sang nhìn Lạc Tiểu Phàm, - Anh đã có một bạn nhảy rất xinh đẹp rồi, sợ bị người khác cướp mất nên không dám rời khỏi cô ấy.
Cô gái đó hậm hực liếc Lạc Tiểu Phàm một cái, nhưng vẻ đẹp của Lạc Tiểu Phàm quả thực là vượt qua cả cô ta, cô ta không nói được gì nên chỉ cười lạnh lùng:
- Nhan Lỗi, cô gái này là thiên kim nhà nào vậy, sao chưa bao giờ em gặp?
Lạc Tiểu Phàm thấy dáng vẻ thách thức của cô ta, quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy. Cô thực sự rất coi thường đám con gái nhà giàu, hở một chút là lôi thân thế của mình ra đe dọa người khác, cứ như thể sợ người ta không biết vậy.
Triệu Nhan Lỗi cười:
- Cô Lạc đây một mình tạo ra thiên hạ cho chính mình, đây cũng là điểm mà anh thích nhất.
Cô gái đó thấy Triệu Nhan Lỗi nói giúp cho Lạc Tiểu Phàm thì chép miệng:
- Hôm nay là tiệc đính hôn của em gái anh với Lâm Nam Vũ, sao anh không đi giúp đỡ? Thế mà cũng đòi làm anh trai.
Triệu Nhan Lỗi thực sự muốn cho cô ta một cái tát, anh không muốn để Lạc Tiểu Phàm biết chuyện này sớm quá như vậy. Triệu Nhan Lỗi sợ Lạc Tiểu Phàm giận quá bỏ về thì kế hoạch của anh sẽ thất bại mất, bởi vậy anh chỉ bực bội nói:
- Anh thấy em nhiều chuyện quá rồi đấy, đàn ông không thích những cô gái lắm lời đâu.
Cô gái đó lập tức đỏ mặt, định nổi cáu nhưng lại sợ đắc tội với Triệu Nhan Lỗi, chỉ trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi quay người bỏ đi. Lạc Tiểu Phàm bỗng dưng sực nhớ điều gì đó, nắm chặt tay cô ta, hỏi dồn:
- Cô vừa nãy nói ai với ai đính hôn?
- Hừ! – Cô ta cười lạnh lùng. Nhìn dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Lạc Tiểu Phàm, cô ta nói:
- Chắc là cô không quen với anh chàng Lâm Nam Vũ đào hoa đa tình chứ! Việc gì phải căng thẳng như vậy! – Đang định nói thêm, cô ta nhìn thấy sắc mặt u ám của Triệu Nhan Lỗi, vội vàng ngậm miệng lại, đẩy tay Lạc Tiểu Phàm ra rồi nói, - Chẳng phải ngay ngoài cổng cũng viết đó sao? Nếu muốn biết thì tự đi mà xem, đúng là buồn cười, không biết ai với ai đính hôn thì cô tới đây làm gì?
Lạc Tiểu Phàm mặc kệ những lời châm chích của cô ta, kéo váy chạy ra ngoài cổng, ở giữa có một tấm biển lớn với mấy chữ vàng: “Chúc mừng lễ đính hôn của Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn”. Triệu Tiểu Mạn đứng sững sờ. Chẳng phải anh nói là anh đi nước ngoài sao? Sao lại đính hôn, lẽ nào anh đang lừa cô? Những giọt nước mắt đau đớn không ngăn được, trào ra, mặc kệ ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh. Cô quay đầu lại nhìn Triệu Nhan Lỗi, hét lớn:
- Anh biết hết có phải không? Tại sao anh lại lừa tôi, có phải anh muốn cười nhạo vào mặt tôi không? Muốn báo thù cho em gái anh, phải không?
Triệu Nhan Lỗi thấy mọi người xung quanh đều nhìn hai người thì vội vàng kéo tay Lạc Tiểu Phàm tới một nơi không có ai, ánh mắt kiên định nhìn Lạc Tiểu Phàm:
- Không phải, anh không hề muốn cười nhạo em, anh chỉ muốn em nhìn ra sự thật, không muốn em bị người khác lừa, không muốn em rơi vào cái bẫy của người khác, em có hiểu tấm lòng của anh không? Anh thích em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em, anh muốn bảo vệ em, không muốn em bị tổn thương, em có hiểu không, Tiểu Phàm?
Lạc Tiểu Phàm đẩy mạnh hai tay Triệu Nhan Lỗi ra, nói lớn:
- Tôi không hiểu, tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ biết tôi thật là ngu, thật là ngốc, bị các người lừa qua lừa lại như một con ngốc.
Triệu Nhan Lỗi đau khổ nhìn Lạc Tiểu Phàm, nói:
- Em tưởng rằng anh cũng giống như Lâm Nam Vũ, chỉ muốn chơi đùa với em sao? Anh nói cho em biết, anh không phải, những gì cậu ta không thể cho em, anh có thể cho em. – Triệu Nhan Lỗi lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương 5 cara, anh quỳ một chân xuống đất, nhìn thẳng vào Lạc Tiểu Phàm, - Tiểu Phàm, hãy lấy anh, hãy làm cô dâu của anh, anh sẽ bảo vệ em suốt đời, sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào. – Anh nâng tay phải lên rồi nói tiếp. – Anh thề với trời, tình cảm của anh dành cho Lạc Tiểu Phàm là chân thật, nếu có nửa lời giả dối, anh sẽ chết không toàn thây.
Lạc Tiểu Phàm đưa tay lên bịt miệng Lâm Nam Vũ, nước mắt tuôn lã chã:
- Anh đừng nói nữa, đầu óc em rối loạn lắm, em muốn yên tĩnh một chút.
Triệu Nhan Lỗi đứng lên, dìu Lạc Tiểu Phàm, đưa cô tới ngồi trên chiếc ghế ở gần đó, nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi nói:
- Anh vốn dĩ không muốn đưa em tới đây, nhưng anh nghĩ để em đích thân chứng kiến việc này sẽ tốt hơn là nghe từ miệng của người khác, em có quyền được biết chân tương sự việc.
Tâm trạng của Lạc Tiểu Phàm đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô không hận ai cả, chỉ hận Lâm Nam Vũ đã lừa cô, nói là đi ra nước ngoài, thì ra là âm thầm ở nhà chuẩn bị lễ đính hôn. Thật buồn cười, lẽ nào anh nói thẳng ra thì cô vẫn còn bám lấy anh không tha sao? Lạc Tiểu Phàm cô đâu phải loại người như thế, anh tưởng rằng Lâm Nam Vũ là cái cóc khô gì, lẽ nào ngoài anh ta, Lạc Tiểu Phàm không thể yêu được ai khác sao?
Triệu Nhan Lỗi khoác tay lên vai Lạc Tiểu Phàm, nhẹ giọng nói:
- Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, nếu em không muốn ở lại nữa thì chúng ta về trước, để em khỏi thấy khó chịu.
Lạc Tiểu Phàm đứng lên:
- Đi, việc gì em phải đi! Nếu đã tới rồi thì phải chờ lễ đính hôn của họ kết thúc rồi mới đi chứ, huống hồ người đính hôn là em gái anh, anh sao có thể đi được… - Giọng nói của Lạc Tiểu Phàm càng lúc càng nhỏ, tới cuối cùng, chỉ còn mình cô nghe được tiếng của chính mình.
Lâm Nam Vũ khoác tay Lạc Tiểu Phàm, trong đáy mắt thoáng một nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Được, anh nghe theo em, vậy chúng ta ra đằng đó ăn chút gì nhé!
Giang Lỗi Hằng và Bạch Hạo Uy đang bị bao vây bởi đám gái đẹp, chỉ cần không có Lâm Nam Vũ thì hai người sẽ trở thành mục tiêu mà đám đàn bà con gái muốn tiếp cận nhất. Bạch Hạo Uy đẩy Giang Lỗi Hằng, mắt sáng lấp lánh, nói:
- Nói thật lòng, tôi rất muốn Vũ kết hôn, như vậy những em xinh gái sẽ thuộc về hai chúng ta cả, ha ha ha!
Giang Lỗi Hằng uống một ngụm rượu, vui vẻ nói:
- Anh em, tôi rất đồng cảm với cậu, ai bảo cái gã đó đẹp trai hơn chúng ta, lại nhiều tiền hơn chúng ta. Nếu hắn mà kết hôn, chúng ta đúng là nên ăn mừng… - Còn chưa nói xong, hai mắt của Giang Lỗi Hằng đã bất động, miệng há hốc ra như thể nhìn thấy ma.
Bạch Hạo Uy đẩy đẩy Giang Lỗi Hằng, tò mò:
- Làm sao thế? Cậu thấy ma hả? Hay là nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân, chỉ cho anh em xem với.
Giang Lỗi Hằng lắp bắp:
- Đúng là người đẹp, nhưng người đẹp này thật đáng sợ, tôi thấy Vũ thế là xong rồi, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
- Ai? Không phải là Lạc Tiểu Phàm chứ? – Sắc mặt của Bạch Hạo Uy cũng lập tức thay đổi, đẩy Giang Lỗi Hằng, hỏi. - Ở đâu? Ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy.
Giang Lỗi Hằng chỉ về phía bày bàn ăn:
- Ở đằng kia, cùng với một người đàn ông, sao giống Triệu Nhan Lỗi thế nhỉ? Á! Sao họ lại ở cạnh nhau, giờ thì có kịch hay để xem rồi.
Bạch Hạo Uy cũng không dám tin, quay sang nhìn Lạc Tiểu Phàm và Triệu Nhan Lỗi, kéo mạnh tay Giang Lỗi Hằng, đi ra khỏi vòng vây của các cô gái, luôn miệng nói:
- Lỗi Hằng, làm thế nào? Làm thế nào? Chúng ta phải làm thế nào?
Giang Lỗi Hằng bất lực lắc đầu, so vai:
- Cái gì mà làm thế nào? Tôi thấy chẳng còn cách nào cả! Có phải chuyện của hai chúng ta đâu, tôi thấy chúng ta nên tránh đi, để đỡ phải dính máu lên người.
- Vậy chúng ta có nên nói cho Vũ biết là Lạc Tiểu Phàm đã tới không? – Bạch Hạo Uy cũng không biết phải làm thế nào mới ổn.
- Cậu điên rồi hả? Nói với Vũ, cậu không sợ cậu ta ngắt đầu chúng ta ra đá bóng sao? Tôi không có cái gan đó, muốn đi thì cậu đi, tôi ở đâu giúp cậu trông chừng Lạc Tiểu Phàm. – Có đánh chết Giang Lỗi Hằng cũng không dám dây vào Lâm Nam Vũ, anh quá biết tình tình của Lâm Nam Vũ, đúng là không phải tính người. Nếu mà để Nam Vũ biết Lạc Tiểu Phàm đã tới, vậy thì người chịu trận chắc chắn sẽ là anh và Bạch Hạo Uy, biện pháp duy nhất hiện giờ là tránh cho thật xa, cứ làm như không biết chuyện gì.
Bạch Hạo Uy cũng lắc đầu:
- Chúng ta không đi, dù sao cũng chẳng lo được chuyện của họ, chúng ta ngắm gái đẹp vẫn quan trọng hơn, sắc đẹp ở trước, bạn bè lùi sau.
- Đúng! – Hai bàn tay đập vào nhau. – Đi, đừng để các người đẹp phải chờ, chúng ta đều là những người biết thương hoa tiếc ngọc.
Lâm Nam Vũ vẫn thẫn thờ ngồi cạnh chiếc gương, người trang điểm và người lo trang phục bận rộn chạy qua chạy lại. Anh không hề động đậy, cứ như một người vỡ, khiến cô gái trang điểm giúp anh cũng lóng ngóng mất tự nhiên mà lại không biết phải nói gì, chỉ đành chải qua mái tóc cho anh rồi dặm lên mặt anh một lớp phấn mỏng để nhìn anh đỡ nhợt nhạt, cũng may Lâm Nam Vũ vốn rất đẹp trai, cho dù không trang điểm cũng vẫn thu hút được ánh nhìn của mọi người khác.
Triệu Tiểu Mạn ở căn phòng bên cạnh, trên người là một trang phục dạ hội bằng lụa màu hồng phấn, trên đầu cài một vòng hoa hồng, xinh đẹp như một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Bà Tuyết Y hiền từ nhìn con gái cưng, xoa đầu cô, giọng buồn buồn:
- Nghĩ lại hồi mới sinh con còn bé xíu, lúc đó mẹ nghĩ, không biết bao giờ mới lớn được, không ngờ chớp mắt một cái, con đã thành cô dâu rồi, trong lòng mẹ buồn lắm.
Triệu Tiểu Mạn nũng nịu sà vào lòng mẹ:
- Mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng con chỉ mới đính hôn thôi mà! Cho dù có kết hôn thì con cũng vẫn ở trong thành phố này, vẫn thường xuyên về thăm mẹ mà, mẹ đừng đau lòng nữa.
Ông Triệu Cương nhìn vợ, giọng trách móc:
- Đàn bà lúc nào cũng thế, con gái không lấy được chồng cũng buồn, mà lấy được chồng cũng buồn.
Bà Tuyết Y liếc xéo chồng:
- Đàn bà bọn em làm sao nghĩ được như đàn ông các anh, cứ như thể không phải con của mình vậy, chẳng thấy anh lo lắng chút nào.
Ông Triệu Cương giận dữ đứng dậy:
- Thật là vo lý!
Tiếng nhạc bên ngoài vang lên, Lâm Nam Vũ mệt mỏi đứng lên. Phía bên kia, Triệu Tiểu Mạn cũng khoác tay ba đi tới hậu hoa viên, Lâm Nam Vũ chẳng buồn liếc Triệu Tiểu Mạn một cái, Triệu Cương nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Nam Vũ, hơi tức giận, cứ như thể con gái mình không gả được cho ai, phải bám lấy anh vậy. Nhưng Triệu Tiểu Mạn lại vui vẻ ôm cánh tay Lâm Nam Vũ, nói:
- Anh Vũ, em hạnh phúc lắm. – Nói xong cô tựa đầu vào vai Lâm Nam Vũ. Thấy con gái vui vẻ như vậy, ông Triệu Cương cũng không nói gì nữa, chỉ thấy trong lòng có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ ra được.
Lạc Tiểu Phàm đứng lẫn trong đám người, nhìn Lâm Nam Vũ cùng Triệu Tiểu Mạn bước lên trên bục rồi chầm chậm đi về phía cổng chào. Lạc Tiểu Phàm vừa nhìn thấy mặt Lâm Nam Vũ là lửa giận lại bốc lên. Lâm Nam Vũ có vẻ nhưng không vui lắm, lông mày cau tít lại, hai mắt vô hồn, sắc mặt cứng đơ như sáp, mắt nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nghĩ điêu gì, cả người anh trông vô cùng tiều tụy. Lạc Tiểu Phàm thấy anh như vậy thì rất kỳ lạ, đính hôn chẳng phải là nên vui vẻ sao? Sao trông mặt anh lại khó coi như thế, lẽ ra người khó coi phải là Lạc Tiểu Phàm cô mới đúng, bị người ta lừa lại còn tới đây tham dự lễ đính hôn.
Lâm Nam Vũ chầm chậm đi lướt qua mắt của Lạc Tiểu Phàm, Lạc Tiểu Phàm tưởng rằng anh sẽ nhìn thấy mình, nhưng không ngờ anh không buồn nhìn cô lấy một cái đã đi qua, Lạc Tiểu Phàm giận dữ tới mức muốn bước ra cho anh mấy cái bạt tai. Triệu Nhan Lỗi đứng đằng sau, nắm chặt tay Lạc Tiểu Phàm, lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.
Người chủ trì lễ đính hôn của Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn là Lâm Trung Tường, ông là chú họ của Lâm Nam Vũ, cũng là bạn thân của ông Triệu Cương từ khi còn nhỏ, cùng theo dõi sự trưởng thành của cả Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn. Nhìn hai đứa trẻ trước mắt, ông thật lòng thấy rất vui mừng.
Nghi thức đính hôn khác với nghi thức kết hôn, nó chỉ là một hình thức để công khai mối quan hệ của hai người trẻ tuổi. Âm nhạc chầm chậm nổi lên, đây là điệu nhảy đầu tiên dành riêng cho Lâm Nam Vũ và Triệu Tiểu Mạn.
Trái tim Lạc Tiểu Phàm như bị cứa nát, sắc mặt tái nhợt, cô hy vọng Lâm Nam Vũ sẽ nhìn thấy cô, sẽ giải thích với cô. Nhưng cô hoàn toàn thất vọng, Lâm Nam Vũ hình như không chú ý gì tới cô, có những lúc ánh mắt của anh đã liếc qua cô, nhưng lại như không phải, trái tim cô đã hoàn toàn nguội lạnh.
Triệu Nhan Lỗi nói vào tai người phụ vụ mặc đồng phục đứng gần đó, quay lại ôm vai Lạc Tiểu Phàm, nói nhỏ:
- Tiểu Phàm, lấy anh nhé! Anh sẽ chăm sóc em suốt đời, không để em phải chịu đau khổ.
Lạc Tiểu Phàm nhìn ánh mắt chân thành của Triệu Nhan Lỗi, rồi lại nhìn ánh mắt hờ hững của Lâm Nam Vũ, không nói được lời nào. Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm, len ra khỏi đám đông, tới gần cái cổng chào.
Đôi tân lang tân nương đã hoàn thành điệu nhảy đầu tiên, giờ đã là lúc mọi người cùng vui vẻ, nhưng đúng vào lúc này, bỗng dưng âm nhạc dừng lại, mọi người đều kinh ngạc nhìn người chủ trì hôn lễ. Ông Lâm Trung Tường mỉm cười bước lên trên bục, nói lớn:
- Mọi người hãy dừng một chút, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn, còn có một đôi tân lang tân nương nữa đang chờ được mọi người chúc phúc.
Triệu Nhan Lỗi kéo tay Lạc Tiểu Phàm bước lên bục, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ, có người kinh ngạc, có người ngưỡng mộ, có người không dám tin vào mắt mình. Bạch Hạo Uy đẩy Giang Lỗi Hằng, nói:
- Hằng, có phải mắt tôi có vấn đề hay không? Đúng là điên rồi, điện thật rồi! – Không chỉ Bạch Hạo Uy thấy điên mà Giang Lỗi Hằng cũng sửng sốt, không biết bây giờ lại có trò gì mới, chỉ biết vở kịch đang diễn tối hôm nay càng ngày càng phức tạp, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của anh.
Lâm Nam Vũ sửng sốt, anh không ngờ hôm nay Lạc Tiểu Phàm lại xuất hiện ở đây, lại còn với thân phận này. Trên thực tế, vừa rồi anh thực sự không nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm, từ hôm qua tới giờ, anh mới ăn một bữa cơm, lại không ngủ nghê gì, trong đầu chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để giải thích cho cô hiểu, cả người cứ lâng lâng bay bổng, không hề chú ý tới những người có mặt ngày hôm nay.
Không phải chỉ có họ ngạc nhiên mà cả bà Tuyết Y cũng vậy, bà không ngờ con trai mình chưa thèm nói câu nào đã tuyên bố đính hôn cùng với Lạc Tiểu Phàm. Những người xung quanh không biết có chuyện gì, tất cả đều tỏ ra vui mừng và chúc tụng đôi trẻ mới, bà vì thể diễn nên chỉ miễn cưỡng gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng. Ông Triệu Cương đứng cạnh không nói lời nào, mặc dù ông cũng hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng ông thực sự hy vọng Lạc Tiểu Phàm sẽ cưới con trai mình để bù đắp lại sai lầm của ông năm xưa.
Triệu Nhan Lỗi đã chuẩn bị kỹ càng, nếu không Lạc Tiểu Phàm sẽ hối hận, vì em gái, và vì chính bản thân mình, anh lấy ra một chiếc nhẫn, nhìn Lạc Tiểu Phàm, tuyên bố:
- Đây không những là lễ đính hôn của tôi với Lạc Tiểu Phàm mà còn là lễ kết hôn của chúng tôi, những nghi lễ kết hôn còn lại, chờ sau khi chúng tôi đi hưởng tuần trăng mặt về sẽ làm tiếp.
Mọi người nghe Triệu Nhan Lỗi nói vậy đều nhất tề vỗ tay. Chỉ có mấy người già là không hài lòng lắm:
- Bọn trẻ bây giờ thật là, chẳng có chút quy củ gì cả, kết hôn là chuyện lớn cả đời, sao có thể làm qua loa thế được.
Triệu Nhan Lỗi đang định lồng chiếc nhẫn vào ngón tay Lạc Tiểu Phàm thì Lâm Nam Vũ giận dữ lao lên trên bục, đẩy mạnh Triệu Nhan Lỗi ra, kéo Lạc Tiểu Phàm chạy ra ngoài. Triệu Nhan Lỗi giữ chặt tay còn lại của Lạc Tiểu Phàm, Lâm Nam Vũ cũng không hề nhường nhịn, Lạc Tiểu Phàm bị kẹp ở giữa, nhăn mặt vì đau đớn.
Bạn bè họ hàng hai bên gia đình đều sững sờ trước cảnh tượng diễn ra trước mắt, không biết họ đang chơi cho gì, Kiều Ngọc Phượng và Lâm Hàn cũng không biết phải xử lý ra sao.
- Buông tay ra! – Lạc Tiểu Phàm không thể nhẫn nhịn được lắm, một người thì lừa gạt mình, một người cũng chẳng tốt đẹp gì, chưa thèm hỏi ý kiến của mình đã tự đưa ra quyết định. Cô giang tay tát mạnh vào má Lâm Nam Vũ, sau đó cũng giáng lên mặt Triệu Nhan Lỗi một cái tát, lớn tiếng mắng, - Bỉ ổi, tôi không muốn nhìn thấy hai anh nữa! – Rồi quay quay người lao ra khỏi đám đông, chỉ để lại Lâm Nam Vũ và Triệu Nhan Lỗi há hốc mồm kinh ngạc.
Kiều Ngọc Phượng giận sôi máu, họ hàng cũng tỏ vẻ khó xử, đều nói vài câu rồi bỏ về, một lễ đính hôn đang tốt đẹp bỗng dưng bị Lạc Tiểu Phàm phá hỏng hết cả. Triệu Tiểu Mạn kéo tay Lâm Nam Vũ, nước mắt giàn giụa, lớn tiếng hỏi:
- Anh Vũ, cô ta là ai, Lạc Tiểu Phàm là ai? Anh mau nói với em, anh yêu cô ta hay yêu em?
Lâm Nam Vũ nhắm chặt mắt, không nói lời nào, để mặc cho Triệu Tiểu Mạn lắc người mình. Kiều Ngọc Phượng xót con trai, giữ tay Triệu Tiểu Mạn lại, an ủi:
- Tiểu Mạn, có chuyện gì thì từ từ nói.
Triệu Tiểu Mạn nhào vào lòng bà Tuyết Y đang đứng gần đó:
- Mẹ, làm thế nào?
Bà Tuyết Y giận dữ nhìn Kiều Ngọc Phượng, nói lớn:
- Bà thông gia, rốt cuộc là chuyện gì hả?
Kiều Ngọc Phượng cười giả lả:
- Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà, hay là chúng ta vào phòng khách uống tách trà trước đã!
Bà Tuyết Y kéo tay con gái, sắc mặt vô cùng khó coi:
- Uống gì mà uống, chúng tôi với không tới, đi, Tiểu Mạn, chúng ta về nhà.
- Anh Vũ. – Triệu Tiểu Mạn vẫn chỉ nhớ tới Lâm Nam Vũ. Bà Tuyết Y lại càng giận hơn:
- Con gái mẹ không phải là không lấy được chồng, không cần phải bám lấy nhà người ta. Đi, sau này mẹ sẽ tìm cho con một người chồng tốt hơn.
Ông Triệu Cương và ông Lâm Hàn cũng khó xử, cả hai đều không nói gì, gật đầu với nhau rồi đi theo vợ của mình.
Triệu Nhan Lỗi và Lâm Nam Vũ vẫn thẫn thờ đứng bên cổng chào, sau đó Triệu Nhan Lỗi bị lái xe là họ Triệu kéo đi. Bà Tuyết Y thấy con trai, tát mạnh anh một cái:
- Con lấy ai mà không được, việc gì phải lấy đứa con gái mặt dày đó, lần này thì hay rồi, nhà họ Triệu đã thành trò cười cho cả thành phố này.
- Được rồi, con nó cũng đã buồn lắm rồi, em đừng có nói nhiều nữa. – Ông Triệu Cương lên tiếng bênh vực con trai.
- Anh lại còn bên con trai anh, anh nói xem, có phải anh cũng thích con hồ ly tinh đó rồi hay không?
Bà Tuyết Y vừa nói xong đã lãnh trọn một cái tát của chồng:
- Cô đừng có nói bừa.
Triệu Nhan Lỗi vốn dĩ trong lòng đã rất khó chịu, nay thấy bố mẹ lại cãi nhau, chán nản bỏ đi.
Lạc Tiểu Phàm chạy ra khỏi hậu hoa viên, lao thẳng ra đường 14 khu Hương Xá, mặc kệ ánh mắt của những người đi đường, nước mắt cô đã che mờ mọi thứ. Trái tim cô đau đớn tới mức không thể nào thở nổi, miệng lẩm bẩm:
- Sao anh ấy lại lừa mình, sao lại lừa mình…
Sự lừa gạt của Lâm Nam Vũ, cái kế của Triệu Nhan Lỗi đều đâm mạnh vào trái tim vốn đã nhiều tổn thương của cô. Cô lại nhớ lại sự phản bội của Khương Hạo, thì ra đàn ông không có ai là tốt cả, Lạc Tiểu Phàm lắc mạnh đầu, nước mắt lăn xuống:
- Đều không ra gì cả, không đáng để đàn bà tin tưởng, không đáng tin tưởng! – Lạc Tiểu Phàm cảm thấy tim mình nguội lạnh, cảm thấy trên thế giới này không có ai đáng để cô tin tưởng, nhìn ánh đèn neon sáng nhấp nháy trong đêm tối, người đi đường thành từng đôi, từng nhóm, một cảm giác đau lòng, cô độc bao trùm lấy cô.
Lạc Tiểu Phàm lau khô mắt, bước vào một quán bar ven đường, quán bar vừa mới mở cửa, không có một người khách nào, các nhân viên phục vụ thấy Lạc Tiểu Phàm bước vào, tất cả đều kinh ngạc. Thông thường giờ này người ta ít vào quán rượu. Lạc Tiểu Phàm nằm bò trên quầy bar, gọi nhân viên:
- Mang rượu ra đây!
Nhân viên phục vụ giúp Lạc Tiểu Phàm lấy một chai bia, Lạc Tiểu Phàm tu một hơi cạn sạch.
- Thêm một chai nữa!
Mấy nhân viên quay sang nhìn nhau rồi lại lấy thêm cho Lạc Tiểu Phàm một chai nữa. Lạc Tiểu Phàm lại uống một hơi hết sạch, cứ như vậy, cô uống liền tù tì năm chai, nằm bò cả ra bàn, nước mắt tuôn như suối:
- Tôi vẫn muốn uống.
Lần này thì nhân viên trong quán không dám lấy thêm cho Lạc Tiểu Phàm nữa, họ chưa thấy ai uống rượu như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì đúng là phiền phức. Các nhân viên đều khuyên nhủ cô:
- Cô ơi, cô uống nhiều quá rồi, không uống được nữa đâu.
Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt đau đớn tới tột cùng:
- Tôi vẫn muốn uống, để cho tôi uống.
Nhân viên phục vụ kiên quyết lắc đầu:
- Thưa cô, nếu muốn uống tiếp thì cô tới quán khác đi.
Lạc Tiểu Phàm lảo đảo đứng lên:
- Được thôi! Tôi đi nơi khác uống! – Vừa mới đi được một bước, cô đã ngã nhoài ra đất, nhân viên phục vụ vội vàng đỡ cô lại, thấy sắc mặt Lạc Tiểu Phàm tái nhợt, đôi môi xám xịt, mọi người vội vàng dìu cô lên ghế rồi bối rối nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Một người trong số đó nói:
- Hay là chúng ta đưa cô ta ra ngoài! Ngộ nhỡ có việc gì xảy ra trong quán thì chúng ta không gánh vác nổi đâu.
- Thế sao được, thất đức quá, vả lại cô ấy cũng chưa trả tiền, chẳng nhẽ chúng ta phải trả thay sao – Anh chàng lấy bia cho Lạc Tiểu Phàm ban nãy lên tiếng phản bác.
Một người khác lớn tuổi hơn nói:
- Hay là thế này! Thử xem trong ví cô ta có tiền không, sau đó gọi taxi đưa cô ta về nhà là được! – Những người kia đều gật đầu, đang định mở túi xách của Lạc Tiểu Phàm ra thì có người từ ngoài bước vào. Triệu Nhan Lỗi đau lòng nhìn Lạc Tiểu Phàm, nói với nhân viên quán:
- Tôi sẽ trả tiền giúp cô ấy. – Anh bế Lạc Tiểu Phàm lên, nhân viên quán giúp anh mở cửa, anh nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe. Từ sau khi ở nhà Lâm Nam Vũ đi ra, anh đi khắp nơi để tìm Lạc Tiểu Phàm, biết là cô chưa thể nào đi xa được.
Lên xe, anh thở dài, biết rằng mình đã cư xử thật quá đáng, vuốt mái tóc dài của Lạc Tiểu Phàm, ánh mắt anh đau khổ và bất lực.
- Tiểu Phàm, em biết không? Anh thực sự rất yêu em nên mới làm như vậy. Lâm Nam Vũ có điểm nào tốt? Đáng để em phải như vậy không?
Lạc Tiểu Phàm chỉ lặp đi lặp lại một câu nói:
- Tại sao các anh đều lừa tôi… tại sao?
Triệu Nhan Lỗi khởi động xem, đây là lần thứ hai anh đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà, cũng có thể là lần cuối cùng.
Lâm Nam Vũ nằm trên giường, thi thoảng lại rơi vào hôn mê. Hai ngày trước anh đã không ăn được gì, thêm vào đó là không ngủ được, sự xuất hiện đột ngột của Lạc Tiểu Phàm lại gây cho anh một đả kích quá lớn. Anh không ngừng lẩm bẩm gọi tên cô, những người xung quanh thấy vậy đều rơi lệ xót xa.
Ông Lâm Chấn Nam nghe nói chuyện của cháu trai nên vội vàng bay về. Khi Kiều Ngọc Phượng hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Lâm Nam Vũ, bác sĩ kiểm tra một hồi rồi an ủi nói:
- Không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi vài hôm là được. Bây giờ quan trọng nhất là cho người bệnh ăn mấy đồ dinh dưỡng để bồi bổ thể chất, còn phải để cho người bệnh nghỉ ngơi nhiều nữa.
Bà Kiều Ngọc Phượng gật đầu rồi sai người đi nấu cháo cho con.
Lâm Nam Vũ hình như không muốn ăn gì, cháo đã đút vào tới miệng lại bị anh hất đổ. Lâm Nam Vũ gượng ngồi dậy:
- Con phải đi tìm Tiểu Phàm, con phải đi tìm Tiểu Phàm.
- Mẹ không cho phép con đi gặp ****** mặt dày đó nữa, nhà họ Lâm tuyệt đối không chấp nhận đứa con dâu như vậy. – Bà Kiều Ngọc Phượng căm hận cái dáng vẻ hiện tại của con trai, nói đi nói lại cũng là do Lạc Tiểu Phàm hại con bà ra nông nỗi này. Lâm Nam Vũ giơ tay rút ống truyền nước trên tay ra, cười lớn:
- Mặc kệ, dù sao không có Tiểu Phàm con cũng không muốn sống nữa, bố mẹ muốn làm thế nào thì làm! – Anh nhắm mắt, không nói lời nào nữa.
Kiều Ngọc Phượng tức run cả người, nhưng thấy con trai như vậy cũng rất đau lòng, sợ xảy ra chuyện gì đó nên bàn bạc với chồng:
- Có cần đưa Nam Vũ tới bệnh viện không?
Ông Lâm Hàn lắc đầu:
- Tâm bệnh thì phải có tâm giường, tới bệnh viện mà nó không phối hợp điều trị thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Chấn Nam bước vào, thấy dáng vẻ tiều tụy của cháu trai, đau lòng xót xa, ông nhướng mày nhìn con trai và con dâu:
- Con nói xem, hai con chăm sóc cháu nội của ba như thế nào, biến nó thành ra cái gì rồi? Ngộ nhỡ nó xảy ra chuyện gì thì hay con cũng cút ra khỏi nhà họ Lâm, nhà họ Lâm không có những đứa con như thế.
Kiều Ngọc Phượng đang định nói cái gì đó nhưng ông Lâm Hàn đã vội vàng nắm tay bà, nói:
- Ba nói rất đúng, ba nói chuyện với Nam Vũ đi, bọn con không làm phiền hai ông cháu nữa.
Bà Kiều Ngọc Phượng giận dữ gạt tay chồng ra:
- Anh làm cái gì vậy? Chúng ta làm sai việc gì chứ.
Ông Lâm Hàn nói một tràng:
- Em đừng có nói nữa, em thực sự muốn con trai xảy ra chuyện thì mới cam lòng sao? – Câu nói của ông khiến vợ lập tức ngậm miệng lại.
Lâm Nam Vũ thấy ông nội bước vào thì gượng cười:
- Ông nội, tại con không tốt, làm ông phải lo lắng rồi.
Ông Lâm Chấn Nam nắm tay cháu trai, quan tâm hỏi:
- Nói cho ông biết, chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Nam Vũ khép hờ mắt, khóe miệng run run rồi bỗng dưng mở mắt ra, nhìn ông nội, tâm trạng vô cùng kích động:
- Ông, con không muốn lấy Triệu Tiểu Mạn, có được không?
Ông Lâm Chấn Nam nắm chặt tay cháu trai, thở dài:
- Vậy con nói thật cho ông biết, cô gái mà lần trước báo đăng có phải là Triệu Tiểu Mạn không.
Dưới ánh mắt sắc bén của ông nội, Lâm Nam Vũ chỉ đành gật đầu:
- Nhưng ông nội, hôm đó con uống say, con không biết là cô ấy, con cứ tưởng là Tiểu Phàm.
Lâm Chấn Nam đứng lên, nói:
- Nhà họ Triệu chưa nói là bạn làm ăn của gia đình chúng ta, trước tiên họ là bạn của nhà mình, ông ngoại của Tiểu Mạn với ông là bạn thân cùng nhau lớn lên, bây giờ ba con với Triệu Cương cũng là bạn tốt, giờ xảy ra chuyện này, thật là khó xử!
- Ông nội, thế phải làm thế nào? – Lâm Nam Vũ chảy nước mắt. – Không có Tiểu Phàm, sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Ông Lâm Chấn Nam quay người lại, nhìn thẳng vào mắt cháu trai:
- Lạc Tiểu Phàm đó thực sự tốt như vậy sao? Có đáng để con đòi sống đòi chết như thế không?
Lâm Nam Vũ nhìn ông nội:
- Ông, con thực sự rất thích cô ấy, rất rất thích, nếu không có cô ấy, con thực sự không sống nổi nữa.
- Được, vậy ông nội sẽ gặp Lạc Tiểu Phàm, nếu nó tốt như con nói thì ông sẽ giúp con, cho dù có mất mặt cũng giúp hai con ở bên nhau. Nhưng mà… - Lâm Chấn Nam dừng lại. – Nếu cô bé Lạc Tiểu Phàm đó không tốt như con nói thì ông sẽ không giúp con đâu.
Lâm Nam Vũ không biết ông nội định làm gì, bèn hỏi:
- Ông, ông nói thế là ý gì?
Ông Lâm Chấn Nam kéo chăn giúp cháu trai, hiền từ vuốt mặt anh, nói:
- Nam Vũ, con nghỉ ngơi đi, lát nữa ông bảo thím Lâm nấu cho con chút cháo, con ăn nhiều vào một chút. Con không ăn gì thì cho dù ông đồng ý cho con tới với Lạc Tiểu Phàm, bệnh của con không khỏi được, làm sao mà con đi tìm người ta. – Lâm Nam Vũ nghe ông nội hứa là sẽ giúp mình, bệnh tự nhiên khỏi được mấy phần, vội gật đầu:
- Dạ vâng, con sẽ ăn. – Ông Lâm Chấn Nam gật đầu rồi đi xuống lầu.
Triệu Nhan Lỗi đặt khăn mặt lên trán Lạc Tiểu Phàm, nhìn cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Vừa nãy suýt nữa thì cô đã dọa anh chết khiếp. Vừa đưa được Lạc Tiểu Phàm về tới nhà, cô cứ nôn mãi không thôi, nôn tới mức ra cả máu, Triệu Nhan Lỗi thực sự sợ hãi, cũng may bác sĩ nói không có việc gì lớn, uống chút thuốc là sẽ khỏe lại. Triệu Nhan Lỗi chưa bao giờ đối xử tốt với người phụ nữ nào như thế, anh không giống như Lâm Nam Vũ, lúc nào cũng xoay quanh đám đàn bà. Từ nhỏ tới lớn, anh luôn sống rất giữ mình. Tới khi tốt nghiệp rồi tiếp quản công việc của gia đình, anh luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không bao giờ có bất cứ tin đồn không hay nào về con người anh. Nhưng lần đầu tiên anh đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà, anh đã có một cảm giác kỳ lạ, rằng giữa anh và cô sẽ xảy ra điều gì đó. Triệu Nhan Lỗi không nhịn được, bật cười, chỉ tiếc rằng mình quen Lạc Tiểu Phàm chậm hơn Lâm Nam Vũ một bước, nếu không không biết kết cục sẽ như thế nào?
Ngoài trời, trăng treo lơ lửng trên ngọn cây, mông lung, mơ hồ, như nước, như sương, bất định. Cũng giống như trái tim của anh, vẫn lơ lửng trong không trung, chưa biết gửi vào đâu. Giúp Lạc Tiểu Phàm đắp chăn cẩn thận, tắt đèn rồi đi ra ngoài.
Sáng sớm, Lạc Tiểu Phàm mơ màng tỉnh dậy, chống tay ngồi lên, cô nhìn ra xung quanh, một nơi xa lạ. Đây là đâu nhỉ? Hình như hơi quen mắt. Triệu Nhan Lỗi ở bên ngoài gõ cửa:
- Tiểu Phàm, em tỉnh chưa?
Lạc Tiểu Phàm nghe thấy tiếng của Triệu Nhan Lỗi, giật nảy mình, vội vàng lao xuống đất, kiểm tra lại quần áo của mình, may quá, quần áo vẫn đầy đủ, nhưng sao cô lại ở đây? Cô nhớ mang máng là mình tới quầy bar uống rượu, sau đó cô không nhớ gì nữa. Lạc Tiểu Phàm mở cửa ra, Triệu Nhan Lỗi cười nói:
- Em tỉnh rồi hả, đói chưa? Mau ra ăn cháo đi, dạ dày còn thấy khó chịu không? Ăn chút cháo sẽ làm ấm dạ dày lên đấy.
Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra của Triệu Nhan Lỗi thì chẳng nói lời nào, xách chiếc túi của mình để trên ghế, kéo cửa bỏ đi. Triệu Nhan Lỗi thẫn thờ nhìn bóng cô mất hút ngoài hành lang, cười đắng chát:
- Xem ra cháo mình nấu thì mình phải tự ăn rồi.
Lạc Tiểu Phàm xuống lầu nhưng không biết phải đi đâu, cũng may nơi này cách nhà cô không xa, men theo bờ biển, gió biển thổi vào mặt cô, mát lạnh, mang theo cả mùi tanh tanh, mằn mặn. Lạc Tiểu Phàm tìm một chiếc ghế nhìn thẳng ra biển, một mình ngồi nơi đó, thẫn thờ.
- Ông có thể ngồi ở đây không? – Lạc Tiểu Phàm nghe có người lên tiếng, giật mình ngẩng đầu lên, thì ra là một ông lão râu tóc bạc phơ, Lạc Tiểu Phàm vội vàng đứng lên, nói:
- Chỗ này không có người, ông cứ ngồi đi ạ. – Lạc Tiểu Phàm định tìm nơi khác để ngồi thì ông già nói:
- Ông vừa tới, cháu lại đi, có phải cháu chê ông già này không?
Lạc Tiểu Phàm thấy ông già nổi giận, vội cười:
- Không phải ạ, cháu sợ tâm trạng cháu không tốt, làm ảnh hưởng tới ông.
Ông già ngẩng đầu lên nhìn Lạc Tiểu Phàm, hỏi:
- Cháu có tâm sự gì, có thể nói cho ông nghe được không?
Lạc Tiểu Phàm thấy ông già nói vậy, bèn ngồi xuống, cúi đầu:
- Cũng không có việc gì, chỉ là tâm trạng không tốt thôi.
- Tâm trạng không tốt thế nào, có thể ông già này giúp cháu được đấy.
Lạc Tiểu Phàm thở dài:
- Tại sao người nào cũng lừa gạt cháu, cháu thấy mình thật ngốc. – Rồi cô quay sang nhìn ông lão, sờ lên mặt mình. – Ông à, ông thấy có phải mặt cháu trông ngốc lắm không?
- Ha ha ha… Sao cháu biết là người ta lừa gạt cháu, cháu có căn cứ gì không?
- Căn cứ? – Lạc Tiểu Phàm buồn rầu nhìn ông lão. – Cháu chính mắt nhìn thấy, có được coi là căn cứ không?
- Cháu chính mắt nhìn thấy cái gì?
- Anh ta… - Lạc Tiểu Phàm ngập ngừng rồi thu hết can đảm, nói. – Anh ta cùng với người khác đính hôn rồi, vậy mà nói dối cháu là ra nước ngoài xử lý công việc, sao anh ta lại lừa cháu? Nếu như anh ta nói với cháu là anh ta muốn sống cùng người đàn bà khác, cháu cũng sẽ không bám riết lấy anh ta, cháu đâu phải hạng người đó.
Ông lão cười ha hả:
- Vậy cháu là loại người như thế nào?
Câu hỏi của ông lão thật kỳ lạ, Lạc Tiểu Phàm nhất thời không biết trả lời ra sao:
- Cháu… cháu cũng không biết. – Lạc Tiểu Phàm vò đầu bứt tai.
Ông lão vỗ vai cô:
- Cô gái trẻ, ông nói cho cháu biết, những gì nhìn thấy chưa chắc đã là sự thực, cho dù là cháu chính mắt nhìn thấy thì cũng chưa chắc. Tại sao cháu không đích thân đi hỏi cậu ta, nghe xem cậu ta nói gì? Như thế vẫn còn hơn một mình buồn rầu ở đây, nếu cậu ta thực sự không thích cháu thì cháu buông tay ra, đàn ông trên đời này nhiều lắm, không cần phải chịu chết vì một cái cây mục ruỗng. Còn nếu cậu ta có nỗi khổ nào đó, và cháu thực lòng yêu thương cậu ấy, thì hãy tha thứ cho người ta.
Lạc Tiểu Phàm nhìn ông lão kỳ lạ trước mắt:
- Nhưng vị hôn thê của anh ta rất giàu có, cháu thì chẳng có gì cả. – Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ.
Ông lão hình như hơi nổi giận:
- Cháu ngẩng đầu lên cho ông, có tiền thì giỏi lắm sao, lẽ nào cháu yêu cậu ta vì tiền sao?
Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
- Không phải…
- Nếu cháu không yêu cậu ta vì tiền thì sao cháu có thể nghi ngờ người khác cũng yêu vì tiền? Những người không hiểu về tình yêu như cháu, ông không muốn nói chuyện nữa. – Nói rồi ông quay người bỏ đi.
Lạc Tiểu Phàm vội vàng đứng lên, níu tay ông già:
- Cháu xin lỗi, là cháu sai, cháu chỉ là… sợ người nhà anh ấy không thích cháu.
Ông lão cười lớn, quay đầu lại:
- Người cháu cưới là cậu ta chứ có phải người nhà cậu ta đâu? Chỉ cần cậu ta thích cháu, cháu thích cậu ta là được rồi, mặc kệ người nhà ra sao. Tình yêu thì phải dũng cảm giành lấy, biết không hả? – Nói xong, ông lão ung dung bước đi, bỏ mặc Lạc Tiểu Phàm vẫn ngây người đứng ở chỗ cũ.
Thím Lâm đang tưới nước cho hoa thì nhìn thấy một cô gái xinh xắn cứ nhìn về phía mình, thấy thím Lâm nhìn cô, cô lập tức cúi đầu xuống. Thím Lâm thấy hơi lạ, bỗng thấy cô gái đó chầm chậm bước về phía thím. Lạc Tiểu Phàm thấy hơi sợ, đứng ở cổng một hồi lâu, nếu không phải vì thím Lâm nhìn thấy cô thì không biết cô còn đứng ở cổng tới lúc nào.
- Cháu… có chuyện…
Thím Lâm thấy Lạc Tiểu Phàm ấp a ấp úng thì càng ngạc nhiên hơn:
- Xin hỏi cô tìm ai?
- Cháu… - Lạc Tiểu Phàm không biết phải nói thế nào, một lúc lâu mới hỏi, - Lâm Nam Vũ có nhà không ạ?
- Cô tìm cậu chủ sao? – Thím Lâm nheo mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm. – Cậu chủ ở nhà nhưng đang bị bệnh.
- Bị bệnh? Bệnh gì ạ? – Lạc Tiểu Phàm lo lắng hỏi.
- Cô là gì của cậu chủ? Cô tới tìm cậu chủ có việc gì không?
- Cháu… - Lạc Tiểu Phàm bị thím Lâm hỏi dồn dập không biết phải làm thế nào, cô có thể nói cô là gì của Lâm Nam Vũ, - Cháu không có việc gì cả, anh ấy bị bệnh thì thôi cháu không vào nữa. – Nói rồi cô bỏ đi luôn.
- Này! – Thím Lâm gọi Lạc Tiểu Phàm lại, kéo tay cô. – Nếu cô đã tới thì lên lầu thăm cậu chủ đi! Ông bà chủ đều ra ngoài, cậu chủ lại không chịu ăn cơm, tôi đang lo lắm! Cô quen với cậu chủ nhà chúng tôi chứ, khuyên cậu ấy vài câu đi!
- Không ăn cơm? Tại sao? – Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi.
Thím Lâm thở dài:
- Thì tại cái cô gái đó, cái cô… - Thím Lâm thấy mình nói hơi nhiều nên không dám nói tiếp nữa. – Cô xem cái miệng của tôi, toàn nói linh tinh. Cô mau vào đi! Ở ngoài nóng lắm.
Lạc Tiểu Phàm đi theo thím Lâm vào trong phòng, căn nhà được bày trí vô cùng sang trọng, khiến mắt Lạc Tiểu Phàm như hoa lên, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác tự ti, nhưng cảm giác đó mau chóng biến mất, nhớ lại lời ông lão, tiền chẳng là gì cả. Cô coi nó là tiền thì nó là tiền, cô coi nó là phân chó thì nó là phân chó. Thím Lâm đặt một bát cháo vào tay Lạc Tiểu Phàm:
- Cậu chủ ở trên lầu, cô lên đi! Tôi không lên cùng nữa, tôi không chịu nổi tính khí của cậu ấy.
Lạc Tiểu Phàm gật đầu rồi mang bát cháo lên lầu. Cô không biết căn phòng nào là phòng của Lâm Nam Vũ, bỗng dưng nhìn thấy trên cánh cửa một căn phòng vẽ đầy những bức tranh biếm họa, Lạc Tiểu Phàm không nhịn được bật cười. Cánh cửa khép hờ, cô đẩy cửa bước vào, ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, giữa giường có một người đang nằm. Lạc Tiểu Phàm chầm chậm đi vào, nhìn thấy Lâm Nam Vũ mặt mày tái nhợt, trên mặt vẫn còn vết của mấy giọt nước mắt, trái tim Lạc Tiểu Phàm trong phút chốc mềm nhũn ra.
Lâm Nam Vũ mơ màng cảm giác như có người bước vào, bực bội hét lớn:
- Ra ngoài cho tôi, ai cho thím vào đây, tôi đã bảo tôi không ăn, không ăn gì hết, cho dù có chết đói cũng không ăn.
- Không ăn thì đổ đi, chết càng tốt, đỡ phải hại người khác. – Lạc Tiểu Phàm lạnh lùng nói. Lâm Nam Vũ nghe thấy tiếng nói của Lạc Tiểu Phàm, mở bừng mắt, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm đang sưng mặt đứng ở đầu giường nhìn mình, còn tưởng rằng mình đang mơ, đưa hai tay lên dụi mắt.
Lạc Tiểu Phàm bật cười:
- Đừng có dụi mắt nữa, anh chưa mù đâu.
Lâm Nam Vũ sững sờ:
- Tiểu Phàm, sao em lại tới?
- Em tới xem có người đã chết đói chưa để còn dọn xác. – Lạc Tiểu Phàm xúc một thìa cháo đặt lên miệng Lâm Nam Vũ, Lâm Nam Vũ nhìn cô chằm chằm quên cả chớp mắt, vẫn không dám tin vào sự thật trước mắt. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ăn hết thìa cháo, lại còn nở nụ cười, lén nhìn Lạc Tiểu Phàm một cái, ôm đầu:
- Anh đau đầu quá, đau quá! – Rồi anh nằm lên đùi Lạc Tiểu Phàm, ôm lấy eo cô, bàn tay hư hỏng di chuyển linh tinh.
Lạc Tiểu Phàm dở khóc dở cười, chỉ tay vào trán Lâm Nam Vũ”
- Anh nói đi, sao anh lại lừa em, nếu không giải thích được thì không xong với em đâu.
Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm bằng con mắt vô tội:
- Anh không muốn nói dối, nhưng mẹ sai người canh gác anh, anh không bước nổi một chân ra khỏi cửa, anh lại sợ em lo nên mới nói dối. Nhưng anh nghĩ chỉ cần đính hôn xong là có thể đi tìm em, chúng ta cùng nghĩ cách, ai mà biết lại thành ra như thế.
Lạc Tiểu Phàm nhéo mạnh cánh tay Lâm Nam Vũ, trừng mắt nhìn anh:
- Nếu sau này anh còn dám nói dối em thì em không bao giờ thèm quan tâm tới anh nữa, biết không hả?
Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm đã chịu tha thứ cho mình thì cười tươi, ôm cô vào lòng, vui vẻ nói:
- Em lên đây được không, ngủ với anh một lát.
Lạc Tiểu Phàm đỏ mặt, giằng ra:
- Anh… đúng là mặt dày.
Nhưng Lâm Nam Vũ vẫn tham lam hôn lên mặt Lạc Tiểu Phàm, bàn tay bắt đầu lần mò cởi áo cho cô:
- Anh đói thì làm sao? Anh cho em ăn được không?
Lạc Tiểu Phàm giận dữ đẩy Lâm Nam Vũ ra:
- Em đi đây, anh chết đói kệ anh.
Lâm Nam Vũ vội vàng nắm chặt lấy tay cô:
- Em đừng đi, anh không ăn cũng được, em ở lại đi.
Lạc Tiểu Phàm biết Lâm Nam Vũ mấy ngày hôm nay không ăn gì, bây giờ chắc là rất đói nên bảo Lâm Nam Vũ nằm xuống rồi nói:
- Anh đói rồi phải không! Em đi làm cái gì đó cho anh ăn.
Lâm Nam Vũ làm nũng:
- Anh muốn ăn món em nấu, nếu không thì không ăn đâu.
Lạc Tiểu Phàm giả vờ xoa xoa cánh tay:
- Đúng là không chịu được anh, đàn ông mà còn làm nũng, nổi cả gai ốc. – Nói thì nói vậy nhưng trong lòng cô thấy ngọt như đường phèn. Người vui nhất là Lâm Nam Vũ, được nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm là anh vui rồi, mặc kệ cô nói gì về anh.
Lạc Tiểu Phàm xuống lầu, thấy thím Lâm vẫn đang bận rộn với công việc ngoài vườn, vốn dĩ cô thấy vào phòng bếp của người ta không lịch sự lắm, nhưng cô lại không muốn làm phiền thím Lâm, cũng mau mọi thứ đều có đủ, Lạc Tiểu Phàm xào qua một đĩa thức ăn và nấu một chút cháo.
Thím Lâm bước vào, thấy Lâm Nam Vũ đi chân đất, đứng ở cửa phòng bếp, mặt cười tươi như hoa, nhìn cô gái đó say đắm.
- Tiểu Phàm, anh đói quá, đã xong chưa? – Lâm Nam Vũ đúng là thấy bụng mình đói thật, bây giờ có lẽ cho anh cả con lợn anh cũng ăn hết. Lạc Tiểu Phàm bận rộn toát cả mồ hôi, thấy Lâm Nam Vũ ung dung đứng ở cửa, bực bội nói:
- Chưa xong, đừng làm phiền em, anh bảo anh không ăn cơm, chết đói thì thôi.
Thím Lâm cứ tưởng cô gái đó nói như vậy, chắc chắn cậu chủ sẽ nổi giận. Nhưng không, Lâm Nam Vũ không có vẻ gì là giận, bước vào ôm eo Lạc Tiểu Phàm, hôn lên gáy cô:
- Vậy em cho anh ăn một miếng, anh sẽ không đói nữa.
Thím Lâm giật mình, không dám làm phiền họ nữa, vội vàng đi ra ngoài.
Lạc Tiểu Phàm làm xong cơm, Lâm Nam Vũ chỉ vào má mình:
- Hôn một cái, không hôn anh không ăn cơm.
Lạc Tiểu Phàm chu môi:
- Em không hôn, anh bẩn lắm, chắc là mấy ngày liền không tắm, hôn anh thì thà hôn lợn còn hơn.
Lâm Nam Vũ không vui, ôm Lạc Tiểu Phàm:
- Ai bảo thế, anh tắm rồi, em hôn thử xem, chắc chắn là còn thơm.
Lạc Tiểu Phàm ôm cổ Lâm Nam Vũ:
- Em yêu anh, đừng rời xa em được không? – Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nam Vũ, đôi mắt ầng ậng nước.
Lâm Nam Vũ ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, giọng nói khàn khàn:
- Ừ, anh sẽ không bao giờ rời xa em, trước đây toàn là lỗi của anh, sau này anh sẽ thay đổi, sẽ không để em chịu khổ nữa.
Lạc Tiểu Phàm vòng tay xuống ôm eo Lâm Nam Vũ:
- Vậy mau ăn cơm đi! Em không muốn làm quả phụ đâu.
Lâm Nam Vũ bế Lạc Tiểu Phàm đặt lên đùi mình:
- Vậy em bón cho anh.
- Anh thật đáng ghét, em không bón đâu.
Lâm Nam Vũ lập tức nhắm mắt lại, dựa đầu lên người Lạc Tiểu Phàm:
- Anh chóng mặt quá, chắc là đói quá đây mà, làm thế nào bây giờ? Anh đói chết mất.
Lạc Tiểu Phàm chẳng còn cách nào khác, đành bón cho Lâm Nam Vũ, Lâm Nam Vũ mỉm cười tinh quái, khi ăn cơm, bàn tay cũng không chịu ngoan ngoãn, khiến Lạc Tiểu Phàm giận quá, nhéo mạnh vào tay anh, Lâm Nam Vũ la lên oai oái:
- Sao em lại nhéo anh, anh sờ vợ anh, em quản được sao?
Lạc Tiểu Phàm cầm cái thìa gõ mạnh lên đầu Lâm Nam Vũ, anh lập tức ngậm miệng lại.
Kiều Ngọc Phượng và chồng cùng xuống khỏi xe. Hai người vừa tới nhà họ Triệu để xin lỗi, bà Kiều Ngọc Phượng bị bà Tuyết Y trách móc một hồi, không biết để mặt mũi đi đâu, nhưng ông Triệu Cương thì chẳng nói gì, Triệu Tiểu Mạn ở nhà cũng không ăn không uống, giống y như Lâm Nam Vũ. Bà Kiều Ngọc Phượng hỏi thím Lâm:
- Cậu chủ đã ăn cơm chưa?
Thím Lâm nói:
- Vừa nãy có một cô gái tới thăm cậu chủ, hình như đang ăn cùng cậu ấy.
- Con gái, là ai? Thím có quen không?
Thím Lâm lắc đầu:
- Tôi không quen, chưa nhìn thấy cô ấy bao giờ, nhưng tôi thấy mối quan hệ giữa cậu chủ với cô ấy không bình thường, hình như cô ấy tên là Tiểu Phàm, tôi nghe cậu chủ gọi cô ấy như thế.
Vừa nghe tới Tiểu Phàm, bà Kiều Ngọc Phượng đã nổi máu nóng. Ông Lâm Hàn giữ chặt bà lại:
- Em đừng có làm bừa, người ta tới là khách, em không thể bất lịch sự được.
Kiều Ngọc Phượng đùng đùng nổi giận:
- Em bất lịch sự, cô ta hại Nam Vũ ra nông nỗi này, còn nói là em bất lịch sự. Em thấy người bất lịch sự là cô ta mới đúng! Cô ta làm em mất hết cả thể diện, giờ còn tới đây làm gì? Lại định quyến rũ con trai em sao, em không thể để cho cô ta như ý được. – Nói xong, bà đẩy ông Lâm Hàn ra, mở cửa, nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ đang thân mật ngồi bên nhau, lúc mình đi, Lâm Nam Vũ vẫn còn nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, bây giờ trông anh đã hồng hào khỏe mạnh hơn rất nhiều, chứng tỏ Lạc Tiểu Phàm rất có sức thu hút.
Lạc Tiểu Phàm thấy cửa đột nhiên bị mở ra, rồi thấy ánh mắt khinh bỉ của Kiều Ngọc Phượng nhìn mình, vội vàng đứng lên khỏi vòng ôm của Lâm Nam Vũ, không biết nên làm thế nào. Lâm Nam Vũ thấy mẹ lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Phàm, bèn kéo tay cô, nói nhỏ:
- Đừng sợ, cùng lắm thì anh với em cùng đi, không về cái nhà này nữa.
Lạc Tiểu Phàm lắc đầu:
- Anh đừng như thế.
Kiều Ngọc Phượng thấy Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ trước mặt mình mà vần còn thì thầm với nhau thì cười lạnh:
- Cô Lạc tới nhà tôi có việc gì không. Nhà tôi không hoan nghênh loại đàn bà như cô đâu.
Lạc Tiểu Phàm không ngờ Kiều Ngọc Phượng lại nói những lời độc địa như vậy, đẩy tay Lâm Nam Vũ lên:
- Vâng, cháu đi đây, sau này cháu sẽ không tới nữa, bác cứ yên tâm.
Lâm Nam Vũ ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, nhìn Kiều Ngọc Phượng, ánh mắt vô cùng kiên định:
- Nếu cái nhà này không chứa được Tiểu Phàm thì con ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, con với Tiểu Phàm sẽ cùng đi, cứ coi như ba mẹ chưa sinh ra đứa con này. – Nói xong, anh kéo tay Lạc Tiểu Phàm bỏ đi.
Bà Kiều Ngọc Phượng càng nổi giận, chỉ mặt Lâm Nam Vũ:
- Tao nuôi mày lớn gần này rồi để mày đối phó với bố mẹ như vậy sao? Mày vì một con đàn bà mà không cần bố mẹ nữa. Mày đi đi, đi rồi thì đừng bao giờ quay lại. – Rồi bà quay sang nhìn Lạc Tiểu Phàm. – Mày đừng tưởng mày mê hoặc được Nam Vũ là có thể chiếm được tài sản nhà chúng tao, đừng có mơ! Chỉ cần Nam Vũ bước một bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng mong có được một xu của nhà họ Lâm. Nếu mày đồng ý sống với một thằng nghèo kiết xác thì cứ đi đi.
Lạc Tiểu Phàm định nói cái gì đó nhưng Lâm Nam Vũ lắc đầu:
- Chúng ta đi thôi! Chỉ cần em không chê anh nghèo hèn là được. – Lạc Tiểu Phàm nắm tay Lâm Nam Vũ, ánh mắt tha thiết:
- Chỉ cần được ở với anh, cho dù ngày nào cũng phải gặm bánh bao, em cũng cam lòng. – Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Bà Kiều Ngọc Phượng đứng đằng sau hét lớn:
- Ngay cả xe cũng không được mang đi.
Lạc Tiểu Phàm và Lâm Nam Vũ không buồn quay đầu lại, hai người dựa sát vào nhau dưới ánh nắng mặt trời, ngọt gió mùa hè thổi bay mái tóc và quần áo của họ, ánh nắng vương *** đầy mặt đất.
Kiều Ngọc Phượng dựa vào cửa, nhìn con trai mình và người con gái đó đi càng lúc càng xa, ngồi bệt xuống đất:
- Tôi tạo ra nghiệp chướng gì hở trời mà sinh ra một thằng nghịch tử như thế.
Ông Lâm Hàn đứng cạnh lắc đầu:
- Tôi nói rồi, con cái có tư tưởng riêng của nó, chúng ta làm cha mẹ đừng có quản thúc nó, bây giờ thì được rồi, bà hài lòng rồi chưa? – Nói xong, ông cũng mặc kệ bà Kiều Ngọc Phượng, bỏ lên gác.
Thím Lâm khuyên nhủ bà chủ:
- Tôi thấy cậu chủ chỉ bướng bỉnh nhất thời thôi, tới lúc nghĩ lại cậu sẽ lại về mà. Bà chủ đừng buồn nữa, phải giữ gìn sức khỏe.
Kiều Ngọc Phượng lắc đầu:
- Thím không hiểu Nam Vũ đâu, chuyện gì nó đã làm thì sẽ không quay đầu lại nữa.
- Tiểu Phàm, anh ra ngoài một lát. – Lâm Nam Vũ xỏ giày vào, Lạc Tiểu Phàm giữ tay anh lại, hỏi:
- Anh đi đâu?
Lâm Nam Vũ đặt tay lên vai cô, ánh mắt có vẻ xấu hổ:
- Không ngờ em ở cùng với anh lại không được yên ổn, dẫn tới chuyện như thế này, anh biết ai định giết em, anh đi tìm cô ta.
- Là ai?
Lâm Nam Vũ trầm tư một lát:
- Anh vẫn không dám khẳng định, nhưng có thể là Triệu Tiểu Mạn.
Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc:
- Sao có thể thế được, cô ấy là con gái, làm sao có thể quen biết những người đó.
- Em đừng lo nữa, anh đi tìm cô ta. – Lâm Nam Vũ đẩy tay Lạc Tiểu Phàm ra, gọi taxi rồi tới nhà Triệu Tiểu Mạn, gọi điện thoại cho cô, nói. – Anh đang ở dưới nhà em, có chuyện cần nói, em xuống đây.
- Anh Vũ, anh tìm em có chuyện gì không? – Trong lòng Triệu Tiểu Mạn thấy rất căng thẳng, lẽ nào việc cô tìm người giết Lạc Tiểu Phàm, anh Vũ đã biết rồi sao? Nếu không sao anh lại tới tìm cô? Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
Lâm Nam Vũ bực bội hỏi:
- Em có xuống hay không?
Triệu Tiểu Mạn giả vờ ho một tiếng:
- Anh Vũ, em bị củm rồi, đang nằm trên giường, không xuống được, có chuyện gì hôm khác nói được không?
Lâm Nam Vũ thấy Triệu Tiểu Mạn không chịu xuống, trong lòng càng chắc thêm vài phần, bèn hỏi:
- Hai người đó có phải do em tìm không, em nói thật cho anh biết.
Triệu Tiểu Mạn chối biến:
- Anh Vũ, anh nói gì thế? Hôm nay em ở nhà, chẳng làm gì cả.
Lúc này thì Lâm Nam Vũ thực sự nổi giận:
- Anh nói cho em biết, Tiểu Mạn, chuyện của anh và em cho dù không có Lạc Tiểu Phàm thì cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Sau này em từng gây phiền phức cho cô ấy nữa, có việc gì thì cứ đối phó với anh.
- Anh Vũ… - Triệu Tiểu Mạn đang định nói gì đó thì đầu bên kia, Lâm Nam Vũ đã cúp điện thoại.
Lạc Tiểu Phàm vẫn ở nhà đi qua đi lại, đầu óc rối bời, sợ Lâm Nam Vũ xảy ra việc gì thế. Vừa thấy anh trở về, cô đã vội vàng chạy ra đón, Lâm Nam Vũ không nói gì cả, chỉ cười, nói:
- Muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi!
Hôm sau, Lạc Tiểu Phàm đang ngồi trong phòng làm việc giải quyết mấy việc còn tồn đọng thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, Lạc Tiểu Phàm quay đầu lại nhìn, sửng sốt khi thấy Triệu Tiểu Mạn. Thực ra trong thâm tâm Lạc Tiểu Phàm, cô luôn cảm thấy mình có lỗi với Triệu Tiểu Mạn, dù sao Triệu Tiểu Mạn mới là bạn gái chính thức của Lâm Nam Vũ, thấy Triệu Tiểu Mạn, ít nhiều gì Lạc Tiểu Phàm cũng thấy ngượng ngùng.
Triệu Tiểu Mạn nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm, chỉ hận là mình không thể cho cô vài cái tạt, cố kìm nén tâm trạng của mình, cô mỉm cười nhạt nhẽo, nói:
- Tôi biết tôi tới tìm chị thế này hơi đường đột, nhưng… - Nước mắt cô rơi ra. – Tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tới đây cầu xin chị. – Cô lấy ra một tấm ảnh trong túi xách, đưa cho Lạc Tiểu Phàm, đó là một bức ảnh rất kỳ lạ, trên đó chỉ có một hình ảnh rất khó hiểu.
Triệu Tiểu Mạn đột nhiên quỳ thụp xuống dưới chân Lạc Tiểu Phàm:
- Tôi mang thai rồi.
Lạc Tiểu Phàm sững sờ:
- Cô có thai, vậy…
Triệu Tiểu Mạn gật đầu:
- Là của anh Vũ, chị còn nhớ bức ảnh bị đăng lên tạp chí chứ?
- Là cô sao?
- Vâng. – Triệu Tiểu Mạn gật đầu. – Anh Vũ nói anh ấy thích tôi, muốn ở cùng với tôi.
Lạc Tiểu Phàm vội vàng hỏi:
- Anh ấy biết chuyện cô mang thai chưa?
- Biết, chẳng nhẽ anh ấy chưa nói cho chị nghe sao? – Triệu Tiểu Mạn ngước khuôn mặt vô tội lên.
Lạc Tiểu Phàm ngồi trên ghế, sắc mặt hoảng hốt, những giọt nước mắt đau đớn lăn ra:
- Anh ấy biết…
Triệu Tiểu Mạn ôm chặt lấy chân Lạc Tiểu Phàm, ngẩng đầu lên, lắc lắc người cô:
- Tôi biết chị cũng từng bị người ta phản bội, chắc là chị biết nó có mùi vị như thế nào, huống hồ tôi còn mang thai đứa con của anh ấy, chị bảo tôi phải làm thế nào? Tôi cầu xin chị, hãy buông tha anh ấy! Hãy trả anh ấy lại cho tôi, con tôi không thể không có cha. – Cô đau đớn khóc.
Trái tim Lạc Tiểu Phàm như vỡ vụn, tại sao anh lại như thế, tại sao? Chẳng nhẽ đàn ông đều không có tinh thần trách nhiệm sao? Cô mặc kệ sự níu kéo của Triệu Tiểu Mạn, cô muốn tìm Lâm Nam Vũ để hỏi cho rõ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Triệu Tiểu Mạn đứng lên, chặn cửa, khuôn mặt hoảng hốt:
- Chị không được nói với anh Vũ là tôi tới tìm chị, nếu không anh ấy sẽ không để ý tới tôi nữa.
Lạc Tiểu Phàm gật đầu:
- Tôi sẽ không nói đâu, không nói đầu.
Nhìn khuôn mặt thất thần của Lạc Tiểu Phàm, Triệu Tiểu Mạn nở một nụ cười độc ác.
Lâm Nam Vũ đang ở nhà chuẩn bị bữa tối, đầu tiên thì anh làm khê cơm, thức ăn thì hoặc quên cho muối, hoặc cho quá nhiều khiến mặt mũi anh nhem nhuốc cả. Ngày trước nhìn thím Lâm làm rất đơn giản, sao tới lúc tự làm lại khó như vậy? Ngẩng đầu lên, thấy Lạc Tiểu Phàm đã quay về, đang thay giày ở cửa, sắc mặt nhợt nhạt. Lâm Nam Vũ vội vàng tháo tạp dề ra, đi ra cửa, quan tâm hỏi:
- Sao em về sớm thế, có phải vì nhớ anh không?
Lạc Tiểu Phàm gượng gạo cười, nhìn Lâm Nam Vũ một cái, bây giờ khuôn mặt đẹp trai của Lâm Nam Vũ trong mắt cô trở nên thật ngứa mắt. Cô nói:
- Em hơi mệt nên về nhà sớm. – Lạc Tiểu Phàm ngồi lên ghế salon, nhắm mắt lại, không biết làm thế nào để mở miệng hỏi anh.
Lâm Nam Vũ đặt một cốc nước lên bàn, đưa tay lên sờ thử trán Lạc Tiểu Phàm, không nóng, nhưng sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm quả thật là rất khó coi, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi:
- Sao thế? Nói cho anh biết chỗ nào không khỏe?
- Em… - Lạc Tiểu Phàm mở mắt, nhưng đụng phải ánh mắt quan tâm của Lâm Nam Vũ, cô lập tức trốn tránh. Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm ấp úng thì hơi ngạc nhiên:
- Em làm sao thế? Có chuyện gì hả? Có phải là lão béo đuổi việc em không? – Nói xong, Lâm Nam Vũ lại cười.
Lạc Tiểu Phàm khẽ cắn môi:
- Em muốn hỏi anh, người đàn bà trên báo là ai? – Đồng thời, hai mắt cô nhìn Lâm Nam Vũ chăm chú. Lâm Nam Vũ không ngờ Lạc Tiểu Phàm lại hỏi tới chuyện này, sắc mặt lập tức thay đổi, đứng lên, không dám nhìn thẳng Lạc Tiểu Phàm”
- Sao đột nhiên em lại hỏi vấn đề này? Chỉ là một người đàn bà mà anh mới quen thôi mà.
- Vậy sao? – Giọng nói của Lạc Tiểu Phàm thật là lạnh lẽo. – Em còn tưởng là Triệu Tiểu Mạn cơ!
Lâm Nam Vũ không rét mà run:
- Sao em lại nghĩ tới cô ấy?
Lạc Tiểu Phàm không nhịn được nữa, nói lớn:
- Em hỏi anh, có phải là cô ta không?
Lâm Nam Vũ quay đầu lại, thấy ánh mắt hung dữ của Lạc Tiểu Phàm, chỉ đành gật đầu. Lạc Tiểu Phàm lập tức cảm thấy hoa mày chóng mặt, ngã ngồi ra ghế. Lâm Nam Vũ vội vàng chạy lại,ôm chặt lấy cô:
- Tiểu Phàm, em làm sao thế? Không phải anh không định nói với em,nhưng anh sợ em không tha thứ cho anh. Anh sẽ xử lý việc này. Anh không yêu cô ấy, đó là một sai lầm, hôm đó anh tưởng cô ấy là em, anh thực sự không cố ý mà.
Lạc Tiểu Phàm không nói lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt. Lâm Nam Vũ cũng chẳng biết phải làm gì, nước mắt rơi ra, khẩn cầu:
- Tiểu Phàm, em phải tin anh, anh thực sự không cố ý, em tha thứ cho anh được không? – Lạc Tiểu Phàm quay người đi, không muốn nhìn anh, Lâm Nam Vũ bế cô lên giường, giúp cô đắp chăn rồi không dám làm phiền cô nữa, chỉ biết im lặng ngồi bên nhìn cô.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Lạc Tiểu Phàm quay người lại, ôm chặt eo Lâm Nam Vũ, vùi mặt vào lồng ngực anh, nói nhỏ:
- Em nhớ anh. – Có nhiều lúc đây chỉ là một câu ám ngữ giữa hai vợ chồng, Lâm Nam Vũ đã ở bên cạnh cô, Lạc Tiểu Phàm không thể nói là nhớ cô, đó chỉ là ám ngữ của tình yêu. Khi hai vợ chồng cãi nhau, không thể hòa giải, vài phút giây ân ái có thể giải quyết mọi khúc mắc.
Lâm Nam Vũ vội vàng ôm chặt lấy Lạc Tiểu Phàm, anh còn khát khao được người yêu tha thứ hơn cả cô, thấy Lạc Tiểu Phàm nói muốn có anh, Lâm Nam Vũ cảm thấy có thể là vì cô đã tha thứ cho anh rồi. Anh nhẹ nhàng cởi quần áo của Lạc Tiểu Phàm, hôn lên khắp người cô, hai người càng hiểu nhau thì càng hòa hợp, cảm giác này khiến anh say mê, bởi vì đó là cảm giác mà anh chưa từng có với người đàn bà khác.
Triệu Tiểu Mạn tưởng rằng ép Lạc Tiểu Phàm bỏ đi thì Lâm Nam Vũ sẽ là của cô, nhưng không ngờ Lâm Nam Vũ hoàn toàn biến thành một con người khác, nếu không sai người đi khắp nơi tìm Lạc Tiểu Phàm thì anh cũng ra sức làm thêm ở công ty, không thèm đoái hoài gì tới những người phụ nữ khác, với cô lại càng lạnh nhạt hơn.
Cuối cùng Triệu Tiểu Mạn cũng biết, cho dù có Lạc Tiểu Phàm hay không thì cô cũng đã vĩnh viễn mất đi Lâm Nam Vũ. Cô tuyệt vọng quyết định rời khỏi nơi này, ra nước ngoài định cư. Trước khi đi, cô tới gặp Lâm Nam Vũ.
Lâm Nam Vũ hình như đã già đi rất nhiều, không còn nụ cười vui vẻ yêu đời như trước kia nữa, có lúc mặt anh trông thật đau khổ, khiến người khác nhìn thấy không kìm được nước mắt. Anh nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn thì chỉ lạnh nhạt gật đầu:
- Em tìm anh có việc gì hả?
Triệu Tiểu Mạn cúi đầu:
- Anh Vũ, em sắp ra nước ngoài rồi, trước khi đi muốn tới thăm anh.
Lâm Nam Vũ gật đầu, lãnh đạm nói:
- Cũng tốt. – Rồi không nói gì nữa.
- Anh Vũ, có phải anh hận em lắm không, nếu không có em thì anh với Lạc Tiểu Phàm đã không chia tay nhau.
Khóe môi Lâm Nam Vũ thoáng run rẩy:
- Không có chuyện đó đâu, em đừng nghĩ nhiều.
- Không, đều tại em, tại em nói với chị ấy là em đã mang thai con của anh, nên chị ấy mới đi. Đều tại em, nếu em biết có kết cục ngày hôm nay thì em sẽ không ép chị ấy phải đi đâu.
- Cái gì? Em nói cái gì? – Lâm Nam Vũ kích động nắm chặt tay Triệu Tiểu Mạn. – Em nói là em có con với anh, sao em có thể nói như vậy? Làm sao có thể?
- Đều tại em, anh Vũ, anh mau đi tìm chị Tiểu Phàm về đi! Em biết là chị ấy yêu anh.
Lâm Nam Vũ hất mạnh cánh tay Triệu Tiểu Mạn ra, xua tay:
- Em đi đi! Anh không bao giờ muốn gặp lại em nữa.
Triệu Tiểu Mạn lùi dần về sau rồi lao như bay ra khỏi căn phòng.
Giang Lỗi Hằng và Bạch Hạo Uy đều đã kết hôn, thành phố này thiếu đi ba anh chàng đẹp trai đa tình, dường như cũng yên tĩnh hơn nhiều. Lâm Nam Vũ vẫn là hoàng tử bạch mã trong mơ của biết bao cô gái, chỉ tiếc rằng anh như đóa hoa trong gương, ánh trăng trong đáy nước, chỉ có thể ngắm, không chạm tới được.
Kiều Ngọc Phượng cũng hối hận, nhìn con trai ngày nào cũng sống như một cái xác không hồn, trên mặt không nở một nụ cười, cũng không vui vẻ với mình như trước, sớm biết như vậy, bà đã đồng ý cho con trai với Lạc Tiểu Phàm, dù sao như vậy cũng còn tốt hơn hiện tại. Bà giới thiệu cho Lâm Nam Vũ mấy cô gái, nhưng ai ngờ Lâm Nam Vũ chẳng thèm đi, nói rằng cả đời này anh chỉ cưới một mình Lạc Tiểu Phàm.
Kiều Ngọc Phượng giận dữ nói:
- Vậy nếu cả đời này Lạc Tiểu Phàm không quay lại thì con cũng không lấy vợ sao?
Lâm Nam Vũ cười lạnh lùng:
- Đúng, không có Lạc Tiểu Phàm, cả đời này con không lấy vợ. Mẹ đừng có nhọc lòng nữa, sẽ nhanh già đấy. – Khiến bà Kiều Ngọc Phượng cũng chẳng còn biết nói gì hơn.
Lâm Nam Vũ mua lại căn nhà mà trước đây Lạc Tiểu Phàm đã thuê, đồ đạc bên trong không có gì thay đổi, một mình anh ở lại đó. Nơi đó có hơi thở của Lạc Tiểu Phàm, anh tin rằng có một ngày, chắc chắn cô sẽ quay lại, bây giờ anh đã học làm các món ăn mà Tiểu Phàm thích anwn, thường xuyên ngồi trên chiếc ghế mà Tiểu Phàm thường ngồi thẫn thờ, nhớ lại từng chi tiết khi anh quen Lạc Tiểu Phàm, những lúc đó, anh đều nở một nụ cười hiếm hoi. Anh đã thay đổi rồi, thay đổi tới mức người xung quanh anh đều không thể nhận ra được, đã trở thành một người đàn ông tốt thực sự, trưởng thành, trầm ổn, không quan tâm tới phụ nữ, hoàn toàn khác với một người đàn ông chỉ biết chạy theo đàn bà đẹp trước kia.
Lạc Tiểu Phàm không có chút tin tức gì, Lâm Nam Vũ vẫn chờ đợi như vậy, sự si tình của anh khiến bạc bè cũng phải lắc đầu, khiến Bạch Hạo Uy và Giang Lỗi Hằng cười nhạo mãi không thôi.
Đông qua xuân tới, lại một năm đã trôi qua, Lâm Nam Vũ đã 30 tuổi, trên mặt anh đã bắt đầu có dấu hiệu của năm tháng để lại. Một hôm, anh phát hiện ra trên đầu mình có mấy sợi tóc bạc. Kiều Ngọc Phượng đã hoàn toàn tuyệt vọng với ước mơ được bế cháu nội, những những bà hàng xóm xung quanh đưa cháu đi chơi, bà chỉ biết nhìn theo thèm thuồng.
Tại một thành phố cách thành phố này không xa, một cậu bé xinh xắn kéo tay một bà mẹ trẻ, lắc lư:
- Mẹ, sao những bạn khác đều có ba mà con lại khôn gcos?
Người mẹ trẻ đó chính là Lạc Tiểu Phàm, hình như cô không thay đổi nhiều lắm, chỉ có điều trông trưởng thành và chín chăn hơn trước nhiều. Cô ôm cậu bé, nựng nịu:
- Niệm Vũ, đương nhiên là có rồi, bức ảnh trên cổ con chính là ba mà! Chẳng phải con còn nói là ba rất đẹp trai sao?
- Con mặc kệ, con muốn có ba, con muốn ba chơi với con, con không muốn đeo ba trên cổ! – Niệm Vũ chu miệng khóc.
Trương Hân đứng gần đó lườm Lạc Tiểu Phàm:
- Cậu thật là! Ngày nào cũng chỉ biết nịnh con, ngày nào cũng mang bức ảnh ra làm lá chắn, cậu phải cho Niệm Vũ một người cha chứ.
Lạc Tiểu Phàm cười khổ:
- Tớ biết đi đâu để tìm cho nó một người cha chứ! Tớ đâu có phép thuật.
Trương Hân nổi giận nói:
- Sao lại không có ba? Tớ giới thiệu cho cậu bao nhiêu người, cậu chẳng thèm quan tâm tới ai, có nhiều người điều kiện cũng không tệ mà cậu vẫn không hài lòng sao?
- Tớ không muốn Niệm Vũ gọi người khác là ba, nó chỉ có một người ba, đó là Lâm Nam Vũ. – Mặc dù 3 năm đã trôi qua nhưng trong lòng Lạc Tiểu Phàm vẫn không thể quên được Lâm Nam Vũ.
Trương Hân thở dài:
- Vậy thì cậu hãy giành Lâm Nam Vũ lại.
Lạc Tiểu Phàm im lặng không lên tiếng, mặc dù cô ở cách Hương Xá không xa, nhưng Lạc Tiểu Phàm cố ý không tìm hiểu mọi tin tức liên quan tới Lâm Nam Vũ, bởi vậy cô không biết là anh vẫn chưa kết hôn. Ba năm nay, Lâm Nam Vũ dường như cũng biến mất khỏi các tờ báo, không hề có chút tin tức gì của anh. Niệm Vũ vẫn khóc lớn:
- Con muốn có ba, con muốn con ba, các bạn khác đều có, sao con lại không?
Lạc Tiểu Phàm nổi giận dí trán Niệm Vũ:
- Con giống y như ba con vậy, đều đáng ghét. Được rồi, con muốn có ba thì mẹ sẽ tặng ba cho con, tới lúc đó đừng có nhớ mẹ nữa nhé.
Niệm Vũ vui vẻ bá cổ Lạc Tiểu Phàm:
- Mẹ sẽ đưa con đi gặp ba thật hả, thích qua, con cũng có ba rồi, con cũng có ba rồi.
Lạc Tiểu Phàm cũng cảm thấy không thể để Niệm Vũ không có ba mãi được, mặc dù cô và Lâm Nam Vũ không thể ở bên nhau, nhưng dù sao đứa con này cũng là của anh, phải để cho anh biết tới sự tồn tại của nó.
Mấy tháng sau.
Gió biển thổi nhè nhẹ, sóng biển rì rào, những cánh buồn nhấp nhô trên mặt biển, tiến chim hải âu vút cao trên bầu trời trong xanh, tiếng cười vui vẻ của mọi người đang đùa nghịch trên bãi biến, mấy cậu bé đứng trên ván lướt, thi thoảng lại bị những cơn sóng biển nuốt chửng, làm rộ lên hàng loạt tiếng kêu lo lắng.
Lâm Nam Vũ ngồi trên bãi cát, im lặng, thi thoảng trong đáy mắt của anh, người ta lại nhìn thấy sự u buồn. Dường như từ sau khi Lạc Tiểu Phàm bỏ đi, thành phố này trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Ông Triệu Cương qua đời, Triệu Tiểu Mạn ra nước ngoài khiến mối quan hệ giữa anh và Triệu Nhan Lỗi bỗng dưng thay đổi hoàn toàn. Ngày trước hai người cứ gặp mặt là cãi nhau, bây giờ họ đã trở thành hai người bạn thân thiết của nhau. Hau người họ đều biết đối phương vẫn chưa quên được Lạc Tiểu Phàm, chỉ có điều từ sau khi cô biến mất, không để lại tin tức gì, Lâm Nam Vũ từng phái người đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng biển người mênh mông, anh vẫn không biết cô đang ở đâu. Triệu Nhan Lỗi đã kết hôn vào tháng trước, một cô gái mà anh quen trong quán bar, cô gái đó có nhiều điểm rất giống Lạc Tiểu Phàm, mọi người đều biết, nhưng không ai nói ra.
Lâm Nam Vũ lại càng thêm cô đơn, thường nhớ lại những ngày tháng và tranh cãi của mình với Lạc Tiểu Phàm, rồi cả lần Lạc Tiểu Phàm đánh cho anh thâm tím mặt mày nữa. Lạc Tiểu Phàm đứng lên, anh cảm thấy hình như mình đã già đi rất nhiều, không còn hứng thú với điều gì nữa, ngay cả những người phụ nữ bình thường rất thích bám theo anh, giờ cũng đã biến mất. Anh đã thực sự trở thành người đàn ông mẫu mực nhất trong thành phố này, mặc kệ bạn bè giới thiệu cho anh bao nhiêu người đẹp, anh cũng không hề rung động, khiến bạn bè cười anh, nói anh đã sắp thành hòa thượng.
Lâm Nam Vũ đang định trèo lên bậc cấp thì một quả bóng da xinh xắn lăn tới chân anh, ngay sau đó anh nhìn thấy một cậu bé xinh xắn, mập mạp với đôi mắt to tròn đang lật đật chạy tới. Lâm Nam Vũ ngay lập tức bị cậu bé đáng yêu đó thu hút, cậu bé nhoẻn miệng cười:
- Con chào chú.
Lâm Nam Vũ nhìn đứa bé, có một cảm giác thân thiết khó nói thành lời, bèn ôm nó vào lòng, một mùi thơm của sữa thoang thoảng bên mũi anh, anh véo má nó, hỏi:
- Nói cho chú biết con tên là gì.
Cậu bé tự hào đáp:
- Con là Lâm Niệm Vũ.
Lâm Nam Vũ sửng sốt, trong lòng có một cảm giác khó hiểu, lập tức hỏi:
- Mẹ con tên là gì?
- Chú, sao con phải nói cho chú biết mẹ con tên là gì? Trừ phi chú nói cho con biết chú tên là gì, con mới nói cho chú biết mẹ con tên là gì?
Lâm Nam Vũ cười:
- Nhóc con lém lỉnh, còn biết mặc cả nữa hả. Được thôi, chú tên là Lâm Nam Vũ!
Niệm Vũ đang định nói gì đó thì bỗng dưng thấy mẹ lại gần, vội vàng tụt xuống khỏi lòng Lâm Nam Vũ:
- Mẹ, con ở đây.
- Niệm Vũ, mau xuống đây, đừng có chạy lung tung! Nói với con bao nhiêu lần rồi, không được đi lung tung cơ mà, cẩn thận bị người xấu bắt có đấy, chẳng chịu nghe lời mẹ gì cả. – Lâm Nam Vũ nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, lập tức quay đầu lại, anh nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm đang đi về phía mình, bộ váy liền màu trắng, mái tóc buông xa, khuôn mặt tươi tắn như một đóa hoa, cô vẫn như thế, vẫn không thay đổi nhiều so với ba năm trước.
Lạc Tiểu Phàm nhìn thấy Lâm Nam Vũ cũng bàng hoàng, sửng sốt, đứng nguyên bất động. Lâm Nam Vũ nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi nhìn đứa bé trong tay mình, trong lòng thấy chua xót lạ thường, không ngờ Lạc Tiểu Phàm đã kết hôn, đã có cả con trai nữa.
- Em kết hôn rồi hả?
Lạc Tiểu Phàm lườm anh, bực bội bế con rồi nhìn về phía sau Lâm Nam Vũ:
- Bà Lâm sao không đi cùng với anh?
Lâm Nam Vũ mặc kệ sự châm chọc của Lạc Tiểu Phàm, nắm chặt tay cô, giọng nói run rẩy:
- Em thực sự kết hôn rồi sao?
Lạc Tiểu Phàm lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tôi kết hôn hay chưa chẳng liên quan gì tới anh cả. – Nói xong, cô quay người định bỏ đi. Lâm Nam Vũ nghe lòng mình lạnh ngắt, thẫn thờ đứng ở chỗ cũ, sự chờ đợi bao nhiêu năm giờ đã hóa thành bong bóng, cảm thấy sống không bằng chết.
Nhưng đứa trẻ trong tay Lạc Tiểu Phàm thì không chịu ngoan ngoãn, nó khóc lớn, nhào về phía Lâm Nam Vũ:
- Con muốn chú bế con, không cần mẹ đâu, con muốn chú bế con.
Lạc Tiểu Phàm không giữ được con, vừa lỏng tay ra, cậu bé đã lập tức chạy về phía Lâm Nam Vũ, đưa đôi tay nhỏ ra:
- Chú bế con, chú bế con.
Lâm Nam Vũ đang lúc buồn rầu thì nhìn thấy Niệm Vũ nhìn mình cười. Niệm Vũ vốn rất xinh xắn, vừa nhoẻn cười đã khiến người ta phải yêu thích, Lâm Nam Vũ bèn bế cậu bé vào lòng. Niệm Vũ hôn lên má Lâm Nam Vũ. Nghiêng cái đầu nhỏ, nói vào tai Lâm Nam Vũ:
- Chú có phải là ba con không?
Lâm Nam Vũ giật mình. Niệm Vũ mở cái hộp nhỏ hình vuông đeo trên ngực mình ra, trong đó có một bức ảnh. Niệm Vũ nói:
- Mẹ bảo người này là ba con. Chú giống y người trong ảnh.
Lâm Nam Vũ vội vàng cầm bức ảnh lên nhìn kỹ, đó là bức ảnh của anh trong một bộ comple màu trắng, rồi anh nhìn Niệm Vũ, đôi mắt của nó rất giống mắt mẹ anh, khuôn mặt thì giống anh như đúc. Một niềm vui dâng lên từ đáy lòng.
Lạc Tiểu Phàm đứng cạnh vô cùng giận dữ, Niệm Vũ thấy mẹ nổi giận thì trốn vào lòng Lâm Nam Vũ, nói:
- Mẹ xấu, không chơi với mẹ nữa, con chơi với ba. – Lạc Tiểu Phàm không ngờ mình nuôi con suốt 3 năm ròng mà không bằng một người cha vừa mới gặp mặt, giận dỗi nói:
- Vậy thì con cứ chơi với ba con đi, mẹ không cần con nữa. – Rồi cô quay người bỏ đi, nhưng bị Lâm Nam Vũ giữ lại.
Hai mắt anh vằn đỏ:
- Sao em không nói với anh là em đã có con của chúng ta.
- Sao tôi lại phải nói, nói rồi thì anh sẽ không kết hôn với Triệu Tiểu Mạn nữa sao?
Lâm Nam Vũ ôm Lạc Tiểu Phàm:
- Ai bảo là anh kết hôn, chỉ có em nhẫn tâm vứt anh ở lại, người vô lương tâm nhất trên đời này chính là em.
- Anh không kết hôn? – Lạc Tiểu Phàm sững sờ, cô luôn tưởng rằng Lâm Nam Vũ đã kết hôn với Triệu Tiểu Mạn, nói không chừng còn có cả con với nhau nữa.
- Ai bảo là anh kết hôn rồi, anh vẫn chờ cô gái xấu xa tên là Lạc Tiểu Phàm, bỏ anh một mình rồi đi mất, số anh thật là khổ. – Nói mãi, nói mãi, nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt Lâm Nam Vũ. Lạc Tiểu Phàm ôm chặt lấy anh, ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập niềm vui:
- Thật sao? Anh thực sự chưa kết hôn?
Lâm Nam Vũ gật mạnh, ôm cô, nhìn cậu bé Niệm Vũ trong tay, mỉm cười:
- Ai bảo anh chưa kết hôn, giờ anh có vợ rồi, còn có cả con trai nữa.
Lạc Tiểu Phàm nũng nịu:
- Đáng ghét, anh thật là đáng ghét.
Người vui nhất vẫn là Niệm Vũ. Nó ôm cổ ba, rồi ôm cả mẹ, từ nhỏ tới lớn, những người bạn của nó đều có ba, chỉ nó là không, sau này nó cũng có ba rồi, ba nó lại còn rất đẹp trai.
Lạc Tiểu Phàm dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, cảm thấy thật hạnh phúc, khóe mắt dịu dàng nhìn anh, bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, hỏi:
- Sao anh không kết hôn với Triệu Tiểu Mạn? Chẳng phải cô ấy có con với anh rồi sao? Anh không phải là người không biết chịu trách nhiệm đấy chứ?
Lâm Nam Vũ véo nhẹ mũi của Lạc Tiểu Phàm, hóm hỉnh nói:
- Chẳng phải em cũng có con với anh rồi sao? Lẽ nào ai có con với anh anh đều phải cưới người đó, thế thì anh sẽ thành Hoàng đế mất. - Thấy sắc mặt của Lạc Tiểu Phàm thay đổi, anh vội chuyển chủ đề, - Chuyện đó đều tại anh không tốt, em đừng giận nữa, Tiểu Mạn không có con với anh, cô ấy lừa em thôi, đó là vì cô ấy muốn em rời xa anh nên mới nói dối. Chỉ có em là tin cô ấy, bỏ lại anh mấy năm trời, anh đi khắp nơi tìm em. Ai mà ngờ em vừa mới đi đã như mất tích, khiến anh bây giờ vẫn chưa có vợ, em nói xem phải làm thế nào? Em phải đền cho anh một người vợ thật xinh đẹp mới được.
Lạc Tiểu Phàm bật cười, nũng nịu ôm vai Lâm Nam Vũ:
- Anh xấu chết đi được, làm gì có ai cần anh.
- Haiz! Thế thì thôi, em tìm bừa một người vậy!
- Anh dám! – Lạc Tiểu Phàm hung dữ nhìn anh. – Từ sau không được nhìn người đàn bà khác, biết chưa?
- Tuân mệnh, thưa vợ.
Hai người vui vẻ, ôm chặt lấy nhau. Ngay cả những người đi đường nhìn thấy cũng phải xúc động. Người vui nhất là Niệm Bũ, nó cứ ôm chặt lấy cổ Lâm Nam Vũ không buông. Lâm Nam Vũ càng nhìn càng thấy Niệm Vũ giống mình, trong phút chốc, không những tìm được người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, lại còn có thêm một cậu con trai xinh xắn đáng yêu, vui mừng tới mức không thể nào bình tĩnh được.
Nhưng Lạc Tiểu Phàm lại không có được thái độ lạc quan như Lâm Nam Vũ, cô hơi lo lắng, kéo tay Lâm Nam Vũ, khuôn mặt nhỏ thoáng nhăn lại:
- Chúng ta thực sự phải tới nhà anh sao? Ngộ nhỡ mẹ anh không thích em thì làm thế nào?
- Không thích em thì em dẫn con trai của bà đi, xem bà còn dám không thích em nữa không . – Đây không phải là vấn đề mà Lâm Nam Vũ thấy lo lắng.
Lạc Tiểu Phàm véo anh một cái thật mạnh:
- Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, lần trước em còn vô lễ với mẹ anh, chắc chắn là bà vẫn nhớ. Ngộ nhỡ bà không cho em vào nhà thì sao? Em không đi đâu!
Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm:
- Yên tâm đi! Cho dù không thích em thì cũng phải thích cháu trai của bà chứ! Chỉ sợ em bế Niệm Vũ tới trước mặt mẹ, em đòi gì bà cũng đồng ý với em khác, kể cả bảo mang con trai của bà tặng cho em, chắc là bà cũng sẽ đồng ý không do dự! – Lạc Tiểu Phàm bật cười.
Kiều Ngọc Phượng đang ngồi trên ghế salon uống trà, lại nhớ tới hôm qua nhìn thấy bà Vương bế cháu đi chơi, rồi nghĩ tới mình, chán nản, nhìn chồng đang ngồi đọc báo như không có chuyện gì xảy ra, giận dữ đặt tách trà xuống bàn, nói:
- Anh nói xem làm thế nào? Anh không lo sao?
Ông Lâm Hàn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vợ, bực bội hỏi:
- Lại làm sao, anh đang đọc báo yên lành.
Kiều Ngọc Phượng đứng lên, giật tờ báo trong tay chồng, bắt đầu trách móc:
- Cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết đọc báo, đọc báo có đọc ra được cháu nội cho tôi không. Ông nhìn xem bà Vương đã có hai đứa cháu rồi, vậy mà giờ tôi chẳng có lấy một đứa, ông bảo phải làm thế nào?
Ông Lâm Hàn không những không giận mà còn cười:
- Em đúng là vô lý, làm sao anh kiếm cháu nội cho em được, sao em không nói với con trai ý, nói với anh thì có tác dụng gì. Bây giờ thích có cháu nội rồi sao? Lúc đầu không phải là em thì bây giờ đừng nói cháu trai, có khi còn có cả cháu gái rồi.
Kiều Ngọc Phượng thấy ông Lâm Hàn quay sang trách mình thì thở dài:
- Nếu em biết sớm có ngày hôm nay thì khi đó đã không ngăn cản chúng nó ở bên nhau, nhưng hối hận thì có tác dụng gì, con bé Lạc Tiểu Phàm chẳng biết đi đâu rồi, để Nam Vũ nhà mình cô đơn một mình, thật đáng thương. Em giới thiệu cho nó bao nhiêu người mà nó chẳng liếc mắt lấy một cái. Lạc Tiểu Phàm thì có gì tốt mà khiến nó thần hồn điên đảo, ngay cả em là mẹ mà nó cũng chẳng cần. – Còn đang cằn nhằn thì thấy có một cậu bé mũm mĩm đáng yêu chạy từ ngoài cổng vào.
trẻ con nhà ai thế nhỉ?-bà KIều Ngọc Phượng và ôang Lâm Hàn nhìn nhau.Cậu bé đó nhào ngay vào lòng bà Kiều Ngọc Phượng,ôm cổ bà gọi :
-Bà nội!
kiều ngọc phượng nhìn cậy bé trong lòng,sao lại quen mắt đến thế,bèn gọi chồng:
-Anh nhìn nó giống ai?
ông Lâm Hàn nhìn Niệm Vũ thật kỹ nói:
-Giống Nam VŨ nhà mình,em xem,khuôn mặt giống chưa?
Bà Kiều Ngọc Phượng cũng gật đầu:
-Giống ,giống quá.
Đúng lúc đo, ông Lâm Chấn NAm ở trên làu đi xuống,thấy một đứa trẻ trong nhà thì tới gần xem sao.Cậu bé cũng không hề sợ lạ,ôm cổ ông Lâm Chấn NAm,hôn lên má ông một cía thật lớn rồi cất tiếng trong trẻo
-Cụ nội!
mọi người đều như đang năm mơ.Niệm Vũ nhìn thấy đồ điểm tâm đặt trên bàn thì lập tức kéo tay ông Lâm Chấn Nam,nói:
-cụ cho con ăn điểm tâm!-ba người đều rất thích đứa bé này ,lại thất Niệm Vũ đáng yêu nên nó đòi gì là cho cái đấy,trong phút chốc, cả ba người đều bận rộn với cậu bé.
Lâm NAm Vũ đứng ở cửa ho mấy tiếng
Lâm Nam Vũ đứng ở cửa ho khẽ mấy tiếng. Bà Kiều Ngọc Phượng thấy Niệm Vũ gọi mình là bà nội thì vui lắm, lại nhìn thấy Lâm Nam Vũ về, bèn nói mát:
- Haiz! Đến bao giờ con mới kiếm cho mẹ một đứa cháu nội, làm mẹ chỉ biết nhìn cháu của người ta mà thèm. - Nói xong, nước mắt bà rơi ra.
- Nếu con thực sự kiếm được cho mẹ một đứa cháu nội thì mẹ sẽ đối xử với mẹ của đứa bé đó thế nào?
Ông Lâm Chấn Nam và Lâm Hàn đều nhận ra câu hỏi này có vấn đề, rồi lại nhìn đứa bé quá giống Lâm Nam Vũ, chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng họ không lên tiếng. Bà Kiều Ngọc Phương không nghĩ ngợi gì, đáp luôn:
- Có cháu nội rồi thì mẹ chẳng cần con trai nữa, mẹ sẽ tặng con cho cô ta, chỉ cần có cháu thôi, những việc khác mẹ chẳng quan tâm.
Lâm Nam Vũ cười kéo Lạc Tiểu Phàm đang đứng nấp sau cánh cửa ra, nói lớn:
- Mẹ, đấy là mẹ nói nhé, giờ cháu nội có rồi, con trai mang tặng người khác. Vậy thì từ nay con sẽ là của Lạc Tiểu Phàm. - Lạc Tiểu Phàm hơi đỏ mặt, ngượng ngùng kéo tay Lâm Nam Vũ.
Bà Kiều Ngọc Phượng nhìn Lạc Tiểu Phàm rồi lại nhìn Niệm Vũ, bông hiểu ra tất cả, ánh mắt không che dấu được vẻ kinh ngạc, bà ôm chặt Niệm Vũ vào lòng:
- Mẹ có cháu rồi, con trai ai thích lấy thì lấy, mẹ không cần. - Cả nhà đều bật cười lớn.
Lâm Nam Vũ kéo tay Lạc Tiểu Phàm đi lên lầu, Lạc Tiểu Phàm vừa nhìn mọi người trong nhà, vừa nói:
- Mất mặt quá, ban ngày mà...
Lâm Nam Vũ nói nhỏ:
- Chỉ có em nghĩ xiên xẹo thôi, anh biết là ban ngày, anh cũng đâu nói là định làm gì, chỉ có em là nhớ anh thôi! - Lạc Tiểu Phàm lập tức đỏ mặt, rồi lại nhìn những người khác, họ đều đang chăm sóc cho Niệm Vũ, không ai chú ý tới hai người cả.
- Giờ thì em biết rồi chứ gì! Có cháu nội rồi nên chẳng còn ai thương thằng con trai như anh nữa, em miễn cưỡng nhận đi!
Lạc Tiểu Phàm nũng nịu:
- Người khác không cần, em cũng chẳng thèm!
Còn chưa nói xong, cô đã bị Lâm Nam Vũ bế lên, mở cửa, hai người ngã nhào ra giường. Lâm Nam Vũ vuốt mái tóc dài của Lạc Tiểu Phàm, trong ánh mắt anh, cô có thể đọc được nỗi thương nhớ vô vàn:
- Em biết không, không có ngày nào anh không nhớ em, không có đêm nào anh quên được những ngày tháng ở cùng em. - Còn chưa nói hết, anh đã chảy nước mắt.
Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nam Vũ, tóc anh đã điểm vài sợi bạc, thấy tim mình thắt lại, xoa xoa mặt anh, nói:
- Ai bảo anh xấu, đào hoa đa tình, bị báo ứng là đáng đời.
Lâm Nam Vũ cắn nhẹ lên ngón tay Lạc Tiểu Phàm, giống như lần đầu hai người gặp nhau, cắn từng ngón một, khiến Lạc Tiểu Phàm nhồn nhột bật cười, đưa tay ra cởi cúc áo cho Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ nói nhỏ:
- Đừng nói với anh là lần này em không cởi được quần cho anh nhé, anh sẽ không giúp em nữa đâu. - Lạc Tiểu Phàm xấu hổ che mặt, khiến Lâm Nam Vũ lại càng cười lớn hơn.
Những cành trúc xanh ngắt ngoài cửa sổ khẽ đung đưa theo gió, lướt nhẹ theo điệu nhảy của riêng mình, hòa cùng tiếng thì thầm yêu đương của hai người trong căn phòng nhỏ, bầu không khí ấm áp và vui vẻ chảy tràn khắp nơi, mặt trời lặn dần về phía Tây, ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời.
Hết.