Thời gian yên tĩnh này cũng không kéo dài, giá mà trưởng lão của Sất Trá Điện đưa ra đã khiến cho những tu luyện giả đơn độc mất đi hoàn toàn cơ hội cạnh tranh giá.
- Một triệu.
Giọng nói đầu tiên cất lên đã muốn vượt qua toàn bộ giá cả khởi điểm của những vật phẩm trước, có thể thấy mọi người rất coi trọng Bồ Đề đan. Nhóm tán tu trong lòng cũng đã có dự đoán trước nhưng khi nghe đến mức giá này thì cũng không khỏi há hốc mồm.
- Xem ra kế tiếp là sự cạnh tranh của các môn phái rồi.
Ích Hàn đùa, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự thích thú giống như được xem kịch vui vậy, tình huống này trong quá khứ cũng đã từng xảy ra nhưng lúc này mới thực sự phấn khích.
Mộ Chỉ Ly cười, nói:
- Ta cũng không quá quan tâm đến việc ai mang được Bồ Đề đan về, chỉ muốn biết giá cả đại khái thế nào thôi.
Sau này trong lòng sẽ có tính toán riêng.
- 15 triệu.
Trưởng lão Huyễn Sát Điện lên tiếng.
- 16 triệu.
Trưởng lão Huyết Khấp Minh ra giá.
Trưởng lão Phích Lịch Đường liền ra giá:
- 18 triệu.
Trong lúc nhất thời trong đại sảnh đấu giá chỉ vang lên giọng nói của mấy người bọn họ, cứ một giọng nói vừa dứt thì một giọng nói khác sẽ liền nâng giá lên.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rằng lượt đấu giá này không đưa ra giá khởi điểm chính là nhắm về phía mấy môn phái để các môn phái tự định giá.
Chính vì điều này nên bọn họ nhất định phải dùng đến giá tiền rất lớn để mua được Bồ Đề đan này, chỉ khi nào cầm được nó trong tay rồi thì mới yên tâm được.
Trưởng lão Thiên Âm Môn và Thiên Ma Tông vẫn chưa ra giá, không phải vì bọn họ không có hứng thú với Bồ Đề đan mà là lúc này chưa phải lúc họ đưa ra giá.
Sắc mặt Phó Dịch Hùng cũng không tốt, nhìn cảnh trước mặt này hắn phải đối diện với một sự thật rằng Bồ Đề đan trong phiên đấu giá này hắn sẽ không thể nào luyện chế được.
- 50 triệu!
Đột nhiên trưởng lão Thiên Ma Tông tăng vọt giá lên.
Mọi người liền ồ lên ngạc nhiên, đúng là nội tình bên trong của một môn phái đứng đầu có khác, thậm chí còn chẳng thèm tranh đua ở giá thấp nữa. Tầm mắt mọi người đều hướng về phía đệ tử Thiên Âm Môn, Thiên Ma Tông đã ra giá thì Thiên Âm Môn cũng không thể tiếp tục đứng ngoài được.
Quả nhiên, một giọng nói vang lên như một ngọn sóng lớn:
- 60 triệu!
- 70 triệu!
- 80 triệu!
Hai môn phái không ai chịu nhường bước, mỗi lần ra giá đều hơn 10 triệu, đến mức này thì có rất nhiều người cả đời cũng không kiếm ra được số tài nguyên tu luyện ấy, vậy mà bọn họ muốn nói bao nhiêu là nói, đúng là ngưỡng mộ khôn xiết.
Sất Trá điện vẫn chưa rút lui, trưởng lão của sáu môn phái lớn không ngừng lên giá, những môn phái có thực lực yếu hơn sáu môn phái đó thì sẽ yên lặng mà rời khỏi cuộc đua.
Trong thời gian ngắn giá của Bồ Đề đan đã vượt qua 100 triệu, xem như đây là lượt đấu giá có giá trị cao nhất rồi, nhưng sáu vị trưởng lão vẫn chưa chịu dừng.
Mộ Dật Thần nhìn Hàn Như Liệt, nói:
- Hàn đại ca, có phải Bồ Đề đan này là do Chỉ Ly tỷ mang ra bán đấu giá không vậy?
Như Ý đan thì trước kia hắn từng nhìn thấy rồi nên tất nhiên sẽ biết là của Chỉ Ly tỷ, nhưng Bồ Đề đan này hắn chưa từng nghe nói qua.
Hàn Như Liệt trầm ngâm, do dự một lúc rồi nói:
- Đúng là của Chỉ Ly, có lẽ là vừa mới luyện chế ra, mấy ngày này chúng ta không có ở trong trụ sở bí mật nên tất nhiên là không biết rồi.
Mặc dù hắn không biết nhưng trong lòng hắn có một trực giác chắc chắn rằng thứ kia chính là do Mộ Chỉ Ly luyện chế ra.
- Bồ Đề đan có công dụng cường hãn như vậy ngoài Chỉ Ly tỷ ra thì ta e rằng không còn người nào có thể luyện chế được nữa đâu.
Mộ Dật Thần cười, cho dù là ở Thiên Âm Môn thì việc luyện đan thuật cũng không có ai có thể so với Chỉ Ly tỷ được.
Mạc Tập Lẫm ở Thiên Âm Môn đã đối đãi với Mộ Chỉ Ly như vậy thì sau này nhất định bọn họ sẽ hối hận. Nếu không phải vì trong lòng Mộ Chỉ Ly vẫn còn có Thiên Âm Môn thì giờ phút này bọn họ đã sớm đi khỏi đó rồi.
Đôi mắt màu xanh của Hàn Như Liệt xẹt qua một tia sáng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự tự hào. Nhìn Thiên Âm Môn phải tranh giành với Thiên Ma Tông đến đỏ mặt tía tai thì trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ châm biếm, nếu không phải do bọn họ đối đãi với Ly Nhi như vậy thì giờ phút này đâu cần phải đi tranh đoạt như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt của Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần, Hạ Trường Thanh chỉ biết chuyện của hai người họ lúc ở Thiên Âm Môn và hắn luôn để chuyện này trong lòng.
Mẫn Vô Song nhìn thấy Hạ Trường Thanh cách đó không xa, trên mặt thản nhiên tươi cười thì hàn ý trong đáy mắt cũng bắt đầu chuyển động. Xem ra với Bồ Đề đan này thì Hạ Trường Thanh muốn theo mình đến cùng, lần này chính mình còn không ngờ được là ở buổi đấu giá này lại xuất hiện một đan dược quý đến như vậy, tiền mang theo trên người cũng không quá nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ bị rớt lại phía sau mất.
Lúc này trong lòng Hạ Trường Thanh cũng có chút không yên, hắn mang theo tổng cộng 250 triệu thượng phẩm tinh thạch, vốn tính toán là nếu ở buổi đấu giá xuất hiện bảo bối gì thì sẽ tóm lấy ngay, hiện giờ giá đã nâng lên đến 200 triệu mà Mẫn Vô Song vẫn chưa có dấu hiệu dừng tay.
Sớm biết như vậy thì hắn đã chuẩn bị nhiều hơn một chút thì chắc ăn là bây giờ sẽ không bị mất mặt như vậy. Nhưng ai mà ngờ là ở buổi đấu giá này lại xuất hiện một đan dược như thế này chứ, cho dù hắn không phải là dược sư thì trong lòng cũng biết rõ đan dược này chính là một phương thuốc dân gian viễn cổ được ghi chép lại.
Chỉ cần nói đến một phương thuốc dân gian viễn cổ là sẽ có không biết bao nhiêu môn phái tranh nhau mua, mặc dù viên đan dược trước mặt này không phải là một phương thuốc dân gian viễn cổ nhưng cũng không kém là mấy. Nhưng hắn thân là trưởng lão của Thiên Âm Môn thì không thể nào mở miệng ra mượn tiền người khác được.
- 210 triệu.
Hạ Trường Thanh nhìn chằm chằm vào Mẫn Vô Song, trên khuôn mặt tươi cười của hắn lộ ra một chút thiếu tự tin.
- 220 triệu.
Mẫn Vô Song vẫn theo sát, khuôn mặt lạnh lùng không thể hiện ra chút cảm xúc nào, nhưng thực ra là hắn đang cố nắm chặt tay để kiềm nén cảm xúc.
- 230 triệu.
Lúc này môn phái Huyết Khấp Minh đã bỏ cuộc, không phải là môn phái không có được số tinh thạch ấy, nhưng chính là đột nhiên xuất hiện Bồ Đề đan quý giá này nên không có sự chuẩn bị, trong lúc nhất thời thật sự không thể cạnh tranh được.
Ích Hàn nghe như vậy thì đứng ngồi không yên, nhìn vào gương mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh, bội phục nói:
- Ta chưa bao giờ nhìn thấy một đan dược có thể đấu giá được với mức giá này. Phúc đức của ngươi lần này đã giúp Tuyệt Tình Cốc chúng ta đạt được một đỉnh cao mới.
Mộ Chỉ Ly nghe vậy chỉ mỉm cười:
- Vì đây là lần đầu tiên Bồ Đề đan xuất hiện nên mới có mức giá như vậy, và cũng chỉ có lần đầu tiên mới có thể đáng giá như vậy.
Nàng biết sở dĩ sáu vị trưởng lão kia liều mạng ra giá như vậy là vì coi trọng giá trị tiềm ẩn bên trong của Bồ Đề đan.
Đợi đến khi bọn họ biết được Bồ Đề đan này căn bản không thể luyện chế ra được một số lượng lớn thì chắc chắn nó sẽ không có cái giá như vậy, nhưng đến lúc đó thì nàng đã làm ăn trót lọt rồi.
Ích Hàn nhíu mày, sau một lúc suy nghĩ thì mới hiểu được ý tứ của Mộ Chỉ Ly. Nói vậy muốn luyện chế Bồ Đề đan này cũng không phải dễ dàng, dù trưởng lão nào mua được thì mang về cũng chỉ có thêm được một gã cường giả lên được Xuất Khiếu cảnh mà thôi.
Tống Nghi Kiệt vừa mới nghe lên giá lại thì có một giá khác lên cao hơn, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ cực kì kinh ngạc, nói:
- Sư phụ, giá của Bồ Đề đan cao quá!
Giọng nói không che giấu vẻ tiếc hận, nếu không phải vì chậm chân thì bấy nhiêu tiền của đó sẽ vào tay bọn họ rồi.
Phó Dịch Hùng khẽ gật đầu:
- Bồ Đề đan này hôm nay chỉ mang lên đấu giá tạm thời, nếu không trước đó chỉ cần truyền tin về nó ra ngoài thì chắc chắn giá sẽ còn cao hơn rất nhiều.
Hắn tham gia không biết bao nhiêu buổi đấu giá rồi nên đối với những thủ đoạn như vậy thì hiểu rất rõ.
Nghe Phó Dịch Hùng nói thì Tống Nghi Kiệt càng tiếc nuối hơn:
- Hoa Thanh Anh trước kia khó gặp như vậy, sao bây giờ lại xuất hiện nhiều như vậy?
Sớm biết như thế thì lúc trước đi dạo gần cái tiểu quầy kia hắn đã mua hết tất cả dược liệu bao gồm cả hoa Thanh Anh luôn cho rồi.
- Chuyện mà ngươi suy nghĩ e rằng không đơn giản như vậy, có lẽ Bồ Đề đan đã có người luyện chế ra.
Phó Dịch Hùng thản nhiên nói, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy chuyện này có điều gì đó kì lạ, trên đời này lại có thể xảy ra chuyện như vậy hay sao?
Đối phương biết đến phương thuốc dân gian viễn cổ, biết cách luyện chế, hơn nữa thời gian luyện chế cũng không chênh lệch lắm với mình, đúng là trùng hợp.
- 240 triệu.
Mẫn Vô Song nhíu mày nói, đây chính là giá cao nhất của hắn, tinh thạch của Hạ Trường Thanh chắc là cũng không cao hơn, nếu hắn có thể đưa ra giá cao hơn thì mình phải chịu thua thôi.
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Hạ Trường Thanh đã làm cho hắn mất hết hy vọng:
- 250 triệu.
Vừa dứt lời, Hạ Trường Thanh liền nhìn qua Mẫn Vô Song, nếu Mẫn Vô Song vẫn có thể lên giá nữa thì hắn chỉ có thể tay không trở về.
Nhưng may mắn cho hắn là Mẫn Vô Song quay đầu đi chỗ khác, cũng không hề mở miệng. Đại sảnh bán đấu giá lại rơi vào yên tĩnh lần thứ hai, Hạ Trường Thanh chậm rãi nở một nụ cười, xem ra giá cao nhất của Mẫn Vô Song chính là 240 triệu.
- Chúc mừng trưởng lão Hạ Trường Thanh của Thiên Âm Môn, Bồ Đề đan này đã được trưởng lão Hạ Trường Thanh mua với giá 250 triệu.
Kiều Nhã cười nói, trong đôi mắt mang theo một chút ngạc nhiên, mức giá này đúng là rất hiếm thấy.
- 250 triệu.
Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói, đôi mắt nàng sáng lên, tài sản của nàng lại nhiều lên không ít đâu.
Cuộc đấu giá kết thúc, Mộ Chỉ Ly vừa mới mở cửa phòng dành cho thượng khách ra thì liền cảm nhận được một ánh mắt lợi hại đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng nhìn về phía Phó Dịch Hùng thì từ nơi đó có một khuôn mặt tuấn tú tươi cười, và đôi mắt sắc bén như chim ưng của Phó Dịch Hùng đang nhìn mình.
Trong nháy mắt Phó Dịch Hùng nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì hắn vô cùng ngạc nhiên, điều kì lạ này là sao?
Người nam tử trẻ tuổi kia còn sống sao? Hôm qua rõ ràng hắn đã hạ kịch độc, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến tên kia bị trúng độc. Độc này của hắn không hề đơn giản, tất cả mọi người trúng độc chỉ có chung một kết quả ---- chết, vậy mà nam tử này giờ đây lại còn sống đứng trước mặt hắn.
Miệng tên kia vừa cười nhạt vừa tỏ thái độ khinh thường, có lẽ nào hôm qua hắn đã phát hiện ra là mình bị hạ độc? Nếu đã biết mình bị hạ độc mà vẫn dám nhận túi tiền kia thì chứng tỏ tên đó là một cao thủ giải độc rồi.
Tại đây trong nháy mắt, Phó Dịch Hùng đột nhiên hiểu được rất nhiều chuyện, hóa ra tên nam tử kia vốn không xem hắn ra gì, tên đó mới chính là heo ăn thịt hổ, nếu như hôm nay hắn không nhìn thấy thì thậm chí hắn sẽ không biết được là tên kia còn sống.
Bất giác nghĩ đến Bồ Đề đan, rồi nghĩ đến việc chính tay hắn mua hoa Thanh Anh, vậy thì những chuyện này trong nháy mắt có thể giải thích được một cách bình thường rồi, chỉ là kết quả đến mức này khiến cho người ta khó mà tin được.
Tống Nghi Kiệt kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, há hốc mồm một lúc lâu sau mới có thể khép lại được, trong đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc vô cùng. Hôm qua rõ ràng đã bị sư phụ hạ độc rồi thì làm sao nam tử này có thể sống đến bây giờ, sư phụ cũng có lúc thất thủ sao?
Hắn chuyển ánh mắt nhìn sang Phó Dịch Hùng bên cạnh, nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Phó Dịch Hùng thì sự kinh hãi trong lòng hắn đã lên đến tột đỉnh. Sư phụ hạ độc mà tên nam tử này có thể giải được độc sao?
Ánh mắt Mộ Chỉ Ly thâm sau, cười nhếch mép rồi chậm rãi bước đi. Quay lưng lại phía hai người kia, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc và sắc sảo, tiếp theo mới là giao thủ chân chính.
Ích Hàn vẫn như lời hắn nói lúc trước, theo sát Mộ Chỉ Ly, thượng khách trong phòng có nhiều người vẫn còn nán lại cho đến lúc hai người Phó Dịch Hùng đi ra khỏi đại sảnh bán đấu giá.
Lúc hắn ở trong đại sảnh bán đấu giá cũng không hề lên tiếng nên đa số mọi người không biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng đó cũng là một cơ hội tốt. Đợi Mộ Chỉ Ly đi khỏi được một lúc thì hắn mới theo ra ngoài.
Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần lúc kết thúc buổi đấu giá thì liền nhìn về phía phòng thượng khách, đợi đến khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia thì mới hoàn toàn yên tâm. Tuy nhiên Mộ Chỉ Ly không nhìn về phía họ mà nhìn đi nơi khác.
Với sự hiểu biết của bọn họ về Mộ Chỉ Ly thì nhìn động tác của nàng là có thể biết được việc nàng sắp làm. Mộ Dật Thần lo lắng nói:
- Hàn đại ca, chúng ta có đi theo không? Lão già kia thoạt nhìn cũng không phải người lương thiện đâu.
Hàn Như Liệt khẽ gật đầu:
- Trước tiên nói với trưởng lão một tiếng rồi hai chúng ta lặng lẽ theo sau.
Có sự tồn tại của trụ sở bí mật nên nhất định Chỉ Ly sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn, tuy nhiên hắn vẫn có chút lo lắng, cứ đi theo là tốt nhất.
Mộ Dật Thần vội vàng đến hỏi ý kiến Hạ Trường Thanh, Hạ Trường Thanh đang muốn đi nhận Bồ Đề đan nên liền đồng ý, với hắn mà nói thì việc mau chóng mang tin tức của Bồ Đề đan này về môn phái mới là việc quan trọng.
Mộ Chỉ Ly ra khỏi nơi bán đấu giá thì liền lặng lẽ đi đến một nơi khác, nhưng phía sau nàng không xa Phó Dịch Hùng và Tống Nghi Kiệt vẫn theo sát, bọn họ ngầm hiểu ý nhau, chuyện của hai bên cần phải giải quyết càng sớm càng tốt.
Rốt cục Mộ Chỉ Ly cũng dừng lại, nàng chậm rãi xoay người, nhìn hai bóng người phía sau.
- Không ngờ là hôm nay còn gặp mặt nhau.
Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, khuôn mặt bí hiểm và sắc sảo khiến người ta nhìn không thấu cảm xúc của nàng.
Phó Dịch Hùng hừ lạnh một tiếng:
- Hèn gì hôm qua ngươi đã biết trước mọi việc, hóa ra ngươi cũng có nghiên cứu về độc thuật. Bồ Đề đan kia là do ngươi luyện chế sao?
Nhìn thấy Phó Dịch Hùng đang tò mò, dò hỏi thì nàng không chút do dự mà gật đầu.
- Đúng vậy, là do ta luyện chế, đã nhanh hơn ngươi một bước rồi, xin lỗi.
Tuy nhiên nàng vừa dứt lời thì trong tai Phó Dịch Hùng cũng vang lên một giọng nói chói tai.
- Lúc ấy rõ ràng chỉ có một cây hoa Thanh Anh, làm sao ngươi có thể luyện chế được?
Tống Nghi Kiệt vội nói, lúc ấy hắn thấy rõ ràng là tuyệt đối không có cây hoa Thanh Anh thứ hai.
Nghe vậy Mộ Chỉ Ly cười nhạo:
- Ngươi không thấy thì sẽ là không có sao? Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi đấy.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói một cách châm biếm như vậy thì sắc mặt Tống Nghi Kiệt cũng trở nên khó coi.
- Cũng không cần phải xin lỗi đâu, những gì ngươi lấy được thì sẽ đều là của lão phu hết, còn nữa, lão phu thật ra phải cảm ơn ngươi đã cố sức luyện chế ra Bồ Đề đan.
Giọng nói của Phó Dịch Hùng đột nhiên lạnh lùng hơn, đôi mắt tràn đầy sát khí.
Mộ Chỉ Ly cũng cười và mang theo một chút tà khí, một chút khát máu và một chút châm biếm:
- Đó cũng là những lời ta muốn nói với ngươi, nói như vậy thì gia đình ngươi hẳn rất giàu có?
Ánh mắt Phó Dịch Hùng lạnh như băng, thoáng cái đã vung tay áo lên, một đám phấn độc màu đen liền bay đến Mộ Chỉ Ly.
Thấy vậy thân hình Mộ Chỉ Ly khẽ động, rất nhanh né khỏi chỗ phấn độc, đồng thời một đám phấn độc màu xanh cũng bay về phía đám người Phó Dịch Hùng, kèm với gió nhẹ thì liền đưa phấn độc đến trước mặt hai người Phó Dịch Hùng.
Phấn độc màu đen và màu xanh xen lẫn vào nhau liền khiến tầm mắt bị che đi vài phần, một mùi kì dị lan tràn vào không gian, và khi phấn độc vừa chạm vào cây cối xung quanh thì tất cả đều chết trong nháy mắt.
Phát hiện được thời cơ thì độc châm hỗn loạn từ trong phấn độc bắn ra, hung hăng đâm vào hai bên đối diện nhau.
Lỗ tai Phó Dịch Hùng liền giật giật, âm thanh này tuy rằng cực nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được rất rõ, lập tức thối lui, đồng thời hô lên:
- Kiệt, mau tránh ra!
Nghe vậy Tống Nghi Kiệt cũng rất nhanh né tránh, mặc dù tốc độ của hắn không chậm nhưng chung quy lại vẫn chậm hơn độc châm, trong lúc hắn chạy trốn thì ngân châm của Mộ Chỉ Ly đã đâm thủng da hắn.
Mộ Chỉ Ly đã sớm có chuẩn bị nên dù là phấn độc hay ngân châm thì đều là kịch độc. Mặc dù chỉ đâm vào da thôi là cũng đủ rồi.
Tống Nghi Kiệt chỉ cảm thấy một cỗ độc tố từ vết thương nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, những chỗ da lộ ra bên ngoài lập tức biến thành màu đen, hắn cũng không thể khống chế được cơ thể mình nên lập tức kinh hãi la to:
- Sư phụ, con trúng độc rồi.
Nghe vậy Phó Dịch Hùng liền vội vàng quay đầu lại, lúc nhìn thấy sắc mặt màu đen của Tống Nghi Kiệt thì chân mày hắn liền nhíu lại, gã nam tử trước mặt này tuy còn trẻ tuổi nhưng thủ pháp hạ độc thì cực nhanh.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì nói không chừng cũng sẽ bị trúng độc. Hắn muốn giúp Tống Nghi Kiệt nhưng lúc này Mộ Chỉ Ly như hổ rình mồi, hắn chắc chắn rằng chỉ cần mình phân tâm một chút thôi thì đối phương nhất định sẽ bắt lấy cơ hội và cho mình một đòn mất mạng. Độc sư chính là vậy, chỉ cần một cơ hội trong nháy mắt thì liền đưa đối phương vào chỗ chết. Vậy nên không thể phân tâm được, nhìn Tống Nghi Kiệt cách đó không xa khiến ánh mắt hắn có chút phức tạp.
Tống Nghi Kiệt nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Phó Dịch Hùng đang nhìn mình thì trong lòng cũng không hiểu chuyện gì nên lập tức cuống quýt nói:
- Sư phụ, cứu con, con không muốn chết đâu.