Yên Vũ Nguyệt Sắc

Chương 39

Tiêu Thầm nằm trên mặt đất, oán hận nhìn Tiêu Di, bỗng lại cười nham hiểm mà nói: “Ta khiến Tiêu gia mất mặt? Người thật sự làm bẽ mặt chính là lão Lục ngươi. Hiện giờ trên giang hồ có người nào không biết, ngươi Tiêu đại hiệp có chuyện long dương thật tốt, cùng một nam nhân tà phái giao hảo cùng một chỗ, nghĩ tới liền khiến cho người ta ghê tởm.”

Tiêu Di cả người chấn động: “Ngươi làm thế nào biết?”

Tiêu Thầm cười xấu xa: “Ngươi nếu làm ra được, còn sợ người biết sao? Đâu chỉ ta biết, chỉ sợ toàn bộ Tiêu gia không có một ngươi nào mà không biết. Bản thiếu gia nói cho ngươi, sau khi cha biết việc này, phi thường phẫn nộ, những ngày an nhàn của ngươi xem ra đã sắp kết thúc rồi.”

Tiêu Di trầm mặc một chút, thản nhiên nói:”Ta ở khắp nơi cũng vì Tiêu gia mà suy xét, tự nghĩ không thẹn với lương tâm, tuyệt không có làm cho Tiêu gia mất mặt. Ngày mai ta sẽ hướng cha giải thích rõ ràng, không phiền nhị ca quan tâm.”

Tiêu Thầm cười lạnh một tiếng: “Hảo hảo hảo, kẻ hạ đẳng quả nhiên vẫn là kẻ hạ đẳng, thật rất vô liêm sỉ, có thể mở to mắt mà nói lời bịa đặt, còn dám ở chỗ này ngụy biện, liền xem ngươi ngày mai làm thế nào cùng cha giải thích. Hừ, ngươi nghĩ cha có thể tin tưởng ngươi sao?”


Tiêu Di lạnh lùng nói: “Ta Tiêu Di chính trực ngay thẳng, có cái gì giải thích không rõ? Bất quá, dù sao ta cũng là người hạ đẳng, cho dù muốn giải khai huyệt đạo cho Nhị thiếu gia, chỉ sợ Nhị thiếu gia cũng chê tay ta bẩn, như vậy đành phải phiền ngươi ở đây hai canh giờ, huyệt đạo sẽ tự giải, ta xin được đi trước.”

Nói xong, Tiêu Di không để ý tới Tiêu Thầm đang tức giận kêu gào phía sau, liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Ở hậu viện, trong gian phòng Lục thiếu gia vắng vẻ, hơn nữa dị thường an tĩnh. Tiêu Di đẩy cửa đi vào, xuyên thấu qua ánh trăng, có thể mơ hồ thấy trên bàn hay trên mặt đất cũng đều tích một tầng bụi, hiển nhiên thật lâu đều không có người đến quét tước qua.

Tiêu Di buông hành lý, vừa thấy một trận khó hiểu. Tuy rằng y ở đây so với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia thật rất thua kém, không phải mỗi ngày đều có người quét tước, nhưng hàng năm trước sinh thần Tiêu Phức Lâm, người hầu đều sẽ đem tất cả gian phòng của mọi người trong Tiêu gia dọn dẹp một lần, chuẩn bị cho bọn họ trở về ở lại. Nhưng lần này, tại sao lại không có người đến đây dọn dẹp? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều cho là mình cùng Tần Nguyệt Miên song túc song phi (như hình với bóng), không bao giờ dự định quay về Tiêu gia?

Tiêu Di thân thủ đốt ngọn đèn, trong đền còn có chút dầu thắp lưu lại từ năm trước, nếu không tối nay cũng không thể nhìn thấy ánh sáng. Y tùy tiện dọn dẹp phòng một chút, rồi xốc lên chiếc màn có điểm tích bụi, liền ở trên giường nằm xuống.


Lời của Tiêu Thầm y mặc dù nghe xong, nhưng cũng không để trong lòng, dù sao y tự nhận là không có làm nên sự tình gì, cũng không có đối Tiêu gia có lỗi, đối mẫu thân có lỗi, đối với bất luận kẻ nào cũng đều có thể nói rõ. Y chỉ đối với một người duy nhất có lỗi là Tần Nguyệt Miên, người duy nhất vô pháp đối diện là Tần Nguyệt Miên. Trừ người đó ra, y đối mặt với bất luận kẻ nào cũng có thể thản nhiên.

Nhưng y nào đâu biết rằng, ngày hôm sau y sắp sửa gặp phải chuyện gì, đó cũng là lần sóng gió lớn nhất trong cuộc đời y. Nếu biết trước, y còn có thể ngủ được hay không?

***

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Di thức dậy từ rất sớm, trời vừa mới tờ mờ sáng, y đã tỉnh dậy, thay một thân trường bào cẩm đái (thắt lưng gấm), trang phục cũng đã ổn thỏa. Y bình thường mặc dù không chú ý nhiều về ăn mặc, nhưng hôm nay là sinh thần Tiêu Phức Lâm, vạn sự đều phải cẩn trọng.

Tiêu Di đang chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Y không khỏi lặng đi một chút. Y ở nơi nay là vì vắng vẻ, người bình thường sẽ không đi qua. Huống chi, y đêm qua mới trở về, trừ Tiêu Thầm ra, không có cùng bất luận kẻ nào gặp qua, làm sao lai có người mới sáng sớm đã đến?

Tiêu Di mở cửa, đã thấy phó tòng dẫn đường cho mình hôm qua đứng ở cửa, hành lễ nói: “Lục thiếu gia, ngài dậy rồi? Lão gia sai tiểu nhân tới tìm ngài, nói là có chuyện quan trọng muốn hỏi ngài.”