Không bao lâu sau, năng lượng trên ngọn núi đã dần biến mất, trở về yên lặng như lúc ban đầu.
Một bóng người màu xanh lẳng lặng xuất hiện trước mặt mấy người Hạ Trường Thanh, thân hình này xuất quỷ nhập thần, xuất hiện ngay lúc bọn họ không hề cảnh giác, đến lúc họ phát giác ra thì thân hình kia đã xuất hiện trước mặt rồi.
- Tham kiến môn chủ!
Mấy người Hạ Trường Thanh cung kính hành lễ từ tận đáy lòng kính phục, đến ngay cả con ngươi yên tĩnh cũng sáng lên.
Giọng nói của Long Ngọc Hồng cất lên chậm rãi và bình thản:
- Một trăm năm qua đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói dù hời hợt nhưng mang theo uy nghiêm khó chống cự lại, làm cho mọi người đêì có cảm giác bị thần phục.
- Môn chủ, gần đây nhất là có một chút mâu thuẫn với Vô Bi lão giả trong Huyết sắc địa ngục.
Hạ Trường Thanh nói, có chút khó mở miệng.
Đôi mi thanh tú khẽ động, ngữ khí trước sau bình thản:
- Cụ thể là chuyện gì?
Hạ Trường Thanh ngẩng đầu nhìn Long Ngọc Hồng, nhìn thấy khuôn mặt của Long Ngọc Hồng dường như bị một lớp sương mù che kín, không thể thấy rõ khuôn mặt được, cho đến bây giờ bọn họ chỉ nhìn thấy môn chủ qua bức họa chứ chứ chưa từng thấy bộ dạng thật của môn chủ.
Đúng vậy, môn chủ trước mặt bọn họ sâu không lường được, hiện giờ mới chỉ có bế quan một lần nhưng đã cảm thấy được khí tức của môn chủ lúc trở lại đã mạnh hơn vài phần.
- Lúc trước có một đệ tử của Thiên Âm Môn, chính là Mộ Chỉ Ly đi trải nghiệm trong Huyết sắc địa ngục thì đã giết chết Mạc Tập Lẫm là cháu của Mạc trưởng lão ở Sất Trá điện. Sau đó thì tên đệ tử đó đã bị Vô Bi lão giả bắt đi.
- Mạc trưởng lão tìm chúng ta để nói chuyện, chúng ta liền trục xuất Mộ Chỉ Ly ra khỏi môn phái, lúc ở Vạn Hoa tỷ thí thì Mộ Chỉ Ly đã giành được vị trí thứ ba, lúc nàng giao thủ thì chúng ta phát hiện ra hình như nàng có được không gian thuộc tính, rất có khả năng là đệ tử của Vô Bi lão giả.
Hạ Trường Thanh chau mày, chậm rãi nói, mấy ngày nay bọn họ dường như đã xác định được thân phận khó ngờ tới của Mộ Chỉ Ly.
- Hả?
Giọng nói vốn bình thản giờ có thêm một chút kinh ngạc, trong lòng Long Ngọc Hồng hiện lên sự khiếp sợ, nếu những gì Hạ Trường Thanh nói là thật, Mộ Chỉ Ly còn trẻ tuổi như vậy mà có được thuộc tính không gian là ý gì đây?
Võ Xích nói tiếp:
- Lúc trước ta phái đệ tử đến trải nghiệm ở Huyết sắc địa ngục thì đã từng làm vật cưng Tiểu Huyết của Vô Bi lão giả bị thương, sợ là đã làm Vô Bi lão giả không hài lòng.
Lời tiếp theo chưa nói ra nhưng có lẽ mọi người đều đã hiểu rõ.
Hiện giờ chỉ có thể hy vọng môn chủ đến nói chuyện với Vô Bi lão giả một phen, mong là Vô Bi lão giả nể mặt môn chủ mà cho các đệ tử được tiếp tục vào Huyết sắc địa ngục trải nghiệm.
- Ta biết rồi, các ngươi về đi.
Long Ngọc Hồng thản nhiên nói, ngay sau đó bóng người màu xanh bỗng dưng biến mất trước tầm mắt bọn người Hạ Trường Thanh.
Lương Ngọc Hồng không hề do dự mà liền bay thẳng đến Huyết sắc địa ngục, rốt cuộc có người thừa kế hay không thì vấn đề này phải nói rõ ràng với Vô Bi lão giả. Hắn đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được người thừa kế rồi sao? Nếu không thì làm sao người thừa kế của không gian thuộc tính lại xuất hiện, liệu đây có phải là việc mà nàng muốn làm hay không?
Lúc Long Ngọc Hồng đến Huyết sắc địa ngục thì Tù Vô Bi đang ở trên hòn đảo nhỏ, chưa kịp lên tiếng thì giọng nói trong phòng liền vang lên:
- Bế quan trăm năm, xem ra ngươi có tiến bộ đấy.
Long Ngọc Hồng cười nhạt, thân hình Tù Vô Bi đi từ trong phòng ra, đứng dướng ánh nắng mặt trời, giữa không trung, Long Ngọc Hồng tầm tĩnh, lạnh nhạt.
- Dù sao ta cũng không giống ngươi, thực lực của ngươi đã đến cực hạn, nếu không thể trở thành thuộc tính lão nhân thì cả tu vi cả đời ngươi chỉ có vậy thôi.
Long Ngọc Hồng nói, đứng đối diện với Tù Vô Bi.
- Vừa xuất quan đã đến đây, xem ra là có chuyện rồi.
Tù Vô Bi chậm rãi nói, trong đôi mắt cơ trí lóe sáng lên.
- Ngươi vẫn rất nhạy cảm.
LONG NGọC HồNG cười nhạt.
- Nghe nói trong thời gian ta bế quan, đệ tử của Thiên Âm Môn có làm Tiểu Huyết của ngươi bị thương?
Vô Bi lão giả khẽ cười:
- Chẳng lẽ ngươi vì chuyện này mà đến đây xin lỗi ta sao?
- Thôi đi, Tiểu Huyết của ngươi không bị sao cả, còn đệ tử của ta thì bị thương không it, còn muốn ta xin lỗi à, ngươi nằm mơ đi.
- Ta biết với tính cách của ngươi thì nhất định là sẽ làm như vậy rồi, mục đích ngươi tới là vì Mộ Chỉ Ly.
Đôi mắt sắc bén của Tù Vô Bi như nhìn thấu lòng người.
LONG NGọC HồNG có chút bất đắc dĩ.
- Cái lão già này, cứ mỗi lần ta định nói cái gì thì ngươi đều đã nói ra hết rồi, đứa nhỏ kia là không gian chi nữ thật sao?
- Một lão già thì sao chứ, trên đời này một lão già tuấn tú như ta là rất hiếm đấy, còn ngươi thì luôn giấu kín mặt, đã trở thành bà già rồi à?
Tù Vô Bi nở một nụ cười nhạo hiếm hoi, hắn và Long Ngọc Hồng đã biết nhau nhiều năm nên nói chuyện cũng thoải mái.
- Không sai, đứa nhỏ kia đúng là không gian chi nữa.
Tù Vô Bi vừa dứt lời thì ánh mắt Long Ngọc Hồng ngưng lại, nhíu mày:
- Quang Minh lão nhân có phát hiện ra nó không?
- Trước mắt thì chưa, tuy nhiên sẽ bị phát hiện nhanh thôi, bây giờ nó đã đi tiếp nhận không gian truyền thừa rồi.
Tù Vô Bi chậm rãi nói, đôi mắt tuy bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự lo lắng.
Một khi nhận truyền thừa thì Mộ Chỉ Ly phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, Quang Minh lão nhân và Mộ Chỉ Ly không cùng một thuộc tính nên không cần băn khoăn chuyện người thừa kế của thuộc tính lão nhân, chỉ cần phát hiện ra Mộ Chỉ Ly thì sẽ toàn lực ra tay, Mộ Chỉ Ly tất nhiên không phải là đối thủ của bà ta.
- Vậy à?
Giọng nói của Long Ngọc Hồng cao hơn vài phần.
- Đứa nhỏ kia hiện tại đã đạt đến lục trọng rồi sao? Người thừa kế lĩnh hội thiên đạo quả nhiên không giống người thường, trong thời gian ngắn ngủi đã lĩnh hội đến cảnh giới này rồi.
So với đứa nhỏ có thiên phú dị bẩm này thì mỗi lần nàng lĩnh hội đột phá đều cực kì khó khăn, ngoại trừ Nguyên Tố lão nhân và người thừa kế nguyên tố có cơ hội đột phá đến thuộc tính cửu trọng, còn những đệ tử khác thì nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở bát trọng.
Nhiều năm trước Tù Vô Bi đã đạt được đến bát trọng, còn mình tu luyện trăm năm cũng không theo kịp tu vi của Tù Vô Bi, mặc dù lần này bế quan cũng giúp tu vi tăng lên vài phần nhưng lĩnh hội thiên đạo pháp cũng chỉ dừng lại ở thất trọng, muốn đột phá đến bát trọng đúng là rất khó khăn.
Tù Vô Bi lắc đầu:
- Hiện tại nó chỉ lĩnh ngộ không gian thuộc tính tứ trọng thôi. Lúc trước ở phân thế giới có nguy hiểm nên nó phải sửa chữa thông đạo để quay về phân thế giới, và việc đầu tiên nó làm là tiếp nhận truyền thừa.
Long Ngọc Hồng ngẩn người ra, có chút nghi ngờ, nói:
- Tứ trọng đã đi nhận truyền thừa sao? Chẳng lẽ nó không biết Quang Minh lão nhân rất khủng bố sao?
Lấy tu vi hiện giờ đi nhận truyền thừa, sau đó phải đối mặt với Quang Minh lão nhân, xác định là phải bỏ mạng rồi.
- Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, trong lòng nó thì sự an nguy của người nhà ở phân thế giới quan trọng hơn chính mạng sống nó. Hiện giờ chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó thôi, nếu Quang Minh lão nhân ra tay thì ta cũng có thể ngăn cản vài phần.
Tù Vô Bi chậm rãi nói, giọng nói tràn ngập sự kiên quyết.
Long Ngọc Hồng nhìn sâu vào trong mắt Tù Vô Bi, vốn định nói gì nhưng rồi lại thôi. Nhiều năm qua Tù Vô Bi chỉ sống với một mục tiêu là hoàn thành nguyện vọng của Lưu Nhạn Ngọc, vậy nên hắn phải dùng toàn lực để giúp đỡ người thừa kế của Lưu Nhạn Ngọc, tới bây giờ Tù Vô Bi chưa bao giờ nghĩ đến mình.
Nhìn lão bằng hữu si tình này thì nàng cảm thấy Tù Vô Bi thật ngốc nhưng cũng rất đáng thương, cả đời hắn dường như chỉ sống vì Lưu Nhạn Ngọc. Ngay từ lúc đầu đã khuyên giả mà không được thì bây giờ Long Ngọc Hồng cũng chỉ biết an ủi hắn mà thôi.
- Xem ra đứa nhỏ đó cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu xảy ra chuyện như vậy thì ta cũng sẽ không thể ngồi yên được. Đợi đến lúc nó nhận truyền thừa xong thì ngươi cũng nên để ta giúp nó một chút.
Long Ngọc Hồng cười nhạt, nụ cười phía sau lớp sương mờ đã có phần thoải mái hơn.
Tù Vô Bi yên lặng nhìn Long Ngọc Hồng, lần đầu tiên hắn không nhìn thấu được suy nghĩ của Long Ngọc Hồng:
- Nguy hiểm ở trong đó chắc ngươi cũng hiểu được, tốt nhất là đừng nhúng tay vào.
Hắn cảm ơn lão bằng hữu này đã nói như vậy với hắn, nhưng lại không ngờ là bằng hữu này sẽ vì giúp hắn mà bị thương.
Long Ngọc Hồng cười cười:
- Ta như thế nào thì chắc ngươi cũng hiểu, muốn làm thì sẽ làm. Nếu ngươi đồng ý thì đợi đến lúc nó nhận truyền thừa xong ta sẽ đến tìm nó và hoàn thành nguyện vọng lớn nhất của ta, chuyện sau đó ta sẽ không dính líu đến nữa.
Tù Vô Bi im lặng, vẻ mặt phức tạp.
- Nói thật ra, chúng ta sống nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng trải qua rồi, cho dù đánh mất tính mạng thì đã sao? Ít nhất thì những cao thủ đứng đầu thế giới này cũng đã đủ rồi.
Long Ngọc Hồng đánh vỡ cái không khí nghiêm trọng kia, có chút thoải mái hơn.
Tuy nhiên biểu hiện của Tù Vô Bi cũng không thay đổi, im lặng một lúc lâu sau hắn mới nhìn Long Ngọc Hồng và nói:
- Lão bằng hữu, cảm ơn ngươi.
Khóe miệng Long Ngọc Hồng nở một nụ cười, con ngươi không hề dao động. Mây mù dần tan biến đi, lộ ra hình dáng của nàng.
Khác với Tù Vô Bi, Long Ngọc Hồng thoạt nhìn qua chỉ như một phụ nữ ngoài 40 tuổi, phong thái yểu điệu thướt tha, tuy nhiên điểm quyến rũ nhất chính là khuôn mặt của nàng, anh khí tỏa ra nồng đậm, vừa nhìn thấy là biết tu vi không tệ rồi.
- Lão nhân, thoạt nhìn qua thì tuổi của ngươi lớn hơn ta không ít đâu.
Long Ngọc Hồng cười đắc ý.
- Không phải là lúc trước ngươi đã ăn một viên Như Ý đan sao? Đồ đệ của ta cũng luyện chế được Như Ý đan, còn nừa, nhãn lực của trưởng lão và Chưởng môn Thiên Âm Môn cũng không tốt lắm, ngay cả một đệ tử xuất sắc như vậy mà cũng có thể trục xuất khỏi môn phái, đúng là tổn thất lớn mà.
Tù Vô Bi thản nhiên nói, trong giọng nói kèm theo một chút chế giễu.
Long Ngọc Hồng có chút xấu hổ:
- Lập trường của tu luyện giả trong cùng một môn phái cũng không giống nhau, ngươi không thể quơ đũa cả nắm được.
- Ha ha.
Thiên Huyền đại lục.
Thần Quyết cung, các đại môn phái và tộc trưởng gia tộc cũng tụ tập lại, không khí trong đại điện vô cùng căng thẳng, mỗi người một vẻ mặt nhưng có chung một điểm là đều rất nghiêm túc.
Mộ Thiên Tĩnh đánh tan bầu không khí áp lực:
- Nếu mọi người đã quyết định cùng nhau chống lại Tần Lãng thì hãy chọn ngày đi, rồi hôm nay cùng đi đến Thiên Âm Môn.
Sau một tối nói chuyện với nhau thì mọi người đã nhất trí hướng đi, nhất định phải trừ khử Tần Lãng. Một ngày Tần Lãng còn chưa bị tiêu diệt thì một ngày Thiên Huyền đại lục không được yên bình.
- Nói không sai, hôm nay chúng ta hãy đánh vào Thiên Âm Môn đi.
Bạch Mạt Lăng là người đầu tiên đứng ra ủng hộ, Chỉ Ly là người của Thiên Âm Môn nên bây giờ xảy ra chuyện, bọn họ không thể đứng nhìn được.
Mộ Thiên Tĩnh nhìn Bạch Mạt Lăng cảm kích, mặc dù mọi người đều đồng ý đối phó với Tần Lãng nhưng cũng cần phải lo lắng đến thương vong của mọi người nữa. Nếu như để xảy ra nhiều thương vong, thậm chí là hủy diệt thì bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh ấy.
Lăng Phong nhìn thấy mọi người im lặng thì chậm rãi nói:
- Theo quan điểm của ta thì chi bằng mọi người thành lập một liên minh để đối phó với Tần Lãng. Trong quá trình giao thủ, bất luận là ai bị uy hiếp thì những người khác nhất định phải ra tay cứu giúp, nếu không thì tất cả các môn phái và gia tộc sẽ bị cô lập, thế nào?
Lăng Phong vừa dứt lời thì không ít người gật đầu tán thành, dù sao đột nhiên kết thành liên minh thì mỗi người đều có chút tâm lý ích kỷ, nhưng đúng lúc này lời đề nghị của Lăng Phong đã đánh tan băn khoăn của họ.
- Vậy hãy làm như vậy đi! Vì yên bình của Thiên Huyền đại lục, chúng ta nhất định phải tiêu diệt Tần Lãng.
- Đúng vậy! Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, sức mạnh vững như thành đồng thì nhất định sẽ giải quyết được Tần Lãng.
- Ta đang đợi để giết chết Tần Lãng, giải quyết hạng người xấu xa đó chính là trách nhiệm của tu luyện giả ở Thiên Huyền đại lục.
Mọi người đều lớn lên ở đây từ nhỏ nên trong nháy mắt tất cả cùng nhìn về một hướng, một nhóm cường giả đức cao vọng trọng có chung một mối thù đã hạ quyết tâm.
- Bây giờ chúng ta trở về dẫn đầu lực lượng rồi đi đến trước Thiên Âm Môn.
Môn chủ Ngự Kiếm Môn lên tiếng.
- Sáng sớm ngày mai tập trung lại rồi chúng ta đi đến Thiên Âm Môn.
Mộ Thiên Tĩnh trịnh trọng nói, sắc mặt thật sự nghiêm túc.
Bất luận chuyện này có kết quả như thế nào thì ít nhất là không thẹn với lương tâm mình, Tần Lãng là người hoang dâm vô sỉ, không có người nào ở Thiên Huyền đại lục có thể áp chế được hắn, kết quả sẽ vô cùng đáng sợ đây.
Tần Lãng mãn nguyện nằm trên giường, cho đến hôm nay vẫn chưa có môn phái và gia tộc nào chịu khuất phục hắn, tâm tình hắn cũng không được tốt lắm.
- Chẳng lẽ mình không thi triển thực lực cho nên bọn họ không xem lời nói của mình ra gì sao?
Trong đôi mắt Tần Lãng xẹt qua một vẻ thâm độc.
- Nếu đúng như vậy thì mình chỉ có thể giết gà dọa khỉ thôi, trước hết là giết mấy tu luyện giả có địa vị để cảnh cáo họ một phen.
Vừa mới nảy ra ý tưởng này thì Tần Lãng liền đứng lên giãn gân cốt:
- Mấy ngày nay đã ở đây rồi, cũng nên ra ngoài một chút, rốt cuộc nên xuống tay với ai trước đây?
Khóe miệng Tần Lãng hiện lên một nụ cười thâm độc, nhàn nhã bước ra ngoài cửa, Thiên Âm Môn vốn dĩ huyên náo giờ lại cực kì yên tĩnh, dọc đường đi không có lấy nửa bóng người.
Đơn giản là vì tất cả mọi người đã bị Tần Lãng nhốt lại, ngoại trừ người hầu của hắn mới được ở ngoài thôi. Hắn làm cho người của Thiên Âm Môn không thể truyền tin tức ra ngoài, hiện giờ một môn phái to như vậy đã bị hắn chiếm lĩnh.
- Còn nữa, Thiên Huyền đại lục lúc này thật kì lạ, cắt đứt với chủ thế giới thì người mạnh nhất ở đây cũng chỉ đạt đến Càn Khôn cảnh, thật đúng là đáng buồn.
Tần Lãng cười nhạo rồi đi về hướng một môn phái gần đó.
Tuy nhiên, khi Tần Lãng đến nơi thì nghe thấy môn chủ đã đi vắng. Thế quái nào vậy? Hắn nghĩ những tu luyện giả của môn phái đã bắt đầu động thủ, dù sao ý định của môn chủ ở đây hắn cũng không rõ.
Ngay sau đó, hắn đi đến hai môn phái nữa thì cũng phát hiện ra là môn chủ cũng đi vắng nên liền nhìn ra được điểm không thích hợp. Trong con ngươi hiện lên sự lo lắng, lập tức nhướng mày:
- Xem ra những môn phái này cùng với các gia tộc muốn hợp sức lại cùng nhau đối phó mình, cho nên bây giờ đang đi trao đổi kế sách à?
- Quả nhiên là một đám người cùng bản chất, không thức thời, khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối thì số lượng người chẳng có ý nghĩa gì. Các ngươi đã tụ tập lại với nhau như vậy thì ta sẽ cho các ngươi nhận thức được thế nào là thực lực chân chính. Đến lúc đó, ta muốn tất cả các ngươi phục tùng trước mặt ta.
Giọng nói lạnh như băng của Tần Lãng vang lên, ánh mắt của hắn tràn ngập sát ý.
Mộ Chỉ Ly lúc này không còn cảm giác thời gian trôi qua nữa, bên trong quang cầu, thời gian không có sự chuyển biến, chính là biểu hiện của tác dụng không gian. Theo như lĩnh ngộ của nàng thì không gian lực trong cơ thể cũng đang phát triển một cách mạnh mẽ.
Lúc này nàng mới hiểu được lời nói của Vô Bi lão giả trước đây, tất cả không gian lực của chủ thế giới cũng không thể so với không gian lực trước mắt này, một không gian lực khổng lồ, chỉ cần có được năng lực này thì sửa chữa thông đạo chỉ là chuyện nhỏ.
Không gian tầng tầng lớp lớp, mỗi lớp có một kết cấu không gian phức tạp, trong mắt Mộ Chỉ Ly tràn đầy sự suy tư. Nàng chậm rãi ngồi xuống, bên trong quang cầu bập bềnh, không gian lĩnh ngộ không ngừng.
Thế nào là không gian, thế nào là phân cách không gian, vận dụng không gian lực như thế nào, Mộ Chỉ Ly suy nghĩ không ngừng, nhìn tất cả những gì trước mắt, nàng bắt đầu có một suy nghĩ. Mặc dù ở đây ánh sáng chỉ lờ mờ nhưng vẫn có thể nắm bắt được chắc chắn.
Mộ Chỉ Ly nhìn vào trận pháp của Lưu Nhan Ngọc thì khóe miệng hiện lên một nụ cười. Năng lực của Mộ Chỉ Ly không tồi, lúc trước Từ Thiên Sát cổ giới đã dự trù chọn người thừa kế quả không tồi, ít nhất những gì Mộ Chỉ Ly đã làm cũng khiến nàng hài lòng.
Nàng nhất định phải thành công, phải trải qua muôn ngàn khó khăn thì mới trở thành Không Gian lão nhân mới được, làm cho không gian thuộc tính ở đại lục này phát triển lại.
Bất luận chủ thế giới hay là phân thế giới thì cũng đều được tạo thành từ không gian, nếu trên đời này mà thiếu mất không gian thuộc tính thì sau này có thể chủ thế giới và phân thế giới sẽ có biến đổi lớn, dù sao sự ổn định của không gian cũng cần có không gian lực.
Lúc này Hàn Như Liệt cũng bị vây trong quang cầu, nhưng quang cầu này khác với quang cầu của Mộ Chỉ Ly là không có nhiều màu sắc, nó chỉ có màu trong suốt, như một dòng nước bao vây Hàn Như Liệt ở trong đó, nếu không quan sát cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của tầng hào quang đó.
Hàn Như Liệt nhắm chặt hai mắt lại, ngoại trừ thời gian ra thì hắn không hề có cảm giác với những thứ khác. Chỉ cảm thấy mình đang ở trong một tình huống cực kì hỗn loạn, thời gian chợt nhanh, chợt chậm, trong lúc nhất thời đột nhiên mình quay lại thời trẻ nhỏ, rồi đột nhiên đến lúc tuổi già, hắn cứ không ngừng xuyên qua không qua thời gian, thực sự kì quái.
- Tác dụng mạnh mẽ của thời gian là đây, trong nháy mắt có thể biến người ta thành một người già, trong nháy mắt biến thành một đứa trẻ mới sinh, biến hóa này đúng là nghịch thiên. Con người lớn lên đều có liên quan đến thời gian.....
Hàn Như Liệt cảm khái nói.