Nửa năm trôi qua, Mộ Chỉ Ly cũng không có hiểu biết quá lớn với Thiên Âm Môn, nàng vẫn luôn thu mình ở trong viện nhỏ này, mọi tin tức nàng đều không biết.
Nàng không thể không thừa nhận, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cho dù nàng có ở Thiên Âm Môn thêm vài chục năm nữa nữa cũng không thể phát triển được. Nhưng mà với hoàn cảnh lần này, nàng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục im lặng chờ đợi thời cơ.
Một ngày nọ, Mộ Chỉ Ly nghe nói Thiên Âm Môn vừa xuất hiện một loại dược liệu mới, nó lại chính là loại dược liệu quan trọng nhất mà nàng đang thiếu để chuẩn bị luyện đan dược tiếp theo. Sau khi biết được việc này, nàng lập tức có ý nghĩ nhất định phải sở hữu được nó! Nhưng mà dược liệu này lại không phải do bọn họ gieo trồng, nàng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Lâu rồi chưa từng ra khỏi nơi này, hôm nay Mộ Chỉ Ly rốt cuộc cũng đã đi ra khỏi sân nhỏ, bây giờ Hoa Trác Phỉ đã vô cùng nghe lời, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì bộ dáng liền khúm núm chứ không còn hống hách như lúc trước.
Mộ Chỉ Ly liếc nàng một cái rồi cũng không để ý tới nàng nữa, trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Mặc dù Hoa Trác Phỉ đã bị nàng khống chế, tuyệt đối sẽ không phản bội nàng, nhưng nàng không hề có ý định sẽ tin dùng Hoa Trác Phỉ.
Đứng ở ngoài cửa viện, thấy dược điền bao la bát ngát ở phía xa kia, một chút cảm khái hiện lên trong đáy mắt Mộ Chỉ Ly. Nàng đã mất nửa năm ở Thiên Âm Môn, nhưng ngay cả nơi này nàng cũng chưa từng được tới, thật có chút tiếc nuối. Tuy rằng cùng nhau tiến vào Thiên Âm Môn nhưng so với nàng, bọn Cung Tuấn Bân có vẻ thuận lợi hơn nhiều.
Tất nhiên, tin tức này là do Hàn Như Liệt nói cho nàng biết. Mặc dù nàng cũng ở Thiên Âm Môn nhưng tình cảnh của nàng lúc này không khác gì ở rừng sâu núi thẳm.
Mộ Chỉ Ly nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Nửa năm qua cũng chưa hề có ai chú ý đến mình, cho dù mình đi ra ngoài, có lẽ cũng sẽ không có ai phát hiện ra.” Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể làm thử, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật không có ý nghĩa gì.
Sau khi quyết định, Mộ Chỉ Ly không hề do dự, từng bước, từng bước nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc trước nàng đã từ trong miệng Hoa Trác Phỉ biết được vị trí của dược điền, cho nên việc tìm được nó là không thành vấn đề.
Ngay từ lúc vừa tới đây, Mộ Chỉ Ly đã biết được diện tích của Bách Thảo Viên là vô cùng to lớn, đi được một lúc nàng đã thấy dược điền trồng Băng Tâm Thảo. Nhìn một mảng lớn màu xanh lam trải dài, nàng không khỏi nở một nụ cười, rốt cuộc cũng tìm được.
Nhưng mà ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly bắt đầu cảm thấy khó khăn. Số lượng đệ tử xung quanh đây không ít, nàng muốn lấy được Băng Tâm thảo ngay dưới mắt mọi người rõ ràng là rất khó khăn, cưỡng đoạt từ trên tay người khác chắc chắn cũng không dễ dàng gì, chuyện này nên làm thế nào mới tốt đây?
Nhất thời chưa nghĩ ra được cách nào, Mộ Chỉ Ly chỉ có thể đi dạo tới lui. Không ít đệ tử xung quanh đã bắt đầu chú ý tới Mộ Chỉ Ly. Mọi người đều nhíu mày, không biết cô gái này tới đây từ lúc nào, vì sao bọn họ chưa từng nhìn thấy nàng ở Bách Thảo Viên?
Một số người tâm tư cẩn thận liền lập tức chú ý đến Mộ Chỉ Ly, chậm rãi quan sát hướng đi của nàng. Phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, Mộ Chỉ Ly đi loanh quanh một lúc liền rời đi, trước hết, nàng phải biết rõ mọi tình huống mới được. Còn kế hoạch này, hoãn lại vài ngày rồi tiến hành cũng không muộn.
Mộ Chỉ Ly phát hiện, cho dù là ban đêm thì sự canh phòng ở dược điền vẫn không hề giảm, thậm chí còn cẩn thận hơn ban ngày rất nhiều. Một khi có người tới gần, cho dù là người nào, có mục đích ra sao cũng sẽ bị giữ lại. Đưa việc này ra so sánh, xem ra cơ hội ra tay vào ban ngày còn nhiều hơn không ít.
Ba ngày sau, Mộ Chỉ Ly lại tiếp tục đi đến bên cạnh dược điền trồng Băng Tâm thảo một lần nữa.
Trong ba ngày qua, hầu như mỗi ngày nàng đều đến quan sát cẩn thận tình huống nơi này, đồng thời cũng đã biết được bộ dáng của đệ tử chịu trách nhiệm chăm sóc Băng Tâm thảo. Cho nên sáng sớm hôm nay nàng liền dịch dung một phen, với thuật dịch dung của nàng, nàng cực kì tin tưởng sẽ không ai có thể phát hiện được.
Đồng thời, nàng cũng chú ý đến thời gian mà đệ tử kia sẽ xuất hiện, hôm nay nàng cố ý tới sớm hơn một chút, như vậy, sẽ không có ai phát hiện ra nàng.
Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly vừa đi không lâu, Kiều Phương Kỳ, Quý Ngọc Thiến và Hoa Trác Phỉ liền ngồi lại với nhau.
“Mộ Chỉ Ly đang làm cái gì vậy ? Vì sao ba ngày liên tiếp đều đi ra ngoài, ta thấy chuyện này có chút kỳ quặc đây.”
Kiều Phương Kỳ nhíu mày nói, những ngày này, Mộ Chỉ Ly vẫn luôn ở đây, hại bọn họ nếu muốn nói chuyện cũng phải dè dặt, cẩn thận từng li từng tí, thật sự làm cho người ta không thể không căng thẳng được.
Nghe vậy, Quý Ngọc Thiến cũng gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy vậy, giống như là giờ này mỗi ngày nàng ta đều đi ra ngoài, phải biết rằng chúng ta không được phép đi ra ngoài , nếu không chúng ta đi tố cáo nàng ta, chỉ cần nàng ta bị điều đi thì chúng ta có thể yên tâm được rồi.”
Quý Ngọc Thiến nói trúng suy nghĩ trong lòng Kiều Phương Kỳ, mặc dù thực lực của Mộ Chỉ Ly và các nàng cũng không chênh lệch nhau lắm, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện của Hoa Trác Phỉ, các nàng rất kiêng kỵ Mộ Chỉ Ly, lúc nào cũng lo sợ mình sẽ biến thành Hoa Trác Phỉ thứ hai, như vậy thật vô cùng bất lợi.
Nghe Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ nói chuyện, Hoa Trác Phỉ chính là người buồn bực nhất. Đều do mình ban đầu nhất thời bị ma xui quỷ khiến, vậy mà chọc phải một tên sát tinh như thế. Hai người bọn họ cũng đều sống không tệ, chỉ vì mỗi ngày mình đều bận rộn ngoài dược điền, cho nên ngay cả tu vi cũng đã dần dần yếu kém hơn hai người Quý Ngọc Thiến, hễ nhắc tới lại khiến nàng lại cảm thấy buồn bực trong lòng.
Nhưng bây giờ nàng căn bản không thể sinh ra dị tâm với Mộ Chỉ Ly, nếu không chỉ sợ là chưa kịp thấy Mộ Chỉ Ly có chuyện thì mình đã chết trước.
“Lúc trước, nàng dường như đã từng tận lực hỏi ta Bách Thảo Viên có trồng Băng Tâm Thảo hay không, phải chăng những lần đi ra ngoài này có liên quan đến chuyện đó?”
“Các ngươi tính toán với nàng là chuyện của các ngươi, ta phải đi chăm sóc dược điền.”
Vừa dứt lời, Hoa Trác Phỉ không còn hứng thú mà đi về phía dược điền, giờ đây với nàng, tất cả mọi chuyện đều đã không còn quan trọng.
Quý Ngọc Thiến nhìn bóng lưng Hoa Trác Phỉ rời đi, chợt nói với Kiều Phương Kỳ: “Rất có thể, chẳng phải Bách Thảo Viên cũng vừa mới trồng Băng Tâm thảo sao?”
“Ta xem, chúng ta. . . . . .”
Lúc Mộ Chỉ Ly đi tới dược điền trồng Băng Tâm thảo một lần nữa, lần này không ít người vừa thấy nàng liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Tử Di, hôm nay ngươi tới thật sớm nha.” Một nữ tử hướng Mộ Chỉ Ly chào hỏi.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu trả lời: “Đúng vậy.” Lúc này nàng mới biết thì ra là tu luyện giả chuyên chăm sóc Băng Tâm thảo tên là Tử Di, bởi vì mình không phải là Tử Di thật nên cũng không dám nói nhiều, vạn nhất lộ ra sơ hở thì mọi chuyện sẽ thật là bi kịch.
Mộ Chỉ Ly đi tới dược điền bên cạnh, nhìn thấy Băng Tâm thảo, trong mắt chợt loé lên một tia sáng. Một khi có được Băng Tâm thảo, nàng liền có thể luyện chế ra Thất Khiếu Linh Lung đan, loại đan dược này có thể giữ cho dung nhan không bị lão hoá. Đúng thật là vô cùng quan trọng.
Vừa chăm sóc dược điền, Mộ Chỉ Ly vừa chú ý xung quanh, chuẩn bị thừa dịp mọi người không chú ý sẽ bỏ dược liệu này vào trong túi!
Nhưng mà, ngay lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị động thủ thì có một giọng nói ấm áp truyền vào trong tai, “Tử Di, hôm nay nàng tới thật sớm.”
Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, một nam tử trẻ tuổi có bề ngoài trông vô cùng khí phách đang đi về phía nàng, khuôn mặt hắn rất có phong độ của người trí thức,toàn thân toả ra khí độ nho nhã, hoàn toàn khác với tu luyện giả ngoan độc âm hiểm.
Nhưng mà lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng không còn có tâm trạng mà chú ý đánh giá nam tử này, trong lòng nàng thầm buồn bực. Tới lúc nào cũng được, lại tới ngay lúc này, ngươi tới chậm một chút cũng đâu có sao!
Ba ngày trước nàng cũng đâu có thấy hắn xuất hiện, sao hôm nay lại xuất hiện trùng hợp như vậy. Thật không biết là nên nói vận khí của mình quá tốt hay thật xui xẻo nữa…
“Ngươi đến có chuyện gì không ?” Mộ Chỉ Ly lúng túng hỏi, cố nén cảm giác tức giận đến muốn giậm chân, sợ rằng giọng nói hoặc cử chỉ không đúng sẽ bị bại lộ. Lúc trước nàng cũng chỉ đứng từ xa mà quan sát một số đặc điểm của Tử Di, những chuyện khác nàng cũng không chú ý quá mức.
Nghe lời nói có vẻ xa cách của Mộ Chỉ Ly, Thẩm Hướng Thiên có chút bất đắc dĩ nói: “Tử Di, nàng đừng giận ta nữa được không, lúc trước ta bận xử lý công việc bên ngoài, không có dịp trở lại. Lần này vừa về ta lập tức đi tìm nàng, nàng xem, ta còn mang theo lễ vật cho nàng này.”
“Ta không có giận ngươi, ta còn phải chăm sóc dược điền, có chuyện gì thì để sau khi ta trở về rồi nói .”Mộ Chỉ Ly nói, vì kế hoạch hôm nay, trước mắt đành phải nói như vậy để lừa nam tử này đi.
Nhưng sau khi Thẩm Hướng Thiên nghe Mộ Chỉ Ly nói lại tưởng rằng Mộ Chỉ Ly thật sự giận dỗi mình, vội hỏi: “Tử Di, nàng tin tưởng ta đi! Chuyện lúc trước thật sự chỉ là hiểu lầm! Trước giờ nàng chưa bao giờ nói chuyện lạnh nhạt như vậy với ta, chuyện cái dược điền này lát nữa ta sẽ giúp nàng sửa sang lại, nhưng trước đó nàng nghe ta giải thích đi đã.”
Mộ Chỉ Ly cảm thấy huyệt thái dương của mình như đang nhảy nhót, trên mặt vẫn không để lộ ra chút cảm xúc nào, cười nói: “Ta thật sự không tức giận, ta giống người nhỏ mọn như vậy sao? Ngươi trở về trước đi, sau khi xong việc ta sẽ đi tìm ngươi.”
“Tử Di, nàng quả nhiên là đang tức giận , mặc dù trước kia ta vẫn thường nói nàng keo kiệt, nhưng ta không hề có ý khác. Hôm nay nàng nói vậy lại khiến cho ta cảm thấy ta thật sự đã có lỗi với nàng.” Vẻ lo lắng hiện lên trong mắt Thẩm Hướng Thiên, hắn thật sự lo rằng Tử Di sẽ tức giận, trong suốt thời gian ở bên ngoài, hắn đã luôn lo lắng chuyện này, thế nhưng, điều làm hắn lo lắng hơn lại chính là ánh mắt Tử Di nhìn hắn hoàn toàn không còn một tia ái mộ như trước kia, làm sao lại không khiến hắn sốt ruột?
Hai người cứ giằng co như vậy lãng phí không ít thời gian, Mộ Chỉ Ly hoàn toàn bất lực. Nam tử trước mắt sao lại có thể cố chấp như vậy chứ. Cho dù nàng làm thế nào cũng không chịu rời đi, thật không hiểu nổi cô nàng Tử Di kia coi trọng hắn ở điểm nào, đổi lại là mình chắc hẳn sẽ bị hắn bức đến phát điên mất.
Thời gian đã không còn sớm, không lâu nữa Tử Di thật nhất định sẽ xuất hiện! Ánh mắt của Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ lo lắng, chợt không thèm để ý đến Thẩm Hướng Thiên đang không ngừng giải thích mà lập tức xoay người rời đi!
Ngay lúc Mộ Chỉ Ly vừa xoay người rời đi, Thẩm Hướng Thiên phát hiện động tác của nàng, vội vàng kéo tay nàng lại, không cho nàng rời đi, nói: “Tử Di, nàng làm sao vậy? Tại sao muốn rời đi?”
Tay phải của Mộ Chỉ Ly đột nhiên vung lên, chuẩn bị mạnh mẽ rời khỏi. Nàng tin tưởng, dưới sự trợ giúp của Phiêu Miểu thân pháp thì việc bỏ rơi Thẩm Hướng Thiên cũng không phải là vấn đề, một khi thân phận của mình bị vạch trần, ảnh hưởng của việc này nhất định sẽ lớn lắm.
Ngay lúc này, một giọng nói bén nhọn đột nhiên truyền vào hai người trong tai.
“Thẩm Hướng Thiên, ngươi đang làm cái gì!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Hướng Thiên vội vàng quay đầu lại, mới phát hiện Tử Di đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình, nhất thời choáng váng cả người.
“Tử Di, nàng . . .” Thẩm Hướng Thiên kinh ngạc nói, trước mặt mình sao lại xuất hiện hai Tử Di? Rốt cuộc người nào là thật, người nào là giả ? Hắn thật sự không thể phân biệt được . . .
Tử Di mang bộ mặt tức giận mà mắng: ” Thẩm Hướng Thiên! Ngươi giỏi lắm, vừa trở về đã cùng cô gái khác thông đồng cùng một chỗ, ngươi xứng đáng với ta sao?”
“Tử Di, ta không có, ta cho rằng nàng ta chính là nàng.”
Thẩm Hướng Thiên vội vã giải thích, lúc này, hắn đã xác định được ai mới là Tử Di thật! Mặc dù khuôn mặt hai người giống nhau như đúc, nhưng tính tình Tử Di hắn biết rất rõ, khó trách vì sao lúc đầu hắn cảm lại cảm thấy Tử Di có vẻ là lạ, hóa ra nàng ta vốn không phải là Tử Di!
Nghĩ tới đây, Thẩm Hướng Thiên hung ác nhìn về phía Mộ Chỉ Ly. Người này lại dám giả mạo Tử Di, không biết là có ý gì! Đột nhiên thiên lực từ trong cơ thể Thẩm Hướng Thiên dữ dội tuôn ra, lúc này Mộ Chỉ Ly mới biết rõ thực lực Thẩm Hướng Thiên vô cùng cường hãn, bản thân nàng hoàn toàn không có cách nào thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn.
Dù nàng muốn tiến vào trụ sở bí mật cũng không có cách nào, bởi vì một khi nàng tiến vào, cái người tên Thẩm Hướng Thiên này cũng sẽ theo nàng đi vào đó, điều này thực sự là…
Trong lúc nàng còn đang do dự thì Tử Di đã tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly mà Thẩm Hướng Thiên thì bắt được nàng, khiến cho nàng không thể động đậy. Cảnh tượng này tất nhiên cũng làm cho không ít người chú ý, trong một thời gian rất ngắn, mọi người đã vây quanh Mộ Chỉ Ly.
Tử Di nhìn Mộ Chỉ Ly, chậm rãi nói: “Sáng sớm lén lút xuất hiện ở đây, có phải ngươi đánh chủ ý đến Băng Tâm thảo?” Khi nàng thấy Mộ Chỉ Ly giống nàng như đúc, nàng đã biết Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không phải vì Thẩm Hướng Thiên mà tới, dù sao trước đó cũng không có bất cứ ai biết Thẩm Hướng Thiên sẽ trở về trong hôm nay, như vậy thì cũng chỉ có thể vì Băng Tâm thảo mà thôi.
Khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly hiện lên sự bất đắc dĩ, hôm nay thật sự không phải là ngày tốt để ra khỏi cửa, làm sao cũng không nghĩ đến nửa đường lại có một trình giảo kim xuất hiện khiến cho kế hoạch thất bại trong gang tấc.
Ngay lúc này, Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến cũng đã đi tới, nói với Tử Di: “Tử Di, nàng ta chính là vì Băng Tâm thảo mà tới, nếu như không phải là có Thẩm Hướng Thiên ở đây, Băng Tâm thảo của ngươi có thể sẽ bị hao tổn mất!”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hai người Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến, đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ lo lắng. Xem ra lúc trước mình ra tay không đủ ngoan tuyệt, hai người Quý Ngọc Thiến vẫn luôn nghĩ cách đối phó mình. Nửa năm qua không hề thấy hai người các nàng có động tĩnh gì, cứ tưởng rằng bọn họ đã biết yên phận, thì ra là bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội.
Lời nói của Kiều Phương Kỳ vừa dứt, khuôn mặt của mọi người đột nhiên biến đổi, tất cả mọi ánh mắt đều mang vẻ bất thiện nhìn Mộ Chỉ Ly. Với Bách Thảo Viên của bọn hắn, quý giá nhất chính là dược thảo, cô gái này vậy mà lại đánh chủ ý đến dược thảo?
“Kiều Phương Kỳ, ngươi biết cô gái này là ai?” Tử Di lên tiếng hỏi, lúc nàng còn ở trong phòng, hai người Kiều Phương Kỳ và Quý Ngọc Thiến đột nhiên đến tìm nàng, trăm phương ngàn kế muốn mình sớm đi tới dược điền, chắc hẳn là muốn mình thấy cảnh này.
Nàng cũng cho rằng hai người Kiều Phương Kỳ đã biết trước chuyện này, cũng không tin tưởng bọn họ có có lòng tốt nhắc nhở mình như vậy, vậy cũng chỉ có một cách giải thích. Các nàng đã sớm biết được ý định của cô gái này, hơn nữa còn có thù hận không hề nhỏ với cô ấy, muốn nhân cơ hội này mượn tay mình để giải quyết phiền toái này!
Nghe câu hỏi của Tử Di, Kiều Phương Kỳ cũng không hề che dấu: “Nàng ta ở cùng viện với chúng ta, lúc trước nàng ta cố ý hỏi thăm chúng ta vị trí của dược điền trồng Băng Tâm Thảo, mấy ngày trước đây còn thấy nàng ta thường xuyên đến nơi này, chúng ta xác định nàng ta nhất định là có tính toán cho nên mới có lòng tốt đến nhắc nhở ngươi.”
Tầm mắt Kiều Phương Kỳ chậm rãi rơi trên người Mộ Chỉ Ly, nửa năm qua luôn bị một tu luyện giả mới tới áp chế, trong lòng nàng lúc nào cũng cảm thấy không dễ chịu. Ở Bách Thảo Viên, việc trộm dược liệu sẽ bị xử phạt rất nặng, rất có thể sau này nàng ta cũng không thể tiếp tục ở đây được nữa, như vậy bọn họ có thể giải quyết được mối phiền toái này rồi.
Mọi người giờ mới hiểu được mọi chuyện, bọn họ không khỏi nghĩ đến trước đó vài ngày có một cô gái xa lạ luôn xuất hiện xung quanh đây, bây giờ mới biết là vì cái gì. Chỉ là, cô gái trước mắt họ thật sự chính là người mà vài ngày trước bọn họ thấy sao ?
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, đối mặt với ánh mắt chất vấn của mọi người, khuôn mặt vẫn không hề thay đổi một chút nào. Giống như dù có bị phát hiện thì cũng chẳng có gì đáng lo. Mộ Chỉ Ly nàng sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy qua, cho dù bị đuổi ra Thiên Âm Môn trở thành một tán tu thì cũng chẳng có gì lớn cả.
Nhưng lúc Mộ Chỉ Ly nhìn hai người Quý Ngọc Thiến, trong mắt loé lên sát ý. Cho dù kết quả lần này như thế nào, nàng nhất định muốn giết hai người kia!
Hai người Quý Ngọc Thiến cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Chỉ Ly, dưới ánh mắt sáng ngời đó, hai người thật sự không dám nhìn thẳng. Ánh sáng trong mắt Mộ Chỉ Ly thật đáng sợ, chuyện lần này các nàng cũng đã do dự thật lâu mới dám quyết định. Nhất định phải khiến cho Mộ Chỉ Ly bị bắt, nếu không sau khi Mộ Chỉ Ly trở về, bọn họ nhất định sẽ rất thảm.
Sắc mặt Thẩm Hướng Thiên có chút ngưng trọng, tầm mắt của hắn ở trên người Mộ Chỉ Ly cùng đám người Quý Ngọc Thiến đánh giá qua lại, chợt lên tiếng nói: “Chuyện này có vẻ nghiêm trọng, ta nghĩ vẫn nên bẩm báo mọi việc cho Chưởng môn, để Chưởng môn định đoạt. Như vậy mọi người cũng an tâm hơn .”
Lời của Thẩm Hướng Thiên vừa nói ra, mọi người không hề có ý phản bác. Mộ Chỉ Ly đang bị mọi người bao vây cũng bất đắc dĩ đi về nơi ở của Chưởng môn. Nhắc đến thì đây cũng là lần đầu tiên nàng có thể thấy nhiều người như vậy từ sau khi đến Thiên Âm Môn, cuối cùng là cũng đã có cơ hội gặp mặt Chưởng môn, nhưng lại là trong tình huống bất đắc dĩ này.
Thiên Âm Môn tổng cộng chia làm năm bộ phận, mà mỗi bộ phận đều có một Chưởng môn quản lý, dưới Chưởng môn chính là chư vị trưởng lão. Riêng Thủ tịch trưởng lão Hạ Trường Thanh thì có thể quản lý mọi việc và đưa ra quyết định thay Chưởng môn nếu Chưởng môn hiện tại không có mặt. Có thể nói Hạ Trường Thanh cùng Chưởng môn là ngang hàng nhau, chẳng qua địa vị của hắn cao hơn một chút.
Lúc mọi người cùng nhau đi đến nơi ở của Chưởng môn, Thẩm Hướng Thiên đầu tiên đi vào thông báo một tiếng, một lúc sau, cửa mới mở ra, để cho mọi người cùng nhau đi vào.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Mộ Chỉ Ly hiểu rõ địa vị của Thẩm Hướng Thiên tại Bách Thảo Viên là không thấp, nếu không khi thấy Chưởng môn không thể nào lạnh nhạt như vậy, so với bộ dáng khẩn trương của đám người Quý Ngọc Thiến liền có thể nhìn sự chênh lệch này .
Rất nhanh, mọi người đều đã ở trong điện. Tầm mắt của Chưởng môn Bách Thảo Viên Diệu Thừa Ninh chậm rãi quét qua Mộ Chỉ Ly, cảm nhận được ánh mắt của Diệu Thừa Ninh, trong lòng Mộ Chỉ Ly cảm thấy thất kinh. Dưới ánh mắt dò xét này, nàng giống như không thể che giấu bất cứ điều gì.
“Ngươi tên là gì?” Giọng nói hùng hậu mà trầm thấp từ trong miệng Diệu Thừa Ninh truyền ra, một đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào Mộ Chỉ Ly.
“Mộ Chỉ Ly.” Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói.