Mộ Chỉ Ly cẩn thận đánh giá thân kiếm, lúc này nàng mới chú ý chỗ thân kiếm sát với chuôi kiếm có khắc ba chữ, kiểu chữ vô cùng đẹp, dứt khoát, lưu loát không chút ướt át bẩn thỉu nào, lại mang theo vẻ đẹp mượt mà, Vị Ương Kiếm.
Nghĩ đến tên của thanh kiếm này, Mộ Chỉ Ly không khỏi lẩm bẩm: “Vị Ương Kiếm, Vị Ương, quả nhiên là tên hay!”
Thiên Nhi lúc này đã đem các yêu linh kia cắn nuốt gần hết, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cầm trong tay một thanh kiếm thì cũng chạy tới, chỉ nhìn qua đã biết thanh kiếm này không tầm thường.
“Chỉ Li, thanh kiếm này hẳn là một linh bảo!” Thiên Nhi trầm ngâm trong chốc lát nói, từ trên thanh kiếm này nó có thể cảm nhận được hơi thở không tầm thường.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu, bởi vì chính nàng cũng cảm thấy như vậy, một bảo kiếm bình thường căn bản sẽ không giống như Vị Ương Kiếm, có phải bảo bối tốt hay không đương nhiên là có thể cảm nhận được.
Thiên Nhi sau khi đánh giá cẩn thận một phen thì mở to hai mắt nhìn, mắt rồng vốn đã rất lớn nay lại càng to tròn đến mức dọa người, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Kiếm này đặt ở đây hình như là để áp chế những yêu linh kia, sau khi các yêu thú chết đi không bao lâu, các yêu linh sẽ tiêu tán, nhưng những yêu linh này lại không bị như vậy. Ta nghĩ có thể vị cường đại kia khi còn sống đã dùng thủ pháp đặc thù bảo tồn những yêu linh này, mà thời điểm một số yêu thú chết đi cũng có rất nhiều oán khí, cho nên các yêu linh này đều mang theo oán niệm, yêu linh mang oán niệm uy lực không nhỏ, huống chi nhiều yêu linh tụ tập một chỗ như vậy. Cho nên gian phòng này nhiệt độ thấp hơn các gian phòng khác không ít, có lẽ do âm khí quá nặng, mà chính thanh kiếm này đã trấn áp bọn chúng, nếu không có thanh kiếm này, những yêu linh kia sợ là đã sớm lao ra khỏi căn phòng rồi.”
“Hẳn là vậy, thanh kiếm này uy lực thật cường đại, có thể trấn áp nhiều yêu linh như vậy.” Mộ Chỉ Ly nhìn Vị Ương kiếm trong tay.
Thiên Nhi gật đầu: “Từ đó có thể khẳng định nó chắc chắn là một linh bảo! Có điều cụ thể là linh bảo gì thì phải nghiên cứu một phen mới biết được, nhưng dù thế nào thì vận khí của Chỉ Li ngươi quả thật không tệ, có thể nhìn thấy thanh kiếm này.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới câu nói sau cùng của Thiên Nhi: “Nhìn thấy thanh kiếm này?” Vì sao lại là nhìn thấy, mà không phải có? Nàng cùng Thiên Nhi quen biết lâu như vậy, cũng biết Thiên Nhi rất hiểu biết, nó tuyệt đối sẽ không nói sai phương diện này, nếu đã nói lên thì chắc chắn có ẩn ý.
Thấy Mộ Chỉ Ly phát hiện trong lời nói của mình không đúng, Thiên Nhi cũng cười cười giải thích: “Ngươi hẳn là biết, linh bảo không thể so với bảo kiếm bình thường, nó có linh hồn của mình, ngươi bây giờ cầm nó ở trên tay, nó không có bất kỳ phản kháng nào, nhưng cũng không phát huy được thực lực vốn có, chỉ giống như các bảo kiếm bình thường mà thôi.”
“Hả?” Mộ Chỉ Ly nghi hoặc trong chốc lát liền bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ý của ngươi nói là Vị Ương kiếm này cần nhận chủ?” Đến bây giờ nàng mới chỉ thấy một linh bảo duy nhất chính là Thiên Sát Cổ Giới, mà khi lần đầu gặp cũng đã tiến hành trích máu nhận chủ rồi, đổi lại là một binh khí thì căn bản không cần bước này.
Thiên Nhi cũng gật đầu, Mộ Chỉ Ly quả nhiên thông minh, nói một chút liền hiểu: “Không sai, có điều không chỉ đơn giản là trích máu nhận chủ đâu, trước kia ngươi trích máu nhận chủ thành công với Thiên Sát Cổ Giới là bởi vì trước đó Thiên Sát Cổ Giới đã chọn ngươi, nó đem ngươi từ thế giới kia đến Thiên Huyền Đại Lục, cho nên thời điểm ngươi nhận chủ nó không hề phản kháng, rất dễ dàng thành công. Nhưng Vị Ương kiếm này thì không như vậy, nó không hẳn đã tiếp nhận ngươi, cho nên điểm quan trọng nhất là làm sao để nó tiếp nhận ngươi, nếu muốn dùng phương thức cậy mạnh để đem nó trở thành của mình thì không thể thành công được, bởi vì linh bảo đều rất kiêu ngạo, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, câu này rất thích hợp dùng cho bọn chúng. Nếu nó không chịu tiếp nhận, người bình thường chắc chắn sẽ không có phương pháp xử lý, coi như sử dụng những phương pháp khác, linh bảo này có khả năng sẽ tự hủy hoại bản thân nó.”
Nghe được lời Thiên Nhi nói, ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhìn về phía Vị Ương kiếm cũng thay đổi mấy phần, không nghĩ tới linh bảo này tâm tính lại cao ngạo như vậy, có điều nàng thích! Nếu tự thân cường đại, có mấy phần khí tiết cũng đúng thôi, ngược lại nếu nó tùy tiện nhận một người làm chủ nhân, thì sẽ không còn trân quý nữa!
“Được rồi, vậy ngươi thử xem một chút đi, ta xem nơi này tạm thời sẽ không có người khác đến, dù sao bây giờ các yêu linh này đã bị ta cắn nuốt hết, nhiệt độ đã khôi phục bình thường, huống chi nơi này bí mật như vậy, ngươi cứ yên tâm thử một lần xem sao, có điều phải nhớ, không được cưỡng cầu, nếu không thì không chỉ kiếm này mà ngay cả ngươi cũng có thể gặp nguy hiểm.” Thiên Nhi dặn dò, nhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly cầm Vị Ương kiếm phù hợp như vậy, nó cảm thấy người và kiếm trông thật xứng đôi.
Chỉ Li cho đến bây giờ vẫn chưa có vũ khí phù hợp, nếu có được Vị Ương kiếm thì quả là chuyện vui, hy vọng nàng có thể thành công!
“Được!” Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp ứng, liền bắt đầu thử.
Thời điểm Mộ Chỉ Ly thử, Thiên Nhi cũng nghỉ ngơi, nó vừa cắn nuốt quá nhiều yêu tinh, hiển nhiên trong thời gian ngắn như vậy không thể nào tiêu hóa hết, cho nên nó đem bọn chúng thả vào một chỗ, thừa dịp hiện tại từ từ luyện hóa một phen, dù sao Chỉ Li còn cần thời gian rất dài.
Thu phục linh bảo nhanh thì năm ba ngày, lâu thì mấy tháng.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, Mộ Chỉ Ly nhất định phải thu phục Vị Ương kiếm ở chỗ này, bởi vì nếu không thu phục được thì nàng không có cách nào mang Vị Ương kiếm đi, song tất nhiên bọn họ sẽ không buông tha cơ hội để thử một lần.
Thông thường di tích viễn cổ đều vô cùng lớn, mọi người ở bên trong mấy tháng là chuyện bình thường, một người mà mới sau ít ngày đã đi ra chứng tỏ họ không tìm được vật quý giá gì ở bên trong, bởi vì vật quý giá thì phải tốn nhiều thời gian mới có được, giống như Mộ Chỉ Ly hiện tại vậy.Nghĩ đến một màn hiện tại cũng đang diễn ra trên một người khác, có điều bất luận như thế nào, nếu lần này Mộ Chỉ Ly có thể thành công mang Vị Ương kiếm này đi thì coi như đã là một khoản thu hoạch lớn rồi!
Mộ Chỉ Ly cắt tay của mình, máu tươi theo cổ tay chảy xuống Vị Ương kiếm, nhiễm đỏ cả thân kiếm, lấy máu làm dẫn, đây là thay cho phương thức câu thông.
Sau khi hoàn thành một bước này, Mộ Chỉ Ly nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ Vị Ương kiếm, cảm thụ tâm tình của nó, chuyện xưa của nó cùng sự kiêu ngạo của nó.
Đồng thời nàng cũng đem tâm tình của mình truyền đạt qua nó, nàng muốn nói cho Vị Ương kiếm biết nàng không có ác ý, nàng chẳng qua chỉ hy vọng nó có thể giúp đỡ để cả hai cùng kề vai chiến đấu, nàng sẽ không chỉ coi nó như một vũ khí, mà còn là đồng bạn, là chiến hữu!
Nàng tin tưởng Vị Ương kiếm cũng nghĩ như vậy, nếu là một thanh kiếm kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không nguyện ý trở thành một công cụ chiến đấu, nó có tính cách của mình, mà tất cả đều là những ý nghĩ chân thật nhất của Mộ Chỉ Ly, nàng hy vọng mình có thể cùng Vị Ương kiếm xông pha giang hồ, vũ khí này chính là bằng hữu đáng giá nhất để mình dựa vào a.
Mộ Chỉ Ly khoanh chân ngồi xuống, hai tay cầm kiếm, trên mặt có vẻ thành kính cùng say mê, thời gian cứ như thế trôi qua, nàng giống như một lão tăng nhập định, duy trì tư thế này không nhúc nhích, dường như đã trở thành tượng điêu khắc.
Trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua, Mộ Chỉ Ly cũng không có bất cứ dấu hiệu buông lỏng nào.
Thiên Nhi mở mắt nhìn một cái, xác định Mộ Chỉ Ly không có dấu hiệu tỉnh lại liền nhắm mắt tiếp tục tiêu hóa yêu linh, số lượng yêu linh cũng quá nhiều đi, hơn nữa lại có oán niệm cực kỳ cường đại, làm cho lúc tiêu hóa chúng, phải tốn nhiều thời gian một chút, bởi vậy trong ba ngày này nó cũng không hấp thu được bao nhiêu, sợ là sau này còn cần nhiều thời gian hơn mới có thể hoàn toàn hấp thu hết.
Có điều Thiên Nhi cũng không gấp gáp, có để hấp thu vẫn tốt hơn không có mà hấp thu, ít nhất sẽ có một ngày hoàn toàn hấp thu được, cảm thụ được thực lực từng chút từng chút tăng lên, càng ngày càng mạnh mẽ, cảm giác như vậy thật là tốt! Nghĩ tới đây, nó không khỏi nhìn thoáng qua Mộ Chỉ Ly, trong mắt hiện lên một tia mềm mại, nếu không nhờ Mộ Chỉ Ly, mình bây giờ không phải vẫn giống như trước không có chút biến hóa nào sao.
Thời điểm ở đảo Yêu Thú, Mộ Chỉ Ly được sư phụ an bài, mỗi ngày đều huấn luyện vô cùng mệt mỏi, song còn vì nó mà đi săn giết yêu thú, chỉ vì để bắt yêu linh, khi đó nó cũng đã nhiều lần khuyên Chỉ Li đi nghỉ ngơi cho khỏe, mình cũng không vội.
Nhưng Mộ Chỉ Ly cũng không để ý, vẫn làm như vậy, nó làm sao không hiểu tất cả đều là làm vì nó? Nó biết Chỉ Li không phải người giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng lại càng làm cho người ta yêu thích! Thiên Nhi nó tuyệt đối sẽ không cô phụ Chỉ Li.
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng đang chìm vào một trạng thái kỳ lạ. Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết mình một mực biểu đạt tâm ý với Vị Ương kiếm, nàng có thể cảm nhận được Vị Ương kiếm lúc đầu lạnh lùng như băng không có chút phản ứng nào, càng về sau đã dần dần thay đổi, mặc dù vô cùng nhỏ, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được.
Chỉ cần có thể thay đổi đã là vô cùng không tệ rồi! Chỉ cần kiên trì là được thôi!
Nhưng mà nàng cũng đột nhiên tiến vào một trạng thái, giống như đã đến một thế giới khác, nàng thấy những hình ảnh kỳ lạ, mà chính nàng dường như đã biến mất, cái gì cũng không còn.
Một màn trước mắt làm cho nàng rung động, nàng nhìn thấy một cô gái quốc sắc thiên hương, bộ quần áo màu tím mặc trên người làm hiện ra dáng vẻ linh hoạt, làm nổi bật lên nét đẹp cao quý của nàng.
Trên đỉnh núi.
Màu tím thuần túy.
Một cô gái xinh đẹp đến cực điểm.
Mặc cát bay, mặc gió quất vào mặt, tất cả đều không ý nghĩa gì, một thanh bảo kiếm màu lam phong mang tất lộ (lộ rõ tài năng) ở dưới ánh sáng phản xạ từng tia hàn quang.
Kiếm này, Mộ Chỉ Ly nhìn một cái liền nhận ra đó chính là Vị Ương kiếm!
Ở trước mặt nàng, là thiên quân vạn mã.
Nàng ngẩng cao đầu, không chút sợ hãi, ngược lại, khóe miệng mang theo một nụ cười vô cùng mị hoặc, ở trong tình cảnh này, quả là phong hoa tuyệt đại!
Một người lạnh nhạt nhìn về phía thiên quân vạn mã, tâm thái bằng phẳng, phần bình tĩnh này đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải xúc động, Mộ Chỉ Ly đắm chìm trong đó, nàng kia không sợ hãi chút nào, có chăng cũng chỉ là nụ cười tùy ý giễu cợt.
“Ha ha ha” từ cô gái truyền ra tiếng cười êm tai, khiến tất cả mọi người trong thiên quân vạn mã đều có thể nghe được.
Trên mặt cô gái mang theo mấy phần điên cuồng: “Năm đó, ta theo hắn cùng xông pha, đạt được giang sơn ngày hôm nay, đại quân ngày xưa nghe ta chỉ huy hôm nay cũng đem kiếm chỉ về phía ta, đây là châm chọc gì, là châm chọc cỡ nào, ha ha!”
Lúc cô gái cất tiếng cười to, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng chảy xuống.
Do cô gái thương tâm, kiếm trong tay liền khẽ động, phóng thích sát ý mãnh liệt, dường như vì chủ nhân của nó không đáng phải đứng ở chỗ này.
Cảm nhận được ý muốn bảo vệ của Vị Ương kiếm, cô gái không khỏi đưa mắt nhìn sang nó, trong mắt hiện lên vẻ mềm mại, trên thế giới này không bao giờ phản bội nàng cũng chỉ có Vị Ương kiếm, nàng thấp giọng nói: “Hôm nay, phụng bồi ta một trận tử chiến đi! Có ngươi, ta không hối hận!”
Nghe được lời của cô gái, Vị Ương kiếm càng thêm chấn động kịch liệt, giống như muốn biểu đạt cảm xúc mãnh liệt của mình.
Mà Mộ Chỉ Ly cũng cảm nhận được, nàng thật sự cảm nhận rõ ràng, tình cảm mà Vị Ương kiếm muốn nhắn nhủ: Mị Cơ, ta sẽ phụng bồi ngài.
Chỉ mấy chữ đơn giản, cũng là sự ủng hộ chân thành nhất, cảm thụ được tình cảm giữa Mị Cơ và Vị Ương kiếm, Mộ Chỉ Ly cũng xúc động, ở thời điểm Mị Cơ mất đi tất cả, Vị Ương kiếm vẫn phụng bồi nàng, đây sợ là sự an ủi duy nhất của nàng, nàng chưa từng cô đơn, chỉ bởi vì nàng không chỉ có một mình.
Đây cũng là lý do nàng không hối hận.“Thường Ca, ta sẽ bắt ngươi trả giá thật lớn!” Cô gái giơ cao Vị Ương kiếm, Thiên lực chấn động kịch liệt từ trên người cô gái truyền ra, cảm nhận được cỗ Thiên lực chấn động này, Mộ Chỉ Ly mới biết thực lực của cô gái này đến tột cùng có bao nhiêu kinh khủng, nàng chưa từng cảm nhận được Thiên lực chấn động cường đại như vậy, giống như nhất cử nhất động trong lúc này cũng có thể dời núi, lấp biển.
Ánh sáng màu lam trên thân Vị Ương kiếm phóng ra, giống như một cột màu lam hiên ngang thẳng tới trời, song Mộ Chỉ Ly cũng nhìn thấy rõ, một phần màu lam đó là do kiếm khí tạo thành, ngàn vạn kiếm khí trong nháy mắt hiện lên, đây là thực lực khủng bố tới cỡ nào?
Song một khắc tiếp theo, Mộ Chỉ Ly liền thấy rõ ràng, bởi vì thiên quân vạn mã kia sau một kích, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng, màu xanh bao la của bầu trời dường như cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn thế giới nhuộm đỏ máu tươi, khóe miệng Mị Cơ càng nhếch lên cao, có điều trên mặt càng trở nên trăng bệch.
Thiên quân vạn mã sau một chiêu của nàng chết hơn phân nửa, Mộ Chỉ Ly chấn động mạnh mẽ.
Cuối cùng nàng chỉ nhìn thấy các loại vũ kỹ cường đại đang thi triển, những vùng trời hoa mỹ bị máu tươi nhiễm đỏ, Mị Cơ giống như Chiến thần bách chiến bách thắng, không ai có thể cản trở con đường nàng đi, tất cả những người cản trở nàng đều phải chết dưới thanh Vị Ương kiếm.Trên thân Vị Ương kiếm tản ra ánh sáng chói mắt, tựa như ánh sáng rực rỡ mỹ lệ nhất của nó, nó muốn phụng bồi chủ nhân của mình, cho đến khi không còn gì để tiếc nuối mới thôi!