Y Thủ Che Thiên

Quyển 3 - Chương 104: Bách Quỷ Khấp Huyết

Nghe thấy Mộ Chỉ Ly biến tướng thừa nhận, trong lòng Đới Phàm Khâm chấn động. Hắn sống ở đại lục Thiên Huyền đã nhiều năm như vậy, hắn đã gặp không ít dược sư cường đại, tuy nhiên chưa bao giờ nghe nói có người có thể làm cho cảm giác tứ chi mệt mỏi biến mất, dù sao cái đó cũng đã vượt ra khỏi phạm vi chữa trị của dược sư a!

Có lẽ hắn cho rằng ngâm châm của nàng ta có điều quỷ dị, nhất định là một bảo bối! Trong mắt Đới Phàm Khâm hiện lên vẻ tham lam, hắn nhất định phải đoạt được ngân châm này!

Mộ Chỉ Ly không có để ý suy nghĩ trong lòng của Đới Phàm Khâm, trong đan điền Thiên Lực phảng phất như bị nàng rút hết ra ngoài, toàn bộ Thiên Lực của Thiên Huyền Bát cảnh có bao nhiêu hung hãn? Không cần phải nói mọi người cũng biết.

Đối mặt với nửa bước Sinh Cảnh, đương nhiên không còn giữ lại chút nào, nếu ở loại thực lực chênh lệch này còn giữ lại mà nói, đó chính là không khác gì kẻ ngu rồi!

Cảm nhận được sự điên cuồng của Mộ Chỉ Ly, trên mặt Đới Phàm Khâm cũng hiện lên vẻ kinh dị, sao hắn nhìn không ra đây hành động liều mạng của Mộ Chỉ Ly chứ. Cho dù vậy hắn vẫn không cần lo lắng chút nào, tại thực lực tuyệt đối chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi

Coi như là Mộ Chỉ Ly một chiêu liều chết, đối với hắn cũng không tạo được bao nhiêu uy hiếp, hắn căn bản không cần lo lắng!

Kèm theo đó hai tay Đới Phàm Khâm cũng hoàn thành kết ấn, một cỗ hơi thở ngập trời phía sau hình thành. Khi mọi người kinh hãi, phía sau Đới Phàm Khâm xuất hiện một con mãnh hổ cao mười trượng!

Mãnh hổ gầm thét một tiếng, mọi người cảm thấy linh hồn mình bị rung động, hơi run rẩy ngẩng đầu nhìn mãnh hổ, điều này thật sự là quá kinh khủng rồi.

Thú vương rít gào, kinh khủng kia có thể nghĩ.

Đới Phàm Khâm ngưng kết ra mãnh hổ cũng không phải chỉ có hình hổ, kia quả thực không khác một con hổ. Đới Phàm Khâm cười to một tiếng, thân ảnh trực tiếp đứng trên lưng con hổ! Giống như chiến thần cưỡi hổ, uy phong lẫm liệt.

Mộ Chỉ Ly thi triển chiêu thức so với Đới Phàm Khâm phức tạp không ít, cho đến khi mãnh hổ của Đới Phàm Khâm hoàn toàn thành hình, hai tay của nàng mới ngưng động tác, nhìn mãnh hổ, sắc mặt lạnh lùng.

Vào giờ khắc này có điều lạ lùng phát sinh! Chỉ thấy cuồng phong gào thét, rõ ràng là ban ngày nhưng phảng phất biến thành đêm tối. Dường như cuồng phong trở nên gào thét cực hạn, Mộ Chỉ Ly hẳn là đã bị bao vây vào đó làm cho người ta nhìn không rõ lắm.

Dần dần mọi người phát hiện điểm dừng chân của Mộ Chỉ Ly tràn ngập một cỗ hơi thở khí thế ngập trời, so với mãnh hổ của Đới Phàm Khâm cũng không thua kém bao nhiêu. Sau khi cuồng phong biến mất, Mộ Chỉ Ly hết thảy không có bất kì biến hóa nào, chẳng qua không gian đã hoàn toàn biến thành đêm tối.

Thấy vậy, Đới Phàm Khâm cười lạnh một tiếng: “Đây chính là chiêu thức mà ngươi ngưng tụ một hồi lâu sao? Sẽ không phải là thi triển không thành công chứ!”

Đây cũng là sự thật vô cùng có khả năng, dù sao vừa rồi Mộ Chỉ Ly biểu hiện rõ chính là loại liều mạng, cái loại vũ kỹ vượt qua thực lực này, thi triển ra đúng là có khả năng thất bại không nhỏ, chẳng lẽ thật thất bại?

Nghĩ tới đây, trên mặt Đới Phàm Khâm không khỏi hiện lên một tia nhàm chán. Xem ra lần tỉ thí này không có chút nào long lắng rồi, hắn còn cho rằng Mộ Chỉ Ly có thể cho hắn thêm một chút kinh ngạc.

Mộ Chỉ Ly lạnh lùng nhìn Đới Phàm Khâm cũng là không nói gì.

“Mãnh Hổ Xuất Áp!” Đới Phàm Khâm hét lớn một tiếng, mãnh hổ kia bay thẳng đánh tới Mộ Chỉ Ly, móng vuốt sắc bén như muốn xé huyết nhục ra thành nhiều mảnh! Miệng há to dính đầy máu càng làm cho đáy lòng người rung động.

Giờ khắc này, tuy mọi người chiến đấu căng thẳng, tầm mắt cũng không khỏi nhìn về phía Mộ Chỉ Ly. Xem ra lần này Mộ Chỉ Ly vùi thây dưới miệng hổ rồi! Trên mặt Lăng Lạc Trần đều là khẩn trương, cho đối phương một chiêu mạnh mẽ rồi sau đó xông về phía Mộ Chỉ Ly, ý đồ của hắn là đỡ một chiêu của mãnh hổ kia.

Nhưng mọi người đều biết, Lăng Lạc Trần căn bản không có đủ thời gian thi triển chiêu thức, thời điểm đối mặt với mãnh hổ chỉ sợ cũng bị thương nặng, nhưng hắn vẫn như cũ lao tới. Bởi vì trong lòng hắn từng trăm ngàn lần hứa hẹn, hắn phải bảo vệ nàng!

Chỉ cần ở nơi nào có hắn, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào đả thương nàng!

Nhìn thấy động tác của Lăng Lạc Trần, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ không thể tin được, trong lòng cũng xuất hiện một tia cảm động. Phiêu Miểu thân pháp khẽ động, chính là lướt qua Lăng Lạc Trần đang đứng chắn trước mặt, giọng nói lúc có lúc không truyền vào trong tai hắn: “Yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì.”

Nghe thấy vậy Lăng Lạc Trần ngẩn ra, chợt lùi về phía sau mấy chục thước, nếu nàng ấy nói như vậy chính là không có vấn đề gì. Chẳng qua đây là cái vũ kỹ gì thật sự làm người ta nghi ngờ, hắn không chút nào nhìn ra.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Mộ Chỉ Ly đã bao giờ bày ra vũ kỹ nào đơn giản chưa? Chẳng qua là một chiêu này so sánh với vũ kỹ trước kia mạnh hơn sao. Tính ra thủ đoạn của Mộ Chỉ Ly đúng là tầng tầng lớp lớp.

Lúc mãnh hổ đi tới cách Mộ Chỉ Ly mấy thước, chỉ thấy Mộ Chỉ Ly nhắm hai mắt, dựng kiếm Vị Uơng của mình lên, tiếng vang từ trong miệng truyền ra giống như từ địa ngục: “Tu La Thất Sát: Nhất Sát, Bách Quỷ Khấp Huyết!”

Nói xong kiếm Vị Ương vốn là màu xanh thẳm lại run rẩy biến thành cự kiếm màu đỏ, mà cùng lúc đó, áo của Mộ Chỉ Ly cũng biến thành màu đỏ quỷ dị như máu!

Nồng nặc mùi máu tanh xông vào mũi, cuồng phong gào thét truyền ra những tiếng vang ô ô, lúc này giống như đang xem quỷ hồn thút thít nỉ non, một loại cảm giác làm cho người ta sởn tóc gáy.

Dường như Mãnh hổ có nhận thức, nó có chút do dự không dám hướng tới. Thấy thế Đới Phàm Khâm cũng không kiềm chế được tức giận, thúc giục mãnh hổ đánh úp về phía Mộ Chỉ Ly. Thời điểm khi đối phương ở gần trong gang tấc, Mộ Chỉ Ly đột nhiên mở hai mắt ra.

Đó là một đôi mắt đỏ như máu, dường như cả con ngươi cũng là do máu tươi tạo thành. Đới Phàm Khâm không kịp đề phòng, bốn mắt nhìn nhau.

Sau một khắc, thân thể của Đới Phàm Khâm không khống chế run rẩy lên, cảnh tượng trong đầu làm cho hắn run sợ! Đó là từng ngọn núi do thi thể tạo thành, tầm mắt hắn tiếp xúc đến hết thảy là màu của máu.

Máu hội tụ ở một chỗ biến thành con sông, mà đứng ở trên đỉnh núi cao nhất đương nhiên đó là người đang mặc bộ quần áo màu đỏ Mộ Chỉ Ly, vào giờ khắc đó, Mộ Chỉ Ly giống như Tu La Địa Ngục. Hắn bắt đầu hiểu hàm nghĩa Tu La Thất Sát, Tu La, đây mới thực là Tu La tàn sát nhân gian!

Giờ khắc Đới Phàm Khâm lâm vào ảo tưởng, Mộ Chỉ Ly nắm thật chặt thời cơ tốt, kiếm Vị Ương trong tay bay lên trên không trung vờn quanh một vòng. Mọi người kinh ngạc phát hiện đêm đen này hoàn toàn là do Thiên Lực của Mộ Chỉ Ly ngưng tụ thành!

Mà ở bên trong tấm màn đen, xuất hiện mấy cái điểm sáng màu đỏ như máu, kèm theo tiếng ra lệnh của Mộ Chỉ Ly, điểm sáng đỏ như máu kia từ trên bầu trời đánh úp về phía mãnh hổ.

Điểm sáng đỏ phảng phất chỗ nào cũng có, tuy là nhỏ bé, nhưng uy lực không thể khinh thường. Mỗi cái điểm sáng sắc đỏ rơi vào trên người mãnh hổ, mãnh hổ phát ra tiếng gầm thét thống khổ, trên thân thể nó trực tiếp xuất hiện nhiều lỗ nhỏ, máu tuôn ra như trút, trong thời gian ngắn đã đả thương mãnh hổ.

Cùng lúc đó, tình huống của Mộ Chỉ Ly hiển nhiên cũng không tốt, máu tươi từ khóe mắt chảy ra. Lần đầu tiên nàng sử dụng Tu La Thất Sát, uy lực thật sự mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Long Ngao Cửu Tiêu. Còn công kích linh hồn đối với Đới Phàm Khâm, cũng là lần đầu tiên nàng sử dụng.

Năng lượng mênh mông tràn ngập trong mắt trong lúc đó nhất thời không thể thừa nhận nhất thời máu tươi không ngừng chảy ra.

Lăng Lạc Trần và Mộ Chỉ Ly phối hợp vô cùng tốt, khi Mộ Chỉ Ly đem một chiêu này phóng thích hoàn toàn hắn lập tức xuất hiện ở trước mặt Mộ Chỉ Ly, đồng thời hướng Đới Phàm Khâm nghênh tiếp.

Thực lực của bọn họ vốn là tương đối, cộng thêm hôm nay Đới Phàm Khâm đã lâm vào điên cuồng, đối phó như vậy chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay?

Mộ Chỉ Ly chợt lui thân mình, cùng lúc đó, đan dược chữa thương lập tức được nuốt vào trong miệng, dược lực ấm nhuận ở trong người nhanh chóng khuếch tán, sắc mặt cũng dần dần tốt lên.

Hai mắt nhắm lại, nàng không thể xem được mọi thứ trước mặt, nhưng linh thức của nàng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Công kích linh hồn cường đại chấn nhiếp như vậy, cho dù là Đới Phàm Khâm thì trong thời gian ngắn cũng không thoát khỏi nó , huống chi lúc trước hắn không có bất kỳ chuẩn bị tư tưởng nào. Lăng Lạc Trần động tác nhanh như chớp, hướng thẳng đến thủ cấp của Đới Phàm Khâm.

Cảm nhận được nguy hiểm, Đới Phàm Khâm cũng liều mạng phản kháng, không biết làm sao trên tinh thần chấn nhiếp khiến hắn bị phân tâm, thực lực vốn ko kém Lăng Lạc Trần chút nào nhưng giao thủ lại rơi vào tình huống xấu.

“A!”

Kèm theo một tiếng kêu thảm thiết, hơi thở Đới Phàm Khâm đã biến mất triệt để. Chỉ thấy thủ cấp của Đới Phàm Khâm rơi xuống dưới chân Lăng Lạc Trần.

“Đới sư huynh đã chết!”

“Đới sư huynh đã chết, mọi người mau rút lui!”

Các đệ tử Thần Vực Minhphát hiện Đới Phàm Khâm chết, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoảng sợ, lập tức hô khẩu hiệu rút lui. Đới Phàm Khâm là người cường đại nhất trong số bọn hắn, hôm nay hắn ta đã chết, bọn hắn còn tiếp tục ở lại mặc cho người ta chém giết sao?

Huống chi, trong nháy mắt Đới Phàm Khâm tử vong, sĩ khí Thần Vực Minh đã hạ xuống đáy cốc, tiếp tục ở lại chắn chắn bọn hắn phải chết

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người Thần Vực Minh nhanh chóng thối lui, tốc độ cực nhanh bay về phương xa bỏ chạy.

Thấy thế mọi người Thần Quyết cung định di trước truy kích, nhưng Lăng Lạc Trần cũng đã mở miệng: “Giặc cùng đường chớ đuổi!”

Mọi người dồn dập dừng bước, Lăng Lạc Trần nói như vậy tự nhiên cũng có đạo lý của hắn. Nhưng mà trận kích đấu này, vốn là đối phương khiêu khích, bây giờ lại bị bọn họ đánh chạy, cảm giác này thực không tệ!

Mọi người ở xung quanh tìm mọt chỗ sạch sẽ, cả đám mệt mỏi ngồi xuống. Tầm mắt của mọi người tập trung trên người Mộ Chỉ Ly, vừa rồi nàng ấy chiến đấu với Đới Phàm Khâm, bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng.

Quá mãnh liệt, thật sự quá mãnh liệt!

Đây chính là cảm tưởng của bọn họ đối với Mộ Chỉ Ly lúc này, thực lực Thiên Huyền Bát cảnh có thể đánh nửa bước sinh cảnh Đới Phàm Khâm đến trình độ đó, quả thực vượt xa so với sức tưởng tượng của bọn họ!

“Mộ sư muội, mắt của ngươi thế nào?” Mọi người rối rít quan tâm hỏi, hiển nhiên bọn họ chú ý tới khóe mắt Mộ Chỉ Ly có vết máu, vốn khuôn mặt trắng nõn mà hat đạo vết máu như vậy chói mắt.

Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Không có chuyện gì, ta chỉ là đối với vũ kỹ này trình độ nắm bắt còn chưa đủ nên có có chút ảnh hưởng đến mắt, nghỉ ngơi một chút thì không sao hết.” Nghe nói như thế, mọi người rối rít thở phào nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi!”

“Nhưng mà Mộ sư muội, thực lực của ngươi thật là mạnh, Thần Vực Minh lần này thật xui xẻo!”

“Ha ha, Đúng vậy đó. Chỉ có một mình Mộ sư muội liền đem đại sư huynh Thần Vực Minh đối phó đến tình cảnh ấy, Thần Vực Minh thật đúng là không chịu nổi một chiêu!”

Đang trong lúc mọi người nói chuyện, Mộ Chỉ Ly đã lau vết máu nơi khóe mắt đi, mở ra hai tròng mắt, đôi mắt đẹp đã không có chút vấn đề nào.

Lăng Lạc Trần đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, dung nhan ngày thường ôn nhuận lúc này trở nên nghiêm túc: “Cách làm vừa rồi của ngươi thật sự là quá mạo hiểm, lần sau như vậy thì cứ giao cho ta đối phó.”

Nghĩ đến một màn kia, đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy vô cùng mạo hiểm. Nếu vừa rồi Mộ Chỉ Ly làm không thành công, như vậy hiện tại gặp chuyện không may có thể chính là nàng ấy. Chỉ nghĩ tới loại khả năng này hắn đã không có cách nào chấp nhận.

Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly nổi lên nụ cười nhợt nhạt: “Ta nói không sao là không sao, không cần lo lắng.”

“Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, mỗi người xuất hiện ở đây không có người nào là đơn giản, ta không muốn ngươi gặp chuyện không may.” Lăng Lạc Trần cường điệu nói, trong lời nói mang theo hương vị không cho phản kháng.

Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, chợt gật đầu đáp: “Ta biết rồi, sẽ không có lần sau.” Nàng biết, hắn quan tâm đến nàng cho nên mới làm như vậy. Đồng dạng, trong lòng nàng cũng rõ ràng trận kích đấu hôm nay đúng là rất mạo hiểm.

Mặc dù nguy hiểm, nhưng chỗ tốt cũng thật nhiều.Nàng có thể cảm nhận được mình đối với trình độ đột phá phía sau đã nắm giữ được khá nhiều, vấn đề lúc trước đã hoàn toàn không còn tồn tại.

Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đáp ứng, sắc mặt Lăng Lạc Trần lúc này mới hòa hoãn mấy phần, chợt chuyển quá con ngươi hướng mọi người nói: “Đêm hôm qua mọi người đã cực khổ, cộng thêm hôm nay quyết chiến, Thiên Lực tiêu hao rất nhiều.Nếu cứ tiếp tục như vậy, kể cả chúng ta đem người Thần Vực Minh giải quyết thì chúng ta nhất định cũng có tổn thất. Cho nên hiện tại nghỉ ngơi thật tốt, rồi tìm cơ hội giải quyết bọn chúng cũng chưa muộn.”

Nghe được Lăng Lạc Trần giải thích, mọi người rối rít gật đầu: “Lăng Sư huynh nói rất đúng.” Lúc trước trong bọn họ ngập tràn nhiệt huyết, chỉ là muốn đem người Thần Vực Minh một lưới bắt hết, nên cũng không nghĩ tới điểm này.

“Bọn người Thần Vực Minh thật sự quá hèn hạ, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ!”Trầm Thanh Nhân tức giận nói, nghĩ đến hành động lúc trước của bọn người thần vực mình nàng rất là xem thường.

“Không tệ, Thần Quyết cung chúng ta cùng Thần Vực Minh thề không đội trời chung!”

Hiển nhiên, tất cả mọi người đã đem việc đối phó Thần Vực Minh đặt ở trong lòng, lần này ở Trục Đỉnh Tái Sự, Thần Quyết cung cùng Thần Vực Minh chỉ có thể tồn tại một!

Trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm than, lúc trước Cung chủ theo chân bọn họ nói Thần Vực minh, nàng nhớ kỹ tên này nhưng cũng không có quá nhiều để ý, không nghĩ tới người đầu tiên tìm đến bọn họ đúng là Thần Vực minh.

Lúc giao thủ cùng với Thần Vực Minh, mặc dù mọi người có tổn thương nhưng cũng may vết thương không thể coi là nghiêm trọng. Ăn đan dược sau đó tu luyện một phen thật tốt chính là không có việc gì.

Mộ Chỉ Ly tiến vào trạng thái tu luyện, ngạc nhiên phát hiện năng lượng màu đen đã nhanh chóng chữa trị đôi mắt, vốn con ngươi còn có đau đớn nhưng năng lượng màu đen chữa trị đã nhanh chóng tiêu tan.

Năng lượng màu đen này không phải cường hãn bình thường!

Lần nữa mở ra con ngươi, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng là hiện lên vẻ vui mừng, nếu là mình bị thương năng lượngmàu đenđều có thể nhanh chóng chữa trị, như vậy ở thời điểm đối chiến mình không cần phải kiêng kỳ điều gì cả.

Dù sao, có năng lượng màu đen giống như là thời thời khắc khắc có người điều trị thương thế cho mình. Cái này mà truyền đi thì làm cho mọi người hâm mộ chết mất.

Ngày hôm nay, đoàn người Thần Quyết cung không có đi đâu cả, luôn tại một chỗ tu luyện để khôi phục thực lực của bản thân.

Ngày hôm sau, mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình.

Chỉ là, lúc này đây bọn họ có thêm một mục tiêu. Lúc trước mục tiêu của bọn họ là tìm kiếm Ma Nhãn Con Báo, bây giờ ngoài mục tiêu này còn có mục tiêu thứ hai chónh là tìm kiếm các đệ tử của Thần Vực Minh.

Dường như, sau khi trải qua một lần đại chiến, ngược lại đoàn người Thần Quyết cung lại quen thuộc hơn lúc trước, vốn tồn tại một ít mâu thuẫn nhỏ lúc này đã hoàn toàn biến mất. Người thông minh sẽ phát hiện ra rằng, trận chiến ấy đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện xấu gì, trái lại là một chuyện tốt, bằng không làm sao mâu thuẫn nội bộ có thể dễ dàng xóa bỏ như thế.

Tại lúc bọn người Mộ Chỉ Ly ở Trục Đỉnh Tái Sự tìm kiếm mục tiêu của bọn họ, thì trong tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang lại là tình huống khác hẳn.

Ngạo Diễm và Tô Như Liễu bôn ba chạy về rốt cuộc cũng về tới tộc Khiếu Nguyệt Lang, tất nhiên lúc hai người xuất hiện thì không có bất kỳ người nào cản trở. Sau khi các chư vị trưởng lão trong tộc nghe thấy tin tức này cũng nhanh chóng chạy tới nghị sự đường.

Sau khi mọi người nhìn thấy Ngạo Diễm và Tô Như Liễu, trên mặt đều lộ ra vẻ kích động.

“Lão gia chủ! Cuối cùng ngài cũng đã về.” A Thiên lên tiếng nói, mấy ngày nay, quả thực hắn sống một ngày như một năm. Một ngày chưa có kết quả, hắn cũng không có tâm tình đi làm việc khác, ngay cả tu luyện cũng không chuyên tâm.

Ngạo Diễm gật đầu nói: “ Ít nói nhảm đi, các ngươi đem tình hình cụ thể nói rõ cho ta biết.” Ngạo Diễm tràn đầy uy nghiêm nói, chỉ là trong đáy mắt lại hiện lên một tia rất vội vàng.

Hắn không có tâm tư nghe người khác hàn huyên, mà nói thẳng về sự tình kia. Tô Như Liễu đứng bên cạch Ngạo Diễm, tuy không nói gì nhưng hai tay của nàng quấy với nhau, có thể thấy được tâm trạng phức tạp của nàng ấy.

Nghe thấy lời nói của lão gia chủ…, đương nhiên A Thiên khôn dám có chút trì hoãn, lập tức nói rõ tình huống của Mộ Dật Thần và A Vũ trưởng lão trở về cho đến bây giờ.

Nghe xong tất cả, trên mặt Ngạo Diễm chưa có chút biến hóa nào, nhưng Tô Như Liễu đã bưng kín miệng mình, sợ mình kêu ra tiếng, nhưng con ngươi của nàng đã đỏ ửng rồi…

Ngạo Diễm thở dài một tiếng, nói: “ Mời hai người Ngạo Khinh Cuồng và Mộ Dật Thần đến dây.”

Một chữ “ mời”, mọi người cũng hiểu hàm nghĩa trong đó, nếu Mộ Dật Thần là Thiên Lang Vương giả mạo thì Ngạo Diễm tuyệt đối sẽ không nói khách khí như vậy, điều này chứng minh cái gì? Tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang bọn hắn có hai Thiên Lang Vương?

Mọi người không dám suy đoán, chỉ chờ kết quả từ lão gia chủ.

Lúc này Mộ Dật Thần vừa vặn từ Bí Cảnh đi ra, so với thời điểm mới vào Bí Cảnh thì trầm ổn hơn rất nhiều. Mày nhăn lại, cha mẹ của Ngạo Khinh Cuồng không biết khi nào trở về, đã như vậy, hắn cũng không cần thiết ở lại nơi này.

Nhưng mà, đúng lúc này, A Địa trưởng lão đi đến trước mặt hắn nói:” Lão gia chủ đã về rồi, kính xin ngài đi đến nghị sự đường cùng ta!” Lúc này thái độ của A Địa rất khách khí, nếu như Mộ Dật Thần trở thành Thiên Lang Vương thật sự thì đắc tội với hắn cũng không phải là việc tốt.

“ Đi thôi” Thần sắc của Mộ Dật Thần rất thản nhiên, không có chút để ý nào.