Đương nhiên Ngụy Bỉnh Dập không cho rằng Chiến Vương buồn chán tới mức đang yên đang lành chạy chạy- Tương lai còn dài. Ta muốn kết hôn với một nữ tử như tỷ tỷ làm vợ...Đây chính là câu nói đùa của đứa bé năm đó. Nhưng không ai từng nghĩ tới, sau 7000 năm hôm nay đứa trẻ này trở lại đã không còn như xưa.- Đây không phải là lời nói đùa. Đây là điều ta nhất định phải làm được. Trong thiên hạ này chỉ có ta không muốn, chưa từng có thứ gì ta không chiếm được!Nam tử áo đỏ nhìn căn phòng và rừng mai vẫn giống như mấy ngàn năm trước không hề thay đổi, trong mắt hắn lại hiện ra hình dáng của nàng năm đó...Nam tử áo đỏ này chính là Tiểu lục tử năm đó đã gặp Âu Dương tại đây! Không ai từng nghĩ tới, sau 7000 năm không ngờ Tiểu lục tử lại trở về nơi này. Dường như hắn nhận được chỉ dẫn gì đó ở rừng mai này.- Truyền thừa Sa Lâm, chỉ được truyền thừa nhưng không nhận được ký ức. Chuyện này đối với ta có lẽ là một ơn huệ!Tiểu lục tử cười. Người khác vào thời điểm nhận được truyền thừa, linh hồn sẽ bị dung hợp với một cường giả biến thành cường giả kia. Nhưng Tiểu lục tử vẫn giữ lại được tất cả ký ức của mình.Tiểu lục tử vốn tên gọi là Trầm Điễn, chính là một hài tử sinh trưởng tại Lạc Mai Trấn này. Tuy nhiên lòng Trầm Điễn cao hơn trời. Hắn đi khỏi Lạc Mai Trấn lang bạt bên ngoài. Tuy rằng thiên phú không đặc biệt tốt, nhưng cuối cùng lại khiến Trầm Điễn bước chân vào phi tiên nhận được Vĩnh Sinh. Sau đó Trầm Điễn có vận may kinh người, không ngờ trong lúc vô tình đã nhận được truyền thừa của Sa Lâm, nhảy từ một nhân vật nhỏ ở tầng đáy của Tiên giới biến thành cường giả hiện tại có thể tranh bá với Vạn Tiên Chi Vương.Nhưng Trầm Điễn lại không có hùng tâm tráng chí xưng bá thiên hạ giống như Sa Lâm. Trầm Điễn xem như chỉ là một người đàn ông nhỏ bé. Mục tiêu của hắn chính là sẽ có một ngày có thể dẫn theo nữ tử đã khiến mình khổ sở tương tư trở lạiy trong rừng mai này sinh sống như một người bình thường!- Tiễn Thần Âu Dương! Ngươi không thể khiến cho Uyển Như tỷ một cuộc sống hạnh phúc bình thường. Điều Uyển Như tỷ muốn căn bản không phải là tranh hùng thiên hạ gì đó. Nhưng vì ngươi tỷ tỷ đã phải khổ sở truy tìm bước chân của ngươi. Tỷ tỷ vì ngươi mà phải chịu bao nhiêu mùa đông lạnh giá. Ngươi lại không thể cho tỷ tỷ điều gì!Trầm Điễn nói xong, một cước đạp nát cánh hoa dưới chân. Thật ra Trầm Điễn nói không sai. Lý Uyển Như không nhiều suy nghĩ như vậy. Nàng chẳng qua chỉ mình và người mình yêu sống một cuộc sống giản dị yêu thương lẫn nhau. Đối với Lý Uyển Như nói, nếu hai người sống cuộc sống như vậy, cho dù chỉ là bốn mươi năm cũng đủ. Nhưng tới tận giây phút trước khi sắp chết, Âu Dương vẫn không heiẻu được điều này. Điều này không thể trách Âu Dương được. Chỉ có thể trách hai người thật sự không có duyên phận. Nếu như Âu Dương thật sự nhận lấy tình cảm của Lý Uyển Như trước khi chết, như vậy Lý Uyển Như nhất định sẽ cùng Âu Dương xuống Hoàng Tuyền. Có thể như vậy tất cả đã kết thúc. Cũng không có những dây dưa sau đó nữa.- Uyển Như tỷ khổ sở đợi ngươi bốn mươi năm. Nhưng cho tới lúc ngươi chết cũng không cho Uyển Như tỷ một lời hứa hẹn về danh phận...Trong mắt Trầm Điễn có mấy phần bi ai. Năm đó khi mười tuổi hắn nói chỉ là lời nói đùa. Nhưng theo tuổi tác lớn lên, không ngờ hắn bắt đầu âm thầm thích Lý Uyển Như.Chính bởi vì điều này hắn đã đi khỏi Lạc Mai Trấn một mình lang bạt Tiên giới. Hắn muốn có một ngày công thành danh toại. Bởi vì thời điểm này Lý Uyển Như đã là Cung chủ Hàn Băng Cung. Trầm Điễn biết lúc đó mình căn bản không xứng với Lý Uyển Như. Nhưng bây giờ đã khác. Bây giờ Trầm Điễn đã nhận được truyền thừa của Sa Lâm. Hắn không còn là con vịt nhỏ xấu xí nữa. Hắn đã nhảy một cái trở thành một vương giả!- Phu quân, bên kia đó là Lạc Mai Trấn sao? Hoa mai đẹp quá! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLSở Yên Nhiên đi theo phía sau Âu Dương. Nhìn một biển mai, Sở Yên Nhiên không nhịn được mở miệng than thở.- Mai hối hận...Âu Dương nhìn xuống biển mai. Không biết tại sao, theo bản năng trong lòng Âu Dương cảm giác có một mối nguy hiểm. Không ngờ cảm giác nguy hiểm này lại đến từ trong biển mai.- Rốt cuộc ngươi đã tới!Trầm Điễn đứng trong biển mai. Màu đỏ trên người hắn hòa lẫn với màu của biển mai. Tuy nhiên hiện tại tu vi của hắn mạnh hơn Âu Dương, nhưng không thể thoát khỏi quan tâm chiến ý của Âu Dương!- Phu quân...Trầm Điễn nắm chặt nắm đấm. Vừa nãy khi Sở Yên Nhiên mở miệng, hắn đã nhìn thấy được Sở Yên Nhiên giống như tiên nữ cửu thiên đến thế gian. Nhưng trong mắt Trầm Điễn lại chỉ có một minh Lý Uyển Như. Cho nên bất luận Sở Yên Nhiên mỹ lệ thế nào cũng không có cách nào đánh động được Trầm Điễn. Trái lại, bởi vì một tiếng gọi phu quân của Sở Yên Nhiên đã khiến Trầm Điễn vô cùng tức giận.- Uyển Như tỷ, ta thật cảm thấy tiếc cho tỷ. Một nam nhân hoa tâm như thế lại khiến tỷ khổ sở gần bốn mươi năm. Chỉ qua 7000 năm đã khiến nam nhân này tìm được niềm vui mới!Lửa giận trong mắt Trầm Điễn đã bắt đầu bốc lên. Một khí tức giống như của dã thú từ trên người Trầm Điễn phát ra!Chỉ một khắc sau khi Âu Dương vừa lấy Thứ Kiêu Cung ra, từ dưới mặt đất có một Thương Long phá không bay lên. Thương Long này giống như đầu rồng muốn xé nát thiên địa, mang theo một loại khi thế hủy thiên diệt địa bay lên bầu trời lao về phía Âu Dương.Nhìn Thương Long đột nhiên phá không bay lên, Âu Dương có chút cả kinh. Nhưng Âu Dương phản ứng cực nhanh. Thứ Kiêu Cung trong tay được kéo căng một cái. Một mũi tên huyết sắc hóa thành cự cú huyết sắc bắn về phía Thương Long đang xông tới! Đây cũng là kỹ thuật bắn cung cảnh giới thứ ba. Tại cảnh giới này Yêu Cung Thủ không còn có ý né tránh nữa.Tại cảnh giới này, cung thủ đã có thể khiến bất kỳ kẻ địch nào cũng không thể tiến gần mình trong phạm vi mười mắt, có thể đóng kín tất cả góc độ chỉ trong chốc lát!Ầm!Một tiếng gầm lớn phát ra, chấn động cả rừng mai phía dưới. Đám mây trên bầu trời đều bị một đòn này đánh tan thành từng mảnh. Ánh mặt trời rọi qua đám mây chiếu xuống. Lúc này ánh mặt trời, tuyết bay, mây tan, rừng mai bị trúng một đòn khiến những cánh hoa rơi rụng, không ngờ phác hoạ ra một bức giống như cảnh tượng trên thiên đường.Ầm!Một hòn đá lớn đột hiện được dựng lên. Phía trên hòn đá lớn có ghi mấy chữ: Tiễn Thần bỏ mình tại đây!- Khẩu khí thật lớn!Nhìn chữ trên tảng đá, Âu Dương đột nhiên nổi giận. Thật ra một đòn vừa nãy hắn đã chịu thiệt. Nhưng cho dù Âu Dương chịu thiệt, hắn cũng không phải là một người tùy tiện rời đi. Huống gì lúc này người kia lại khiêu khích hắn như vậy. Nếu như Âu Dương lại đi, vậy Âu Dương còn không bằng con rùa rụt cổ trong mai.- Âu Dương! Ngươi còn nhận ra ta không?Dưới mặt đất, trong rừng mai Trầm Điễn giơ một ngón tay lên bầu trời nhìn Âu Dương. Thật ra câu nói này của hắn thuần túy chỉ là những lời vô nghĩa. Âu Dương chỉ nhớ Trầm Điễn khi còn bé.