Yểm Nguyệt

Chương 9

    Các huynh đệ giận dữ gào lên, cũng không át được chấn động trong lòng ta. Ta mở to mắt nhìn người đã từng được ta kính trọng trước mặt. Hắn đã từng khom lưng khiêm nhường, thế nhưng hiện tại lại ti tiện không chịu nổi.

          Cừu Bùi Tâm trong trạng thái điên cuồng đã mất hết hình tượng, tóc tai vốn chỉnh tề nay lại rối tung, trong mắt hiện ra tơ máu, cười sằng sặc, dường như việc hủy hoại ta sẽ mang đến cho hắn cảm giác sảng khoái khi trả được thù. Cùng là kẻ chịu khổ dưới sự đe dọa của người kia, ta ít nhiều gì cũng có thể đồng cảm với hắn. Sự lạnh lùng ngạo mạn của người kia quả thật có thể bức điên người khác. Khác biệt là ta không hề đấu tranh mà nhẫn nhục chịu đựng, còn Cừu Bùi Tâm với địa vị cao trên giang hồ, có lẽ không thể tha thứ cho sự hèn hạ của chính mình. Nhưng Cừu Bùi Tâm có nghĩ đến hay không, hôm nay cho dù hủy diệt người kia hắn cũng sẽ bị quản chết bởi giáo chủ Minh Cung thần giáo, người hôm nay ra tay giúp đỡ! Lẽ nào danh hiệu minh chủ võ lâm đủ để hắn làm con rối cả đời?

          Nhưng quan trọng nhất là bắt ta trút giận thì có ích lợi gì? Gió lạnh bủa vào y phục rách rưới của ta, kéo theo lạnh lẽo, nhục nhã và sợ hãi. Thế nhưng tất cả đều không thấm vào đâu so với căm hận chồng chất. Nơi này là đại hội võ lâm, nơi tập trung anh hùng bốn phương, thế nhưng người diễn xuất trên lôi đài lại là Đỗ Yểm Nguyệt trói gà không chặt. Chuyện sắp xảy ra sẽ là trò hề mà ngay cả những kẻ hạ lưu cũng phải xấu hổ. Ta ra sức chống cự bàn tay nắm chặt của Cừu Bùi Tâm, nhưng không thể động đậy.

          Chuyển mắt nhìn thoáng qua huynh đệ dưới đài, bởi vì ngoan cố chống cự mà bị thuộc hạ Cừu Bùi Tâm dùng gậy đánh hộc máu, trọng thương ngã xuống đất, thế nhưng vẫn lo lắng gọi tên ta. Mộ Dung Phương và những người khác từng gặp qua một lần ở Phong Thanh thành cũng cật lực phản kháng. Uyển nhi rơi lệ đầy mặt, đau đớn như vỡ đê đánh mạnh vào lòng ta. Dần dần, ta không còn giãy dụa mà cúi đầu, thân thể không còn chút sức lực nào, mặc cho Cừu Bùi Tâm kéo ta đi.

          Dưới đài có vài tên tráng hán bước lên, không để ý đến ồn ào xung quanh mà cởi ra quần áo, lộ ra bộ ngực rắn chắc. Có hai người vẻ mặt dâm ô trong số đó vừa nhìn ta vừa xoa nắn hạ thân, tiếng động truyền vào tai khiến mặt ta trắng bệch.

          Ta ngoảnh mặt sang bên, ngập nước mắt nhìn đại ca toàn thân bụi bặm dưới lôi đài, yên lặng truyền đạt ý định muốn tự sát. Dù tự tôn của ta đã sớm bị chà đạp vỡ vụn trên đất, nhưng cũng không thể chấp nhận bị lăng nhục trước mặt các huynh đệ, trước mặt mọi người chốn võ lâm! Hôm nay ta không chết, sau này cũng không còn cách nào tồn tại dưới đàm tiếu của người đời.


          Cừu Bùi Tâm ra lệnh. “Đỗ Yểm Nguyệt, ngươi còn cơ hội. Gọi người kia ra, ta sẽ tha cho ngươi”

          Sự phẫn nộ khiến mắt ta đặc biệt sáng ngời, ta khinh thường nhìn Cừu Bùi Tâm. “Cho dù không có hắn, ngươi cũng chỉ là hạng người thối nát”

          Khuôn mặt Cừu Bùi Tâm hiện lên xấu hổ và giận dữ. “Vậy còn ngươi? Đỗ Yểm Nguyệt, ngươi lúc nào thì thanh cao?” 

          “Ta không thanh cao nhưng sống không thẹn với lòng. Mà ngươi cho dù làm minh chủ võ lâm cả đời cũng chỉ là con chó bên chân người khác”

          “Câm miệng!”. Dường như bị giẫm phải chỗ đau, Cừu Bùi Tâm phẫn nộ cắt ngang. “Ngươi không biết để trở thành minh chủ võ lâm, ta phải hi sinh bao nhiêu! Ta phải khép nép, khúm núm, thế nhưng rốt cuộc chỉ nhận lấy hai chữ không xứng!”

          “Ngươi quả thật không xứng! Vì bản thân mình mà dâng lên toàn bộ võ lâm Trung Nguyên, ngươi từ lâu đã không bằng ta”. Ta buồn bã cười. “Ngươi hi sinh bao nhiêu? Cho dù nhiều thì cũng là ngươi tự nguyện! Sao ngươi có thể mặt dày mà đổ lỗi cho hắn, lại kéo theo những người khác chịu khổ?”. Ta từ đầu đến cuối còn không có quyền được lựa chọn!


          Cừu Bùi Tâm thẹn quá thành giận, đưa tay cho ta một cái tát, máu phun ra. Cảm giác nóng bỏng che kín gò má, ta ngẩng đầu cắn răng trừng hắn, vẻ mặt Cừu Bùi Tâm trở nên tàn bạo. “Đỗ Yểm Nguyệt, ngươi đừng quên mạng ngươi đang nằm trong tay ta”

          “Sẽ không”. Nói xong, ta dùng sức cắn xuống đầu lưỡi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cừu Bùi Tâm khôn khéo phát hiện, nhanh như chớp nắm lấy cằm ta. “Đỗ Yểm Nguyệt, ngươi muốn cắn lưỡi tự sát ư?”. Hắn không dám nhìn kĩ ta, chỉ xem sơ qua sau đó tăng thêm lực đạo trên cánh tay, thốt lên từng chữ mà đe dọa. “Nếu ngươi chết ta sẽ để Đỗ Uyển đến thay thế vị trí của ngươi”

          Ta trợn mắt lần nữa, những người khác trong đại hội cũng không khỏi kêu lên. Không thể không thừa nhận, Cừu Bùi Tâm tuy vô sỉ nhưng đã chọn đúng phương pháp uy hiếp. Ta nhìn xuống chỗ Uyển nhi, nàng cũng trở nên hoảng hốt vì những lời nghe được. Ta thà vì Uyển nhi mà chết một trăm lần, cũng không muốn nàng chịu khuất nhục như vậy. Đã đến nước này, còn ai có thể thay đổi cục diện? Trong đầu hiện ra đôi mắt lạnh lùng kia, lần đầu tiên ta mong chờ người kia xuất hiện. Chỉ cần hắn đồng ý thay đổi cục diện, cái gì ta cũng sẽ cho hắn!

          Bỗng nhiên… “Cừu minh chủ, ngươi đang phung phí của trời đó!”. Thanh âm chói tai vang lên bốn phía, không biết phát ra từ nơi nào. Gió bụi bỗng dưng nổi lên cuồn cuộn trên lôi đài, khiến mọi người ngã trái ngã phải. Đợi gió bụi dừng lại rồi, một nam tử mang mặt nạ đang đứng ở giữa, đám người Phổ Ô Lan vội quỳ xuống, đồng loạt hô lên. “Tham kiến chủ thượng!”

          Đây là giáo chủ Minh Cung thần giáo? Màu tóc hơi nâu, thân hình cao thẳng, chiếc mặt nạ năm màu cũng không che giấu được vẻ mặt hài hước bên dưới. Đối diện với cặp mắt nhạt màu kia, trong lòng ta lập tức vững tin. Nam nhân này là người lúc nãy dùng ánh mắt quấy nhiễu ta. Trong mắt hắn lóe lên hứng thú nồng đậm và chiếm đoạt cuồng dại. Hắn nhìn ta như thể thật lâu trước kia hắn đã chuyên chú nhìn ta như vậy, chưa từng rời mắt.


          “Giáo chủ!”. Cừu Bùi Tâm vội vã buông ta ra, cúi chào người đang bước tới.

          “Cũng chỉ có Cừu minh chủ không biết thương hương tiếc ngọc…”. Giáo chủ Minh cung thần giáo cũng không nhìn Cừu Bùi Tâm, vươn tay kéo ta đứng dậy, cười hì hì nói. “Võ lâm Trung Nguyên đúng là của cải dồi dào, ngay cả tuyệt sắc như vậy cũng có!”

          “Nếu giáo chủ thích…”. Cừu Bùi Tâm nịnh nọt bước tới, vẻ mặt kia không khác gì lúc đối diện với Đấu Tiêu. Ta không khỏi thở dài dùm hắn.

          “Nói đùa! Ta muốn người còn cần ngươi đồng ý hay sao?”. Giáo chủ Minh Cung thần giáo không nhịn được quát mắng.

          “Giáo chủ nói đúng…”. Trên mặt Cừu Bùi Tâm hiện lên khó chịu và căm hận, nhưng lời lẽ vẫn khiêm tốn.

          “Thế nào? Tiểu mỹ nhân, theo ta đi, muốn cái gì ta cũng cho”. Giáo chủ nở nụ cười quay sang ta.

          Ta thật sự không thể không kinh ngạc, chỗ dựa lớn nhất của Cừu Bùi Tâm, chủ mưu của toàn bộ chuyện này, ngay lúc này đang trêu chọc ta trước mặt mọi người? Giọng điệu này hình như đã từng nghe qua, ta hơi suy tư mở miệng. “Mộ…”


          Giáo chủ Minh Cung thần giáo lấy ngón tay che miệng ta, thân mật nghiêng người kề vào tai ta. “Yểm Nguyệt ngoan, đừng nói!”

          Là Mộ Dung Viên! Ta kinh hãi như sấm nổ bên tai, đầu óc quay cuồng. Ta bất giác lắc đầu, nhưng cũng không thể xua đi sự thật. Vóc người như nhau, tư thế như nhau, dưới mặt nạ này chính là bạn tốt nhiều năm của đại ca, trưởng công tử của Mộ Dung gia Mộ Dung Viên.

          Mộ Dung Viên vẫn mang bộ dạng tùy tiện, sờ soạng trên mặt ta một lúc mới quay đầu nhìn Cừu Bùi Tâm. “Người đâu?”

          “…”. Cừu Bùi Tâm hơi bất an, chắc thái độ của giáo chủ Minh Cung thần giáo đối với ta nằm ngoài dự kiến của hắn. Cừu Bùi Tâm e dè mở miệng. “Vốn định dùng Đỗ Yểm Nguyệt dụ ra, nhưng giáo chủ…”

          Mộ Dung Viên mang mặc nạ hừ lạnh. “Cừu Bùi Tâm, chắc ngươi không bất lực đến mức ra tay với một người không biết võ công đấy chứ?”. Nhìn lướt qua mấy tráng hán quần áo xốc xếch, Mộ Dung Viên khinh bỉ lẩm bẩm. “Chuyện tốt thế này ta tự làm là được, cần gì dùng tới bọn họ?”

          Ta nghĩ chỉ có ta cách Mộ Dung Viên gần như vậy mới nghe rõ những gì hắn nói!