- Mộ Chỉ Ly, cứu... cứu chúng ta đi!
- Ta không muốn chết, xin ngươi hãy mau cứu ta!
- Chỉ cần ngươi bằng lòng cứu ta thì dù ngươi bảo ta làm cái gì ta cũng làm!
Từng tiếng khẩn cần truyền vào trong tai của Mộ Chỉ Ly, thậm chí có người còn níu kéo váy của nàng. Bởi vì trúng độc khí lực không còn, nên bọn họ không cách nào đứng dậy, chỉ có thể làm như thế.
Trước đây người nào cũng kiêu căng hống hách, khuôn mặt lúc nào cũng vui sướng hả hê, nhưng hiện tại bọn họ đều tạm nhân nhượng vì lợi ích trước mắt, quay trở lại cầu xin người mà lúc trước bọn họ muốn giết như một chó vẩy đuôi chờ xương vậy. Nhìn thấy hình ảnh này, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không tự chủ được mà nở một nụ cười châm chọc.
Trên gương mặt trắng như tuyết của Kiều Tuyết Vi tràn đầy vẻ khẩn thiết, trong hốc mắt ửng đỏ tràn đầy sự sợ hãi chết chóc, nghẹn ngào hô:
- Mộ Chỉ Ly, trước kia đều là ta sai, ta ngay cả súc sinh cũng không bằng, cầu xin ngươi cứu ta! Ta còn chưa muốn chết, không muốn chết đâu hu hu...
Đỗ Vũ Phàm có phần bất đắc dĩ, trong đáy mắt lại có thêm một sự khinh thường, hắn khinh thường hành động của bọn đệ tử này. Ngay cả một chút cốt khí mà bọn chúng cũng không có, đem ra so sánh thì thân ảnh thuần khiết luôn đứng yên bất động kia ngược lại đáng ca tụng hơn.
Hề Phi Dương đem tất cả mọi biểu cảm trên mặt của Mộ Chỉ Ly thu hết vào trong đáy mắt, hắn cũng chưa từng mở miệng cầu xin. Mặc dù hắn không biết Mộ Chỉ Ly thật sự có dính dáng gì đến Ma môn phái hay không, nhưng hắn biết Mộ Chỉ Ly đúng là một nữu tử trọng tình trọng nghĩa.
Nàng trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng lạnh lùng tàn nhẫn. Trình Hữu Minh đối tốt với nàng cho nên nàng mới báo ơn; ngược lại mọi người đối với nàng thờ ơ thì nàng sẽ mắt điếc tai ngơ với những lời cầu xin của mọi người.
Bước chân của Mộ Chỉ Ly cũng không có dừng lại, sắc mặt nàng thờ ơ lãnh đạm, đôi mắt đen nhánh yên tỉnh sâu thẳm như nước hồ thu chưa từng dâng lên nửa điểm rung động. Nàng thong thả đi qua mọi người, nàng làm như không nhìn thấy tất cả bọn họ đang bị độc tố giày vò.
Nàng không phải là đấng cứu thế, đối với bọn họ nàng không dậu đổ bìm leo đã tốt lắm rồi, về phần cứu bọn họ thì nàng không có có tâm tình rỗi rãnh đó. Nếu không phải nàng không muốn chính diện đối địch với Thiên Âm Môn thì hoặc nàng đã sớm giết chết tất cả bọn họ; hoặc là bị nàng bắt vào căn cứ bí mật lâu rồi.
Bởi vì môn chủ Thiên Âm Môn, bởi vì giữa hai nơi có mối liên hệ, bởi vì Tử Thắm đã từng căn dặn nàng cho nên cuối cùng nàng đã không làm vậy. Nàng có sự kiên trì của mình, cho nên ở Huyết Sắc Địa Ngục này, nàng cùng với Thiên Âm Môn chính là nước sông với nước giếng không có liên hệ gì với nhau.
Mọi người thấy mình cầu xin mà Mộ Chỉ Ly không hề có chút cảm động thì không kềm được mà quay sang cầu xin Trình Hữu Minh. Từ thái độ của Mộ Chỉ Ly, bọn họ có thể nhìn ra được nàng coi trọng Trình Hữu Minh, chỉ cần Trình Hữu Minh mở miệng thì có lẽ bọn họ sẽ có một con đường sống.
- Trình Hữu Minh, ngươi giúp đỡ chúng ta một tay đi, cầu xin Mộ Chỉ Ly giúp chúng ta giải độc đi! Nếu không thì tất cả chúng ta đều chết mất!
- Nói như thế nào thì chúng ta cũng là đồng môn sư huynh đệ, chúng ta lại sống chung với nhau nhiều ngày như vậy, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
- Trình Hữu Minh, chúng ta dù sao cũng là người cùng chung tiểu đội, chẳng lẽ người đành lòng nhìn chúng ta chết sao?
Mọi người vây quanh Trình Hữu Minh, từng lời từng lời nói như tiếng ông ông của ruồi nhặng liên tục truyền vào trong tai của hắn, khiến hắn không nhịn được mà nhíu mày. Nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc đang cực kỳ đau khổ kia thì trên gương mặt tuấn tú của Trình Hữu Minh xuất hiện chút vẻ khổ sở, lúng túng không biết phải làm sao.
Hai người Đỗ Vũ Phàm cùng với Hề Phi Dương vẫn chưa hề mở miệng, mặc dù sự đau nhức kia khiến sắc mặt bọn họ tái nhợt, mồ hôi liên tục rơi xuống, thấm ướt quần áo, nhưng bọn họ vẫn không chịu khuất phục.
Ở trong đám người này, Mộ Chỉ Ly chỉ bội phục hai người bọn họ, từ trên người những người khác, nàng chỉ có thể nhìn thấy tính cách đáng ghê tởm mà thôi.
- Mộ cô nương! Nếu như có thể thì nàng hãy giúp một tay được không?
Trình Hữu Minh hướng về thân ảnh màu trắng thuần khiết đang thong thả bước đi kia nói.
Bước chân của Mộ Chỉ Ly hơi dừng lại một chút, lãnh đạm xoay đầu lại, nhìn vẻ khổ sở cùng với đôi mắt ẩn chứa sự khẩn cầu của Trình Hữu Minh, trong lòng chợt xuất hiện một kế sách!
Một nụ cười tươi rói tao nhã như hoa sen, nở rộ trên gương mặt tinh xảo của Mộ Chỉ Ly, giống hệt như bản thân của nàng vậy, dáng vẻ ngạo nghễ như vậy, thanh nhã như vậy, lại vừa rung động lòng người như vậy.
Song, lời nói của Mộ Chỉ Ly lại làm cho người khác rùng mình.
- Muốn ta cứu các ngươi cũng được, hãy đem túi càn khôn của các ngươi giao ra đây thì ta sẽ lập tức cứu các ngươi một mạng.
Mọi người khẽ run, sắc mặt nhanh chóng biến hóa, hai tay không tự chủ được mà đặt ở trên túi càn khôn. Ở trong này không riêng gì thu hoạch ở Huyết Sắc Địa Ngục, còn có tài nguyên tu luyện mà bọn họ tích góp mấy năm qua, vẫn chưa nỡ dùng, hôm nay bọn họ phải giao ra sao?
Tích góp trong nhiều năm như vậy, bất cứ người nào cũng sẽ không bỏ được, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí có vẻ yên ắng khác thường.
- Mộ Chỉ Ly! Cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ, sao ngươi có thể đưa ra điều kiện khắc nghiệt như vậy?
Nơi đáy mắt Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ trào phúng.
- Ta không có ép buộc các ngươi đáp ứng, đồng ý thì làm, không thì coi như ta chưa nói gì.
Sắc mặt Bách Lý Yến biến sắc, nàng ta chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh đổ xuống lạnh thấu tim. Nàng đã quên là bây giờ bọn họ căn bản không có tư cách đứng ở trước mặt Mộ Chỉ Ly kêu gào. Hôm nay, Mộ Chỉ Ly chính là một tên đao phủ mà bọn họ chính là cá nằm trên thớt, Mộ Chỉ Ly không trực tiếp chém giết bọn họ coi như đã nhân từ lắm rồi.
Ánh mắt của Mộ Chỉ Ly đảo qua tất cả mọi người, giọng nói lạnh nhạt như nước vang lên:
- Nếu như không ai muốn vậy thì ta đi đây.
Dứt lời, Mộ Chỉ Ly lần nữa bước đi.
Lúc này, một đạo âm thanh trầm thấp xen lẫn sự kiên định truyền vào trong tai của Mộ Chỉ Ly:
- Ta cần!
Giọng nói này vô cùng vang dội mà cũng đầy khí phách, mọi người nghe được rất rõ ràng. Mọi người không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía người nói chuyện.
Bọn họ chỉ thấy Hề Phi Dương giơ tay phải lên cao, khuôn mặt anh tuấn sáng chói, vết bầm xanh tím cũng không ảnh hưởng đến vẻ khôi ngô của hắn, một đôi mắt đen như nước sơn, lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Hề Phi Dương lên tiếng lần thứ hai:
- Ta cần.
Hắn đưa tay lấy túi càn khôn treo bên hông xuống, ném tới Mộ Chỉ Ly. Hành động của hắn dứt khoát mà nhanh nhẹn, tựa hồ không hề có nửa điểm do dự nào.
Mộ Chỉ Ly nhận lấy túi càn khôn, dùng linh thức đảo qua liền biết đây chính là tất cả tài sản của Hề Phi Dương không hề giả, số lượng huyết hạt tinh cùng với tinh thạch không hề ít, có thể nói tài sản của hắn cũng khá phong phú.
Sau khi nhận lấy túi càn khôn, Mộ Chỉ Ly không nói hai lời liền đem một cái bình sứ nhỏ ném về phía Hề Phi Dương. Hề Phi Dương nhanh chóng tiếp nhận, mở nắp bình sứ trắng ra, một viên đan dược đỏ ửng no đủ nằm ở trong đó.
Hề Phi Dương đổ dan dược ra, không hề do dự chút nào mà trực tiếp đem nuốt vào. Hành động như thế chứng minh hắn rất tin tưởng Mộ Chỉ Ly. Hề Phi Dương nhắm mắt, bắt đầu quá trình giải độc.
Người thứ hai mở miệng chính là Đỗ Vũ Phàm, hắn trực tiếp đem hai túi càn khôn đưa cho Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly nói túi càn không trên người bọn hắn dĩ nhiên là tất cả túi càn khôn, ở điểm này, hắn cũng không phải là một kẻ dối trá.
Mộ Chỉ Ly nâng mắt lên, liếc mắt nhìn Đỗ Vũ Phàm một cái thật sâu, ánh mắt vô cùng phức tạp, thản nhiên nói:
- Ta cứu ngươi thì ngươi có thể đảm bảo thời gian ở Huyết Sắc Địa Ngục, chúng ta có thể nước giếng không phạm nước sông không?
Nghe vậy, Đỗ Vũ Phàm cũng rơi vào trầm mặc, trong con ngươi lóng lánh như một viên kim cương màu đen thoáng xẹt qua vẻ chần chờ, sau đó hắn lập tức gật đầu nói:
- Có thể.
Mộ Chỉ Ly yêu cầu như thế cũng không hề quá đáng, nếu như sau khi bọn họ tiếp nhận sự chữa trị của Mộ Chỉ Ly, sau này lại động thủ với Mộ Chỉ Ly, vậy thì hành động của bọn họ chẳng khác nào thổ phỉ.
Thấy Đỗ Vũ Phàm đồng ý, Mộ Chỉ Ly cũng không chần chờ nữa, liền đem một cái bình sứ ném cho Đỗ Vũ Phàm:
- Bất luận ngươi có tin hay không thì ta cũng muốn nói ta cùng với Ma môn phái không hề có bất kỳ mối liên hệ gì, đương nhiên hiện tại chuyện này cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Giọng nói của Mộ Chỉ Ly vô cùng lạnh lẽo.
Sắc mặt của Đỗ Vũ Phàm thoáng ngập ngừng, khi nghe được giọng nói lạnh như băng kia, chẳng biết tại sao mà hắn có một loại cảm giác buồn phiền, chẳng lẽ mình thật sự làm sai sao? Vậy tại sao Mộ Chỉ Ly lại thân mật với Sở Lê Hiên như vậy? Hắn thật sự không thể nghĩ ra...
Khi Đỗ Vũ Phàm dùng đan dược, mọi người nhìn thấy những vết bầm xanh tím trên mặt Hề Phi Dương dần dần biến mất, mà sắc mặt hắn cũng khá hơn lúc trước rất nhiều.
Như vậy có thể thấy được đan dược giải độc mà vừa rồi Mộ Chỉ Ly đưa cho Hề Phi Dương không phải là đồ giả, mà thực sự có hiệu quả! Hai mắt của mọi người nhất thời sáng lên, cho dù bảo bối có quý giá thế nào đi nữa, nếu mạng không còn thì cũng không thể hưởng dụng được.
Lựa chọn giữa túi càn khôn và tính mạng rất dễ, chẳng qua mọi người chỉ hơi phân vân chả biết quyết định thế nào thôi. Nhưng khi có Hề Phi Dương cùng với Đỗ Vũ Phàm làm đầu tàu thì mọi người lập tức nhào tới Mộ Chỉ Ly, la to:
- Ta cũng muốn! Ta đổi!
Mộ Chỉ Ly chìa tay ra thu từng cái từng cái túi càn khôn, trên mặt của nàng nở nụ cười hài lòng, loại thủ đoạn vơ vét của cải này cũng không hề tệ. Những dược liệu cần để luyện nên đan dược giải độc cũng không hề phức tạp, nhưng một viên đan dược lại có thể đổi lại nhiều tài nguyên tu luyện như vậy quả thực là quá hời rồi!
Giờ khắc này, tất cả những chuyện không vui trong lòng của Mộ Chỉ Ly đều biến mất, có những tài nguyên tu luyện này, bọn họ ít nhất có thể kiên trì được một đoạn thời gian. Xảo Xảo vốn nhàn nhã ngồi trên vai Mộ Chỉ Ly, hiện giờ lại rất bận rộn, nó không ngừng quét mắt quan sát mỗi người, nếu như có người nào muốn chết dám cất giấu túi càn khôn thì nó nhất định sẽ tố giác với Mộ Chỉ Ly.
Cứ như thế, không có con cá nào lọt lưới cả!
Ngoại trừ đan dược giải độc của Hề Phi Dương và Đỗ Vũ Phàm ra thì nàng đều thêm vào một chút nguyên liệu vào trong đan dược giải độc của những người khác. Những người này là loại người gió chiều nào theo chiều ấy, một khi nàng giải độc cho bọn họ xong thì chắc chắn bọn họ sẽ nổi lên ý tưởng gì đó với mình, cho nên nàng bỏ thêm một chút thuốc mê vào, khiến bọn họ cần một thời gian dài hơn mới khôi phục lại như bình thường.
Lòng người vốn vô cùng khó lường, không thể không phòng ngừa được.
Đám người Hàn Dĩnh Nhi nhìn thấy từ trên không trung rơi xuống rất nhiều túi càn khôn thì trên mặt bọn họ lần nữa hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
- Tẩu tẩu đã làm gì? Tẩu ấy mới từ căn cứ bí mật đi ra lại lấy được nhiều túi càn khôn như vậy, không phải là tẩu ấy làm chuyện nguy hiểm gì chứ?
Hàn Dĩnh Nhi nhíu mày, trên gương mặt tuyết trắng tràn đầy vẻ lo âu.
Bạch Thừa Duẫn trầm mặc, trong đôi ngươi cơ trí thoáng xuất hiện vẻ suy tư, một giọng nói trầm thấp mà hùng hồn truyền ra:
- Chắc sẽ không đâu, dựa vào kinh nghiệm chuyện lần trước, muội muội sẽ không hành động không tính toán như vậy nữa đâu. Muội không thấy thuốc giải độc đang giảm bớt từng chút từng chút sao?
Nghe được lời nhắc nhở của Bạch Thừa Duẫn, Hàn Dĩnh Nhi chợt hiểu ra:
- Huynh nói là tẩu tẩu lấy đan dược giải độc đổi lấy những túi càn khôn này sao?
Trong con ngươi đen trắng rõ ràng của Mộ Hàn Mặc tràn đầy đầy ý cười, nói:
- Chỉ Ly tỷ quả nhiên không phải là người tầm thường, lấy thủ đoạn này để vơ vét của cải cũng quá mạnh mẽ đi
Trong thời gian ngắn, gần như tất cả mọi người đều dùng túi càn khôn của mình đổi lấy đan dược giải độc của Mộ Chỉ Ly, duy chỉ có hai người Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi là không có. Cũng không phải là các nàng không muốn mà là Mộ Chỉ Ly không đồng ý.
Nhìn sắc mặt mọi người dần dần khôi phục lại như cũ, Bách Lý Yến cùng với Kiều Tuyết Vi cũng vô cùng khẩn thiết, Kiều Tuyết Vi vội hỏi:
- Mộ Chỉ Ly! Ta đem túi càn không cho ngươi, ngươi hãy cho ta một viên đan dược giải độc đi!
Lúc này, Kiều Tuyết Vi vô cùng hối hận, trước đây vì sao nàng ta lại đối phó với Mộ Chỉ Ly chứ? Bây giờ tính mạnh của mình đã nằm trong tay của Mộ Chỉ Ly, nếu như Mộ Chỉ Ly không cho nàng ta thuốc giải độc thì bản thân mình chết là cái chắc! Nàng cảm nhận được rất rõ ràng độc tố đã bắt đầu thắm vào lục phủ ngũ tạng của nàng rồi, không bao lâu nữa thì nàng phải chết!
Vẻ mặt của Mộ Chỉ Ly không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Kiều Tuyết Vi, một giọng nói lạnh giá vang lên:
- Chuyện của hai người các ngươi thì các ngươi tự giải quyết đi, chẳng phải y thuật của Bách Lý Yến tinh diệu sao, ta làm sao có thể so sánh được.
Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, nhìn những người khác nói:
- Mọi chuyện đã xong, tạm biệt!
Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly dứt khoát xoay người, bước nhanh rời khỏi.
Lúc này, Bách Lý Yến đã vô cùng luống cuống, nàng biết Mộ Chỉ Ly không nói dối, vội vàng nhào đến trước mặt của Mộ Chỉ Ly, ôm lấy chân của của nàng, nói:
- Mộ Chỉ Ly, trước kia ta đã đắc tội ngươi, ngươi đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, xin ngươi hãy cứu ta đi!
Trong đáy mắt của Mộ Chỉ Ly hiện lên một vẻ chán ghét, hai mắt nàng lạnh như băng ngàn năm, lạnh lùng nói:
- Ta đã nói rồi đừng để ta lặp lại lần thứ hai!
Chân phải Mộ Chỉ Ly đột nhiên dùng sức tránh thoát bàn tay của Bách Lý Yến, không thèm để ý tới lời gào thét của hai người bọn họ mà nhanh chóng rời khỏi.
Nàng vốn dự định lấy thủ cấp của hai người, bây giờ xem ra không cần phải tốn công như vậy nữa, cứ để cho bọn họ tự chết đi là được. Đối với người đã đắc tội nàng thì nàng cũng không có dư lòng tốt mà đi cứu giúp, dù cho túi càn khôn của bọn họ có nhiều tài nguyên thế nào thì nàng cũng sẽ không hề động tâm.
Mọi người thấy thân ảnh Mộ Chỉ Ly rời đi, trong lòng đều thoáng xuất hiện vẻ bùi ngùi. Hành động của Mộ Chỉ Ly không có gì đáng trách, đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng sẽ làm như vậy, bọn họ cũng sẽ không đi cứu hai người Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi. Tuy rằng trong lòng mọi người rất xúc động nhưng không ai lên tiếng cả.
Giờ khắc này, thân ảnh màu trắng thuần khiết kia đã khắc sâu vào trong đầu của mọi người, sợ là thời gian rất lâu cũng không quên được. Nếu như bọn họ hắn thật sự vu oan cho nàng, như vậy thì nàng mới là người chịu đựng đau khổ nhiều nhất...
Lúc Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi nhìn thấy thân ảnh của Mộ Chỉ Ly hoàn toàn biến mất trong tầm mắt thì hai tay cũng vô lực rũ xuống, trong đôi mắt ngấn nước tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Mộ Chỉ Ly rời khỏi cũng mang đi tất cả hy vọng của bọn họ, bọn họ đã không còn cơ hội sống sót nữa rồi. Chẳng qua tất cả những việc này đều là do bọn họ gieo gió gặt bảo thôi.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại một lần thì bọn họ nhất định sẽ không làm như vậy, chỉ là chuyện đời không có hai chữ "Nếu như"....
Sau khi rời khỏi, Mộ Chỉ Ly tiếp tục đi vào chỗ sâu trong Huyết Sắc Địa Ngục, giữa đôi mày của nàng vốn nhíu chặc giờ đã giãn ra. Lời nói của Đỗ Vũ Phàm có thể tin cậy được, nếu như hắn đã đáp ứng thì ở Huyết Sắc Địa Ngục này, bọn họ sẽ không có bất cứ quan hệ nào, cho dù có chạm mặt cũng sẽ không nảy sinh xung đột nữa.
- Hàn Mặc, Thừa Duẫn ca, hai người đem tất cả những đồ đạc trong túi càn khôn phân chia ra đi, sau đó đem phát cho mỗi tu luyện giả một chút tài nguyên tu luyện.
Mộ Chỉ Ly truyền âm vào căn cứ bí mật.
Tất cả đều nghe lời nàng mà bắt đầu tu luyện, nếu như đem một chút tài nguyên giao cho bọn họ thì cũng có thể khiến cho bọn họ càng thêm yên lòng. Nàng muốn nhanh chóng khiến cho thực lực của bọn họ tăng lên, sau này bọn họ nhất định sẽ là một vương bài hữu dụng trong tay nàng!
Cuộc sống ở căn cứ bí mật cứ thế mà qua đi, mỗi ngày Mộ Chỉ Ly đều ở Huyết Sắc Địa Ngục chém giết Huyết Nhân Hạt, mà trong quá trình giao chiến cùng với Huyết Nhân Hạt thì thực lực của nàng cũng đã tăng lên.
Đúng như những gì nàng dự đoán, thực lực bộc phát của những con Huyết Nhân Hạt ở chỗ sâu trong Huyết Sắc Địa Ngục rất mạnh mẽ. Lúc này những con Huyết Nhân Hạt nho nhỏ đã không còn thấy nữa, toàn là những con Huyết Nhân Hạt to lớn. May là nàng có dược tề giải độc nên cũng không gặp vấn đề quá lớn.
Còn về những tu luyện giả khác cũng không có may mắn như Mộ Chỉ Ly, sau khi bị nhiễm độc tố này thì chỉ có một con đường chết. Chính bởi vì điểm này mà Mộ Chỉ Ly nảy sinh ý định làm ăn buôn bán.
Ngoài ra điều kiện để đổi hiển nhiên là túi càn khôn, dưới sự uy hiếp liên quan đến tính mạng thì túi càn khôn có vẻ không còn quan trọng nữa. Có những tu luyện giả không bị thương nhưng vì muốn bảo đảm mạng sống của chính mình đã lấy túi càn khôn ra đổi lấy dược tề giải độc.
Dần dần, danh tiếng của Mộ Chỉ Ly cũng truyền ra khắp nơi, ở Huyết Sắc Địa Ngục này, nàng là một tu luyện giả trung lập không thuộc bất cứ phe phái nào, bất luận là ma đạo hay là chính đạo đều không dám có xung đột chính diện với nàng.
Môn phái ma đạo đều biết Mộ Chỉ Ly đã không còn là đệ tử Thiên Âm Môn, chắc chắn sau khi lịch luyện kết thúc thì nàng cũng sẽ không trở về Thiên Âm Môn, cho nên bọn họ cũng không có thái độ thù địch với Mộ Chỉ Ly. Chẳng qua có không ít người nói xấu sau lưng Thiên Âm Môn, không ngờ bọn họ lại đem một đệ tử xuất sắc như vậy trục xuất ra ngoài, thật sự là vô cùng ngu xuẩn mà.
Đối với cái mũ chụp mang danh ngu xuẩn này, đám người Đỗ Vũ Phàm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đội vào mà thôi. Trên thực tế, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy mình đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Bởi vì việc bán đan dược cũng không chỉ một hai lần nên đan dược giải độc của Mộ Chỉ Ly cũng bắt đầu được niêm yết giá, thậm chí ngoài đan dược giải độc còn những loại đan dược khác được lấy ra bán, cho nên đối với tu luyện giả mà nói Mộ Chỉ Ly là một người vừa đáng yêu lại vừa đáng trách.
Từ chỗ của Mộ Chỉ Ly, bọn họ có thể lấy được rất nhiều thứ tốt, gần như là muốn thứ gì thì Mộ Chỉ Ly cũng có thể lấy ra được, đây đúng là việc hết sức kỳ quái, mà một khi gặp được Mộ Chỉ Ly cũng có nghĩa là túi càn khôn của bọn họ sẽ bị rút mất rất nhiều.
Sở dĩ nói là muốn thứ gì thì Mộ Chỉ Ly cũng có thể lấy ra được là vì bởi vì nàng thông qua căn cứ bí mật đi ra ngoài mua đồ, sau đó quay trở về bán cho những người khác. Việc thường xuyên qua lại này khiến nàng kiếm được rất nhiều tinh thạch!
Không phải là không có người nghĩ tới việc đem Mộ Chỉ Ly trói lại, nhưng Mộ Chỉ Ly luôn có cách trốn thoát! Cộng thêm sự áp chế của những môn phái khác, mọi người dần dần sinh ra một loại ăn ý ngầm, ngầm cho phép Mộ Chỉ Ly tồn tại.
Mộ Chỉ Ly có bản lĩnh thần thông đến bực này, quả thực người bình thường không thể nào so được! Chẳng qua là bọn họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân nên ở trong mắt bọn họ, Mộ Chỉ Ly càng ngày càng trở nên huyền bí!
Một ngày nọ, Mộ Chỉ Ly đi đến phía trước bỗng nhiên cảm nhận được xa xa truyền đến động tĩnh to lớn, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng âm thầm đi đến phía trước điều tra xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Động tĩnh bực này không giống như hai môn phái đang giao chiến với nhau!