Khi Mộ Chỉ Ly dẫn Lâm Huyền Khanh đến trước mặt ba người Bách Lý Hoán Thanh thì nụ cười nơi khóe miệng Bách Lý Hoán Thanh mở rộng thêm vài phần, còn trên mặt Liễu Mạt Nhiễm cùng với Trần Di Chu xuất hiện vẻ kinh hãi.
Mộ Chỉ Ly đi vào trong thời gian bao lâu? Đã vậy còn nhanh chóng tìm ra Lâm Huyền Khanh, còn thuận lợi dẫn theo hắn trở về, sao nàng có thể làm được? Ngay cả tuyệt thế cường giả cũng không thể đảm bảo làm được chuyện này, nhưng nàng lại làm được như lấy một món đồ trong túi của mình vậy, chênh lệch bực này khiến trong lòng bọn họ vô cùng chấn động.
Lâm Huyền Khanh cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua khi hắn cho là mình đã lạc đường, sợ là cả đời cũng không thể nào đi ra được thì lại gặp được một nữ tử thanh nhã, phảng phất như tiên giáng trần, xuất hiện ở trước mặt của hắn, sau đó còn dẫn hắn đi ra.
- Ta cam đoan đã làm xong hết rồi!
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, ánh mắt rơi trên người Bách Lý Hoán Thanh, chờ câu trả lời của hắn.
Bách Lý Hoán Thanh cũng không có khiến cho Mộ Chỉ Ly thất vọng, hắn cười cười nói:
- Từ hôm nay trở đi ta sẽ đi theo ngươi.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Lâm Huyền Khanh không hiểu ra sao, lại nhìn thấy thái độ kỳ lạ của Liễu Mạc Nhiễm và Trần Di Chu, nhịn không được hỏi:
- Hoán Thanh, ngươi muốn làm cái gì?
Bách Lý Hoán Thanh cười cười, Liễu Mạt Nhiễm cũng nhanh chóng đi lên phía trước, nói:
- Lâm đại ca, Hoán Thanh - hắn vì muốn cứu huynh từ trong Thiên Đường Tử Vong ra nên đã đáp ứng cô nương này, sau khi cứu được huynh sẽ đi theo nàng.
Chân mày lá liễu của Liễu Mạt Nhiễm nhíu chặt lại, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Huyền Khanh, hy vọng Lâm Huyền Khanh có thể ngăn cản hành động của Bách Lý Hoán Thanh.
Lâm Huyền Thanh ngẩn ra, gương mặt góc cạnh chợt xuất hiện vẻ chấn động, ở sâu trong nội tâm lại phảng phất như bị ai đó bóp chặt, vô cùng cảm động:
- Hoán Thanh, tại sao đệ có thể vì huynh mà làm ra chuyện như vậy?
- Đại ca, huynh có thể đi ra đã là chuyện vô cùng may mắn. Trước đó đệ đã đáp ứng cô nương này, huynh là người hiểu rõ tính tình đệ nhất, huống chi vị cô nương này sẽ không bạc đãi đệ.
Bách Lý Hoán Thanh nhìn sâu vào trong mắt Lâm Huyền Khanh, trước kia lúc hắn là tán tu đã kết giao huynh đệ với Lâm Huyền Khanh, nhiều năm qua Lâm Huyền Khanh vẫn luôn đối xử hắn như đệ đệ ruột của mình, hắn cảm thấy chuyện này vốn là chuyện mà hắn nên làm.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Huyền Khanh đảo qua đảo lại đánh giá Bách Lý Hoán Thanh và Mộ Chỉ Ly, đôi mắt bé nhỏ vừa thâm thúy kia chợt trở nên u ám, cúi đầu như đang suy tư chuyện gì đó.
Tuy nhiên Lâm Huyền Khanh chỉ suy tư ngắn ngủi trong chớp mắt rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời mà kiên định:
- Cô nương, có thể thỉnh cầu cô cho ta đi cùng với cô được không?
- Đại ca!
- Lâm đại ca!
Lâm Huyền Khanh vừa dứt lời thì hai người Bách Lý Hoán Thanh cùng với Liễu Mạt Nhiễm không hẹn mà cùng kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Huyền Khanh tràn đầy sự kinh ngạc và hoảng sợ.
Lâm Huyền Khanh chợt thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tối tâm trước kia đã trở nên sáng sủa, cười nhạt nói:
- Hoán Thanh, chúng ta đã từng nói qua phải cùng nhau xông xáo, đệ đã quyết định đi theo nương ấy thì ta cũng cùng đi với đệ, ta vẫn luôn tin tưởng vào ánh mắt của đệ.
Lâm Huyền Khanh dùng một giọng điệu vô cùng chân thật nói cho mọi người biết rõ quyết định của hắn, mặc cho người khác có khuyên bảo thế nào thì hắn cũng sẽ không đổi ý. Lại nói tiếp tính tình của hai huynh đệ này quả thật là cố chấp giống hệt nhau, người nào không biết còn tưởng hai người là huynh đệ ruột thịt nữa ấy chứ.
Tiếp theo sau, tầm mắt của bốn người gần như đồng thời rơi trên gương mặt tinh xảo trang nhã của Mộ Chỉ Ly, có đồng ý hay không còn tùy vào quyết định của nàng.
Mộ Chỉ Ly quan sát Lâm Huyền Khanh, đôi mắt đen huyền thâm thúy dường như luôn yên tĩnh như nước hồ thu, khiến cho người ta không kềm được mà cảm thấy có chút áp lực.
Ánh mắt của Lâm Huyền Khanh rất kiên định, hắn cùng với Mộ Chỉ Ly mắt đối mắt. Lúc cô nương này xuất hiện ở trước mặt của hắn thì hắn liền biết được cô nương này không phải là người bình thường, nhất là khí tức cao quý phát ra trong lúc lơ đãng tựa như trời sanh đã là vương giả.
Vì tình nghĩa huynh đệ giữa hắn và Bách Lý Hoán Thanh, vì sự phát triển quyền cước trong tương lai của hắn, nên hắn phải nắm bắt cơ hội này.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly bỗng nhiên giương lên một nụ cười, thản nhiên nói:
- Được, sau này hai huynh đệ các ngươi hãy đi theo ta, chắc chắn các ngươi sẽ không hối hận vì quyết định lần này của mình.
Giọng nói chắc chắn như đinh đóng cột cho thấy sự điềm tĩnh và tự tin, khiến cho Lâm Huyền Khanh cùng với Bách Lý Hoán Thanh lần nữa thêm tin tưởng thêm vài phần.
- Từ hôm nay trở đi các ngươi gọi ta là - Thủ lĩnh!
- Hiện tại, các ngươi muốn lập tức theo ta cùng tiến vào Thiên Đường Tử Vong hay là cùng bằng hữu của các ngươi ôn chuyện cũ, chờ đến sau khi ta ra khỏi Thiên Đường Tử Vong mới cùng ta rời khỏi đây?
Chân mày lá liễu xinh đẹp của Mộ Chỉ Ly khẽ nhướng lên, giọng nói của nàng cũng nhu hòa hơn vài phần.
Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh liếc nhìn nhau, đã có quyết định:
- Thủ lĩnh, chúng tôi muốn hộ tống bọn họ ra khỏi Thiên Đường Tử Vong, sau đó sẽ ở cửa động chờ người ra.
Liễu Mạt Nhiễm cùng với Trần Di Chu là bởi vì bọn họ mới đi tới nơi này, nếu như bây giờ bọn họ trực tiếp rời khỏi thì quá bội bạc, chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.
Mộ Chỉ Ly cũng không kinh ngạc, nhàn nhạt gật đầu:
- Vậy thì cứ làm như các ngươi nói.
- Đa tạ thủ lĩnh!
Trong giọng nói lộ ra vẻ nhún nhường và kính trọng, nếu như đã quyết định tôn Mộ Chỉ Ly là người đứng đầu thì những thứ này cũng là chuyện đương nhiên.
- Nghe nói các ngươi vì muốn tìm kiếm phương pháp luyện đan từ thời xa xưa?
Giọng nói ôn hòa từ miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, điềm tĩnh mà thu hút.
Trong nháy mắt, Lâm Huyền Khanh sửng sờ, trên mặt xuất hiện một tia xấu hổ:
- Đúng vậy, nhưng ta không tìm được phương pháp luyện đan, mà còn bị lạc đường.
- Thiên Đường Tử Vong này vốn là một nơi huyền bí, không ít cường giả bị mất phương hướng ở nơi này, ngươi đi lạc đường cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Mộ Chỉ Ly vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự xấu hổ của Lâm Huyền Khanh, sau đó nàng mở miệng nói.
- Ta giao cho các ngươi tờ phương thuốc luyện đan này, tất cả dược liệu cần thiết đều ở trong túi càn khôn, thời gian ta vào trong đó chắc cũng không ngắn. Trong khoảng thời gian này, các ngươi cũng đừng để nhàn rỗi, cứ tìm một nơi gần cửa động một chút mà luyện đan đi.
Lâm Huyền Khanh tiếp nhận phương thức luyện đan cùng với túi càn khôn, nhưng khi hắn nhìn thấy phương thức luyện đan thì hai mắt hắn hiện lên một tia kinh hãi. Tuy hắn chưa từng thấy qua phương thức luyện đan thời thượng cổ, nhưng phương thức này rõ ràng là phương thức luyện đan thời thượng cổ!
Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly vẫn thanh nhã như thường, xoay người đi vào bên trong động, một giọng nói lạnh lẽo từ bên trong động truyền ra:
- Các ngươi hẳn biết nên làm như thế nào.
Nghe nói vậy, bàn tay nắm phương thức luyện đan của Lâm Huyền Khanh thoáng run lên, mặc dù Mộ Chỉ Ly đã rời khuất bóng nhưng bọn họ vẫn cung kính nói:
- Thưa thủ lĩnh, ta đã hiểu rõ!
Đợi sau khi Mộ Chỉ Ly rời khỏi thì Liễu Mạt Nhiễm nghi ngờ đi tới bên cạnh Lâm Huyền Khanh, muốn nhìn xem đến tột cùng là phương thức luyện đan gì mà có thể khiến cho sắc mặt Lâm đại ca biến hóa như vậy, nhưng Lâm Huyền Khanh lại đem phương thức luyện đan cất vào trước.
Bách Lý Hoán Thanh nhìn thấy vẻ mặt đó của Lâm Huyền Khanh thì lâp tức hiểu ra đó là phương thức luyện đan gì, hắn trực tiếp dời trọng tâm câu chuyện sang một hướng khác:
- Mạt Nhiễm, Trần đại ca, ta cùng với đại ca đã cùng nhau lựa chọn như vậy, nên chỉ có thể để cho hai người trở về một mình, thực sự có lỗi.
- Hoán Thanh, Huyền Khanh, các ngươi thực sự quyết định như vậy? Bây giờ nàng ta không có ở chỗ này, cho dù hai người các ngươi rời khỏi cũng chẳng sao cả.
Trần Di Chu trầm mặc chốc lát rồi lên tiếng khuyên can.
- Di Chu, ta và Hoán Thanh đã đáp ứng rồi thì sẽ không nuốt lời, cho dù bây giờ có tách biệt thì chúng ta vẫn luôn là huynh đệ tốt với nhau. Sau này chắc chắn có cơ hội gặp lại!
Lâm Huyền Khanh bước từng bước về phía trước, nắm tay đấm nhẹ lên lồng ngực của Trần Di Chu, trên khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười thoải mái.
Thấy vậy, Trần Di Chu thở dài:
- Tuy rằng ta không rõ vì sao các ngươi lại tin tưởng nữ tử đó như vậy, nhưng nếu như các ngươi đã quyết định thế thì ta sẽ không khuyên bảo nữa. Nhưng bất kể là tương lai sau này có tốt hay không tốt cũng đừng quên huynh đệ chúng ta!
Lúc Mộ Chỉ Ly trở lại sơn cốc, vừa nhìn vào sơn cốc liền thấy một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, mặt trời màu đỏ chói chang tỏa ánh sáng chói mắt khắp sơn cốc xanh um, nàng bước nhanh về phía trước, mỉm cười nói:
- Liệt, nơi này rất đẹp!
Hàn Như Liệt mỉm cười, đưa tay trìu mến lướt qua tóc mai của Mộ Chỉ Ly, đôi mắt màu lam sâu thẳm như biển khơi chang chứa tình cảm, phảng phất như hòa tan tất cả mọi thứ, hóa thành từng điểm từng điểm nhu tình, làm tan chảy trái tim của Mộ Chỉ Ly.
- Ly Nhi, truyền thừa của Không gian lão nhân ở nơi này sao?
Gương mặt tuấn mỹ độc nhất vô nhị của Hàn Như Liệt phác họa một nụ cười nhạt, tuy nụ cười rất hờ hững, nhưng lại lấn áp đảo cảnh sắc tươi đẹp ở đây.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu:
- Xảo Xảo nói là chỗ này, ta nhất định sẽ đi tiếp nhận truyền thừa, nhất định phải nắm chắc thời gian mới được, chàng hãy trở về Thiên Âm Môn trước đi.
- Ly Nhi ngốc nghếch!
Hàn Như Liệt khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài trắng ngần búng một cái trên ấn đường của Mộ Chỉ Ly, cười mắng:
- Truyền thừa của sư phụ ta cũng ở nơi này, nếu như đã tới thì dĩ nhiên phải tiếp nhận truyền thừa, bây giờ trở về làm gì chứ?
Đôi mắt của Mộ Chỉ Ly có chút dao động, lông mi có hơi run rẩy, tựa như hồ điệp bay lượn, sâu trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ xúc động. Hàn Như Liệt cũng giống như nàng vậy, nếu như sau khi lĩnh hội thiên phú thuộc tính đến lục trọng mới tiếp nhận truyền thừa là thích hợp nhất, thời gian thuộc tính sẽ có tiến bộ lớn nhất. Bởi vì kế tiếp nàng gặp phải trở ngại nên mới quyết định tiếp nhận truyền thừa.
Tiếp theo sau, Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, khóe miệng giương lên một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, sưởi ấm tấm hồn, nàng nắm lấy tay Hàn Như Liệt, nói:
- Vậy thì chúng ta cùng nhau tiếp nhận truyền thừa đi!
Hàn Như Liệt đứng dậy, nhu hòa nắm chặt lấy tay của Mộ Chỉ Ly:
- Được!
Xảo Xảo và Tuấn Tuấn cơ hồ cùng nhau nhảy lên vai của hai người, dẫn hai người đi về nơi cất giấu truyền thừa. Sơn cốc này lớn như vậy, nhìn không thấy điểm cuối, mà truyền thừa của hai người cũng được cất giấu ở hai phương hướng khác nhau. Hai người buông lỏng cơ thể, miệng mỉm cười, mang theo sự kiên định cất bước vào chỗ sâu.
- Chủ nhân, truyền thừa ở ngay bên phải, vừa đi đến đó là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Xảo Xảo cười nói, giọng nói non nớt mang theo sự kích động khó có thể kìm nén.
Chân mày lá liễu của Mộ Chỉ Ly hơi giương lên, nghi ngờ nói:
- Liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nếu như những người khác nhỡ xông vào nơi này thì phải làm sao?
- Đương nhiên sẽ không, ngoại trừ người thừa kế thì bất kể người nào cũng không thể nào tới được sơn cốc này, Không gian lão nhân đã tách rời ra một phiến không gian ở nơi này, những người khác không thể nào phát giác ra được.
Xảo Xảo giải thích:
- Giống như Thiên Đường Tử Vong này, những người khác ở nơi này sẽ bị công kích, duy chỉ có chủ nhân và Hàn Như Liệt là không bị thôi. Chỉ có điều chủ nhân thì có thể thuận lợi đi ra khỏi thông đạo, nhưng Hàn Như Liệt thì đoán chừng phải đi lòng vòng ở chỗ này.
Mi tâm dần dần giãn ra, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia sáng tỏ:
- Thì ra là như thế, bản lĩnh của sư phụ thật cao thâm, ta còn thua xa người.
Mặc dù cùng một nơi sơn cốc, nhưng Mộ Chỉ Ly phải mất một đoạn thời gian mới đi tới chỗ cất giấu truyền thừa. Đúng như Xảo Xảo nói vậy, Mộ Chỉ Ly chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra nơi cất giấu truyền thừa.
Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không tự chủ được mà mỉm cười, chỗ truyền thừa đó giống hệt như một cánh cửa trong Thiên Sát Cổ Giới, tuy cánh cửa mang phong cách cổ xưa nhưng bên trong lại tỏa ra khí tức huyền ảo, một cảm giác giản dị tự nhiên nhưng lại vấn vương cảm xúc nặng nề quanh quẩn trong đầu nàng.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi đi lên phía trước, bắt đầu khởi động Không gian chi lực trong tay, ngay lúc tay của Mộ Chỉ Ly chạm tới cánh cửa thì cánh cửa vốn xưa cũ trong nháy mắt phát ra ánh sáng thất thải chói mắt, trong nháy mắt tất cả sơn cốc đều biến đổi.
Ánh sáng thất thải hóa thành vô số bọt nước mang theo gió mát tiêu tán ở trong sơn cốc, tựa như vạn đóa hoa nở rộ, sơn cốc lớn như vậy lại trở nên xinh đẹp tựa như tiên cảnh chốn nhân gian, màu sắc rực rỡ như pháo hoa nở rộ sáng rực, Mộ Chỉ Ly nhìn đến hoa mắt.
- Đây quả thật là thần tích!
Mộ Chỉ Ly không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên, hình ảnh xinh đẹp như vậy cho dù nằm mơ cũng chưa từng nhìn thấy, là bởi vì Không gian chi lực sắp xuất hiện lần nữa trên sơn cốc tĩnh mịch này, cho nên vạn vật mới sống lại sao?
Vào giờ khắc này, nội tâm vốn luôn bình tĩnh của Mộ Chỉ Ly cũng dâng lên một tia kích động, sư phụ, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng đệ tử cũng đi đến nơi này!
Cánh cửa thất thải từ từ mở ra, Mộ Chỉ Ly cất bước đi vào trong đó, mới vừa đi vào thì trong nháy mắt cánh cửa thất thải đó liền đóng lại.
Trước mắt cũng không phải là một mảnh tăm tối như Mộ Chỉ Ly suy đoán, mà là một đại điện sáng trưng, từ nơi này đi vào bên trong phải cách vài trăm thước, đại điện to lớn bực này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Đám thất thải quang cầu dần dần tiêu tán trên không trung, chiếu sáng cả đại điện, từ xa xa nhìn lại, tựa như có vô số con đom đóm màu lửa bay múa trong đêm tối, mang theo vẻ đẹp không thể dùng lời để diễn tả được chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ.
Xảo Xảo lập tức từ trên vai của Mộ Chỉ Ly nhảy xuống, thân hình nho nhỏ nhanh chóng chạy đến phía trước, Mộ Chỉ Ly cũng theo đó mà tăng nhanh bước chân, giữa đại điện, chính là một cái đồ trận huyền ảo thần bí. Xảo Xảo đang dẫn Mộ Chỉ Ly tới chính giữa đồ trận.
Tiếp theo sau, toàn bộ Không gian chi lực trong nháy mắt bỗng trở nên sống động lao sang đây, mà một bóng hình xinh đẹp cũng xuất hiện trong không gian trong tầm mắt của Mộ Chỉ Ly.
Nhìn bóng lưng kia, Mộ Chỉ Ly biết đó chính là sư phụ của nàng - Lưu Nhan Ngọc, bởi vì Vô Bi lão giả đã nói, người là một cô nương phiêu dật như gió.
Bóng dáng trước mắt cho người ta ấn tượng thanh lịch, y phục màu xanh lam bay phất phơ trong gió, tuy y phục vô cùng đơn giản nhưng mặc trên người bà lại có một cảm giác hoàn toàn khác, vô cùng quyến rũ, ba nghìn sợi tóc đen huyền được buộc lại bằng một sợi dây màu xanh, bị gió thổi bay tán loạn.
Lưu Nhan Ngọc chậm rãi xoay người lại, trên gương mặt tinh xảo như ngọc nở một nụ cười dịu dàng, nàng lẳng lặng nhìn Mộ Chỉ Ly, nhưng lại lộ ra vẻ tùy ý, trong sáng nhưng cũng rất sắc sảo
Nhìn thấy dung mạo tựa như thần tiên của Lưu Nhan Ngọc thì trong lòng Mộ Chỉ Ly dâng lên một tia chấn động.
Trí tuệ kinh người, dịu dàng như du long, tươi trẻ rạng ngời như hoa cúc mùa thu, lộng lẫy tựa tùng mùa xuân
Đơn độc lưu lại, tuyệt thế vô song, đó là chính là phong thái tao nhã độc nhất vô nhị, vừa xinh đẹp vừa trong sáng hấp dẫn tâm hồn.
- Ta chờ con đã rất nhiều năm.
Lưu Nhan Ngọc nở nụ cười thanh nhã, rõ ràng đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau nhưng Mộ Chỉ Ly lại có cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly nghiêm túc mà trang trọng, nàng cẩn thận hướng Lưu Nhan Ngọc hành lễ sư đồ:
- Đệ tử bái kiến sư phụ!
Nụ cười nơi khóe miệng của Lưu Nhan Ngọc dịu dàng thêm vài phần, trong đáy mắt xẹt qua một tia hài lòng:
- Đồ đệ tốt, cho dù có chờ đợi nhiều năm hơn nữa cũng không sao, cuối cùng thì ta cũng chờ được con. Nhưng phải đem một trách nhiệm nặng nề như vậy đặt lên vai của con, ta cảm thấy có chút khó xử cho con. Nhưng ta hy vọng là con có thể kiên trì, vì Không gian chi lực đã biến mất rất lâu ở Chủ thế giới, đây chính là tiếc nuối lớn nhất của ta.
Nói xong câu cuối cùng này thì trên người nữ tử phóng khoáng tiêu dao tự tại như gió đó cũng lộ ra cảm giác hiu quạnh, dung nhan tuyệt thế cũng trở nên u sầu, khiến cho lòng người không tự chủ được mà đau nhói, dường như có cái gì đó đang bóp chặt yết hầu vậy.
Mộ Chỉ Ly gần như lập tức nặng nề gật đầu một cái, đáp:
- Sư phụ, con sẽ không để cho người phải ôm tâm tư tiếc nuối mà ra đi.
Không bởi vì cái gì khác, chỉ vì không muốn để cho gương mặt xinh đẹp này phải u sầu như thế nữa.
Lưu Nhan Ngọc run rẩy trong chốc lát, ngay sau đó lại phục hồi lại phong thái phóng khoáng như gió trước kia, mỉm cười nói:
- Ta không hề nhìn lầm con, ta biết người thừa kế của ta sẽ gặp trở ngại, cho nên nhiều năm qua ta vẫn một mực không lựa chọn, mãi cho đến lúc gặp được con. Vì thế ta biết rất rõ rằng con sẽ không để cho ta phải thất vọng.
Nhưng trong mắt Mộ Chỉ Lại hiện lên một tia xấu hổ:
- Sư phụ, con vốn định khi lĩnh hội Không gian thuộc tính đến lục trọng mới đến nơi này, nhưng bởi vì một số nguyên nhân mà hiện tại con đã đến đây.
Nếu như đợi đến khi đạt đến Không gian thuộc tính lục trọng thì nàng sẽ dễ dàng hoàn thành tất cả nguyện vọng của sư phụ hơn.
Lưu Nhan Ngọc đưa tay vuốt ve đầu của Mộ Chỉ Ly, nở một nụ cười hiền từ như một người mẫu thân với Mộ Chỉ Ly, khiến cho Mộ Chỉ Ly ngây người trong nháy mắt.
- Con làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân của con, sư phụ tin tưởng con có thể xử lý tất cả.
Lưu Nhan Ngọc thản nhiên nói:
- Đem nan đề Quang Minh lão nhân cùng với Hắc Ám lão nhân giao lại cho con đối phó, khiến cho con đảm nhận trọng trách vô cùng nặng nề.
Tâm thần Mộ Chỉ Ly có chút hoảng hốt, nàng không ngờ thời điểm nàng gặp Lưu Nhan Ngọc sẽ là tình cảnh như vậy. Nàng cho rằng thân phận Lưu Nhan Ngọc cao quý như vậy, chức vị nàng cao quý sẽ khiến người ta có cảm giác bị áp bách, thậm chí nàng còn tưởng rằng Lưu Nhan Ngọc có thể sẽ ra một nan đề khó giải, nhưng nàng không hề nghĩ đến tính cách của người lại hiền lành, nho nhã thế này.
Lưu Nhan Ngọc cũng không có chú ý đến vẻ biến hóa trên mặt của Mộ Chỉ Ly, tiện đà nói tiếp:
- Hoặc là con có thể tìm Vô Bi lão giả cùng với người thừa kế của Thời Gian lão nhân, bọn họ sẽ đứng chung một chiến tuyến với con.
Mộ Chỉ Ly khẽ cười:
- Sư phụ, con đã tìm được bọn họ, Vô Bi lão giả nói người chính là sư phụ của con, nên con cũng có thể kêu lão một tiếng sư phụ. Con là được sư phụ chỉ dẫn mới tìm đến nơi này.
Lưu Nhan Ngọc có chút ngạc nhiên, nhưng bà lại vui mừng nhiều hơn:
- Ta thật sự không ngờ là con đã sớm gặp được bọn họ, con cũng là đồ đệ của Tù đại ca.
Lưu Nhan Ngọc ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Tù đại ca, huynh ấy bây giờ thế nào?
Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự quan tâm cùng với sự lo lắng, rung động và chờ mong.
- Hiện tại Vô Bi sư phụ đang ở Huyết Sắc Địa Ngục, người sống cũng không tệ.
Mộ Chỉ Ly có chút chần chờ, nhưng trong lòng thầm nói:
- Người không có ở đây thì Vô Bi sư phụ sao có thể sống tốt được chứ?
Vẻ mặt Lưu Nhan Ngọc buông lỏng vài phần, phảng phất như đoán được sơ lược, sau đó nói:
- Vậy con làm sao có thể may mắn gặp được người thừa kế của Không gian lão nhân? Chẳng lẽ truyền thừa của hắn đã xuất hiện từ sớm?
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên:
- Người thừa kế của Thời Gian lão nhân là tình lữ của con, con cùng với huynh ấy cũng giống như sư phụ cùng với Ti Hạo Quân tiền bối trước kia vậy.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Nhan Ngọc khẽ nhếch lên, cho dù tính tình của bà vô cùng trầm ổn, nhưng khi nghe được tin tức này cũng không che giấu được sự kinh ngạc:
- Các con là một đôi tình lữ? Việc này quả thật quá trùng hợp.
- Trước đây con tiếp nhận Thiên Sát Cổ Giới thì chàng vẫn chưa nhận được truyền thừa, lúc đó chúng con đã ở cùng một chỗ, về sau chàng ấy mới nhận được truyền thừa của Ti Hạo Quân tiền bối. Sau đó từ miệng của Tuấn Tuấn và Xảo Xảo mới biết được chuyện lúc trước của sư phụ.
Giọng nói của Mộ Chỉ Ly có chút bùi ngùi, một đời cường giả lại bởi vì âm mưu mà ngã xuống, quả thực là tiếc nuối mà.