Yên Vũ Nguyệt Sắc

Chương 6

Tần Nguyệt Miên lại đưa cái chén đến bên miệng của Tiêu Di, Tiêu Di nhưng làm thế nào cũng không chịu uống. Hai người đều không chịu nhượng bộ trước, ngươi tới ta đi giằng co một hồi lâu.

Tần Nguyệt Miên cuối cùng đành thở dài: “Sau khi trúng ‘túy yên mê’, nhất định phải uống nhiều nước trà, bằng không đối với thân thể tổn thương rất lớn. Như vậy đi, ngươi uống chén trà này, ta liền đem mọi chuyện nói rõ ràng cho ngươi, ‘tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’, thế nào?”

Tiêu Di thầm nghĩ, ngươi nếu không hạ độc ta, đem ta mang tới đây, ta sao lại bị trúng “túy yên mê”? Lại như thế nào đối với thân thể sẽ tổn thương? Thế nhưng miệng vẫn nói: “Ta tự uống.”

Tần Nguyệt Miên cười, cầm cái chén đưa vào trong tay y.

Tiêu Di ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiện thể đem cái chén một lần nữa đặt trên kỷ án (bàn nhỏ)bên giường: “Tần Nguyệt Miên, ngươi lại có mưu ma chước quỷ gì nữa đây?”

Tần Nguyệt Miên vô tội nhìn hắn: “Tiểu Di, ngươi thật là oan uổng cho ta rồi. Ngươi nếu như sớm một chút đáp ứng ta, ta chẳng phải là sẽ không làm việc như thế, cũng không phải suy nghĩ nhiều vậy a?”

Tiêu Di cả giận nói: “Tần Nguyệt Miên! Ngươi đừng hòng ta sẽ đáp ứng ngươi!”

Tần Nguyệt Miên thấy y tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, mang theo ý cười tiến về phía trước, vươn ngón tay thon dài trắng noãn, xoa nhẹ trước ngực Tiêu Di: “Tiểu Di đừng nóng giận, chọc tức thân thể sẽ bất hảo. Ta thực cảm thấy không nỡ.”


Tiêu Di một chưởng gạt đi ma trảo của Tần Nguyệt Miên đang nhân cơ hội sỗ sàng, liền tức giận: “Ngươi ly xa ta một chút, ta vấn đề gì cũng không có.”

Tần Nguyệt Miên chưa kịp thu tay lại, tay phải liền bị y đánh tới hơi đỏ lên. Hắn nháy mắt mấy cái, đáng thương hề hề nói: “Tiểu Di, ngươi thực nhẫn tâm a!”

Tiểu Di thấy hắn lộ vẻ mặt như vậy, càng thêm thu hút nhân tâm, tim đột nhiên đập bắt đầu tăng nhanh. Y vội vàng quay đầu, không dám nhìn Tần Nguyệt Miên nữa: “Ngươi đem ta chơi đùa như vậy, hiện tại có thể nói ta nhẫn tâm sao?”

Tần Nguyệt Miên thấy trên mặt y xuất hiện một chút đỏ bừng đáng nghi, không khỏi buồn cười: “Tiểu Di cũng biết, ta vì đưa ngươi dẫn tới Trầm Nguyệt sơn, để ngươi tự chui đầu vào lưới, mất bao nhiêu công sức không?”

Tiểu Di quay đầu nhìn hắn, nhíu mày: “Tự chui đầu vào lưới?”

Tần Nguyệt Miên ngắm nghía một khối ngọc bội đeo bên hông, nhàn nhạt (thản nhiên)cười: “Hành tung của ngươi, ta vẫn là biết rõ, mấy ngày nay sở dĩ không ngăn cản ngươi, chính là muốn ngươi một đường hướng Đông, đến dưới Trầm Nguyệt sơn. Nếu không, muốn đem ngươi một người sống trưởng thành như vậy đưa đến đây, xác thực không phải một chuyện dễ dàng.”

“Ý tứ của ngươi chẳng lẽ là nói, Trầm Nguyệt sơn lại là ở một chỗ hẻo lánh hoang vắng như thế này ư?”


Tần Nguyệt Miên cười nói: “Không sai, ngươi đêm qua lên bờ, thấy được là hướng núi phía đông, ở cao nhất chính là Trầm Nguyệt sơn. Ngươi tối hôm qua vừa vào ngủ, ta liền tự mình hạ sơn, đưa ngươi mê man mang lên sơn.”

Tiêu Di nghe được tình cảnh lúc đó, lại thấy trong lòng tức giận: “Đường đường thiếu chủ Thẩm Nguyệt tông, cư nhiên làm cái hành vi của một tên hái hoa đạo tặc, đúng là là tiểu nhân đê tiện.”

Tần Nguyệt Miên ha ha cười: “Tiểu nhân cũng tốt, đê tiện cũng được, chỉ cần có thể đưa Tiểu Di tới bên cạnh ta, lại có ngại gì?”

Tiêu Di cũng không ngắt lời hắn, mãi cho đến khi Tần Nguyệt Miên cười xong, y mới tung chăn, đứng lên, cười lạnh: “Ngươi cố bao công sức tính toán mưu kế, cũng đừng hòng khiến ta thích ngươi, giống như một nữ nhân đi theo ngươi. Hôm nay, ta cũng đã tới Trầm Nguyệt sơn này, được biết tung tích của tiên sơn, cũng xem như là được một cơ hội hiếm thấy, chuyện hôn mê của ta, ta liền cũng không tính toán nữa. Thế nhưng ta hiện tại nhất định sẽ hạ sơn.”

Tần Nguyệt Miên thấy y thần sắc ngưng trọng, trong lời nói càng lộ rõ ý tứ dứt khoát, một phần linh động cũng không có, sắc mặt Tần Nguyệt Miên cũng thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ý muốn nói, ngươi là vô luận như thế nào cũng không nguyện ở lại bên cạnh ta?”

Tiêu Di hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy.”

Tần Nguyệt Miên trong mắt lóe qua ý lạnh lùng nghiêm nghị: “Đáng tiếc, ta là tuyệt đối sẽ không để ngươi đi.”

Tiêu Di thân đứng thẳng, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Nguyệt Miên. Y vốn có vóc người cực kỳ cao to, tuy rằng so với Tần Nguyệt Miên cũng không cao hơn bao nhiêu, nhưng lại thon dài phiêu dật hơn Tần Nguyệt Miên, bất luận thế nào cũng lộ ra rất có uy thế.

Tiêu Di trầm thanh nói: “Ta cũng không phải không có chân, chẳng lẽ lại không thể tự mình đi xuống núi, còn cần ngươi thả ta đi sao!”