Nhìn thấy trong ánh mắt mọi người đầy chờ mong, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu cười: “Bởi vì thương tật này đã bị hai mươi năm rồi, cho nên muốn chữa khỏi cần một ít thời gian.”
Giờ khắc này, Mộ Chỉ Ly cảm thấy trở lại giống như trước kia, nhìn ánh mắt tha thiết của người nhà bệnh nhân, gật đầu đối với bọn họ là chuyện rất đáng mừng.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều vui mừng, bọn họ lo lắng nhất là Mộ Chỉ Ly lắc đầu nói không có hy vọng chữa khỏi, hiện tại nàng nói là có thể hoàn toàn chữa khỏi a! Phải biết rằng thời điểm này hoàn toàn chữa khỏi đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa như thế nào a!
Bọn họ không có một người nào hoài nghi lời nói của Mộ Chỉ Ly, bởi vì nàng không cần phải làm như thế, chẳng qua là nghĩ tới nhiều năm tìm kiếm dược sư nổi tiếng như vậy đều thúc thủ vô sách, vậy mà một cô nương trẻ tuổi như vậy, lại có thể chữa khỏi!
Trên mặt Trầm Duệ Thu cũng lộ ra nụ cười, đây là nụ cười phát ra từ đáy lòng, cùng nụ cười lúc trước muốn thuần túy hơn, vui vẻ hơn.Mọi người vô cùng vui mừng, tuy nói là cần một ít thời gian, nhưng là hai mươi năm cũng đã chờ được, thì còn sợ phải chờ một ít thời gian hay sao?
“Không biết là cần bao nhiêu thời gian?”
Mộ Chỉ Ly trầm ngâm chốc lát, nói: “Cần châm cứu bảy lần mới có thể hoàn toàn chữa khỏi, cần thời gian bảy ngày.”
Sở dĩ bảy ngày cũng là vì Mộ Chỉ Ly đã học xong Thiên Huyền Châm Pháp mới có thể có cái tốc độ này, nếu không chỉ đơn thuần châm cứu thì sợ cũng phải mất nửa tháng mới có thể trị lành, thời gian có thể giảm bớt, bởi vậy có thể thấy được chỗ tốt của nó rồi.
Dĩ nhiên Mộ Chỉ Ly cũng không phải là học Thiên Huyền Châm Pháp rồi lại bỏ qua châm pháp truyền thống, hai cái vừa có chỗ giống nhau vừa có chỗ khác nhau, Mộ Chỉ Ly vừa học tập vừa nghiên cứu, đem hai cái dung hợp lại.Không thể nghi ngờ, hai cái dung hợp lại với nhau, hiệu quả muốn tăng lên không ít, châm pháp tiến bộ làm Mộ Chỉ Ly rất hài lòng, dù sao chiếm phần lớn trong cuộc sống của nàng là châm pháp và dược thuật, hiện tại trong cuộc sống của nàng có thêm một dạng tu luyện, bất quá cũng chỉ là ba dạng này thôi.
Nghe Mộ Chỉ Ly nói, mọi người lại một lần nữa kinh ngạc một phen, vốn họ cho rằng mất mấy tháng mới có thể trị lành, dù sau bị tật nhiều năm như vậy, cũng không phải dễ chữa trị, nhưng bây giờ lại cho bọn họ biết chỉ cần bảy ngày là có thể chữa khỏi.
Bọn họ không khỏi hoài nghi đây có phải sự thật hay không? Bảy ngày thực sự quá ngắn, trong số mọi người thì chỉ có Lăng Lạc Trần là không có hoài nghi, trên mặt hắn chẳng qua là trên mặt nở cười nhợt nhạt nhìn Mộ Chỉ Ly, hắn cũng không nghĩ nàng có năng lực đến thế, nhưng nếu nàng nói có thể thì nhất định là có thể.
Không như những người khác, hắn cho rằng Mộ Chỉ Ly là một người đáng để tin tưởng.
“Chỉ cần bảy ngày?” Trầm Thanh Nhân mở miệng hỏi.
“Ừ” Mộ Chỉ Ly khẳng định, cái này chẳng qua chỉ là dây thần kinh hoại tử dẫn đến một diện tích lớn phần da bị hoại tử mà thôi, về phần thực lực Trầm Duệ Thu không thể thăng tiến là bởi vì một cái kinh mạch này cũng là kinh mạch cần thiết trong quá trình tu luyện, nếu bị ngăn chặn, Thiên lực không có cách nào vận hành, vậy thì làm sao có thể đột phá đây?
Loại thương thế này kiếp trước nàng cũng đã gặp qua, lúc đó nàng có thể chữa lành, hiện tại đương nhiên cũng có thể chữa lành!
“Vậy thì thật tốt quá!” Trầm Thanh Nhân cao hứng vỗ tay một cái, không nghĩ tới lần này tới chỗ di tích viễn cổ lại thu hoạch được một chuyện mừng ngoài ý muốn như vậy, đối với nàng mà nói dù lần này di tích viễn cổ không có bất kỳ thu hoạch nào nàng cũng không để ý, chỉ cần chân sư phụ có thể chữa lành, đối với nàng chính là thu hoạch lớn nhất.
“Chẳng qua là ngày mai di tích viễn cổ sẽ mở ra, hiện tại sợ là không thể tiến hành trị liệu ngay a!” Nam tử mặc cẩm bào đen lên tiếng nói, hắn so với Trầm Thanh Nhân suy nghĩ xa hơn nhiều, một lời liền nói tới vấn đề trọng yếu nhất.
Giống như bị tạt một chậu nước lạnh, Trầm Thanh Nhân, nhíu mày: “Này. . . . .”
“Không bằng chờ sau khi tầm bảo chấm dứt thì tiến hành trị liệu, như vậy thế nào?” Mộ Chỉ Ly đề nghị, bọn họ hiển nhiên không thể nào vì chuyện trị liệu mà buông tha việc tầm bảo, huống chi đợi thêm chút thời gian cũng không có vấn đề gì lớn.
Trầm Duệ thu cũng vô cùng đồng ý: “Đúng vậy a, mọi người tới nơi này là vì di tích viễn cổ, làm sao có thể vì chuyện này mà ảnh hưởng tới mục đích ban đầu!” Nói xong, Trầm Duệ Thu đem ánh mắt chuyển hướng Mộ Chỉ Ly nói: “Mộ cô nương, bất luận kết quả như thế nào, tại hạ cũng vô cùng cảm kích, sau này nếu cần hỗ trợ, cô nương nói một tiếng là được.”
Nghe được lời của Trầm Duệ Thu, Mộ Chỉ Ly cũng vội trả lời: “Trầm tiền bối, ngài quá khách khí rồi.”
“Trầm Duệ Thu ta là một người có ân biết báo, Mộ cô nương cùng chúng ta bất quá chỉ là bèo nước tương phùng nhưng ngươi lại nguyện ý khảng khái tương trợ, điểm này ta rất kính nể.”
Mộ Chỉ Ly đối với lời nói này của Trầm Duệ Thu cũng không có cảm thấy kỳ quái, đợi mình đem thương thế của Trầm Duệ Thu chữa lành, thực lực của hắn tất nhiên sẽ nhanh chóng tiến bộ, đến lúc đó địa vị đương nhiên cũng giống như nước lên thì thuyền lên, nhân tình của một gã cường giả hiển nhiên là rất nặng.
Nàng biết rõ tương lai một mình xông pha bên ngoài, có thể dựa vào chính là bằng hữu, có thể cùng bọn họ giao hảo tương lai đối với mình có lẽ sẽ có trợ giúp không nhỏ, có thể chuẩn bị trước!
Bởi vì chuyện này, tiếp theo Mộ Chỉ Ly ở cùng với bọn họ, mà Trầm Thanh Nhân đối với nàng vô cùng nhiệt tình, tuyên bố muốn cùng Mộ Chỉ Ly làm chị em tốt.
Mộ Chỉ Ly lúc đó mới biết bọn họ ở môn phái Thần Quyết Cung, nghe nói là một môn phái thực lực cực mạnh, nhưng bởi vì nguyên nhân nàng cũng không phải là đệ tử trong môn phái, bọn họ cũng không có nói kỹ, dù sao những chuyện này chỉ các đệ tử trong môn phái mới có thể hiểu rõ.
Trầm Thanh Nhân là một cô nhi, một hôm gặp được Trầm Duệ Thu nên được đưa về nuôi lớn, cũng vì vậy nàng theo Trầm Duệ Thu mang họ Trầm, nàng tuy nói Trầm Duệ Thu là sư phụ, nhưng kỳ thật trong lòng nàng đã sớm đem Trầm Duệ Thu trở thành phụ thân của mình, cho nên mới quan tâm đến thương thế của Trầm Duệ Thu như vậy.
Mà nam tử thoạt nhìn rất khả ái kia tên là Kha Tư Mặc, hắn lớn hơn Mộ Chỉ Ly một tuổi, tính cách rất hoạt bát, rất dễ làm người ta thích.
Gã nam tử khác mặc cẩm bào màu đen tên là Nguyễn Kiêm Mặc, tính cách của hắn tương đối trầm ổn, đúng như tên hắn, hắn rất ít nói chuyện, nhưng mỗi lời nói ra đều rất trọng yếu. Người bình thường sẽ cho rằng hắn khó gần, sau khi mọi người quen biết đều thấy hắn cũng rất tốt.
Trầm Thanh Nhân nói đùa Kha Tư Mặc cùng Nguyên Kiêm Mặc chính là hai thái cực, Nguyễn Kiêm Mặc chính là không bao giờ nói nhảm, mà Kha Tư Mặc thì căn bản toàn nói nhảm, những lời này làm cho Kha Tư Mặc giậm chân không phục, khiến cho mọi người đều vui vẻ nở nụ cười.
Ban đêm.
Mộ Chỉ Ly ngửa đầu nhìn ánh sao trên trời, vừa mới tách khỏi đám người Trầm Thanh Nhân, buổi tối bọn họ sẽ không nghỉ ngơi, bởi vì bọn họ cảm nhận được lực lượng cấm chế đang mất đi từng chút một, thời điểm cấm chế hoàn toàn mất đi, chính là thời điểm bọn họ tiến vào.Nàng đối với di tích viễn cổ này tràn ngập tò mò, lúc này cũng muốn ngắm sao một chút làm cho tâm tình bình tĩnh một chút, đồng thời điều chỉnh trạng thái của mình.
Mà Mộ Chỉ Ly ngồi xuống không bao lâu, Lăng Lạc Trần cũng xuất hiện bên cạnh nàng.
“Không ngại ta ngồi xuống đây chứ?”
“Dĩ nhiên.” Mộ Chỉ Ly cười nói, theo bọn họ tiếp xúc một phen, nàng mới biết được Lăng Lạc Trần cũng không phải giống như cái bộ dạng trước kia mà nàng gặp, vốn là nàng cho rằng Lăng Lạc Trần rất ít nói chuyện, cũng sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà bị trói buộc.
Bây giờ nàng đã biết Lăng Lạc Trần cũng không phải rất ít nói chuyện, tính cách của hắn rất ôn hòa, rất ít người có thể đi vào trong tâm hắn, nhưng bất cứ người nào đi vào trong tâm hắn đều được hắn thẳng thắn đối đãi, nghe Trầm Thanh Nhân nói Lăng Lạc Trần đối nhân xử thế không tệ, có lẽ những người khác không biết, nhưng mấy người bạn tốt của hắn đều biết rõ, chỉ cần bất kỳ một người trong số họ xảy ra chuyện gì, Lăng Lạc Trần nhất định sẽ đến giúp bọn họ đến cùng.
Thời điểm bọn họ xảy ra chuyện, cũng là Lăng Lạc Trần phát hiện đầu tiên, tóm lại cảm thấy có một người bạn tốt như Lăng Lạc Trần là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Nếu không phải nàng cùng Lăng Lạc Trần làm bạn bè tốt nhiều năm như vậy thì nàng có thể không nhịn được mà thích hắn. Hơn nữa nàng còn tự nói với mình Lăng Lạc Trần đối với nàng không giống với người khác.
Ít nhất qua nhiều năm như vậy nàng chưa từng thấy Lăng Lạc Trần đối tốt với một cô gái mới quen như vậy, ban đầu bọn họ phải mất mấy tháng thậm chí mấy năm mới có thể đi vào trong tâm hắn, bất quá sau đó đều cảm thấy đáng giá.
Nghe xong những lời Trầm Thanh Nhân nói, hiểu biết của Mộ Chỉ Ly hiểu biết về Lăng Lạc Trần cũng sâu thêm một tầng, không thể không thừa nhận Lăng Lạc Trần như vậy so với bộ dạng trước kia cảm giác còn có thêm mấy phần thân thiết, cũng là cho người ta cảm thấy thân cận không ít.
“Lần đầu từ biệt, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp lại, duyên phận thật đúng là xảo diệu.” Lăng Lạc Trần giống như có mấy phần cảm khái nói.
“Ha ha, đúng vậy a. Ta cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp ngươi.”
“Ngày mai, di tích sẽ mở ra, ngươi lần này đi tới một mình, không khỏi có chút nguy hiểm, không bằng đi cùng chúng ta?” Lăng Lạc Trần đề nghị, người Tiền gia khẳng định sẽ ghi hận chuyện hôm nay, nếu lúc Mộ Chỉ Ly lại đụng bọn họ chẳng phải là sẽ gặp nguy hiểm sao.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu suy nghĩ của Lăng Lạc Trần, nhưng nàng lại cự tuyệt: “Cám ơn ngươi, ta nghĩ tự mình có thể, quý môn phái cũng đi tầm bảo, ta đi theo tự nhiên có chút không tiện.” Mộ Chỉ Ly nhìn dáng vẻ Lăng Lạc Trần không khỏi nhỏ giọng nói tiếp: “Ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.”
Nghe được Mộ Chỉ Ly từ chối khéo, nhìn vẻ kiên định trên mặt nàng, Lăng Lạc Trần chỉ trầm mặc chốc lát sau đó nói: “Vậy thì theo ý ngươi, bất quá ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho mình, phải biết răng bảo bối mặc dù tốt, nhưng mệnh mới là trọng yếu nhất.”
“Ta sẽ nhớ.”
. . . . . . . .
Thời điểm hai người đàm luận, trong một trướng bồng xa xa, một thân ảnh màu hồng đang ngồi trong đó, Hàn Dạ cũng đang đứng cạnh hắn.Ở nơi này lúc an tĩnh, trong đầu hắn chỉ hiện lên bóng hình mỹ miều, thời gian dài không thấy, nàng gần đây có tốt không?
Ban đầu chính là chuẩn bị trở về xử lý xong chuyện liền đi tìm nàng, song không nghĩ tới chuyện trong gia tộc lại phức tạp như vậy, còn liên lụy đến hai gia tộc khác, vì để giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm, cho nên hắn tốn rất nhiều thời gian, sau khi giải quyết xong tất cả các vấn đề thì đã hết một năm.
Mà thời điểm hắn chuẩn bị lên đường lại đột nhiên hiện ra tin tức về di tích viễn cổ, cho nên hắn tới nơi này, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể đi tìm Mộ Chỉ Ly.
“Đợi sau khi tầm bảo chấm dứt chúng ta liền đi thành La Thiên.” Hàn Như Liệt mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy sự kiên định, lúc trước hắn nói sẽ trở về tìm nàng, vì vậy hắn nhất định sẽ trở về.
Chẳng qua là không biết giai nhân hiện tại như thế nào, hơn một năm qua đi không biết nàng đã quên mình chưa, hay là cho rằng mình không thủ tín?
Hắn luôn luôn rất tự tin nhưng nghĩ đến vấn đề này lại không có tự tin, thật sự hắn không biết Mộ Chỉ Ly suy nghĩ gì, nhớ tới đây, không khỏi mở miệng hỏi Hàn Dạ bên cạnh: “Hàn Dạ, ngươi nói xem Mộ Chỉ Ly có giận ta không?”
Nghe câu hỏi của Hàn Như Liệt, Hàn Dạ cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Công tử, vấn đề này ta cũng không biết.” Hắn cũng không có cùng cô gái nào nói chuyện, đối với tâm tư của các cô gái một chút cũng không biết, công tử hỏi hắn vấn đề này có khác gì không hỏi đâu?
Kể từ khi ở thành La Thiên trở về, công tử thường xuyên nhắc đến Mộ Chỉ Ly, vốn là cảm thấy công tử nhất thời có hứng thú nhưng nhìn bộ dạng này thì cũng biết đây tuyệt đối không phải là nhất thời cao hứng, công tử thật sự động tâm rồi.
Ở trong gia tộc, công tử vốn là không thích các cô gái kia, tại thời điểm các nàng lấy lòng, công tử cũng sẽ phản ứng một chút. Nhưng hiện tại ngay cả nhìn các nàng một cáithì công tử cũng cảm thấy phiền não, lần trước lại hỏi mình tại sao Mộ Chỉ Ly không giống như các nàng thích công tử.
Vấn đề này hắn cũng thấy bất đắc dĩ, nếu Mộ Chỉ Ly giống với các cô gái dong tục kia thì công tử cũng sẽ không thích nàng đi, chẳng qua lời này cũng là thể hiện ý nghĩ trong lòng công tử, hắn hy vọng Mộ Chỉ Ly có thể yêu công tử.
Nghe Hàn Dạ trả lời, Hàn Như Liệt cũng cảm khái nói: “Vấn đề này chính là hỏi ngươi cũng như không, trước kia ta đối với các cô gái không có hứng thú, ta xem ngươi với các cô gái thật đúng là không có chút hứng thú đi.”
“Mệnh của Hàn Dạ là của công tử, Hàn Dạ muốn vì công tử làm việc, những thứ khác hết thảy Hàn Dạ đều không nghĩ tới.” Hàn Dạ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nghe vậy Hàn Như Liệt lắc đầu: “Hàn Dạ, ta biết ngươi đối với ta trung thành, nếu là ngày nào đó ngươi vừa ý cô nương nào nhất định phải nói cho ta biết.” Mặc dù hai người là quan hệ chủ tớ, nhưng hắn và Hàn Dạ lại giống như là huynh đệ.
Huống chi lần này xử lý chuyện trong nhà, Hàn Dạ thay mình đỡ một kiếm, huynh đệ máu mủ trong gia tộc muốn đưa mình vào chỗ chết, mà Hàn Dạ lại che chở mình chu toàn trong mọi việc, Hàn Như Liệt tự nhiên rõ ràng người nào mới chân chính là huynh đệ của mình!
. . . . . . .
Hôm sau, bầu trời vừa mới hiện lên màu trắng bạc, người trên núi Tử Vân đều sôi trào, không phải vì cái gì khác, chỉ vì cấm chế kia đã biến mất!