Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định phỏng đoán của mình, trên mặt Hàn Dĩnh Nhi liền lộ ra nụ cười vui mừng nói: “Ha ha, vậy chúng ta mau chóng gieo trồng nó đi thôi, có thể sớm luyện chế ra Thất Khiếu Linh Lung đan thì tốt rồi.”
Thân là tu luyện giả, mặc dù tốc độ lão hóa trên dung nhan của nàng vô cùng chậm, nhưng chắc chắn cũng đều sẽ già yếu, cho nên Thất Khiếu Linh Lung đan là cực kỳ quan trọng. Ngay từ lúc Mộ Chỉ Ly biết được có phương pháp luyện chế đan dược này, nàng vẫn mong đợi một ngày có thể luyện chế ra được nó.
Mộ Chỉ Ly cười bước nhanh đi tới, đưa hạt giống cho Hàn Dĩnh Nhi nói: “Cách thức gieo trồng Băng Tâm thảo tỷ đã nói qua với muội rồi, lúc gieo trồng hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
“Yên tâm đi sư phụ, tỷ đợi đến lúc kiểm tra thành tích của muội đi!” Hàn Dĩnh Nhi cười ha ha nói, ở lĩnh vực luyện đan và kỹ thuật trồng trọt này, tẩu tử Mộ Chỉ Ly thật sự là sư phụ của nàng.
Mộ Chỉ Ly liếc nàng một cái, sau đó hai người liền cùng nhau bận rộn bên trong dược điền. Một thân ảnh màu trắng, một hình bóng màu hồng, cho dù đang bận rộn bên trong dược điền thì vẫn luôn luôn xinh đẹp như trước, ít nhất ở trong mắt ba tên nam tử đang ngắm nhìn từ phía xa thì chính là như vậy.
Đợi sau khi hai người các nàng trồng xong dược thảo, ba người Hàn Như Liệt mới đi tới nói: “Ly nhi, nàng đã đến rồi. Nghe nói Chưởng môn Bách Thảo Viên đã chấp thuận cho nàng mỗi tháng ra ngoài một lần rồi phải không?”
“Tin tức của chàng thật nhanh đấy, mới đó đã biết rồi?” Mộ Chỉ Ly cười nói, lần này nàng vốn định nói cho Hàn Như Liệt biết tin tức kia, không nghĩ tới hắn đã biết trước.
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, trên mặt Hàn Như Liệt hiện lên vẻ tự hào: “Đó là tất nhiên, tin tức ở phường Chế Giáp của vi phu là cực kỳ nhanh. Nương tử lần này ở mỏ tinh thạch thật sự đã lập được công lao không nhỏ, tin tức này tất nhiên là truyền cực nhanh.”
“Lần này ta coi như đã nhận được phần thưởng không tệ, ta đã được vào ở trong viện Lưu Ly, hơn nữa chỉ cần chăm sóc một khối dược điền, bình thường lại còn có thời gian tu luyện trong ngày.” Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, đôi mắt đen nhánh lóe ra chút ánh sáng rực rỡ.
“Nhìn thấy nàng như vậy ta thật sự an tâm, lúc trước nàng phải ở lại viện Minh Mạt nửa năm, người sốt ruột cũng là ta đây.” Hàn Như Liệt bất đắc dĩ nói, nếu không phải Ly nhi cố ý như thế, hắn đã sớm nhờ cậy Chưởng môn phường Chế Giáp chuyển nàng qua đây.
Mặc dù lấy địa vị của hắn, đưa ra yêu cầu như thế có chút không thích hợp, nhưng vì Ly nhi, cho dù phải làm cái gì, hắn cũng đều nguyện ý. Hơn nữa, hắn tin tưởng, Chưởng môn sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, hắn tin tưởng thực lực của mình!
“Tẩu tử rốt cục cũng không còn phải ở lại viện Minh Mạt nữa rồi? Vậy thì thật sự là tốt quá!” Hàn Dĩnh Nhi cười nói, cuộc sống ở trong viện Minh Mạt tuy không có gì không thoải mái, nhưng chắc chắn không thể đạt được tiến bộ, cảm giác như vậy không thể nghi ngờ là hết sức khó chịu.
Mộ Chỉ Ly gật đầu: “So với trước kia, đúng là đã tốt hơn rất nhiều. Ta nghe nói cuộc sống bây giờ của Thiên Nhi và Dật Thần cũng rất không tệ, không bằng mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau đi xem bọn họ như thế nào?” Nàng cùng Hàn Như Liệt có thể gặp mặt nhau mỗi ngày, nhưng nàng đã không gặp bọn Thiên Nhi nửa năm rồi.
Với lời Mộ Chỉ Ly nói, Hàn Như Liệt không có chút bất ngờ nào, cười đáp: “Đều nghe theo nương tử!”
Cuộc sống những ngày sau đó của Mộ Chỉ Ly vẫn như cũ, nàng dậy thật sớm đi đến dược điền, thành thục chăm sóc Băng Tâm thảo. Mọi người trong viện Lưu Ly vốn là chuẩn bị chờ Mộ Chỉ Ly đến thỉnh giáo, nhưng lại thấy Mộ Chỉ Ly mỗi ngày đều tự mình chăm sóc dược điền, trong lòng ngược lại có chút không vui.
Các nàng đang dự định lúc Mộ Chỉ Ly đến thỉnh giáo mới nhân lúc đó mà chế nhạo nàng thật nhiều một phen, ai bảo nàng lại được Chưởng môn chiếu cố đặc biệt, chính vì điều này mà trong lòng mọi người đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Với sự lạnh nhạt của mọi người, Mộ Chỉ Ly liền trực tiếp xem như những người này đều không tồn tại. Với những người này, nàng cũng luôn luôn tỏ ra không dễ gần.
Hôm nay, lúc Mộ Chỉ Ly đi tới dược điền, trên khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo đột nhiên hiện lên vẻ tức giận, không phải vì chuyện gì khác, mà nơi nàng gieo trồng, toàn bộ thảo dược đều đã bị phá huỷ!
Thảo dược nàng gieo trồng vốn đã vô cùng sum xuê bây giờ lại giống như bị ai đó tận lực phá huỷ hoàn toàn. Tất cả thảo dược, từ cành đến lá đều trở nên lộn xộn. Thành quả cực khổ rất lâu mới đạt được cứ như vậy biến thành một mảnh hoang tàn, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận đến không kiềm chế được.
Vành mắt Mộ Chỉ Ly đã có chút hồng hồng, hai tay không tự giác mà nắm chặt, tức giận trong lòng đã hóa ngọn lửa, bốc cháy đến cực điểm. Mặc dù nàng không biết chuyện này rốt cuộc là người nào làm, nhưng có một điều nàng biết chắc chắn, người đứng sau chuyện này nhất định chính là Đồng Mẫn Nhi. Dám hung hăng càn quấy ở Bách Thảo Viên như thế này thì cũng chỉ có thể là nàng ta mà thôi!
Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng yên bên cạnh dược điền, nàng cúi đầu làm cho người ta thấy không rõ vẻ mặt, chỉ cảm thấy một cỗ sát khí nhàn nhạt từ trên người nàng tràn ngập lan ra.
Lúc này, sau lưng Mộ Chỉ Ly cũng có không ít đệ tử viện Lưu Ly mang vẻ mặt xem kịch vui đang nhìn nàng. Chuyện này hầu như tất cả các tu luyện giả của viện Lưu Ly đều biết, chẳng qua là ai cũng sẽ không nói ra mà thôi.
“Mộ Chỉ Ly này xem ra cũng thật là may mắn, vậy mà có thể được gieo trồng Băng Tâm thảo, chỉ là cho dù nàng có gieo trồng được thì sao? Cuối cùng còn không phải là không có cái gì.”
“Ở Bách Thảo Viên này, không có địa vị gì thì tốt nhất không nên đối đầu với Đồng Mẫn Nhi, nếu không chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.”
“Nàng chỉ cần chăm sóc một khối dược điền thì sao? Chỉ cần Đồng Mẫn Nhi không buông tha nàng, khối dược điền này của nàng nhất định sẽ không có kết quả. Một khi đến lúc báo cáo, nàng mới chính là người có lỗi. Ta nghĩ nàng hoặc là sẽ phải trở lại mỏ tinh thạch, hoặc là sẽ bị đuổi ra khỏi Thiên Âm Môn.”
Mọi người rối rít bàn tán, đủ loại ánh mắt rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, tất cả mọi người đều coi chuyện này là một trò cười để mà bàn tán. Dù sao, việc không liên quan đến mình, lại được treo lên cao, đây chính là cách sinh tồn tại Thiên Âm Môn. Ai cũng không thừa hơi đi quan tâm đến chuyện của một người xa lạ.
Mộ Chỉ Ly thu hết lời bàn tán của mọi người phía sau vào trong tai, tức giận trên mặt dần dần biến mất, nếu như nàng thật sự chỉ vì tức giận mà đi tìm Đồng Mẫn Nhi, người chịu thiệt sẽ chỉ có nàng.
Cho dù dược điền bị phá hủy thì có làm sao? Chẳng phải vẫn có hạt giống hay sao, nàng lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là Đồng Mẫn Nhi không nhịn được hay là nàng không nhịn được!
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngồi xổm xuống, động tác thành thục bỏ đám dược thảo đã hỏng ra khỏi dược điền, ngược lại bắt đầu gieo giống một lần nữa, hệt như tất cả những chuyện trước đó chưa từng xảy ra.
Mọi người tròn mắt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ tới kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, mọi người còn tưởng rằng lần này Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi sẽ không thể tránh khỏi một cuộc tranh chấp đấy, những chuyện như thế này không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Tuy rằng sau khi gieo trồng những thảo dược này thì mình cũng không có được nó, nhưng công sức cực khổ gieo trồng lâu như vậy lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho dù là ai cũng thế, trong lòng làm sao có thể dễ chịu? Nhưng Mộ Chỉ Ly này lại có thể hồi phục tâm trạng chỉ trong một thời gian ngắn, việc này…
Tử Di nhìn Mộ Chỉ Ly đã khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng vốn đang rất lo lắng cũng từ từ thả lỏng ra, may mắn thay, Mộ Chỉ Ly đã không bị kích thích. Thật ra, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, tại sao lại phải quan tâm Mộ Chỉ Ly. Lúc trước là bởi vì mình đã hại nàng phải đi lao dịch ở mỏ tinh thạch mà vẫn cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng mấy ngày nay nhìn Mộ Chỉ Ly vẫn tập trung làm việc của mình mà không quan tâm đến lời nói của những người khác, nàng lại bắt đầu cảm thấy khâm phục nàng ta.
Lúc trước nàng cũng đã từng là người bị mọi người xa lánh, trong thời gian đó, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí lúc chỉ còn một mình, nàng cũng chỉ biết khóc lóc nỉ non. Thế nhưng bây giờ, nàng căn bản không hề thấy một chút bi thương nào từ trên người Mộ Chỉ Ly. Ngược lại, nàng dường như đã quen thuộc với cuộc sống như vậy hoặc là nàng căn bản đã không hề để những người này vào trong lòng. Tâm tính như thế này, thật khó mà đạt được.
Nếu như lúc trước nàng cũng có thể kiên cường giống Mộ Chỉ Ly, có lẽ nàng cũng sẽ không mất đi người bạn mà nàng quý trọng nhất. Chính vì vậy mà cho đến tận bây giờ, nàng vẫn mãi tiếc nuối. Nhìn Mộ Chỉ Ly, nàng giống như thấy được con người mà lúc trước nàng vẫn muốn làm!
Ngay vào lúc Mộ Chỉ Ly đang nhổ cỏ, một bóng người đi tới bên cạnh nàng. Nhìn bộ dáng ung dung bình thản của Mộ Chỉ Ly, trong mắt người nọ liền loé lên một tia sáng.
“Con gái bé nhỏ, dược thảo của con bị làm sao vậy?” Cổ Ngữ Dung chậm rãi nói, trong giọng nói bình tĩnh mang theo một tia cơ trí nhàn nhạt.
Nghe thấy giọng nói, Mộ Chỉ Ly không khỏi ngẩng đầu lên. Từ sau khi nàng đi tới viện Lưu Ly dường như không có ai nói chuyện với nàng, bây giờ đột nhiên có người tới nói chuyện làm cho nàng không khỏi kinh ngạc một phen.
Một lão bà khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hiện lên trong mắt Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt đầy những nếp nhăn nhưng cũng không che giấu được đôi mắt sáng cơ trí của bà, nhìn qua con ngươi kia, giống như có thể nhìn thấu hết tất cả rối ren của thế gian.
Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nhìn thấy một lão giả lớn tuổi như vậy ở chủ thế giới. Bởi vì tu vi của các tu tuyện giả ở chủ thế giới đều tương đối cao, nên cho dù rất lớn tuổi, khuôn mặt của họ cũng sẽ không bị già nua. Cho nên sau khi nhìn thấy lão bà lớn tuổi như vậy, Mộ Chỉ Ly không khỏi có chút nghi ngờ.
“Cháu gieo trồng sai, tất nhiên sẽ bị khô héo.” Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, cũng không quan tâm mấy đến lời nói của lão giả. Mặc dù nàng không tỏ ra nóng giận, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tâm trạng của nàng bây giờ đang rất tốt. Vậy nên, tất nhiên cũng sẽ không có tâm trạng để đi quan tâm tới những người khác.
Nghe Mộ Chỉ Ly trả lời, trên khuôn mặt già nua của Cổ Ngữ Dung lộ ra một nụ cười hiếm hoi, nói: “Con gái bé nhỏ, cho dù ta đã lớn tuổi, cũng sẽ không hồ đồ đến mức nhìn không ra cái này là bị phá huỷ hay tự khô héo đâu, dường như cuộc sống của con tại viện Lưu Ly cũng không tốt lắm.”
Mộ Chỉ Ly hơi ngẩng đầu lên, nàng cũng không nghĩ tới lão bà bà này lại biết được không ít chuyện, ngay cả chuyện ở viện Lưu Ly cũng biết, xem ra hẳn là người bên trong Bách Thảo Viên.
“Phải hay không cũng có gì khác nhau đâu? Tóm lại, tất cả những thảo dược này đều đã hỏng.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói, động tác trên tay vẫn không hề dừng lại. Lần trước nhận hạt giống vừa vặn cũng đủ cho hai lần gieo trồng, may là mình đã để lại không ít hạt giống để trồng Băng Tâm thảo ở trong trụ sở bí mật, nếu không chỉ riêng vấn đề hạt giống đã vô cùng khó khăn.
Đồng Mẫn Nhi nếu đã nghĩ cách đối phó nàng, tất nhiên đã tính toán mọi chuyện thật kỹ lưỡng. Nếu như nàng cần thêm hạt giống, e là Đồng Mẫn Nhi tuyệt đối sẽ không giao ra. May mắn thay, nàng căn bản cũng không cần lo lắng về vấn đề này.
Ánh mắt Cổ Ngữ Dung khẽ biến, từ lời nói Mộ Chỉ Ly bà đã có thể nhìn ra được thái độ của nàng ta, tuổi còn nhỏ mà đã có được cách nghĩ như vậy thật sự không dễ dàng. Lấy nhãn lực bà tất nhiên cũng có thể nhìn ra Mộ Chỉ Ly thật sự không phải là do e ngại thứ gì mà là bị buộc phải nhẫn nại. Cơ trí dưới đáy mắt nàng là không thể che giấu, chắc hẳn nha đầu này đã có tính toán của riêng nàng.
“Cách nghĩ này của con thật không tệ, ngược lại xem ra con rất có lòng gieo trồng Băng Tâm thảo. Băng Tâm thảo gieo trồng ở đây xem ra tốt hơn hẳn so với những nơi khác. Tuổi của con còn trẻ, làm sao có thể học được kỹ thuật gieo trồng tốt như vậy?” Cổ Ngữ Dung hỏi, đã rất lâu rồi bà không đi ra ngoài, không nghĩ tới hôm nay vừa đi ra đã thấy một chuyện thú vị như vậy.