Tiêu Di sửng sốt.
Mộ Dung Thanh Hoa nói: “Đêm qua ta ở cách nơi này, phát hiện có một người ở cạnh hồ sen uống đến say mèm, trên tay còn cầm miếng ngọc khấu này. Ta liếc mắt thì nhìn ra đó là vật của Tiêu thiếu hiệp ngươi, liền hỏi người kia là từ đâu mà có, lại không biết, người kia nhưng đem ta trở thành ngươi, nói một đống lời say lộn xộn. Sau khi nói xong, thì say đến bất tỉnh nhân sự, ta liền đem ngọc khấu này thuận thủ khiên dương (tiện tay dắt trộm dê => thuận tiện ăn trộm =]]) đưa đi. Cái ngươi kia sáng sớm hôm nay vì tìm cái này, thiếu chút nữa đem Trầm Nguyệt sơn đảo lộn.”
Mộ Dung Thanh Hoa lộ ra tiếu dung trêu tức, nhìn qua càng thêm vẻ trẻ tuổi, nói: “Ngươi đoán người kia là ai? Lại cùng ta nói cái gì?”
Tiêu Di thùy hạ (rũ xuống) mắt, không nhìn tới tiếu dung của hắn, nói: “Điều này còn cần phải đoán? Người đó đương nhiên là Tần Nguyệt Miên, nhưng hắn nói cái gì, ta thế nhưng lại không muốn biết.”
“Ngươi ngay cả lai lịch ngọc khấu này cũng không muốn biết sao?”
Mi Tiêu Di lay động một chút, thiếu chút nữa thì hỏi ra miệng, nhưng tự mình nhịn xuống: “Tiền bối đưa ta tới đây, không phải là muốn nói cho ta biết việc này sao? Vãn bối nhất định kính cẩn lắng nghe.”
“Ngươi đã không muốn biết, ta đây cần gì phải đa sự? Chỉ là thương cảm người nào đó vì ngọc khấu yêu thích lại vô cớ thất tung, sớm đã trong lòng như lửa đốt, nếu như tái không có cách nào tìm trở về, vừa nhìn không thấy người trong lòng, lại vô pháp thấy vật tưởng niệm người, sợ rằng sớm muộn gì cũng muốn điên.”
Tiêu Di nhíu nhíu mày, không nói. Mộ Dung Thanh Hoa liền cũng không nói, chỉ ở đấy nhìn Tiêu Di.
Tiêu Di cuối cùng nhịn không được, cắn răng, nói: “Thỉnh giáo tiền bối, Tần tông chủ hắn rốt cuộc… rốt cuộc nói cái gì?”
Mộ Dung Thanh Hoa đắc ý cười: “Xem ra Tiêu thiếu hiệp đối Nguyệt Miên cũng không phải không động lòng a.”
“Mộ Dung tiền bối, ngươi không nên hiểu lầm, ta cùng với Tần tông chủ bất quá là hảo hữu mà thôi, tuyệt không có cái gì ái muội.”
Mộ Dung Thanh Hoa nghe xong, trong ngực âm thầm buồn cười, hai người này rõ ràng đều là có tình ý, nhưng một người so với một người lại không thông suốt. Tần Nguyệt Miên tình nguyện uống rượu say, đối một miếng ngọc khấu biểu lộ, cũng không chịu trước mặt người kia nói rõ ràng. Tiêu Di lại là trì độn đến mức ngay cả tình cảm của chính mình cũng không có phát hiện, tự ở chỗ này lừa mình dối người.
Nếu đặt ở bình thường, Mộ Dung Thanh Hoa hẳn phải nắm cơ hội này, hảo hảo đùa cợt y một phen. Bất quá, sự kiện tối nay cũng tuyệt đối không thể thất bại. Nếu là Tiêu Di thẹn quá hóa giận mà rời đi, chỉ sợ lại tìm không được cơ hội khuyên y ở lại. Hắn cũng không muốn lộng xảo thành chuyết (lợn lành chữa thành lợn què => chữa tốt thành xấu).
Mộ Dung Thanh Hoa nói: “Nếu không ái muội, vậy sao Tần Nguyệt Miên lại đối ngọc khấu kêu to ‘Tiểu Di, ta thích ngươi, ngươi đừng đi’, ‘ta rốt cuộc có cái gì bất hảo, khiến ngươi chán ghét như vậy’?”
Mộ Dung Thanh Hoa bắt chước Tần Nguyệt Miên nói, mô phỏng giống như đúc, làm Tiêu Di gần như cho rằng người ngồi đối diện y chính là Tần Nguyệt Miên. Đến lúc y ngẩng đầu lên, nhưng trước mặt lại là khuôn mặt của Mộ Dung Thanh Hoa, thình lình liền rùng mình một cái, nói: “Tiền bối nếu như luôn nói với ta những lời không liên quan, thì thứ cho vãn bối không thể phụng bồi.” Nói xong, đứng dậy muốn đi.
Mộ Dung Thanh Hoa thấy thế, vung lên ống tay áo, một trận kình phong cuồn cuộn nổi lên. Tiêu Di chỉ cảm thấy dưới chân bất ổn, hướng phía sau lui hai bước, lại thoáng cái ngồi trở lại vị trí ban đầu.
“Ngươi vội cái gì? Ta đây không phải muốn nói sao?”
Tiêu Di ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, Mộ Dung Thanh Hoa nói: “Cố sự này nói đến cũng rất dài. Tiêu thiếu hiệp, ngươi cũng biết, mẫu thân Nguyệt Miên lúc sinh hắn thì vì khó sinh mà chết. Sau này, ta tuy rằng cùng Cẩm Hoa một chỗ, nhưng ta dù sao cũng không phải nữ nhân, không có biện pháp quản giáo hắn, cho nên Nguyệt Miên trên cơ bản là do bọn nha đầu chăm sóc.”
Tiêu Di ngẩn ra, đối Tần Nguyệt Miên sinh ra một điểm cảm khái đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ mà thông cảm). Y đâu biết rằng, Mộ Dung Thanh Hoa nói như vậy, chẳng qua là muốn khơi dậy sự đồng tình của y mà thôi,
Mẫu thân Tiêu Di cũng đã sớm mất, ở Tiêu gia nhận hết khi vũ, bởi vậy đặc biệt thích hài tử, cũng đặc biệt có lòng đồng cảm. Kỳ thực, nha hoàn ở Trầm Nguyệt sơn, người nào lại không đem Tần Nguyệt Miên trở thành nhi tử thân sinh mà bảo vệ, ngoại trừ Tần Cẩm Hoa nhiều lúc quá mức thỉnh thoảng bó buộc hắn một chút, Mộ Dung Thanh Hoa thường thường đi đùa giỡn hắn, những người khác đều đem hắn sủng lên tận trời, bởi vậy mới dưỡng thành thái độ kiêu ngạo của hắn. Tần Nguyệt Miên trưởng thành như thế, xác thực cũng chỉ có lần này thất bại vì Tiêu Di cự tuyệt.