Đang lúc tay Doanh Chính đang xoa hai má tôi, một thanh kiếm đặt trên cổ hắn.
“Đã lâu không gặp, Doanh Chính. Ta tới đây mang đi người của ta.” lời nói người cầm kiếm tràn đầy ý cười.
Tôi đứng dậy, cả người chấn động vui mừng, giống như đang ở trong mơ.
“Đan ca ca, như thế nào... Là huynh sao!”
Ngay sau đó mấy chục tên thị vệ đẩy cửa mà vào.
“Yến Đan? Ngươi không phải đã chết sao?” Doanh Chính vẻ mặt không thể tin được, trong mắt hình như có mấy ngàn mấy vạn mũi tên bắn vào trong ngực Yến Đan.
Thân Yến Đan mặc áo giáp của thị vệ, trường kiếm trong tay chàng không có một chút dao động, cười nói: “Yến Đan ta đâu phải chỉ có vẻ ngoài, đối mặt với cái chết trước mắt cũng biết phải làm gì.”
“Ồ?” đuôi lông mày Doanh Chính nhướng lên, trong mắt tràn ngập sát khí, “Vậy ngươi là tới ám sát quả nhân, phục hồi giang sơn Đại Yến ngươi?”
Yến Đan mặt mày mỉm cười, vươn cánh tay dài, đem tôi kéo vào trong lòng: “Đại Yến giang sơn là của Doanh Chính ngươi, Yến Đan ta cũng không muốn hiếm lạ.”
Cung nỏ đã lên dây, nhắm. Tôi nhanh chóng chắn trước người Yến Đan.
Doanh Chính ý bảo kéo cung, híp mắt hỏi: “Ngươi cảm thấy chính mình có vài phần nắm chắc có thể mang Diêu Vân đi?”
“Không có. Cho nên, mời Tần vương bắn tên.” Trên mặt Yến Đan không chút e dè sợ hãi.
“Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi là người duy nhất trong thiên hạ dám nói với Doanh Chính ta như vậy!” Doanh Chính thốt nhiên mà cười, cười đến cuồng liệt, cười đến rung động, cười đến đất trời thay đổi.
Yến Đan gắt gao ôm tôi, ngồi trên cửa sổ phía trên lầu các, dưới thân là nước sông cuồn cuộn. Lạnh thấu xương, ngọn gió thu thổi rơi xuống đầu của chàng vài chiếc lá, thổi rối loạn tóc đen của chàng, thổi trúng vạt áo tôi bay tán loạn, lại thổi bay nụ cười bất động đó.
“Thiên hạ có thể là của Doanh Chính ngươi. Nhưng trái tim Diêu Vân, chỉ duy Yến Đan ta sở hữu.”
Nói xong, chàng mạnh mẽ mang tôi cùng ngã xuống. Doanh Chính vội vàng tiến lên, lại chỉ nắm được đoạn tay áo của tôi.
Gió ở bên tai tôi gào thét, lần đầu tiên cảm giác chính mình nhẹ nhàng như thế, những suy nghĩ miên man bay khỏi.
Cùng với tiếng vang, tôi dựa trong lòng Yến Đan, nhập vào dòng nước chảy siết.
Sau
Thuyền lớn cháy, ánh lửa nhiễm đỏ cả chân trời tối đen, quân sĩ không bận tâm tôi và Yến Đan cùng rơi xuống nước, vội vàng chữa cháy.
Chỉ có Doanh Chính một người cô độc phía trước cửa sổ, ảm đạm đau thương.
Nửa tháng sau, tôi và Yến Đan dưới sự trợ giúp của Lý Tư, thoát khỏi sự truy tìm của Doanh Chính, lên thuyền rời bến.
Gió biển thổi đến lạnh người, tôi cảm thấy sóng đập trên mặt biển mênh mông như vũ điệu.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Tôi quay đầu hỏi Yến Đan phía sau.
“Bồng Lai.”
“Nơi tiên cảnh kia? Thật sự sẽ tồn tại sao?”
“Chỉ cần nàng nghĩ có, thì nơi nơi đều là tiên cảnh.” Yến Đan lạnh nhạt cười.
“Huynh nói, sách sử sẽ ghi lại Yến Đan huynh thế nào?” Tôi mang theo ngữ điệu nghịch ngợm hỏi chàng.
“Ta vũ nhục tôn nghiêm Doanh Chính, hắn tự nhiên không buông tha ta trong sử sách, hắn muốn thế nào mà chẳng được.”
” Lý Tư vì sao giúp chúng ta?” Đây là một vấn đề tôi vẫn không rõ.
“Bởi vì động tình mà không đành lòng...” Yến Đan nhìn phía phương xa cảm khái mà nói.
“Không đành lòng?”
“Quên đi, Diêu Vân...” Yến Đan xoa tóc mai bị gió thổi loạn, “Chim én bay về vòm trời xanh, há để đám mây bay một mình? Yến Đan không muốn vì Diêu Vân làm chim én, chỉ nguyện làm trường không phiêu bạt với nàng, không xa chẳng rời.”
Tôi thản nhiên cười. Bên tai là âm thanh thủy triều lên xuống, từng đợt... Từng đợt...
*** Gửi tặng chị Becky, bạn Pinkie, và nhiều bạn khác nữa đã ủng hộ mình trong suốt quãng thời gian qua, chúc mọi người có một Valentine thật vui vẻ bên người yêu thương.
Chú thích:
(1)Cửu ca là 11 bài dân ca nước Sở được Khuất Nguyên cải biên. Gồm có 《 Đông Hoàng Thái Nhất 》, 《 Vân Trung Quân 》, 《 tương quân 》, 《 tương phu nhân 》, 《 đại tư mệnh 》, 《 thiếu tư mệnh 》, 《 Đông quân 》, 《 Hà Bá 》, 《 sơn quỷ 》, 《 hi sinh vì nước 》, 《 lễ nghi hồn 》. 《 hi sinh vì nước 》
(2)Lông mày viễn sơn tinh tế mà hơi nhếch lên, màu sắc hơi nhạt, thanh tú sáng sủa.
(3)Chu sa hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là sunfua thủy ngân II (HgS).
(4)Phát quan là cái đội đầu của đàn ông thời xưa
(5)Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã
(6)C ười như không cười
Tổ tiên tiên của Thái tử Đan thuộc dòng dõi Triệu Công Thích nhà Chu, vốn họ Cơ, được phong ở đất Yên, nên ông còn được gọi là Yên Đan (hoặc Yến Đan, vì chữ Yên và Yến đều được phát âm từ một từ). Ông là con của Yên Vương Hỉ, vị quân chủ cuối cùng của nước Yên.
Cuối thời Chiến Quốc, nước Yên là quốc gia yếu nhất trong Thất hùng, vì vậy thường xuyên bị o ép. Yên Đan lúc còn nhỏ, từng phải đi làm con tin ở nước Triệu, có chơi thân với Doanh Chính. Sau khi Doanh Chính lên ngôi quân chủ nước Tần, Yên Đan là được cử sang làm con tin ở Tần. Vì vua Tần đối đãi với thái tử Đan không tử tế cho nên Đan giận trốn về nước vào khoảng năm 232 TCN.
Năm 230 TCN, Tần diệt Hàn. Năm 228 TCN, quân Tần chiếm kinh đô của Triệu làHàm Đan, tiến sát nước Yên, thành trì nước Yên lúc này trở thành mục tiêu tấn công của quân Tần. Để đối lại, tập đoàn thống trị nước Yên bày ra 2 đối sách: thứ nhất dùng mưu giết Tần vương; thứ hai là cùng tàn dư thế lực của Triệu là Đại vương Gia liên hợp chống Tần. Thái tử Đan nhờ có sự tiến cửa của Điền Quang đã chiêu nạp Kinh Kha để làm thích khách vua Tần. Năm 227 TCN, thái tử Đan tiễn Kinh Kha cùng trợ thủ là Tần Vũ Dương mới 13 tuổi tới bờ sông Dịch Thủy ở Yên Thành (nay là huyện Dịch, tỉnh Hà Bắc)
Sau đó Kinh Kha định giết Tần vương Doanh Chính nhưng không thành. Vì sự kiện này mà quân Tần quyết định tấn công Yên ngay.
Cùng năm, vua Tần hạ lệnh đại tướng Vương Tiễn, Tân Thắng dẫn quân công phá Yên. Tại Dịch Thủy, quân Yên đại bại, lãnh thổ nước Yên bị quân Tần chiếm quá nửa. Năm 226 TCN, quân Tần công phá Kế Thành, Yên vương Hỉ cùng thái tử Đan dẫn quân lui về Liêu Đông, tướng Tần là Lý Tín xuất quân truy đuổi. Yên vương giết thái tử Đan dâng thủ cấp để cầu hòa. Tại vùng đất quân Tần chiếm được, vua Tần cho thành lập các quận Ngư Dương, Hữu Bắc Bình, Liêu Tây. Năm sau lại lập quận Thượng Cốc, Quảng Dương. Năm 222 TCN, vua Tần sai Vương Bí tấn công Yên ở Liêu Đông. Quân Yên đại bại, Yên vương Hỉ bị bắt. Nước Yên diệt vong. Quân Tần quay sang tấn công Đại, Đại vương Gia cũng bị bắt. Vùng Liêu Đông của Yên và vùng đất của Đại bị Tần chia ra thành quận Liêu Đông và quận Đại.