Thế An nhìn mặt hai người từ trong phòng bếp đi ra có chút quái dị! cô cảm giác là hai người đã xảy ra chuyện trong phòng bếp " Thôi chết! không lẽ Song Y đã đắc tội với anh hai? " Cô bé tỏ vẻ lo âu cho cô bạn của mình.
_ Anh hai! khuya rồi, anh mau trở về đi - À ha, một cách đuổi khéo, giải vay tình huống cho bạn của mình.
Thế Thiên nhìn Thế An một cái rồi đứng dậy chuẩn bị đi, Song Y cũng đứng dậy đi theo hai người tiễn Thế Thiên đi. Ra đến cửa Thế Thiên quay đầu lại nhìn Song Y bằng ánh mắt mê người rồi liếc Thế An một cái như thế cô là người phá rối thiên hạ.
Thế An thơ dại thấy anh hai bực mình với mình lại không biết mình đã chọc gì anh hai, tỏ mặt đau lòng cầu cứu Song Y.
Song Y lúc này đôi mắt lại dán trên người Thế Thiên không buông, cô hận không thế lúc này gào thét rằng cô yêu anh đến nhường nào. Nhìn chiếc xe của Thế Thiên quay đầu đi khỏi, Thế An lật đật chạy vào nhà vì nghe tiếng chuông điện thoại, để lại một mình Song Y còn đứng nhìn theo bóng xe.
_ Xem ra, hành hạ anh một chút có chút vui vui, Thế Thiên! - Song Y khá hài lòng với những hành động mê luyến cô của Thế Thiên. Kiếp này cô quyết giữ lấy anh cho bằng được.
Thế An ngủ ở nhà Song Y được một đêm, mai lại phải về nhà mình, cô thật có cảm giác chiếm hữu như anh của mình, có những lúc cô muốn đóng gói Song Y lại đem cô về để trong phòng ngày ngày chỉ chơi đùa cùng mình cô thôi. Nhưng nghĩ lại, Song Y còn cuộc sống của cô ấy nên không thể bắt ép được.
Ngày thứ 4, mẹ của Song Y đi Đài Loan cũng trở về, mang theo 6 7 cái bằng khen về những thành tựu của bà, Song Y thật rất tự hào về mẹ của mình, một tay nuôi nấng cô từ nhỏ đến lớn, chưa hề có ý định tái hôn, lại tránh xa đàn ông vô hạn, Song Y kiếp trước biết mẹ vì mình hi sinh rất nhiều việc, đến cuối đời vẫn cứ như vậy mà lo lắng cho cô trước rồi mới chịu ra đi.
Hai mẹ con nói cười vui vẻ hết một buổi tối, sáng hôm sau Song Y trước khi đi học liền nhớ đến khoảng thời gian mẹ phát bệnh là còn một năm nữa, nhưng đây là cơ hội để mẹ có thể phòng ngừa liền sẽ sống bên cô lâu hơn nữa, nên Song Y quyết định, chiều nay lớp học được nghỉ cô sẽ bắt mẹ đi bệnh viện khám bệnh mà ngừa bệnh.
Nói cả một buổi chiều, Ngọc Vân mới chịu cùng con gái đến bệnh viện để khám bệnh, quả thật đã lòi ra bệnh thì ra bà đã mang trong người bệnh cách đây 2 năm mà không biết, nay mới biết vừa có chút vui mừng vì biết bệnh sớm, vừa có chút sợ vì không biết có chữa được hay không khi Song Y còn quá nhỏ lỡ có mệnh hệ gì thì con bé phải làm sao.
Song Y hoàn toàn hài lòng với quyết định này của mình khi đã bắt mẹ đi khám, thật may bác sĩ bảo chữa trị từ bây giờ thì trong 3 tháng sẽ hết bệnh. Cô nhìn người mẹ yêu thương của mình mà cảm thấy ngày càng thương mẹ hơn. Nhớ lại người ba đã ruồng bỏ mẹ con cô thì càng câm hận nhiều hơn. Cô nắm chặt bàn tay mình thanh nắm đấm, hận nếu có cơ hội sẽ trả thù cho mẹ càng nhiều càng tốt.