Sau khi thảo luận xong, Hiên Viên Long hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất: “Mộ cô nương, không biết hiện tại Dật nhi như thế nào?”
Kể từ lúc Hiên Viên Dật đi Thần quyết Cung, hắn cũng không hề nghe được tin tức nào. Dù gì cũng là nhi tử hắn tự hào nhất, làm sao có thể không quan tâm?
Đáng tiếc Hiên Viên Dật không liên lạc với hắn, hắn căn bản không có cách nào biết tin tức gì về Dật nhi. Cho nên Mộ Chỉ Ly chính là cách duy nhất.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cươi, nàng thiếu chút nữa quên chuyện này.
“Hiên Viên đại ca bây giờ đang sống rất tốt ở Thần Quyết cung, tu luyện ngày càng khắc khổ, nhưng tin tưởng tương lai hắn nhất định đạt được thành tựu bất phàm. Hoàng thượng yên tâm đi, đợi đến lúc Hiên Viên đại ca trở lại nhất định phong quang vô hạn.”
Hiên Viên Long khóe miệng toát ra nụ cười không thể che giấu, cũng chỉ có lúc nhắc tới Dật nhi hắn mới cười như vậy.
“Nghe được lời này của ngươi, ta đã yên tâm rồi”. Hiên Viên Long lên tiếng nói: “Dật nhi có thể tiến vào môn phái tu luyện còn phải cám ơn Mộ cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đang mong Mộ cô nương có thể đáp ứng”.
“Hoàng thượng khách khí, chỉ cần có thể làm, ta tuyệt sẽ không từ chối”.
“Mộ cô nương bất luận tâm tính hay là thực lực cũng đều là hơn người. Mặc dù ta không rõ tình huống trong Thần Quyết Cung, nhưng ta đoán địa vị của cô nương trong đó tất nhiên không thấp, mong Mộ cô nương có thể chiếu cố Dật nhi một chút”.
Thân là Hoàng thượng, Hiên Viên Long lúc nói ra những lời này lại mang theo ý khẩn cầu. Hắn biết cái thế giời này có nhiều tàn khốc, không cẩn thận một lúc thì đối mặt chính là tử vong, hắn chỉ hi vọng Dật nhi có thể bình an. Mộ Chỉ Ly nhìn thật sâu Hiên Viên Long, gật đầu nói: “Yên tâm đi, Hiên Viên đại ca là đại ca của ta, nếu hắn có chuyện ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Dù Hiên Viên Long không nói nàng cũng sẽ làm như vậy, đại lục này người có thể đi vào lòng nàng không nhiều lắm, nhưng một khi được nàng đón nhận, nàng sẽ dùng toàn bộ tấm lòng mà đối đãi với bọn họ.
Chuyện của bọn họ đương nhiên cũng là chuyện của mình.
Nghe được Mộ Chỉ Ly đáp ứng, trong mắt Hiên Viên Long hiện lên nụ cười thật lòng. Hắn biết chuyện Mộ Chỉ Ly đã nhận lời thì nhất định sẽ làm được, hắn cũng cảm thấy yên tâm.
“Hoàng thượng, ngày mai ta phải về Thần Quyết Cung, hiện tại chúng ta còn phải đi Nguyễn gia và Mộc gia nói cám ơn, bây giờ ta nên đi”.
Hiên Viên Long khoát tay nói: “Chuyện này khỏi cần Mộ cô nương phải đi, trực tiếp gọi bọn họ tiến cung cùng dùng cơm trưa thì thế nào?” Với thân phận hiện nay của Mộ Chỉ Ly, thật sự không cần vì chuyện này mà phải cố ý đi thêm một chuyến.
Hắn chắc chắn Nguyễn gia và Mộc gia chỉ cần biết phần tấm lòng này của Mộ Chỉ Ly cũng đã rất vui vẻ, gọi bọn họ tiến cung gặp Mộ Chỉ Ly tuyệt đối sẽ không có gì bất mãn.
Nghe được lời nói của Hiên Viên Long… Mộ Chỉ Ly không khỏi đảo mắt nhìn về phía Hàn Như Liệt đang ngồi một bên, nhìn thấy Hàn Như Liệt gật đầu nàng liền lên tiếng: “Vậy xin nghe Hoàng thượng an bài.”
Thấy Mộ Chỉ Ly đồng ý, Hiên Viên Long nhanh chóng cho người đi trước báo cho Nguyễn gia và Mộc gia, đồng thời sai phòng bếp chuẩn bị bữa ăn trưa thịnh soạn.
Lúc đợi hai nhà Nguyễn, Mộc, Hiên Viên Long nhìn Hàn Như Liệt vẫn đang ngồi bên cạnh Mộ Chỉ Ly, lên tiếng hỏi: “Mộ cô nương và Hàn công tử quan hệ tốt như vậy, hẳn là sắp có chuyện tốt rồi?”
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Như Liệt hắn đã nhìn ra Hàn Như Liệt không phải người bình thường, một cái chớp mắt đến hôm nay đã qua bốn năm, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng hai người bọn họ cũng không có bất kì biến hóa gì. Lúc này cũng có thể nhìn ra tình cảm của họ rất bền vững, cũng vì thế Hiên Viên Long mới có thể hỏi như vậy.
Nghe vây, Mộ Chỉ Ly không khỏi đưa mắt nhìn sang Hàn Như Liệt. Hàn Như Liệt khóe miệng nở nụ cười: “Đợi đến lúc đó hi vọng có thể được đón tiếp Hoàng thượng”.
Lời nói này không thể nghi ngờ chính là lời khẳng định của Hàn Như Liệt….. trong đó cũng nói rõ quan hệ của hai người. Không có dài dòng, vốn trong mắt Hàn Như Liệt chuyện này không cần che giấu.
Hôm nay cả Hàn gia cũng biết quan hệ của bọn họ, hết thảy chỉ cần cha mẹ Chỉ Ly trờ về là bọn họ có thể chân chính ở cùng nhau. Nói trước báo cho người khác một chút cũng không sao.
Hiên Viên Long giật mình, chợt cười nói: “Hàn công tử và Mộ cô nương thật sự là một đôi trời đất tạo nên, đến lúc đó ta nhất định đi trước chúc mừng hai vị”
Kế tiếp, hết thảy đều dễ dàng, thái độ của Nguyễn gia và Mộc gia đối với Mộ Chỉ Ly cũng vô cùng tôn kính, Mộ Chỉ Ly biểu đạt lòng biết ơn xong cũng vui vẻ cùng mọi người ăn trưa, đồng thời cũng nói một chút với bọn họ về tình trạng cùng biểu hiện của Nguyễn Ngọc Hành và Mộc Thiên Nam ở Thần Quyết Cung để cho hai gia tộc có thể yên tâm.
Hiên Viên Long đối với đám người môn phái lộ ra vẻ rất tò mò, mặc dù họ cũng biết môn phái, nhưng không biết quá nhiều, những môn phái cao cao tại thượng luôn luôn là nóii bọn họ không thể chạm đến, thừa dịp này bọn họ cũng hâm mộ Mộ Chỉ Ly rồi hỏi thăm một phen.
Đối với vấn đề này, Mộ Chỉ Ly đương nhiên là tri vô bất ngôn*(có gì nói đấy), nhìn bộ dạng kinh ngạc của bọn họ, khóe miệng cũng tràn ra nụ cười. Nhớ ngày đó bọn họ vừa mới gia nhập Thần Quyết Cung, bộ dạng cũng không khá hơn là bao nhiêu.
………….
Ngày thứ hai.
Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt, Thiên Nhi ba người ở Mộ gia rời đi.
Lần này chia xa tất cả mọi người không cảm thấy gì khác, ở trong mắt người Mộ gia, Mộ Chỉ Ly là người theo đuổi võ đạo, đợi đến lúc nàng trở lại nhất định thực lực sẽ cường đại hơn nhiều. Mộ Chỉ Ly cũng cho là vậy, bởi vì nàng đang đi về phía mục tiêu của nàng!
Nắm tay Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt nở nụ cười nhợt nhạt, trong mắt lại hiện lên vẻ không đành. Cuộc sống ở cùng với Mộ Chỉ Ly luôn luôn đặc biệt vui vẻ, nhưng lần này thời gian không khỏi quá ngắn.
Sau mỗi lần gặp mặt ngắn ngủi chính là sự chia xa lâu dài, làm cho hắn phải nghĩ đến tột cùng lúc nào hai người mới có thể ở bên nhau, không phải thừa nhận nỗi khổ chia xa. Thời điểm có Chỉ Ly bên cạnh, hắn cảm giác làm chuyện gì cũng đặc biệt yên tâm.
Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng có tâm sự, tâm tình có chút xuống thấp. Nhưng loại trạng thái này rất nhanh bị nàng bỏ qua một bên, khoảng cách này sẽ không tồn tại lâu nữa. Ngày sau bọn họ còn có rất nhiều năm tháng ở bên cạch nhau, như vậy mà nói, những thứ trước mặt cũng không có cái gì đáng kể.
Coi cái này thành một loại khảo nghiệm đi, chỉ có người chống lại được khảo nghiệm mới có thể cùng nhau mang lại hạnh phúc chân chính.
Tạm biệt Hàn Như Liệt, hai người Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi trở lại Thần Quyết cung. Đúng như bọn họ đoán, đã có đệ tử từ Hoàn Lăng quốc trở lại, trùng hợp chính là Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi đúng lúc là người tới thứ chín và thứ mười.
Như vậy bọn họ có trong danh sách là việc không thể dị nghị, cho dù không đạt được đệ nhất danh hiệu cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi trở lại Thần Quyết Cung, Phong Hàn liền truyền Mộ Chỉ Ly đến chủ điện.
Nhìn thấy Phong Hàn, Mộ Chỉ Ly hành lễ nói: “Sư phụ, con đã trở về.”
Phong Hàn gật đầu: “Chuyện trong gia tộc là thế nào? Hoàng gia không đạt được như ý chứ?” Lời tuy là nghi vấn, nhưng ngữ điệu Phong Hàn là khẳng định, hắn tin tưởng đồ đệ bảo bối của mình nhất định đem chuyện này giải quyết tốt.
“Trong gia tộc chịu một ít tổn thất, chỉ là không quá lớn, mọi người Hoàng gia đã bị con hoàn toàn giải quyết, sẽ không có người Hoàng gia đi gây hại cho gia tộc của con, mà gia tộc con cũng sẽ mau chóng cường đại lên”. Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói: “Còn phải đa tạ sư phụ cho con trở về trễ, nếu không thì hiện tại….”
Phong Hàn khoát tay: “Cái này không có gì, trong gia tộc có việc đương nhiên không thể không quản. Nếu ngay cả chuyện trong gia tộc mình cũng bỏ mặc, như vậy không xứng làm đệ tử của Phong Hàn ta.
Cơ hội là quan trọng, nhưng người nhà cũng quan trọng không kém. Nếu tình người cũng không có, tu vi cao tới đâu cũng vô dụng”
“Đệ tử thụ giáo”. Mộ Chỉ Ly ứng tiếng nói
“Lần này tìm con tới chủ yếu để báo cho con, bốn điện trao đổi ba ngày sau sẽ bắt đầu, những đệ tử khác lúc trở lại cũng đã báo qua. Lệnh bài kia cho con, ba ngày sau một mình con tùy ý đi ba điện Vũ Kỹ khác, có lệnh bài sẽ không ai ngắn trở con”. Phong Hàn đem hai khối lệnh bài màu đỏ lửa giao cho Mộ Chỉ Ly, trên lệnh bài điêu khắc Phượng Hoàng rất sống động.
Khối lệnh bài màu đỏ lửa kia là muốn giao cho Thiên Nhi, Mộ Chỉ Ly thu hồi lệnh bài rồi nói: “Con biết rồi, đa tạ sư phụ.”
“Hãy cố gắng cho tốt, đi đi.”. Trên mặt Phong Hàn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, hắn có một đồ đệ thật sự làm cho người ta hài lòng. Nhất là lần này bộ dáng Mộ Chỉ Ly không ngừng cố gắng tiến bộ để bắt Mị ảnh thần điêu kia khiến hắn cực kì hài lòng.
Người trẻ tuổi chính là có đầy hoài bão và nhiệt tình, điều này làm hắn nhớ đến thời còn trẻ của mình. Ban đầu hắn cũng như vậy, chẳng qua thiên phú và kỳ ngộ của Mộ Chỉ Ly tốt hơn so với hắn.
Một nơi khác trên đại lục.
Mộ Dật Thần và A Vũ trải qua chặng đường bôn ba, cuối cùng cũng thành công đến được tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang.
A Vũ nhìn cảnh tượng phía xa, trên mặt lộ ra ý mừng thật sâu, đó là một loại cảm xúc hạnh phúc trở về quê cũ: “Vương thượng, chúng ta đã đến! Đã nhiều năm như vậy rồi, tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang vẫn như cũ ở chỗ này, không có gì biến hóa!”
Lúc trước hắn luôn lo lắng, thời gian lâu như vậy tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang có di chuyển hay không, nếu có, bọn họ còn phải hao tốn không ít công sức, thời gian đi tìm, không nghĩ tới bây giờ nó đang ở trước mặt bọn họ, thật sự làm cho người ta mừng rỡ.
Cảnh trước mắt rơi vào trong mắt A Vũ hết thảy đều thân thiết, hắn chỉ cảm thấy mỗi tế bào trong người cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc, khiến hắn cảm thấy thoải mái không gì sánh được.
Nghe vậy, Mộ Dật Thần nhìn về phía trước, trong mắt cũng hiện lên vẻ phức tạp. Đây là gia tộc của hắn, chẳng qua trong mắt bây giờ vẫn còn rất xa lạ. Nhưng hắn vẫn có thể xác định ở chỗ này hắn cảm nhận được hơi thở của đồng bạn, đó là hơi thở thuộc về tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang.
A Vũ bước nhanh đi ra phía trước, lúc hắn xuất hiện trước đại môn, hai cái đầu Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng xuất hiện trước mặt bọn họ: “Người tới là người phương nào!”