– Quả đúng là như vậy!
Hà Lăng Phong nói:
– Quan hệ giữa Cốc chủ và Dương phu nhân tương đối tốt. Có thể nói chúng ta và Cốc chủ cùng chung một kẻ địch. Nên theo lý mà nói, thì cả hai phải hiệp lực lại, để đối phó với Tỷ Muội hội. Chỉ có điều không biết Cốc chủ cần chúng ta giúp như thế nào?
Phùng Uyển Quân nói:
– Các hạ nói thật?
Hà Lăng Phong cười nói:
– Đương nhiên là thật.
Phùng Uyển Quân phấn khởi nói:
– Nếu như mọi người đồng ý ở lại đây ta sẽ lập tức đi báo cho Cốc chủ biết ngay. Công việc làm thế nào hợp tác để đối phó với bọn gian tế Tỷ Muội hội, mọi người sẽ cùng bàn tính kỹ lại, các vị thấy như thế nào?
Hà Lăng Phong trả lời mà không cần do dự:
– Tất nhiên là đồng ý, bọn tại hạ quyết định sẽ ở lại đây.
(Thiếu 1 đoạn, trang 7- 8 cuốn 5)
Hà Lăng Phong nói:
– Tất nhiên là lão đại ca. Tiểu đệ hỏi đại ca, ban dầu đại ca nhận lời ủy thác của nhà họ Dương, giúp đỡ trùng chấn uy danh Thiên Ba phủ. Bây giờ lại tự nguyện chịu chết, như vậy đối với Dương gia không phải là bất tín hay sao?
Phùng Viên ngẩn người ra không biết mở miệng như thế nào.
Hà Lăng Phong lại nói tiếp:
– Bảy huynh đệ Dương gia đều chết ở trong Mê cốc, chỉ còn có đứa bé là cốt nhục duy nhất. Lệnh muội có thể chịu đựng được nhiều tủi nhục như vậy cũng là vì muốn có người hương hỏa cho Dương gia. Bây giờ lão đại ca bỏ mặc hai mẫu tử họ để tự đi tìm cái chết, như vậy chẳng gọi là bất nghĩa là gì chứ?
Phùng Viên cứng miệng không biết phải trả lời như thế nào. Lão ta chỉ thở dài ra một tiếng, rồi cúi gục đầu xuống.
Hà Lăng Phong dùng mắt ra hiệu cho Phùng Uyển Quân nói:
– Xin Dương phu nhân hãy đi báo lại với Cốc chủ, nói rằng bọn này đều đồng ý ở lại trong cốc.
Phùng Uyển Quân vui mừng, vội vàng đi báo ho Cốc chủ biết tin.
Sau khi Phùng Uyển Quân đi khỏi, Hà Lăng Phong mới thấp giọng nói:
– Lão đại ca, người thật thông minh cả đời mà lại hồ đồ một phút. Chẳng lẽ đại ca không nhìn ra, lệnh muội đang bị khống chế hay sao?
Phùng Viên vẻ ngạc nhiên:
– Thật có việc này sao?
Hà Lăng Phong quay sang nói với Phí Minh Châu:
– Cô nương hãy ra phía cửa canh chừng, chú ý xem có ai nghe trộm hay không? Chúng ta phải mau mau thương lượng kế sách mới được.
Phí Minh Châu gật gật đầu, dời ghế ra sát bên ngoài cửa ngồi.
Phùng Viên vội hỏi:
– Hà lão đệ, tại sao lão đệ lại nhìn ra Uyển Quân đã bị người ta khống chế?
Hà Lăng Phong thấp giọng nói:
– Lệnh muội rõ ràng biết tiểu đệ không phải là Dương Tử Úy, nhưng lại mạo nhận là thật, việc này rất khả nghi. Nếu như lệnh muội muốn gặp mặt lão đại ca để bàn tính kế thoát thân, như vậy mới hợp tình hợp lý. Đằng này chẳng những lệnh muội không muốn thoát thân, ngược lại còn muốn chúng ta hãy ở lại trong cốc. Đây mới thật sự là một nghi vấn lớn.
Phùng Viên gật đầu lia lịa.
Hà Lăng Phong lại nói tiếp:
– Cốc chủ Đường Tiểu Tiên thông minh cơ trí, tuổi tác tuy nhỏ nhưng xử sự rất là lão luyện. Quan hệ giữa Cốc chủ và lệnh muội tương đối tốt. Nếu luận về lý thì phải để cho đứa bé diện kiến lão đại ca, tuyệt đối không có đạo lý khi bồng nó đi chơi vào lúc này. Như vậy đủ thấy, bồng đứa bé đi chơi chỉ là một cái cớ để bắt đứa bé làm con tin mà thôi.
Phùng Viên vẫn không hiểu hỏi:
– Nhưng bây giờ chúng ta đều đã bị bắt, sống chết đều nằm trong tay của Đường Tiểu Tiên. Vậy ả ta làm vậy có mục đích gì?
Hà Lăng Phong nói:
– Mục đích là vì bây giờ vẫn chưa xác định được. Có lẽ Đường Tiểu Tiên muốn mượn sự nổ lực của chúng ta, để đối kháng lại phe phản loạn ở trong cốc. Cũng có lẽ là muốn lợi dụng chúng ta để đi làm một việc nguy hiểm nào đó. Thậm chí Mê cốc này cũng có thể là sào huyệt của Tỷ Muội hội, và Đường Tiểu Tiên chính là Hội chủ của Tỷ Muội hội... Những tình huống này đều có thể xảy ra cả.
Phùng Viên và Phí Minh Châu nghe đến đây không khỏi rợn tóc gáy.
Hà Lăng Phong lại nói:
– Nhưng có một việc có thể xác định được. Bất luận nơi đây là Mê cốc cũng được, hay là sào huyệt của bọn Tỷ Muội hội cũng được. Giữa bọn chúng hiện đang có hai phái đối lập, tranh giành quyền hành với nhau. Bây giờ tốt nhất là chúng ta nên giả khờ, nghe theo lời của bọn chúng. Đợi sau khi biết rõ tình hình chúng ta sẽ quyết định hành động ra sao.
Phí Minh Châu nói với giọng run run:
– Tiểu muội chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ. Ngay cả Phùng đại tỷ mà còn không thể tin tưởng, vậy chúng ta còn có thể tin tưởng được ai nữa?
Hà Lăng Phong nói:
– Phùng cô nương không phải không đáng tin tưởng. Nhưng mà trước mặt Phùng cô nương có diều khổ tâm không thể nói ra được. Vậy chúng ta cứ thuận thẹo yêu cầu của cô ta mà làm, rồi từ lừ thăm dò tình hình.
Bọn họ đang nói chuyện, thì Phùng Uyển Quân đã trở lại.
Cùng đi với Phùng Uyển Quân còn có Phương Huệ Nhi và hai người hầu trên tay có bưng thức ăn đến.
Phùng Uyển Quân mặt mày tươi cười nói:
– Cốc chủ biết được mọi người đồng ý ở lại trong cốc người rất vui mừng. Nên đặc biệt hạ lệnh mang rượu và thức ăn đến cho mọi người. Ngoài ra còn có vị Phương cô nương này đến đây để hầu rượu mọi người.
Bọn Hà Lăng Phong cũng đã đói nên không hề khách sáo, ngồi xuống ăn uống ngay.
Phương Huệ Nhi tửu lượng khá cao, nàng uống liên tiếp mấy chung liền mà sắc mặt không hề thay đổi. Phương Huệ Nhi dường có ý muốn chuốc rượu cho Phùng Viên say nên cứ cụng ly với lão ta mãi.
Rượu vào được nửa tuần, Hà Lăng Phong mới cười nói:
– Bọn tại hạ bây giờ đã quy thuận quý cốc. Từ nay về sau chúng ta như người một nhà. Đối với những qui định trong cốc bọn tại hạ vẫn còn chưa hiểu có gì xin Phương cô nương chỉ giáo cho.
Phương Huệ Nhi cười nói:
– Qui định thì không có gì. Nhưng hiện giờ ba vị vẫn chưa được xem là cư dân của bổn cốc. Nếu như thật sự trở thành cư dân của bổn cốc, thì các vị không thể ngồi ở đây uống rượu được.
Hà Lăng Phong nói:
– Chẳng lẽ xin ở lại trong quý cốc, còn cần có thủ tục gì hay sao?
Phương Huệ Nhi nói:
– Đương nhiên là có, các vị nguyên là những người đã có tội nếu như muốn ở lại bổn cốc trước tiên phải lập công chuộc tội, mới có thể được chấp nhận phê chuẩn.
Hà Lăng Phong cố ý làm bộ kinh ngạc nói:
– Bọn tại hạ đã không thể rời quý cốc vậy còn có thể lập được công gì chứ?
Phương Huệ Nhi cười nói:
– Cơ hội lập công rất nhiều, không nhất định phải rời khỏi bổn cốc ra bên ngoài đâu?
Hà Lăng Phong nói:
– Phương cô nương có thể đơn cử một ví dụ cụ thể hay không?
Phương Huệ Nhi đưa mắt nhìn Phùng Uyển Quân, nói:
– Trước mặt có một cơ hội rất tốt để lập công, không biết các vị có muốn hay là không.
Hà Lăng Phong liền cắt ngang:
– Có thể lập công cho quý cốc, đấy là nhiệm vụ của bọn tại hạ. Xin Phương cô nương cứ việc tự nhiên nói ra.
Phương Huệ Nhi trầm ngâm một hồi, rồi nói:
– Hay là Phùng đại tỷ nói ra có vẻ thích hợp hơn.
Hà Lăng Phong liền hỏi gấp:
– Uyển Quân, nàng mau nói ra xem!
Nhưng Phùng Uyển Quân lại chậm rãi đưa chung rượu lên uống một ngụm, dường như là nàng đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào đây.
Hà Lăng Phong nói:
– Thật ra là cơ hội gì? Nàng cứ việc nói thẳng ra. Chỉ cần bọn ta có thể làm được, thì sẽ cố gắng hết sức làm cho bằng được.
Phùng Uyển Quân cười nhạt, quay sang nói với hai người hầu:
– Hai người ra bên ngoài canh chừng, đừng để cho người nào bước vào.
Sau khi hai người hầu đi khỏi Phùng Uyển Quân bỗng nhiên nghiêm sắc mặt lại, thấp giọng nói:
– Vị Phương cô nương đây là người thân tín của Cốc chủ, còn những người tại toạ đều là người ngoài. Bây giờ thiếp sẽ nói thật mọi việc cho tất cả cùng nghe.
Dừng lại một lát Phùng Uyển Quân lại nói tiếp:
– Cốc chủ tuy là người có quyền hạn cao nhất ở trong cốc, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, cho nên vẫn được sự chỉ dạy của các lão lão. Nhưng mà hiện nay, số lão lão này đã bị người mua chuộc làm những việc trái lại với Cốc chủ và còn có mưu đồ tranh chức vị Cốc chủ.
Nói đến đây, Phùng Uyển Quân cố ý ngừng lại, để quan sát phản ứng của ba người ra sao.
Nhưng cả ba người họ đều im lặng, không hề có phản ứng gì cả.
Phùng Uyển Quân có vẻ hơi thất vọng, lại nói tiếp:
– Ví dụ như việc ba vị muốn xin được ở lại bổn cốc, Cốc chủ đương nhiên là rất vui mừng và muốn lập tức phê chuẩn ngay. Nhưng mà các lão lão lại giành quyền phán đoán, nên đến bây giờ vẫn còn chưa được giải quyết. Đây chính là một ví dụ thực tế nhất.
Hà Lăng Phong đột nhiên cười cười nói:
– Uyển Quân, nàng cứ nói thẳng ra đi. Thật ra Cốc chủ muốn bọn ta làm gì.
Phùng Uyển Quân nói:
– Được! Thiếp cố gắng nói đơn giản rõ ràng lại một chút. Cốc chủ đã không sao chịu được sự thao túng quyền hành của các vị lão lão này nữa, cho nên quyết định giải tán Trưởng Lão viện và trừ khử những lão lão có quan hệ cấu kết với bên ngoài. Bởi vậy Cốc chủ muốn mời mọi người hiệp lực cùng với người.
Hà Lăng Phong nói:
– Cốc chủ muốn bọn ta dùng cách gì để hiệp lực.
Phùng Uyển Quân nói:
– Cốc chủ không muốn mọi người trực tiếp tham dự vào mà chỉ hy vọng các vị có thể lấy giúp cho người một vật, để người có thể khắc chế được bọn phản đồ là đủ rồi.
Hà Lăng Phong nói:
– Cốc chủ muốn bọn ta đi lấy vật gì?
Phùng Uyển Quân nói:
– Đó chính là Yên Chi bảo đao.
Hà Lăng Phong đưa mắt nhìn Phùng Viên, cả hai trong lòng đều mỉm cười.
Vì câu nói này không ngoài dự định của hai người.
Phùng Viên nói:
– Muội muội, Cốc chủ chưa từng rời khỏi Mê cốc, vậy tại sao biết được Yên Chi bảo đao.
Phùng Uyển Quân nói:
– Chính là do tiểu muội nói với người.
Hà Lăng Phong vội cắt ngang:
– Hồng Tụ đao quyết là thiên hạ vô địch, vậy Cốc chủ còn cần bảo đao để làm gì?
Phùng Uyển Quân nói:
– Đối với người bên ngoài mà nói, thì Hồng Tụ đao quyết quả là thiên hạ vô địch nhưng mà những người trong Mê cốc này đều luyện Hồng Tụ đao quyết. Vì vậy cho dù đây có là tuyệt học, thì võ công của Cốc chủ cũng chỉ ngang bằng với các vị lão lão mà thôi, chỉ khi nào lấy được bảo đao, mới có thể thắng được bọn họ.
Phùng Viên nói:
– Nếu nói vậy, Điền Bá Đạt và Huệ Nguyên đại sư âm mưu trộm lấy bảo đao đều do sự xúi giục của Cốc chủ sao?
Phùng Uyển Quân nói:
– Không phải, bọn họ đều do sự chỉ huy của Đồng lão lão ở Trưởng Lão viện. Đáng lý ra Hoa Cầm sẽ ra bên ngoài để nhận lấy bảo đao nhưng mà tin này đã bị Cốc chủ biết được nên người hạ lệnh cho tuần sơn suốt ngày đêm. Hoa Cầm thấy tình thế bất lợi nên mới giết bọn họ để diệt khẩu, đồng thời nhân cơ hội giá họa cho ba người. Bởi lẽ đó sau khi ba người bị bắt vào trong cốc, Đồng lão lão liền ra mặt thẩm tra, xét xử mọi người ở mức độ cực hình.
Hà Lăng Phong lại hỏi tiếp:
– Nhưng mà bọn ta đến được Đại Ba sơn này là do sự dụ dẫn của Tỷ Muội hội. Như vậy Hoa Cầm làm sao biết được bọn ta sẽ đến?
Phùng Uyển Quân nói:
– Đồng lão lão và Hoa Cầm đều là một bọn, cũng ngầm cau kết với Tỷ Muội hội.
Phùng Viên liền xen vào:
– Như vậy thì không đúng, bố trí người ở trong Thiên Ba phủ để đánh cắp bảo đao là do Tỷ Muội hội sắp đặt. Nhưng sau đó bọn họ cướp lấy thanh Yên Chi bảo đao từ trong tay của Tỷ Muội hội. Nếu như bọn chúng cấu kết với nhau, thì tại sao lại có chuyện này?
Phùng Uyển Quân nói:
– Đó là chuyện giữa bọn họ và Tỷ Muội hội, tiểu muội không được rõ lắm. Cốc chủ nghe nói bảo đao mà bọn họ lấy được chỉ là giả mà thôi. Cho nến Cốc chủ muốn tiểu muội nói lại với mọi người, hy vọng các vị hãy mang bảo đao thật ra.
Hà Lăng Phong lại hỏi:
– Nếu như chúng ta đem thanh Yên Chi bảo đao ra, thì chúng ta sẽ được gì?
Phùng Uyển Quân chưa kịp trả lời, Phương Huệ Nhi đã vội lên tiếng:
– Cốc chủ có dặn, nếu như các vị có thể giúp sức trừ khử bọn phản đồ. Sau khi xong việc người sẽ phá lệ đưa các vị ra khỏi cốc và mãi mãi xem như là bằng hữu.
Hà Lăng Phong nói:
– Bọn tại hạ còn có một yêu cầu, hy vọng có thể mang Yên Chi bảo đao để đổi với Hồng Tụ đao quyết.
Phương Huệ Nhi trầm tư hồi lâu rồi nói:
– Xin thứ lỗi việc này ta không thể tự quyết định được. Nhưng ta sẽ bẩm lại cho Cốc chủ biết. Ta nghĩ Cốc chủ nhất định sẽ đồng ý.
Phùng Viên nói:
– Vậy thì làm phiền Phương cô nương bẩm báo lại với Cốc chủ rằng Yên Chi bảo đao không có ở trên người bọn tại hạ. Vậy Cốc chủ phải để cho bọn tại hạ ra khỏi cốc trước mới có thể lấy bảo đao được.
Phương Huệ Nhi cười cười nói:
– Về việc ngày Cốc chủ đã có an bày sẵn. Chỉ cần các vị nói cho ta biết chỗ cất giấu bảo đao ở đâu là được rồi.
Phùng Viên nói:
– Nhưng chỗ đó rất là bí mật. Ngoại trừ tại hạ ra, tuyệt đối không có ai có thể tìm đến được.
Phương Huệ Nhi nói:
– Phùng đại ca cứ nói thử ra xem, nơi đó là ở chỗ nào?
Phùng Viên suy nghĩ một hồi, nói:
– Quả thật mà nói, tài hạ cũng không biết phải nói như thế nào cho rõ ràng. Nhưng dẫu sao đấy cũng là một nơi rất khó tìm. Để tại hạ vẽ lại một bức họa đồ giao cho các vị. Các vị cứ y theo tấm bản đồ mà đi tìm, như vậy tương đối dễ dàng hơn.
Phương Huệ Nhi mưng rỡ nói:
– Cách này rất tốt. Phùng đại ca cứ vẽ, ta sẽ đi bẩm báo lại Cốc chủ trước.
Hà Lăng Phong liền nói:
– Khoan đã, các vị xưa nay không rời khỏi Mê cốc. Vậy nếu như có bức hoạ đồ trong tay, ai sẽ là người đi tìm?
Phương Huệ Nhi cười nói:
– Mấy năm gần đây, vì đối kháng lại Trưởng Lão viện nên bọn ta có bố trí ở bên ngoài cốc vài trạm liên lạc. Chỉ cần có được bức họa đồ, tự nhiên sẽ có người đi tìm lấy.
Hà Lăng Phong nói:
– Nhưng còn có một việc, xin cô nương bẩm lại với Cốc chủ giùm. Bọn tại hạ hy vọng có thể dùng bảo đao để đổi lấy Hồng Tụ đao quyết.
Phương Huệ Nhi gật đầu nói:
– Việc này ta nhớ, các vị cứ việc yên tâm.
Phùng Uyển Quân tiễn Phương Huệ Nhi ra cửa rồi thở dài một tiếng. Sau đó nàng chuẩn bị giấy, bút, nghiêng, mực để cho Phùng Viên vẽ nơi cất giấu bảo đao.
Phùng Viên vẽ rất cẩn thận và thần bí. Ngay cả Hà Lăng Phong và Phùng Uyển Quân lão cũng không cho xem.
Sau khi vẽ xong, Phùng Viên xếp lại cẩn thận, nghiêm sắc mặt nói với Phùng Uyển Quân:
– Muội muội, nhân lúc trước khi ta còn chưa mang bức họa đồ này giao cho Đường Tiểu Tiên hy vọng muội nói cho ta biết một việc, chúng ta là huynh muội với nhau, mong rằng muội nói thật lời.
Phùng Uyển Quân ngạc nhiên nói:
– Tiểu muội có gạt đại ca bao giờ đâu?
Phùng Viên nói:
– Những việc đã qua ta không muốn nhắc đến. Bây giờ ta chỉ hỏi muội, nếu như chúng ta trao bảo đao ra, Đường Tiểu Tiên có chịu thả chúng ta ra khỏi Mê cốc hay không?
Phùng Uyển Quân trả lời không hề do dự:
– Nhất định là sẽ thả, vì Cốc chủ là một người trọng lời hứa.
Phùng Viên nói:
– Có phải cũng thả đứa bé ra luôn hay không?
– Việc này...
Trong lòng Phùng Uyển Quân dường như hơi bị chấn động, một hồi lâu sau nàng mới lên tiếng:
– Đại ca, tại sao đại ca tự nhiên lại hỏi vấn đề này?
Phùng Viên nói:
– Bởi vì bọn ta đã phát hiện ra, Đường Tiểu Tiên đã giữ hài nhi của muội để làm con tin nên muội không thể không theo chỉ thị của Đường Tiểu Tiên được. Quan hệ giữa muội và Cốc chủ, không phải hoàn toàn tốt như muội nói.
Trong mắt Phùng Uyển Quân liền lộ vẻ hoảng hốt, sắc mặt nàng chợt thay đổi, rồi từ từ cúi đầu xuống.
Hà Lăng Phong hạ giọng nói:
– Dương phu nhân, lão đại ca là bào huynh, có gì cứ nói thẳng với Phùng đại ca không cần gì phải lo ngại.
Phí Minh Châu cũng nói:
– Đúng đấy! Bốn người chúng ta có thể hiệp lực lại với nhau, nghĩ cách đối phó lại với Đường Tiểu Tiên. Phùng đại tỷ, người hãy mau nói ra đi.
Phùng Uyển Quân từ từ ngẩng đầu lên,cười gượng nói:
– Việc này kêu muội phả nói sao đây? Quả thật Cốc chủ đối đãi với tiểu muội rất tốt, giống như là tỷ muội vậy. Nhưng mà...
Phùng Viên tiếp lời:
– Nhưng mà Cốc chủ đã bắt giữ hài nhi của tiểu muội, để muội hoàn toàn phục tùng, không dám phản kháng lại. Đúng hay không?
Phùng Uyển Quân không thừa nhận cũng như không phủ nhận mà chỉ thở dài nói:
– Cốc chủ rất yêu thương đứa bé, đây hoàn toàn là sự thật. Muội nghĩ Cốc chủ giữ đứa bé ở lại bên mình, chủ yếu là không muốn muội rời khỏi Mê cốc này, cũng như sợ muội vì chuyện Thất lang bị chôn xác trong Băng cung mà sanh ra thù hận với người...
Phùng Viên nói:
– Nếu là như vậy tại sao Cốc chủ lại đồng ý để cho chúng ta rời khỏi Mê cốc?
Phùng Uyển Quân nói:
– Trước mắt Cốc chủ rất cần người giúp mình củng cố lại thế lực. Nếu như chúng ta có thể giúp Cốc chủ một tay muội nghĩ người nhất định sẽ để cho bọn ta rời khỏi Mê cốc.
Hà Lăng Phong lắc đầu nói:
– Tại hạ thấy Đường Tiểu Tiên tuy nhỏ tuổi, nhưng xử trí rất là khôn ngoan. Đến lúc ấy chỉ sợ...
Đang nói đến đây, độ nhiên bên ngoài có tiếng bước chân. Mọi người lập tức ngồi trở về vị trí của mình.
Phương Huệ Nhi mặt mày tươi cười bước vào, nói:
– Phùng đại ca, bức họa đồ đã xong hay chưa?
Phùng Viên không trả lời, mà hỏi ngược lại:
– Yêu cầu của bọn tại hạ Cốc chủ nói như thế nào?
Phương Huệ Nhi cười nói:
– Ta đã bẩm báo lại với Cốc chủ rồi, người vô cùng vui mừng chấp nhận ngay. Hơn nữa Cốc chủ còn căn dặn ta nói lại với mấy vị cứ việc yên tâm. Chỉ cần lấy được bảo đao người sẽ truyền lại cho các vị Hồng Tụ đao quyết ngay. Ngoài ra còn có hậu tạ.
Phùng Viên nói:
– Hậu tạ tại hạ không dám nhận. Đến lúc ấy chỉ xin có thể để cho bọn tại hạ mang đứa bé cùng rời khỏi đây, là mãn nguyện lắm rồi.
Phương Huệ Nhi nói lia lịa:
– Nhất định, nhất định, Cốc chủ tuyệt đối không bao giờ phụ lòng các vị.
Phùng Viên lấy bức họa đồ ra nói:
– Từ đây đến Thiên Tuế phủ ít nhất cũng phải mấy trăm dặm. Không biết các vị phải mất bao lâu thời gian mới có thể lấy được bảo đao?
Phương Huệ Nhi nói:
– Việc này đương nhiên càng sớm càng tốt. Nếu như bức họa đồ của Phùng đại ca tỉ mỉ rõ ràng, tối đa mười ngày là có thể lấy được bảo đao.
Phùng Viên đưa bức họa đồ cho Phương Huệ Nhi nói:
– Tốt! Hy vọng các vị lấy được bảo đao sớm một chút đừng để cho bọn tại hạ phải đợi quá lâu.
Phương Huệ Nhi giở hức họa đồ ra nhìn một lượt rồi cẩn thận cất vào trong tay áo sau đó đưa tay lên vỗ ba cái.
Vưu nhị nương cùng với hai thiếu nữ mặc hồng y có viền trắng liền bước vào.
Phùng Viên có vẻ hơi giận dữ nói:
– Phương cô nương, như vậy là ý gì?
Phương Huệ Nhi cười nói:
– Các ví đừng có hiểu lầm, Cốc chủ vì sợ mọi người e ngại trong nội viện toàn là nữ nhân nên sinh hoạt không tiện. Đồng thời cũng vì sự an toàn cho các vị nên chư vị tạm thời trở ra lại hậu viện nghỉ ngơi. Chỉ cần lấy được bảo đao sẽ lập tức mời các vị ra ngoài ngay.
Phùng Viên hứ một tiếng:
– Nếu nói vậy, bọn tại hạ còn phải bị giam cầm thêm mười ngay nữa sao?
Phương Huệ Nhi nói:
– Đây không phải là giam cầm, bởi vì Trưởng Lão viện vẫn còn đang thương lượng xem có nên chấp thuận cho các vị ở lại trong cốc hay không. Về việc này Cốc chủ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Vưu nhị nương cũng cười nói:
– Các vị cứ yên tâm. Tuy ở phía sau hậu viện hành động không mấy được tiện lợi. Nhưng cuộc sống của các vị vô cùng thoải mái.
Phùng Viên đưa mắt nhìn Phùng Uyển Quân hứ một tiếng nói:
– Muội muội, bây giờ muội đã tin sự suy đoán của ta hay chưa?
Phùng Uyển Quân cúi đầu im lặng không nói gì.
Phùng Viên nổi giận đem đồ đạc quăng lung tung ở trong phòng và thường xuyên nổi nóng, khiến cho mấy thiếu nữ trông coi sợ hãi không dám đến gần song cửa phòng giam số một. Vưu nhị nương không còn cách nào đành phải đổi Phí Minh Châu sang phòng giam số một, còn Phùng Viên đổi qua phòng số năm ở sát bên trong.
Biện pháp này quả nhiên rất hữu hiệu. Có lẽ là vì “Mắt không nhìn thấy nên tâm không phiền”. Sau khi đổi qua phòng số năm, Phùng Viên yên lặng lại.
Không chỉ yên lặng, chẳng lâu sau lão ta đã ngủ thiếp đi.
Riêng chỉ có một mình Hà Lăng Phong mới biết lão ta chưa thật sự ngủ nên sau khi Vưu nhị nương rời khỏi khu nhà giam, chàng liền đưa tay gõ nhẹ vào vách tường. Quả nhiên Phùng Viên vẫn còn chưa có ngủ. Lão ta thấp giọng nói:
– Đừng gõ nữa. Hãy kêu Tiểu Châu Tử canh chừng cửa, hễ thấy có người bước vào lập tức ho lên một tiếng.
Hà Lăng Phong nói:
– Tiểu đệ đã căn dặn Phí cô nương rồi. Bây giờ chúng ta có thể yên tâm mà nói chuyện, tuyệt đối không ai nghe thấy đâu.
Phùng Viên liền ngồi dậy khỏi giường, bò đến sát tường nói:
– Từ bây giờ, các ngươi phải nên chú ý đến hai việc.
– Đó là hai việc gì?
– Thứ nhất, bọn người canh giữ ở dây tổng cộng có bao nhiêu. Thứ hai, bọn chúng bao lâu thay phiên một lần. Đặc biệt là phải để ý đến tình hình vào ban đêm.
– Lão đại ca, người định tính làm gì?
– Vượt ngục.
– Vượt ngục?
Hà Lăng Phong tuy đã có dự cảm trước, nhưng vẫn không khỏi giật mình, liền hỏi:
– Lão đại ca tính vượt ngục chạy khỏi Mê cốc?
Phùng Viên nói:
– Không sao, Uyển Quân đã bị khống chế, chúng ta không thể không tự dựa vào sức mình được.
Hà Lăng Phong nói:
– Những người ở trong cốc võ công đều rất cao siêu, chỉ sợ chúng ta chạy không phải dễ.
Phùng Viên quả quyết nói:
– Đương nhiên là không dễ. Nhưng cho dù nguy hiểm như thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải thoát khỏi nơi này. Bởi vì đợi đến khi bọn chúng mang đao trở về, chúng ta sẽ không còn có cơ hội nữa.
Hà Lăng Phong nói:
– Chẳng lẽ bức họa đồ mà lão đại ca đưa cho bọn chúng là giả hay sao?
Phùng Viên cười ha ha nói:
– Bộ lão đệ tưởng rằng đó là bức họa đồ thật hay sao? Nói cho lão đệ biết, vị trí ở trên bức họa đồ, chỉ là một hầm phân trong Thiên Tuế phủ mà thôi, ngoài phân ra, ngay cả bóng dáng bảo đao cũng chẳng có.