Mạc Linh San ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly rời đi, chớp mắt liên tục, đôi mắt ướt át dần khô đi. Trong nháy mắt nàng đột nhiên hiểu được mục tiêu tiếp theo của mình.
Lúc bóng dáng Mộ Chỉ Ly vừa khuất thì Mạc Linh San đột nhiên đứng dậy, một dung nhan xinh đẹp tỏa sáng, đôi mắt tràn đầy sự tự tin cho thấy nàng đã có sự thay đổi không ít.
- Cám ơn ngươi đã cho ta biết phải làm như thế nào.
Mạc Linh San lẩm bẩm nói, lập tức ưỡn ngực rồi sải bước đến Lưu Ly viện.
Căn cứ bí mật.
- Liệt, danh ngạch lần này được đi vào Huyết sắc địa ngục Cổ tiền bối chỉ cho phép một người được đi vào thôi, không có cách nào thêm người vào danh ngạch được được.
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy Hàn Như Liệt thở dài, hai tay đặt lên bả vai Mộ Chỉ Ly, nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt trong suốt sâu thẳm của Mộ Chỉ Ly, ánh mắt lộ ra một tia lo lắng, nói:
- Nương tử, muội đi một mình thì cần phải cẩn thận. Một khi gặp nguy hiểm thì cho dù có bị người khác phát hiện ra bí mật này cũng nhất định phải gọi cho chúng ta.
Có được cơ hội như vậy thì hắn biết là Chỉ Ly sẽ không bỏ qua nên ngay từ đầu đã không nghĩ đến việc ngăn cản. Ở Thiên Âm Môn hơn mười năm thì mới có thể đến được nơi đó, không cần nói thì cũng biết đó là một nơi có rất nhiều điều hay ho.
Tất nhiên là hắn sẽ không ngăn cản Mộ Chỉ Ly, tuy nhiên hắn cũng rất lo cho sự an nguy của nàng. Huyết sắc địa ngục rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể ở lại đó vĩnh viễn.
Mộ Chỉ Ly gật nhẹ, cảm động nói:
- Yên tâm đi, muội nhất định sẽ cẩn thận. Nếu có cơ hội thì muội sẽ đưa mọi người theo cùng.
Ở căn cứ bí mật thì bọn Hàn Như Liệt có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, nhưng từ lúc nàng theo Thiên Âm Môn thì lại khác, bọn họ không thể tùy tiện xuất hiện được.
Nếu để người khác phát hiện ra bí mật này thì sẽ là tai họa lớn cho nên tốt nhất bây giờ là để nàng một mình chiến đấu.
- Bất luận khi nào muội cũng phải nhớ rõ là huynh luôn đợi muội.
Hàn Như Liệt nhìn thật sâu vào đôi mắt Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt rất nghiêm túc. Trước đây hắn luôn tự cho mình là người sẽ sống cô đơn đến suốt đời, trong lòng không vướng bận điều gì nhưng từ lúc quen biết Mộ Chỉ Ly thì hắn phát hiện ra là trong lòng hắn vướng bận ngày càng nhiều.
Tuy nhiên hắn sẽ không hối hận, nếu như Chỉ Ly không xuất hiện thì cả đời này hắn chỉ như cái xác không hồn.
Mộ Chỉ Ly ôm chặt eo Hàn Như Liệt, khuôn mặt chậm rãi tựa vào ngực hắn, nghe tim hắn đập mạnh, khuôn mặt vô thức đỏ lên:
- Muội biết, muội biết mà.
Sau khi ra khỏi căn cứ bí mật thì Mộ Chỉ Ly liền đi đến Luyện Khí Các, ngày mai nàng phải đi vào Huyết sắc địa ngục trước, nhất thời không nhìn thấy Dật Thần và Thiên Nhi nên hôm nay lại tự nhiên muốn đến gặp mặt. Về phần Hàn Như Liệt thì đến lúc đó sẽ đi ra khỏi căn cứ bí mật và có thể tiết kiệm được một cơ hội đi ra.
Trừ lần Mộ Chỉ Ly đi đến Bách Thảo Viên trước kia thì đây là lần đầu tiên nàng đi ra khỏi Bách Thảo Viên, nhìn chung quanh rộng lớn nàng không khỏi xúc động, diện tích của Thiên Âm Đảo đúng là rất lớn.
Lúc trước nàng đã hỏi được đường đến Luyện Khí Các cho nên trên đường đi cũng không gặp phải vấn đề gì. Dọc đường nàng phát hiện ra nhiều thứ ở Bách Thảo Viên này. Ở đây mọi người hoặc là đạt được đặc quyền hoặc là đạt được một vị trí không gây phiền nhiễu.
Mộ Chỉ Ly đang đi thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:
- Mộ Chỉ Ly!
Nghe vậy nàng liền quay đầu lại, nàng thật sự không nghĩ rằng có thể gặp được người quen ở đây, nhưng khi thấy người đang đứng trước mặt mình thì đã làm thay đổi suy nghĩ đó của nàng.
Trình Hữu Minh tươi cười chạy đến trước mặt nàng:
- Đã lâu không gặp, không ngờ là được gặp ngươi ở đây.
Nhìn thấy Trình Hữu Minh nàng có chút bất đắc dĩ, nếu lúc trước không phải vì Trình Hữu Minh thì nàng cũng sẽ không bị Đồng Mẫn Nhi ghi hận, cũng sẽ không bị đuổi tới Minh Mạt viện, một loạt chuyện không hay cũng sẽ không xảy ra, vậy mà bây giờ hắn lại tươi cười khi nhìn thấy mình.
- Đúng là lâu rồi không gặp, Trình sư thúc trở về Vạn Đan Các à? Bách Thảo Viên không hề có tin tức của Trình Sư Thúc.
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, nàng cũng không hận thù gì Trình Hữu Minh cho dù tất cả mọi chuyện đều từ hắn mà ra nhưng đó cũng không phải là điều mà hắn mong muốn.
- Đúng vậy, lúc trước tiễn ngươi đi khỏi Bách Thảo Viên thì ngày thứ hai ta liền bị gọi về Vạn Đan Các, sau đó cũng không có cơ hội để quay lại Bách Thảo Viên. Lúc ấy ngươi là ngôi sao may mắn của ta, nhìn thấy ngươi thay đổi như vậy ta rất vui.
Trình Hữu Minh cười nói, rất cao hứng chứ không phải giả vờ.
- Xem ra Trình sư thúc ở Vạn Đan Các cũng không tồi nhỉ?
Vừa đi Mộ Chỉ Ly vừa hỏi.
Trình Hữu Minh sờ đầu, cười tít mắt:
- Nói thì cũng có chút hứng thú, sau khi ta trở lại Vạn Đan Các thì cứ liên tục gặp chuyện may mắn, bây giờ ta đã là Chấp Sự của Vạn Đan Các, không biết bây giờ người thế nào rồi?
Nghe Trình Hữu Minh nói đã là Chấp Sự của Vạn Đan Các thì trong đáy mắt Mộ Chỉ Ly hơi chuyển động, nói:
- Đúng lúc quá, bây giờ ta cũng là Chấp Sự của Bách Thảo Viên rồi. Nếu Trình sư thúc là Chấp Sự của Vạn Đan Các thì có biết đến Cung Tuấn Bân không? Lúc trước hắn gia nhập Thiên Ân Môn cùng với ta.
Nghe vậy Trình Hữu Minh rất ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra, Mộ Chỉ Ly mới vào Thiên Âm Môn chưa đến một năm mà đã trở thành Chấp Sự của Bách Thảo Viên, đúng là không thể tin được.
Phải biết rằng hắn mất khoảng 10 năm mới có được địa vị như ngày hôm nay mà hắn còn vui mừng như vậy thì bây giờ đứng trước mặt Mộ Chỉ Ly hắn có là cái gì đâu.
Trong lòng bị kích động một lúc rồi hắn mới lên tiếng:
- Cung Tuấn Bân à? Ta sẽ tìm hiểu hắn, hắn luyện đan thuật cũng không tồi, hơn nữa rất siêng năng, ta tin không bao lâu nữa sẽ có cơ hội được thể hiện tài năng.
- Thì ra là vậy, đa tạ Trình sư thúc đã cho hay.
Mộ Chỉ Ly nói, trong giọng nói vẫn còn giữ khoảng cách, nàng cũng không muốn quá gần gũi với Trình Hữu Minh. Lâu nay không nghe thấy tin tức của Cung Tuấn Bân, bây giờ đã biết được, hắn ở Vạn Đan Các cũng không tồi nên nàng có thể yên tâm rồi.
- Ngươi muốn đi đâu? Đây là hướng đi đến Luyện Khí Các mà.
Trình Hữu Minh thấy hướng đi của Mộ Chỉ Ly nên hỏi.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói:
- Không sai, đúng là ta đến Luyện Khí Các để tìm Ngã đệ đệ, Trình sư thúc muốn đến Chế Giáp Phường đúng không? Ta không quấy rầy nữa.
Mộ Chỉ Ly chào tạm biệt xong liền đi về phía Luyện Khí Các.
Trình Hữu Minh nhìn theo bóng dáng Mộ Chỉ Ly mà chỉ biết há hốc mồm, không thể hiểu nổi tại sao Mộ Chỉ Ly lại lạnh nhạt với mình như vậy? Hắn lắc đầu, thở dài rồi đi về hướng Chế Giáp Phường.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi vào Luyện Khí Các thì liền phát hiện ra nơi này khác hoàn toàn với Bách Thảo Viên. Nơi này không có vườn thuốc, có rất nhiều thứ khác với trong tài liệu, nhiệt độ ở đây cao hơn bên ngoài không ít khiến nàng đổ mồ hôi.
Trong không gian mơ hồ nghe thấy tiếng động rèn sắt thép, tiếng đinh đinh đang đang vang lên không ngừng, một cảm giác nặng nè kéo đến.
Mộ Chỉ Ly tự nhiên xuất hiện ở đây khiến mọi người chú ý, mọi người đi tới đi lui đều lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly giống như là vừa nhìn thấy một giai nhân tuyệt sắc vậy.
Mộ Chỉ Ly mặc một bộ quần áo mày xanh nhạt rất trang nhã, khuôn mặt điềm tĩnh, đẹp tinh tế, đôi mắt sáng ngời như có thể nhìn thấu mọi thứ. Từ nàng toát ra một cảm giác xa cách nhưng không làm cho mọi người chán ghét, nàng bước qua mọi người rất nhẹ nhàng, chậm rãi làm dấy lên một làn gió thơm khiến cho mọi người hít lấy hít để, mặt lộ vẻ say mê.
Năm bộ phận của Thiên Âm Môn thì Bách Thảo Viên có nhiều nữ nhất, mà điều này thì Bách Thảo Viên lại tương phản với Luyện Khí Các.
Vì ở Luyện Khí Các phải tiêu hao thể lực rất nhiều nên nữ tử không thể chịu đựng nổi, vậy nên ở đây đa số là nam, nữ rất hiếm, mà nữ đẹp thì lại càng hiếm.
Mọi người đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly nên khi nàng vừa đi lướt qua thì tầm mắt của họ cũng bám theo, không ít người động lòng với nàng.
Chỉ sau khi Mộ Chỉ Ly đi khuất khỏi tầm mắt thì trong nháy mắt giữa bọn họ đã bùng phát tranh luận gắt gao.
- Nàng ấy là ai? Tại sao chưa gặp bao giờ? Nàng so với Thiên Nhi cũng không thua kém gì đâu, cả hai đều rất đẹp, tôi thấy nàng ấy rất giống với nữ thần.
Một người híp mắt lại, ra vẻ trầm ngâm, nói:
- Theo tôi thì nàng ấy tuyệt đối không phải người ở Luyện Khí Các, nếu ở Luyện Khí Các xuất hiện một mỹ nữ như vậy thì làm sao ta không biết được chứ.
- Trên người nàng ấy có mùi dược thảo, chắc chắc là đến từ Bách Thảo Viên.
Một nam tử khác lên tiếng.
Một gã vừa tới Luyện Khí Các không lâu nghe mọi người tranh luận thì trong mắt liền hiện lên sự khâm phục, vội hỏi:
- Chỉ liếc mắt thôi mà các người đã nhận ra rồi, đúng là tuyệt vời.
- Chuyện đó là đương nhiên, nữ ở Luyện Khí Các ta đều tìm hiểu hết rồi, sao mà không biết được?
Mộ Chỉ Ly trước đó nghe được Thiên Nhi và Mộ Dật Thần ở sân trong nên việc tìm kiếm cũng không mấy khó khăn. Hơn nữa nàng vốn là Chấp Sự của Bách Thảo Viên nên trên đường đi cũng không gặp trở ngại gì, đi thẳng đến chỗ ở của Thiên Nhi là Kiếm Phong viện.
Thiên Nhi nghe thấy tiếng gõ cửa thì liền nghi ngờ, ở Kiếm Phong viện chỉ có nàng và Mộ Dật Thần sống, ngày thường không có ai đến quấy rầy, vậy người này là ai?
Vừa nhìn ra ngoài cửa thì thấy một bóng dáng quen thuộc nên không khỏi sợ vui mừng, vội chạy đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, ngạc nhiên nói:
- Chỉ Ly, sao ngươi lại đến đây? Ngươi có thể ra khỏi Bách Thảo Viên sao?
Mộ Chỉ Ly mỉm cười hiền lành, nói:
- Đúng vậy, ta đến đây là để gặp ngươi và Dật Thần, nghe nói các ngươi ở Luyện Khí Các cũng không tồi nên ta rất yên tâm.
Lúc này trong phòng tu luyện, Mộ Dật Thần nghe thấy nên cũng vội bước ra, hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì trên mặt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc vui mừng, nói :
- Chỉ Ly tỷ, sao tỷ lại ra khỏi Bách Thảo Viên được vậy?
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly cười đắc ý:
- Vì bây giờ ta đã là chấp sự của Bách Thảo Viên, haha.
Thiên Nhi kéo tay Mộ Chỉ Ly ngồi xuống bàn đá, nói:
- Lúc trước bọn ta chỉ nghe nói ngươi bị đưa đến quặng mỏ Tinh Thạch, ngay sau đó lại nghe ngươi trở về Bách Thảo Viên rồi thì mới yên tâm. Mau nói cho ta biết là đã có chuyện gì xảy ra đi.
- Cũng không có gì đặc biệt, lúc ta vừa đắc tội với Chấp Sự của Bách Thảo Viên thì bị người ta đối xử lạnh nhạt nửa năm, sau đó bị phạt đến quặng mỏ Thạch Anh một tháng, sau khi trở về vẫn bị đối xử như vậy. Lúc Đồng Mẫn Nhi hãm hại ta thì bị ta lật ngược thế cờ nên Đồng Mẫn Nhi trở thành đệ tử bình thường còn ta thì lại trở thành Chấp Sự của Bách Thảo Viên.
Mộ Chỉ Ly kể sơ qua mọi chuyện cho mọi người nghe.
Thiên Nhi và Mộ Dật Thần đều rất hiểu Mộ Chỉ Ly, trên thực tế chuyện này không đơn giản như vậy. Thiên Nhi nói:
- Lúc trước biết tin, hai người bọn ta muốn đến Bách Thảo Viên để gặp ngươi nhưng lại không thể đi được, đúng là làm cho người ta thấy bực mình. Cũng may ngươi ở Bách Thảo Viên cũng tốt nếu không thì sẽ làm cho nhiều người lo lắng đấy.
Mộ Dật Thần nhếch mép cười:
- Tỷ của ta không lên tiếng thì thôi chứ đã lên tiếng thì sẽ nổi tiếng à. Im lặng nửa năm mà đùng một cái đã là Chấp Sự rồi. Ta nghe nói ở Thiên Âm Môn chưa từng có một đệ tử nào mới vào một năm mà đã được lên làm Chấp Sự, có lẽ ngoài Chỉ Ly tỷ ra thì không còn ai khác làm được điều này đâu.
- Ha ha.
Mộ Chỉ Ly cười sảng khoái, nhìn Mộ Dật Thần và Thiên Nhi khiến nàng thấy vô cùng vui vẻ, từ đầu họ đã muốn ở cùng nhau, tình bạn dần dần đã biến thành tình thân, bọn họ thật sự rất khăng khít.
- Ta nghe nói hai người đã được chưởng môn của Luyện Khí Các nhận làm đệ tử, rất hợi hại đó nha.
Mộ Chỉ Ly cười, cầm tay Thiên Nhi, trong ánh mắt ngập tràn sự vui mừng.
Ở Luyện Khí Các đều là đệ tử nam, Thiên Nhi chắc chắn là một trường hợp ngoại lệ vì nàng thân là Long tộc nên thân thể cường hãn hơn người bình thường rất nhiều, Mộ Dật Thần thân là Lang vương Khiếu Nguyệt Thiên thì cũng không hề kém cỏi, nhờ vậy mà bọn họ có thể nhanh chóng đạt được thành tích như hôm nay.
- Ngươi nổi tiếng ở Bách Thảo Viên như vậy thì bọn ta cũng phải cố gắng cho bằng ngươi chứ.
Thiên Nhi đùa.
- Đến lúc này mà Hàn đại ca vẫn chưa chịu xuất hiện sao?
Bọn họ cũng biết đến chuyện trụ sở bí mật, nếu Mộ Chỉ Ly đến đây thì chắc chắn Hàn Như Liệt cũng sẽ đi cùng.
Mộ Chỉ Ly lắc đầu:
- Chờ một chút, huynh ấy bây giờ không thể đến đây được, huynh ấy đến Vạn Đan Các tìm Cung Tuấn Bân rồi.
Nàng vừa biết được tin tức của Cung Tuấn Bân từ Trình Hữu Minh thì liền báo cho Hàn Như Liệt, hắn vừa biết tin thì ngay lập tức đi đến Vạn Đan Các.
- Không ngờ là lâu như vậy rồi chúng ta mới được gặp lại nhau. Thiên Âm Môn đúng là không bình thường, muốn gặp mặt cũng dễ dàng hơn rồi. Chủ thế giới vẫn là chủ thế giới, chỉ là phạm vi so với Thiên Huyền đại lục lớn hơn không biết bao nhiêu lần thôi.
Mộ Dật Thần không khỏi xúc động nói.
- Không có cách nào khác cả, muốn đạt được tham vọng thì bây giờ phải tìm cho ra được mục tiêu xa xôi kia.
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ nói, lúc trước bọn họ nghĩ rất đơn giản nên bây giờ mới thấy được dự chênh lệch giữa sông và biển.
-Tuy nhiên ở trong này cũng tốt, lão nhân hắc ám cũng không phái người đến nữa, tuy nhiên ta cảm thấy hắn vẫn chưa buông tha đâu, ta đoán là không lâu nữa sẽ gặp lại nhau thôi.
Mộ Dật Thần nghiêm túc nói, thời gian ở Thiên Âm Môn bình yên vô sự nhưng Mộ Dật Thần vẫn chưa bao giờ lơ là điều này.
Nói đến chuyện này sắc mặt Thiên Nhi cũng trở nên nghiêm túc:
- Hiện giờ tu vi tăng rất chậm, thuộc tính lĩnh ngộ chưa tăng thì tu vi cũng không tăng lên được. Cũng vì vậy mà lão nhân hắc ám mới không nôn nóng.
- Chuyện tương lai chúng ta không thể đoán trước được nên giờ chỉ có thể bước từng bước một, cố gắng nâng cao thực lực của bản thân đi.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, đôi mắt thông minh khẽ chuyển động.
Lúc ba người đang nói chuyện thì có mấy bóng người xuất hiện, Hàn Như Liệt, Cung Tuấn Bân, Bắc Minh Hải, Hàn Dĩnh Nhân, Mộ Dật Thần và Bạch Thừa Duẫn.
- Nương tử, tướng công đến rồi đây.
Hàn Như Liệt cười nói:
- Tiểu tử Cung Tuấn Bân này thấy huynh thì liền kéo huynh đi xem Vạn Đan Các cho bằng được nên bây giờ mới đến đây.
Nghe Hàn Như Liệt nói thì Cung Tuấn Bân cười tít mắt:
- Lúc ấy ta không biết là đến đây để gặp mọi người, nếu sớm biết như vậy thì ta đã đến sớm hơn rồi.
Mộ Dật Thần đến bên cạnh Cung Tuấn Bân, nắm bả vai hắn, nói:
- Tiểu tử ngươi từ lúc vào Vạn Đan Các là không có chút tin tức nào cả, cứ tưởng là ngươi đã mất tích ở đâu rồi.
- Sao có thể như vậy được? Mọi người không biết chuyện của ta nhưng ta thì nghe chuyện của các ngươi rồi. Ai da, ai đã làm cho ta tốt hơn các ngươi vậy nhỉ?
Cung Tuấn Bân bĩu môi, ra vẻ thương cảm, nhưng trong mắt hắn lộ ra sự háo hức.
Hàn Như Liệt đánh một phát vào lưng Cung Tuấn Bân, nói:
- Ngươi vẫn còn đau lòng à? Nếu ngươi mà đau lòng thì sẽ không có hứng đi dạo với ta ở Vạn Đan Các đâu.
Mộ Chỉ Ly khẽ cười, nói:
- Lúc ta đến đây thì gặp được chấp sự của Vạn Đan Các là Trình Hữu Minh, hắn nói biểu hiện của người ở Vạn Đan Các rất tốt, không bao lâu nữa thì tài năng sẽ hơn người.
Cung Tuấn Bân gãi đầu gãi tai, ra vẻ ngượng ngùng, nói:
- Ai da, cứ khen ta như vậy thì ta ngượng lắm.
- Xì, ta thấy da mặt ca của ta đã dày rồi mà giờ phát hiện thêm da mặt của Cung Tuấn Bân cũng dày không kém đâu.
Hàn Dĩnh Nhân cười ha ha nói.
Trong lúc nhất thời tất cả đều vui vẻ, cũng hơn nửa năm rồi mọi người mới gặp lại nhau nên chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói, tất cả ngồi trên chiếu giữa sân nói chuyện rôm rả....