Nghe Mộ Chỉ Ly hỏi, lúc này Ích Hàn mới hồi phục lại tinh thần, trên khuôn mặt rạng rời vẫn còn một chút ngạc nhiên chưa kịp thu lại, hắn cố giữ bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Ta đi xem thử xem vị nam tử kia là người ở phương nào?
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, trong đôi mắt trong suốt mang theo chút nghi ngờ, nói:
- Ngươi và nữ tử kia quen nhau?
Trong mắt Ích Hàn lóe lên vẻ do dự, lúc này mới nhìn Mộ Chỉ Ly nói:
- Đó là muội muội của ta - Ích Quỳ.
- Muội muội của ngươi?
Mộ Chỉ Ly khẽ giật mình.
- Không phải cốc chủ Tuyệt Tình Cốc chỉ có một mình ngươi là con trai độc nhất sao?
Theo hiểu biết lúc trước của nàng thì căn bản là không có đề cập tới việc cốc chủ Tuyệt Tình Cốc còn có một đứa con gái, chẳng lẽ là mình hiểu biết nhầm lẫn gì sao?
Khóe miệng Ích Hàn lau ra một nụ cười bất đắc dĩ, giải thích:
- Muội muội ta vẫn sống ở sâu trong Tuyệt Tình Cốc, thường ngày không có đi ra ngoài, chỉ có hai ngày nay diễn ra Vạn Hoa đại hội nên mới chuyển ra ngoài, thường ngày thì không bước chân ra khỏi nhà, hơn nữa phụ thân ta vẫn chưa từng nói ra với bên ngoài tin tức này cho nên có rất ít người biết.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mới hiểu rõ ra, nhưng mà nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu đậm. Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc đối với việc dạy bảo đôi nam nữ này có phần quá kỳ quái, tên tuổi Ích Hàn từ bé đã được truyền bá ra bên ngoài, đến bây giờ ở Bồng Lai tụ địa có rất ít người không biết đến tên tuổi Ích Hàn, mà sự tồn tại của Ích Quỳ lại có mấy người biết đến?
Thấy sự lưỡng lự của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly suy đoán là nếu như nói có rất ít người biết chuyện thì sợ là ngay cả đệ tử Tuyệt Tình Cốc cũng không biết điều này. Nếu đã có một đứa con gái, thì tại sao lại không cho người khác biết đến sự tồn tại của nàng? Nữ tử này xem ra tuổi cũng không nhỏ, chẳng lẽ dự định cả đời đều phải ở trong Tuyệt Tình Cốc hay sao?
Ích Hàn cũng biết Mộ Chỉ Ly nghi ngờ, nhưng mà lúc này lại không có tâm tư muốn giải thích mọi nguồn gốc với nàng, lập tức bước về chỗ mà Ích Quỳ đang đứng. Nhưng mà, lúc Ích Hàn vừa mới bước đi thì Mộ Chỉ Ly liền ngăn lại:
- Ngươi lo lắng Ích Quỳ gặp nguy hiểm?
- Ta sợ tên tiểu tử kia không phải là người tốt.
Ích Hàn vội vàng nói, trên gương mặt là sự quan tâm khó nén lại cùng với một chút lo lắng.
Biểu tình của Ích Hàn toàn bộ đều rơi vào trong mắt Mộ Chỉ Ly, nàng không khỏi nói:
- Ngươi yên tâm đi, nam tử kia không phải là người xấu, bởi vì hắn là đệ đệ của ta, Mộ Hàn Mặc.
Kèm theo câu nói Mộ Chỉ Ly rơi ra, trên mặt Ích Hàn càng hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Hắn là đệ đệ ngươi? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ gật đầu:
- Chuyện này thực sự là quá trùng hợp, trên thực tế thì đêm qua ta đã thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng mà lúc ta nhìn thấy thì muội muội của ngươi đã rời đi, không ngờ hôm nay lại gặp được. Ngươi yên tâm đi, đệ đệ ta tính cách trung hậu, tuyệt không phải loại người như ngươi nghĩ đâu.
Ích Hàn im lặng nhìn Mộ Chỉ Ly, đợi đến lúc thấy sâu trong đôi mắt trong veo của Mộ Chỉ Ly không có chút xíu che giấu nào thì lúc này mới yên lòng lại, nói:
- Ta tin ngươi, nhưng mà muội muội của ta chưa bao giờ giao thiệp với người ngoài, chẳng biết tại sao lại ở cùng một chỗ với đệ đệ của ngươi?
Hắn thấy cái này quả thực là chuyện không thể nào, từ sau khi xảy ra chuyện hồi nhỏ thì Ích Quỳ đã tự phong bế mình lại, cho tới bây giờ cũng không có mở miệng nói chuyện nhiều. Chính bởi vì vậy, bất luận là hắn hay là cha mẹ đều rất cưng chiều Ích Quỳ, bởi vì tình hình của Ích Quỳ không thích hợp đi ra ngoài gặp người khác, như vậy đối với nàng sẽ rất kích động, cho nên Tuyệt Tình Cốc mới phong bế tin tức của Ích Quỳ, qua nhiều năm như vậy nên tất cả mọi người đều cho rằng cốc chủ Tuyệt Tình Cốc chỉ có một người con trai độc nhất là Ích Hàn, cũng không biết còn có một người con gái là Ích Quỳ tồn tại.
- Có lẽ là duyên phân, Hàn Mặc hắn nhiều năm qua cũng chỉ có một mình, hôm qua thấy hắn ở cùng với Ích Quỳ ta cũng rất kinh ngạc.
Mộ Chỉ Ly cười nhẹ, nàng vốn có chút bận tâm là không biết nữ tử kia có dụng ý không tốt gì hay không, bây giờ biết được thân thận của nàng ta thì nàng cũng yên lòng, muội muội có thể làm cho Ích Hàn khẩn trương như vậy, chắc chắn là người lương thiện, nếu không thì cũng sẽ không có lo lắng như vậy.
Thấy Ích Hàn vẫn còn nhìn chằm chằm vào hai người, Mộ Chỉ Ly thở dài một cái, nói:
- Thôi, hai chúng ta đi thưởng thức Bách Hoa mỹ tửu đi, tìm một chỗ tương đối kín đáo nhìn hai người bọn họ để cho ngươi yên tâm, thế nào?
- Được!
Ích Hàn lập tức gật đầu, quay qua nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly Ích Hàn cũng nhận ra hành động của mình có chút khác người, không khỏi lúng túng cười nói:
- Muội muội ta hiếm khi ở cùng với người khác, ta có một chút lo lắng chứ không phải là không tin đệ đệ của ngươi.
- Ta hiểu.
Mộ Chỉ Ly cười nói, cũng không để ý đến những thứ này. Với năng lực quan sát của nàng hiển nhiên cũng nhận ra được biểu hiện đặc biệt của Ích Hàn, nói vậy, chắc là Ích Quỳ này nhất định có vấn đề, nếu như bình thường thì Ích Hàn cũng không cần lo lắng như thế, biểu hiện quan tâm của hắn đã vượt quá sự quan tâm của huynh trưởng dành cho muội muội.
Phạm vi Bách Hoa viên cực lớn, cách đó không xa còn có cung cấp mấy đình nghỉ mát để cho người ta nghỉ ngơi. Mộ Chỉ Ly và Ích Hàn tìm một cái đình nghỉ mát ngồi xuống. Hai người ai cũng không hề nói chuyện, ánh mắt đều rơi vào hai bóng dáng trong biển hoa vàng.
Lúc này Mộ Chỉ Ly mới nhìn thấy rõ dung mạo Ích Quỳ, vừa nhìn thì ngay cả nàng cũng không kiềm được sự thán ngục, một nữ tử nhu mì động lòng người!
Nàng mặc một bộ y phục triều đại nhà Minh có màu vàng thanh nhã, đứng ở giữa biển hoa vàng tựa như dung hòa thành một thể, bên hông là chiếc thắt lưng màu đen tung bay theo chiều gió, gương mặt trắng mịn thanh nhã tươi cười, đôi mắt trong veo như nước, hai hàng chân mày tựa như hàng lá liễu.
Gió hây hây thổi, vài sợi tóc theo gió tung bay, đang lúc những cánh hoa tung bay lên, thân hình nàng cũng chậm rãi xoay, tựa như tinh linh ở giữa một rừng hoa, trên khuôn mặt còn có nụ cười đơn thuần làm người ngắm phải kinh hãi.
Trong mắt Mộ Chỉ Ly đầy vẻ tán thưởng, càng nhiều hơn chính là tò mò tại sao em gái Ích Hàn lại có thể điềm mỹ đơn thuần như vậy. Bồng Lai bí cảnh này có đủ loại người tu luyện mạnh mẽ tụ hợp, trên tay mỗi người đều dính đầy máu tươi, từ lâu đã không còn sự thuần khiết. Nhưng mà từ trên người Ích Quỳ lại không nhìn thấy được một chút xíu tiêu điều gian khổ xâm nhiễm, có vẻ chỉ là một đứa con nít thuần khiết đơn thuần mà thôi, điều này thực sự rất đáng quý.
Mộ Hàn Mặc đứng bên cạnh Ích Quỳ, trên khuôn mặt anh tuấn cũng là nụ cười thỏa mãn, nhìn Ích Quỳ bay múa xoay tròn trong biển hoa, hắn chỉ cảm thấy sự rung động chưa từng có trong lòng bắt đầu dao động.
Đợi đến lúc Ích Quỳ dừng lại bước đến, khuôn mặt trắng như tuyết hiện lên một chút đỏ ửng, đôi môi anh đào hồng nhạt diễm lệ mỉm cười. Nhưng mà, hành động tiếp theo của Ích Quỳ lại làm cho Mộ Chỉ Ly nhíu mày, Ích Quỳ chưa mở miệng nói chuyện thì đã hai tay không ngừng ra dấu gì đó.
Thấy một màn này, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng có chút biến đổi, hiển nhiên là nàng có thể thấy rõ đây là ngôn ngữ của người câm điếc, lẽ nào Ích Quỳ không thể nói chuyện được hay sao?
Nhìn Mộ Chỉ Ly im lặng dùng ánh mắt dò hỏi, Ích Hàn liền biết chuyện này không thể nào giấu diếm được Mộ Chỉ Ly, trong con ngươi hiện lên vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi nói:
- Như ngươi thấy, Ích Quỳ không thể mở miệng nói chuyện, nhiều năm qua chỉ thông qua bút họa trao đổi cùng chúng ta.
- Là bẩm sinh? Vậy có thể để cho ta xem một chút, y thuật của ta coi như cũng không tệ.
Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, thời gian qua nàng luôn nghiên cứu y thuật, đối với chứng bệnh bẩm sinh này nàng cũng có bản lĩnh nhất định.
Nhưng mà, Ích Hàn cũng là lắc đầu:
- Ích Quỳ cũng không phải là bẩm sinh không thể nói chuyện, mà là sau này mới hình thành.
Ích Hàn đem chuyện xảy ra trước đây nói ra, nhìn về phía Ích Quỳ, trong mắt hắn phủ đầy vẻ luyến tiếc, lúc nói đến nguyên nhân Ích Quỳ không thể nói chuyện thì gân mạch càng nổi lên, có vẻ cực kỳ tức giận. Sau khi nghe Ích Hàn kể lại hết mọi chuyện, Mộ Chỉ Ly cảm thấy Ích Quỳ là một nữ tử đáng thương.
Thì ra, lúc Ích Quỳ 8 tuổi vẫn là một nữ tử rất hoạt bát, lúc đó nàng ngây thơ hồn nhiên, cốc chủ Tuyệt Tình Cốc rất là hài lòng. Thời gian qua Tuyệt Tình Cốc có một quy tắc, đó chính là con trai trước khi tròn 5 tuổi thì sẽ không để cho người ngoài biết, còn con gái thì trước khi tròn 10 tuổi thì cũng sẽ không báo ra ngoài.
Ngay năm Ích Quỳ 8 tuổi, một đồ đệ của môn phái kia đi tới Tuyệt Tình Cốc, vừa đúng lúc gặp phải Ích Quỳ đang chơi đùa, lúc đó Ích Quỳ tuy còn nhỏ tuổi nhưng dáng dấp cũng cực kỳ xinh đẹp dễ thương, tên đệ tử kia quả thực là một tên cầm thú, sau khí thấy Ích Quỳ vậy mà sắc tâm nổi lên, đem Ích Quỳ bắt đi.
Ích Quỳ còn nhỏ thì sao lại là đối thủ của hắn, bị hắn bắt đi đến một nơi không người, lúc đó Ích Quỳ ra sức gào thét, lại bị hắn bóp chặt miệng lại, không phát ra được một chút âm thanh nào. Nếu không phải Ích Hàn vừa đúng lúc đi tìm Ích Quỳ phát hiện được một màn này thì Ích Quỳ thực sự đã bị tên súc sinh đó làm hại.
Sau đó tên súc sinh kia liền bị cốc chủ Tuyệt tình cốc bắt đi, về phần xử lý thế nào thì Ích Hàn cũng không biết, nhưng mà rất dễ nhận thấy là tên súc sinh kia nhất định không được chết dễ dàng. Mà sau khi xảy ra chuyện kia thì Ích Quỳ cũng xảy ra biến hóa long trời lở đất, nàng không hề cười cũng không hề mở miệng nói chuyện.
Trong một thời gian rất dài trước đây, Ích Quỳ chỉ là không ngừng khóc, không cho bất cứ kẻ nào lại gần, sau này mẫu thân Ích Quỳ làm đủ mọi cách yêu thương nàng thì nàng mới tiếp nhận. Bây giờ Ích Quỳ ngoại trừ người trong nhà ra thì đối với những người khác đều xem như người lạ, cả nhà bọn họ đã rất cố gắng làm cho Ích Quỳ nói chuyện nhưng mà Ích Quỳ lại chưa bao giờ lên tiếng cả. Bởi vì Ích Quỳ biến thành bộ dáng như vậy nên cốc chủ Tuyệt Tình cốc vì muốn bảo vệ nàng cho nên vẫn không nói tin tức này ra, cho tới tận bây giờ.
- Cho nên lúc thấy Ích Quỳ và đệ đệ ngươi ở chung với nhau thì ta mới có vẻ kinh ngạc như thế, rất nhiều năm qua Ích Quỳ chẳng bao giờ đến gần những người khác như thế, huống chi là một gã nam tử.
Ích Hàn chậm rãi nói, nhưng mà tâm tình có chút suy sụp, hiển nhiên là do nghĩ đến chuyện không vui trước đây mà cảm thấy áy náy.
Lúc đó nếu không phải Ích Quỳ rủ hắn đi chơi nhưng hắn không đi, Ích Quỳ giận dỗi bỏ đi thì chuyện như vậy sẽ không phát sinh. Chuyện này vẫn là khúc mắc trong lòng Ích Hàn, cho nên bây giờ đối với Ích Quỳ hắn luôn cảm thấy có lỗi.
- Chuyện lúc trước ngươi cũng không muốn nó xảy ra cho nên đừng quá đau lòng.
Thấy mắt Ích Hàn có hơi ửng đỏ, Mộ Chi Ly an ủi:
- Ích Quỳ có thể tiếp nhận Hàn Mặc là một chuyện tốt, ngươi cũng không hy vọng Ích Quỳ vẫn luôn khép kín bản thân, nói không chừng đây là một cơ hội tốt để Ích Quỳ mở rộng nội tâm.
- Hy vọng như thế!
Ích Hàn quay đầu qua nhìn Mộ Chỉ Ly, nghiêm mặt nói:
- Mộ Ly, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện. Ngươi cam đoan sẽ không để cho Mộ Hàn Mặc làm tổn thương Ích Quỳ, nếu không thì bất luận thế nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.