Buổi học này, Song Y nuốt không vô lấy một chữ, tự nhiên Song Mẫn Uyên lại xuất hiện ở nơi này là thế nào? Cô ta muốn gì cơ chứ?.
Tâm trạng của Song Y không còn quanh quẩn bởi Thế Thiên nữa mà cả ngày lại chuyển sang cô gái đang ngồi bên cạnh.
Điều khiến Song Y phiền hơn là cô ta cứ theo sát mình, Son mg Y đi đâu, cô ta đi theo đó. Đến khi Song Y bực mình lên quát.
_ Nè! Làm gì đi theo tôi vậy hả? - Song Y dừng lại, quay hết người về phía Song Mẫn Uyên với vẻ mặt vô cùng khó chịu.
_Mình không có bạn nên không biết làm gì, mình chỉ nói chuyện với một mình Y Y, cho nên.. mình - Song Mẫn Uyên tỏ ra ủy khuất, cô ta sắp rớt nước mắt.
Mọi người xung quanh nhìn vào liền nghĩ Song Y bắt nạt Song Mẫn Uyên, một số người không biết chuyện liền tỏ thái độ với Song Y.
Giờ phút này Song Y không rãnh mà điều trần với cô ta, nên bỏ đi một nước để cô ta lại với lũ người không biết điều.
Song Y đi tìm Thế An để nói chuyện, thường ngày Thế An bám theo cô không tha hôm nay cô cần đến Thế An vậy mà cô nhỏ này lại biến mất.
Đi đến khu vườn sau trường,Song Y nhìn quanh vẫn không thấy ai liền muốn quay đầu đi chỗ khác thì nghe có tiếng nói.
Tính rằng bỏ đi cho xong, nào ngờ cô nghe tiếng quen thuộc của Thế An liền dừng lại, trước mặt Song Y là ngã quẹo, tiếng nói kia phát ra từ ngã quẹo kia .
_ Nhuận! Em xin lỗi, em thật chưa hề nghĩ đến - ngày thường Thế An ăn nói lớn tiếng lại chẳng kiên nể một ai, nay lại nhỏ nhẹ lạ thường khiến Song Y không thích tò mò cũng thành tò mò.
_ Thế An em có thể suy nghĩ vài ngày mà - Người con trai này dưới cặp mắt của Song Y quả là tuấn tú nha, so với Thế Thiên nhà cô 10 thì hắn cũng được 8 rồi.
_ Vậy, anh.. anh cho em 1 tuần nhé? - Thế An ấp ủng, thẹn đỏ cả mặt.
Sự tình không có gì đáng gờm khi chỉ là cô thấy Song Y bị Song Mẫn Uyên vây lấy, tính chạy đi ra chỗ vắng gọi mét anh hai. Nào ngờ lại bị lâm vào cảnh này.
Lục Nhuận, anh ta là một người cũng gọi là xuất chúng, lại chơi với anh hai khá thân, tuy nhỏ hơn anh hai mấy tuổi nhưng đâu óc nhanh nhẹn, kèm với thực lực tốt nên rất được anh hai trọng dụng.
Người này cũng được gọi là thanh mai trúc mã với Thế An đi, dù rằng nói đến trúc mã thì cô có đến mấy người trúc mã lận đấy chứ, tất cả đều nhìn nhau lớn lên đó nha. Xoay vòng vòng tất cả đều biết nhau.
Thế An tính tình đơn giản nhưng lại khá kì quái trong suy nghĩ, cô chưa hề để ai vào lòng, cứ tự hưởng lấy cuộc sống của mình là tốt nhất.
Hôm nay, lần đầu tiên được tỏ tình lại là một người cô chưa hề nghĩ đến khiến cô có chút bối rối.
Nói về Lục Nhuận, hắn ta không có chỗ nào chê được, hắn ta cũng như anh hai không gần nữ sắc , cô gặp anh có khi cả năm trời chỉ nhìn nhau chừng 5 phút , chào một câu rồi đi, ấy vậy mà không hiểu sao lại lọt vào mắt hắn ta nữa chứ.
Song Y đứng bên này, tay cố bịt miệng lại để không phát ra tiếng.
Cô nhớ rằng kiếp trước Thế An bị tính kế, phải gã cho một tên hoa hoa công tử, còn bị xảy thai dù cho Thế Thiên có bắt li dị rồi nhưng nổi đau đó không thể làm Thế An nguôi ngoai được.
Thế An từ con người hoạt bát trở thành trầm lặng từ đó.
Kiếp này thì ra Thế An được lọt vào mắt của một người tốt như vậy, Song Y dự tính thúc đẫy Thế An một chút để thay đổi thế cục giống như cô vậy đó.
Thế An mang tâm trạng ảo não quay lại lớp lấy tập vở. Song Y ngồi ở đó sẳn, nhìn nhìn nét mặt kì quái của cô bạn mà lòng cười cười.