Nhìn trên bàn thức ăn hương sắc đầy đủ, mắt Thiên Nhi lộ ra nét cười. Khó có dịp được nếm thử thức ăn Chỉ Ly làm, chỉ nhìn thôi cũng đã làm cho nàng thèm nhỏ dãi rồi.
Chẳng qua nàng vẫn không khẩn cấp động đũa, bởi vì không khí bàn ăn bây giờ rất kì quái.
Tầm mắt Hàn Như Liệt vẫn dừng lại trên người Mộ Chỉ Ly, bộ dáng kia còn mang ý tứ xin lỗi, mà Mộ Chỉ Ly còn đang đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, dường như dưới đó đang chứa bảo bối.
Ngày thường Mộ Chỉ Ly đã nổi tiếng lạnh lùng trong trẻo, hôm nay bộ dạng như thế này hiển nhiên là khó gặp, cộng thêm cái vẻ mặt kia của Hàn Như Liệt, chỉ cần không phải là đứa ngốc thì đều có thể nhận ra nhất định có chuyện gì đã xảy ra mới có thể biến thành như vậy.
Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Thiên Nhi trước mặt lộ ra một tia nghi ngờ.
“Chỉ Ly, ngươi làm sao vậy? Mặt đỏ như cái mông khỉ rồi?” Thiên Nhi trên mặt nghi ngờ hỏi.
Mặc dù Thiên Nhi đã sống nhiều năm, nhưng đối với chuyện tình cảm cũng chỉ như tờ giấy trắng, có nói nàng không biết chút gì cũng không phải là nói quá. Nếu không phải vì thế, nàng cũng đã không hỏi ra cái vấn đề như vậy.
Nghe được câu hỏi của Thiên Nhi, dường như Mộ Chỉ Ly bị kinh ngạc, chợt lên tiếng nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy hơi nóng thôi”. Ánh mắt né tránh nhưng cũng không dám nhìn Hàn Như Liệt, trải qua chuyện mới vừa rồi làm cho nàng như thế nào đối mặt với Liệt?
Hàn Như Liệt nhìn bộ dáng tránh né của Mộ Chỉ Ly, đáy mắt tràn đầy nụ cười, trong lòng còn có cảm giác hạnh phúc đang lan tràn. Nương tử của hắn thật sự là quá thẹn thùng, nàng như vậy lại càng làm cho hắn càng thêm mê muội,
Chỉ có trước mặt hắn, Ly Nhi mới có hiện ra một mặt này, hắn như thế nào có thể không vui. Nhìn bộ dáng kia của nàng, hắn chỉ muốn đem nàng ôm vào trong ngực mà yêu thương môt phen, mà cái ý nghĩ đấy một khi đã toát ra liền không thể ức chế được, cứ thế lan tràn.
Cưỡng chế đè nén cái ý nghĩ đấy lại, từ từ hắn sẽ làm được, nếu không sợ là sẽ hù đến nương tử của hắn, hắn cũng không muốn để cho Ly Nhi phải trốn tránh hắn, cho dù là vì xấu hổ.
“Nóng?” Mộ Chỉ Ly trả lời không giải trừ được nghi ngờ của Thiên nhi, ngược lại khiến nàng càng thêm kinh ngạc: “Khí trời như ngày hôm nay mà cũng cảm thấy nóng?”
“Mới vừa rồi còn do nấu cơm, một lát nữa là tốt.”
“Thì ra là như vậy hả?” Thiên Nhi lúc này mới chợt hiểu.
Mộ Chỉ Ly không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Như Liệt, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, nàng lập tức cúi đầu, trong đầu lại càng trống rỗng, đông nghĩ tây tưởng nhưng căn bản cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ cái gì.
“Ta đây bắt đầu ăn nhé.” Thiên Nhi lên tiếng nói, không hề để ý đến cái không khí quỷ dị này nữa, nàng đối với tay nghề Chỉ Ly rất là hiếu kì. Trước kia mới chỉ nghe người khác nói Chỉ Ly làm gì đó ăn ngon, nàng còn chưa có cơ hội được nếm thử, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
“Ăn đi ăn đi”. Mộ Chỉ Ly phản xạ có điều kiện đáp trả.
Nghe vậy, Thiên Nhi trực tiếp động đũa, tốc độ của Hàn Như Liệt cũng không chậm, ở trong mắt hắn, đây là thức ăn tình yêu nương tử làm cho hắn ăn đấy nhé!
Nếm thử một miếng thịt kho tàu, Thiên Nhi không khỏi trừng lớn hai mắt rồi nói: “Ăn ngon thật!Chỉ Ly, tay nghề của ngươi thật giỏi!”. Nàng thề đây tuyệt đối là món thịt kho tàu ngon nhất mà nàng được ăn từ trước tới giờ, khó có thể tưởng tượng được làm sao có thể làm ra được mùi vị như vậy.
Hàn Như Liệt nếm thử một miếng thức ăn, sau đó cũng lên tiếng: “Mùi vị của nương tử…thật không sai.”
Thật vất vả mới hơi bớt đỏ mặt một chút, Mộ Chỉ Ly nghe lời nói này của Hàn Như Liệt xong, mặt nàng lại nhanh chóng đỏ rực một mảnh.
Nàng làm sao mà không hiểu ám chỉ của Liệt, không phải là mùi vị thức ăn, mà là mùi của nàng! Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại một màn vừa rồi kia, hai gò má lần nữa lại trở nên nóng hổi.
“Mùi vị của Chỉ Ly?” Thiên Nhi lên tiếng hỏi.
“Ta nói là mùi vị thức ăn của Chỉ Ly làm”. Hàn Như Liệt giải thích, một đôi con ngươi cũng gấp rút nhìn Mộ Chỉ Ly, Ly Nhi của hắn bộ dạng xấu hổ trông thật đáng yêu.
Thiên Nhi bĩu môi, hôm nay bất luận là Chỉ Ly hay Hàn Như Liệt nói chuyện đều rất kì quái, làm cho người ta khó hiểu.
Một bữa ăn khuya trong cái không khí quỷ dị cuối cùng cũng xong, Thiên Nhi mặc dù như lọt trong sương mù, không hiểu đến tột cùng là Chỉ Ly và Hàn Như Liệt có chuyện gì xảy ra, bất quá các món ăn trong bữa cơm này làm cho nàng thật hài lòng.
Về phần Hàn Như Liệt thì càng không cần phải nói rồi, vừa thưởng thức mĩ vị, vừa nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Chỉ Ly, trong lòng vui vẻ miễn bàn.
So ra mà nói, cảm thấy khó khắn nhất chính là Mộ Chỉ Ly rồi, dưới sự trêu ghẹo mập mờ của Hàn Như Liệt, nàng đến dũng khí ngẩng đầu cũng không có. Trước kia tại sao nàng không phát hiện ra Liệt hư hỏng như vậy? Làm cho nàng hết lần này tới lần khác đều không có biện pháp, vô lực chống đỡ.
Mộ Chỉ Ly ảo não đi về phòng mình, nghĩ tới một màn ăn cơm lúc nãy, mặt của nàng liền xụ xuống, mình tại sao lại…….
Lúc Mộ Chỉ Ly mới bước nửa bước vào phòng, tay của nàng bị ai đó kéo lại. Hơi thở kia nàng rất quen thuộc, trừ Hàn Như Liệt còn có thể là ai?
“Cạch”.
Cửa phòng bị đóng lại.
Mộ Chỉ Ly nhìn Hàn Như Liệt đang ôm chặt eo mình, nói: “Sao chàng lại tới đây?” Lúc nói trên mặt cũng nhuốm vẻ hồng nhuận.
Nhìn phản ứng của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cười nói: “Ta tới xem một chút nương tử của ta có phải hay không xấu hổ, sau này không dám tới gặp ta.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng lập tức đáp: “Ta nào có.” Chẳng qua là lúc nói chuyện nàng né tránh biểu lộ lòng của nàng đang trống rỗng, Liệt luôn trêu chọc mình.
Hàn Như Liệt cũng không để ý lời nói cậy mạnh của Mộ Chỉ Ly, chỉ ôm nàng thật chặt, đem đầu của nàng chôn ở trên vai của mình, nhẹ giọng nói: “Nương tử, lúc trước là ta không tốt, làm cho nàng sợ, sau này lúc nàng không thích ứng ta sẽ không như vậy?”
Mộ Chỉ Ly theo bản năng gật đầu, song khi nàng phát hiện câu trả lời của mình có hàm nghĩa khác thì cũng đã không kịp rồi.
Hiện tại mình không thích ứng, đây chẳng phải là nói ngày sau nếu mình thích ứng thì…….. Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly đầu chính là chôn đầu thật sâu trong ngực Hàn Như Liệt, làm sao cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Hàn Như Liệt khóe miệng nở nụ cười mang theo một tia âm mưu đạt được mục đích, con cừu nhỏ thế nhưng lại bị hắn dễ dàng lừa gạt vào trong bẫy….
Kế tiếp Hàn Như Liệt cũng không cử động người, chỉ nhẹ giọng bên tai Mộ Chỉ Ly nói ra ý nghĩ của mình, chỉ là lời nói đơn giản nhưng thắng được ngàn vạn lời ngon tiếng ngọt trên thế gian, cảm xúc của Mộ Chỉ Ly cũng dần ổn định lại.
Hai tay nàng vòng sau lưng Hàn Như Liệt, vào giờ khắc này Mộ Chỉ Ly cũng cảm thấy cảm xúc thực dạt dào. Đây là nam nhân của nàng, sau này nàng muốn dựa vào hắn, đứng ở bên cạnh hắn làm cho nàng cảm thấy yên tâm.
Hôm sau.
Mộ Chỉ Ly cùng các vị trưởng bối trong gia tộc nghị sự trong nội đường, trước mặt nàng đặt mấy chục bộ sách.
“Đây là vũ kỹ ta giao cho mọi người, trong đó không thiếu địa phẩm vũ kỹ, mỗi hạng đều có chỗ cường đại, hi vọng các vị trưởng lão có thể hiểu rõ những loại vũ kỹ nào thích hợp đệ tử tu luyện, như vậy mới có thể trợ giúp tốt hơn cho bọn họ”.
Giọng nói của Mộ Chỉ Ly ở trong nội đường vang vọng, song người ở chỗ này chỉ lo mở to hai mắt nhìn bộ sách đặt ở trước mặt bọn họ. Trog đó thậm chí có địa phẩm vũ kỹ tồn tại! Cả Thiên Thăng quốc chưa từng xuất hiện Địa phẩm vũ kỹ đâu! Lúc này lại đang xuất hiện đầy rẫy trước mặt bọn họ.
Không có lấy một người hoài nghi lời nói của Mộ Chỉ Ly,..bởi vì ở trên người của nàng bọn họ đã thấy quá nhiều kì tích, đến tột cùng nàng còn muốn mang đến cho họ bao nhiêu kinh ngạc?
Trên mặt Mộ Kình Lệ không che giấu được vẻ mừng rỡ, lúc nhìn thấy chư vị trưởng lão lộ ra vẻ mặt kinh ngạc giống hắn lúc trước, hắn cũng lộ ra nụ cười vui mừng, hắn bởi vì Mộ Chỉ Ly mà cảm thấy tự hào, đây là cháu gái hắn đấy!!!!!!!!!
“Lại có thể có nhiều vũ kỹ như thế, trong đó thấp nhất cũng là Huyền phẩm trung cấp!” Đại trưởng lão khuôn mặt kích động, nói.
“ Có những thứ vũ kỹ này, thực lực Mộ gia tuyệt đối có thể tăng lên lần nữa!Chỉ Ly, ngươi vì Mộ gia mà cống hiến quá lớn!” Ngũ trưởng lão không khỏi lên tiếng, những thứ này ngày thường bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Có những thứ này, nếu Mộ gia còn không cường đại được như lời đã nói, vậy cũng chỉ có thể nói rõ bọn họ đúng là phế vật rồi!
“Đúng vậy, có Chỉ Ly là phúc khí của Mộ gia chúng ta!” Chư vị trưởng lão rối rít cảm khái, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng với kích động nhìn về phía Mộ Chỉ Ly.
Nghe lời nói của các chư vị trưởng lão….cảm xúc của Mộ Chỉ Ly cũng không chút nào dao động, nàng cũng phải là người thích tranh công, đây là chút ít việc nàng phải làm, dù sao nàng cũng là thành viên của Mộ gia, cũng giống như những đệ tử khác.
“ Ta sẽ giải thích một chút cho chư vị trưởng lão đặc điểm của từng vũ kỹ, đến lúc đó mọi người có thể truyền đạt cho các đệ tử Mộ gia tốt hơn.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói, những thứ vũ kỹ này đều do nàng tuyển chọn kỹ càng, có thể phù hợp với tu luyện của đại đa số các đệ tử.
Đệ tử Mộ gia có thể ở trong này tìm được vũ kỹ thích hợp với bọn họ. Mà nàng đối với chút ít vũ kĩ này cũng rất tinh tường, làm như vậy có thể khiến cho chư vị trưởng lão bớt đi không ít công sức.
Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly…..chư vị trưởng lão không ai là không gật đầu cả. Dù sao thì đây là bọn họ bị vãn bối thuyết giáo, nhưng trong mắt bọn họ đây cũng là chuyện đương nhiên, Mộ Chỉ Ly đạt tới cảnh giới như ngày hôm nay tuyệt đối đã có tư cách dạy bọn họ!
“Vốn vũ kỹ phải……….” Mộ Chỉ Ly nhanh chóng giới thiệu, tốc độ mặc dù mau, nhưng đặc điểm giới thiệu cũng cực kì rõ ràng. Các trưởng lão vừa nghe liền có thể rất nhanh chóng hiểu rõ, đồng thời với sự cường đại của Mộ Chỉ Ly càng thêm khắc sâu.
Sự hiểu biết đối với vũ kỹ đã đạt tới trình độ thâm sâu như thế, so sánh với bọn họ thật sự cách biệt rất nhiều…….
Mộ Chỉ Ly đang lúc nói thấy Mộ Kình Lệ lộ ra bộ dáng khát vọng, trong lòng cũng cảm khái. Thực lực của Mộ Kình Lệ ở Thiên Thăng quốc coi như là không tệ, có thực lực đồng nghĩa với sẽ có thể sống lâu, nàng phải nghĩ biện pháp để thực lực của Mộ Kình Lệ tăng lên, đến lúc đó cả nhà bọn họ thật sự là đại đoàn viên.
Đối với ông nội này, hận ý trong lòng nàng sớm đã biến mất, ngược lại trong mắt nàng bây giờ, Mộ Kình Lệ chính là một ông nội rất từ ái.
Lấy năng lực của nàng bây giờ, đem tu vi của Mộ Kình Lệ tăng lên cũng không phải là chuyện khó! Một lát nữa phải đi tìm ông nội thương lượng một phen.