Đám người Mộ Vũ Hoài nghe hai người nói chuyện với nhau, trên mặt cũng là có chút kinh ngạc, căn bản Nguyễn Ngọc Hành chạy đến tìm Chỉ Ly cũng đã rất kỳ quái rồi, mà giữa hai người trò chuyện với nhau lại càng làm cho người ta kỳ quái thêm.
Bọn họ từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng tiếp xúc qua, điều này bọn hắn đều là biết đến, nhưng là hai người bọn họ như thế nào lại nói chuyện thật giống như đã quen biết từ trước, không chỉ nhăn mày mỉm cười, hơn nữa hai người tựa như có cùng chuyện để nói.
Dù cho trong lòng có nghi hoặc, nhưng không ai trong bọn hắn mở miệng, Chỉ Ly đã quyết định làm như vậy, bọn hắn đều ủng hộ!
“Mộ cô nương, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Nguyễn Ngọc Hành thấy mọi người xung quanh thân dài quá cổ nhìn bọn họ liền không khỏi lên tiếng nói, đối với bệnh của mình, hắn cũng không hi vọng lại để cho rất nhiều người biết rõ.
Tuy rằng ở Thành Bạch Hồng, đây là là bí mật mọi người đều biết, chẳng qua tất cả mọi người chỉ biết hắn có bệnh không tiện nói ra, nhưng cụ thể là như thế nào ngoại trừ trong nhà của hắn người bên ngoài không có ai biết.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly rất có hứng thú liếc nhìn Nguyễn Ngọc Hành một cái, liền gật đầu: “Nguyễn công tử đã nói như vậy, tất nhiên là ta đồng ý.” Nàng rất hiểu loại tâm tính này của người bệnh, gần như tất cả người bệnh đều không hi vọng những người khác biết rõ bệnh của mình, huống chi Nguyễn Ngọc Hành là nhân vật có uy tín danh dự như vậy?
Ba người Mộ Vũ Hoài lo lắng nhìn Mộ Chỉ Ly, Nguyễn Ngọc Hành đột nhiên đưa ra đề nghị trò chuyện riêng cùng Mộ Chỉ Ly, bọn hắn thật đúng là lo lắng, yên tâm mới là quái! Ai biết trong lòng Nguyễn Ngọc Hành đánh chủ ý gì.
Nhìn thấy lo lắng trong mắt ba người, Mộ Chỉ Ly cũng liền hướng phía bọn hắn cười cười, chợt chỉ chỉ Bụi Thái Lang, ý là nàng sẽ mang Bụi Thái Lang cùng đi qua, như vậy bọn hắn liền có thể yên tâm.
Thấy thế, ba người Mộ Vũ Hoài lúc này mới yên lòng lại, thực lực của Bụi Thái Lang bọn hắn ban nãy cũng đã thấy được, yêu thú cấp Lăng Thiên cảnh cao cấp ah! Nguyễn Ngọc Hành kia cũng chẳng qua là Lăng Thiên cảnh cao cấp mà thôi, như vậy Chỉ Ly thật đúng là không có nguy hiểm gì.
Trong chốc lát, Nguyễn Ngọc Hành cùng Mộ Chỉ Ly liền nhanh chóng biến mất tại trước tầm mắt của mọi người…
Mộ Chỉ Ly cũng không lo lắng trong lúc mình rời đi đám người Mộ Vũ Hoài sẽ gặp phải công kích, bởi vì trong thời gian mình ly khai, người bên Thành Bạch Hồng nhất định sẽ cam đoan an toàn của bọn hắn, nàng tin tưởng điểm này không cần phải nói Nguyễn Ngọc Hành cũng đã nghĩ tới, sự thật cũng đúng là như thế.
Hai người vẫn hướng phía trước chạy đi hồi lâu, tận đến sau khi không còn bóng người mới ngừng lại
Sau khi hai người rời đi, trên đỉnh vách núi như là cái nồi bị nổ tung, mà ngay cả Khâu Thanh Lân kia đều nhíu lại lông mày, hiện tại đối thủ trọng điểm cạnh tranh nhân sâm Xích Long Hỏa chủ yếu chính là thành Thanh Long bọn họ cùng Thành Bạch Hồng, nhân số Thanh Long thành bọn hắn nhiều hơn một ít, có thể nói là phần thắng khá lớn.
Mà bây giờ Nguyễn Ngọc Hành lại đem gọi Mộ Chỉ Ly đi rồi, thâm ý trong đó chính là đáng giá cân nhắc, người thành La Thiên tuy rất ít, nhưng là thực lực bọn hắn biểu hiện ra ngoài cực kỳ cường hãn, hiện tại không có ai lại đem bọn họ đến từ thành trì nhỏ, trừ bỏ ngoài hai cái thành trì của bọn họ, người cạnh tranh đứng đầu chính là thành La Thiên rồi.
Nếu người thành Bạch Hồng cùng thành La Thiên phối hợp lại, như vậy thành Thanh Long của hắn chẳng phải liền không có hi vọng? Hắn lại làm thế nào có thể không nóng nảy? Trình độ trân quý của Xích Long hỏa sâm làm ngay cả hắn cũng đặc biệt thèm thuồng, vô cùng khát vọng đạt được.
Tại trên một gò núi, Mộ Chỉ Ly quét mắt chung quanh thấy đã không còn ai khác, không khỏi lên tiếng nói: “Nguyễn công tử, nơi này đã không có người khác, ngươi có thể nói.”
Nguyễn Ngọc Hành liền ôm quyền hướng phía Mộ Chỉ Ly thi lễ một cái: “Mộ cô nương, tại hạ cũng sẽ không khách khí. Thực không dám dấu diếm, tại hạ từ nhỏ chính là mắc một loại bệnh không tiện nói ra, qua nhiều năm như vậy đi khám danh y nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào, mới rồi nhìn thấy ngươi trị liệu sử dụng ngân châm, không khỏi có chút động tâm.
Cho nên mời ngươi đến là muốn hỏi xem Mộ cô nương có biện pháp nào trị liệu bệnh không tiện nói ra của ta không?” Nói ra lời này, trong lòng Nguyễn Ngọc Hành cũng là có một ít hồi hộp, dù sao trong lòng hắn cũng ôm kỳ vọng không nhỏ.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly không lộ ra chút nào ngoài ý muốn, gật đầu nói: ” Thời điểm đầu tiên nhìn thấy Nguyễn công tử ta cũng đã nhìn ra, Nguyễn công tử đã tin tưởng ta như vậy, nguyện ý đem sự tình nói cho ta biết, ta cũng tự nhiên hết sức dốc lòng xem xét.”
Nghe được Mộ Chỉ Ly nói như vậy, trong lòng Nguyễn Ngọc Hành cũng là nhiều thêm vài phần kích động, lời này của Mộ Chỉ Ly cho hắn một chút tin tưởng, thế mà nàng chỉ liếc mắt đã nhìn ra thân mình mắc bệnh không tiện nói ra!
“Vậy liền cám ơn Mộ cô nương, bất luận kết quả như thế nào, phần nhân tình này tại hạ đều nhận rồi.”
“Nguyễn công tử, xin mời chìa tay ra.” Mộ Chỉ Ly bắt đầu bắt mạch thay Nguyễn Ngọc Hành, thời gian dần trôi qua, lông mày nàng nhíu lại: “Nguyễn công tử, ngươi có thể nói rõ thêm về bệnh trạng của ngươi lúc mắc bệnh được không?”
Nguyễn Ngọc Hành vội vàng gật đầu: “Đương nhiên không có vấn đề, lúc này là ta sơ sót.” Chợt Nguyễn Ngọc Hành liền lâm vào trong hồi ức: “Từ nhỏ thân thể ta vẫn đều khá yếu, sắc mặt cũng luôn tái nhợt, cuối cùng lại càng ngày càng suy yếu, đến mức gầy trơ xương.
Lúc ấy cả nhà mời rất nhiều dược sư khám cho ta, mỗi dược sư đều giảng rằng khí huyết của ta không đủ, kê đơn thuốc cơ bản là giống nhau, trong nhà liền chọn áp dụng những phương pháp này để bổ khí huyết cho ta, phải nói những phương thuốc này cũng hoàn toàn chính xác có hiệu quả, ít nhất bệnh tình của ta không có tiếp tục chuyển biến xấu xuống dưới, chẳng qua là cũng chỉ có thể một mực bảo trì loại tình huống này, không cách nào trị tận gốc.
Đến nay đã nhiều năm như vậy rồi, ta đều vẫn đối mặt như vậy, nhưng là liều thuốc bổ khí huyết đang không ngừng tăng thêm, mấy năm gần đây ta cũng cảm giác được hiệu quả càng ngày càng nhỏ, không được bao lâu, mạng này của ta có thể giữ được hay không cũng đều là vấn đề.” Nói đến đây, trên mặt Nguyễn Ngọc Hành liền lộ ý chua sót.
Nghe Nguyễn Ngọc Hành nói, Mộ Chỉ Ly cũng là giật mình, khó trách Nguyễn Ngọc Hành phải vội vã như vậy, thì ra bệnh tình đã đến tình trạng này, trong lúc bắt mạch nàng cũng đã phát hiện, khí huyết của Nguyễn Ngọc Hành đang không ngừng biến mất dưới một loại phương thức quỷ dị, cũng không biết đến tột cùng biến mất ở chỗ nào.
Cứ tiếp tục như vậy, Nguyễn Ngọc Hành kiên trì tối đa hai năm liền không kiên trì nổi nữa, mới hơn hai mươi tuổi thực lực liền đạt đến Lăng Thiên cảnh đỉnh phong, thiên phú thật sự là không tệ, bởi vì bệnh mà chết quả thực rất là đáng tiếc, không khỏi thêm vài phần đồng tình trong lòng, có lẽ hắn cực kỳ không cam lòng, chẳng qua dù không cam lòng cũng chỉ có thể đành bất đắc dĩ.
Coi như hắn may mắn, gặp chính mình, tất cả đều có thể thay đổi.
“Nguyễn công tử, ngươi cũng không phải vừa sinh ra đã mắc bệnh này? Mà là xuất hiện lúc còn nhỏ tuổi.” Mộ Chỉ Ly tuy là hỏi, nhưng ngữ điệu cực kỳ khẳng định.
Nghe được Mộ Chỉ Ly nói, Nguyễn Ngọc Hành cũng ngẩn ra, chợt kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi biết?” Bệnh này hoàn toàn chính xác không phải vừa sinh ra đã có, mà là lúc hắn được ba tuổi đột nhiên phát bệnh, vừa rồi hắn cũng không nói với Mộ Chỉ Ly, mà nàng lại biết rõ, điều này thật sự làm cho người ta kinh ngạc!
Trước kia gặp được mấy dược sư nổi danh chút ít, không ai đoán được điều này trước khi chính mình nói ra, đem so sánh hai cái liền thấy được chỗ lợi hại của Mộ Chỉ Ly, lập tức, Nguyễn Ngọc Hành cũng tin tưởng thêm vài phần, ít nhất thành tựu trên phương diện xem bệnh của Mộ Chỉ Ly không những không thấp hơn so với những dược sư kia, ngược lại còn cao hơn không ít!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn cũng không tin, bởi vì Mộ Chỉ Ly quả thật còn quá trẻ, tuổi vẫn chưa tới hai mươi, hắn thật khó tưởng tượng đến nhỏ tuổi như thế không chỉ tu vị tu luyện đến Lăng Thiên cảnh, ngay cả đẳng cấp dược sư cũng ưu tú dị thường, phải biết rằng đạt được hai thứ này đều cần mất rất nhiều thời gian, người bình thường đều chỉ có thể lựa chọn bồi dưỡng một thứ trọng điểm, nhưng Mộ Chỉ Ly lại đạt được cả hai, nếu nói là thiên phú của hắn tốt, như vậy thiên phú của Mộ Chỉ Ly quả thực là tốt không có giới hạn!
Đối với câu hỏi của Nguyễn Ngọc Hành, Mộ Chỉ Ly cũng chỉ mỉm cười, trỏ vào cánh tay chính mình đang bắt mạch: “Nhìn ra được. Nói cho ta xem có phải trước khi ngươi phát bệnh có phát sinh một ít chuyện kỳ quái hay không.”
Lúc này trong đầu Mộ Chỉ Ly đã có một ít phán đoán, bệnh này cũng không phải từ tự nhiên, mà là nhân họa, xem ra Nguyễn gia này cũng rất không yên bình, sợ là ngay cả trước khi Nguyễn Ngọc Hành hiển lộ thiên phú tu luyện, đã bị độc hại rồi.
Cứ như vậy nàng cùng Nguyễn Ngọc Hành giống như là người cùng chung một đường rồi, đều là bị người hạ độc từ nhỏ, chẳng qua độc của mình cũng không phải là muốn lấy mạng chính mình, mà độc của hắn là trí mạng.
“Chuyện kỳ quái?” trên mặt Nguyễn Ngọc Hành lộ ra một ít ngạc nhiên, chợt lắc đầu nói: “Lúc trước tuổi quá nhỏ, sự việc ta cũng không nhớ rõ.” Nói đến đây, sắc mặt Nguyễn Ngọc Hành đột nhiên bắt đầu biến thành tái nhợt, theo như câu hỏi này của Mộ Chỉ Ly hắn cũng suy đoán được đại khái.
“Ý của ngươi là có người độc hại ta, cho nên ta mới sẽ biến thành như vậy?” Nếu không phải như thế, Mộ Chỉ Ly tuyệt đối sẽ không mạc danh kỳ diệu (chẳng hiểu ra sao) lại hỏi mình vấn đề này.
Thấy nhanh như vậy Nguyễn Ngọc Hành liền kịp phản ứng lại, Mộ Chỉ Ly cũng gật gật đầu: “Nếu như ta đoán không lầm quả thực là như vậy. Máu tươi của ngươi hẳn là bị cái gì đó hấp thu, nhưng trước mắt ta còn không cách nào đoán ra được, cần một ít thời gian.” Trong đầu của nàng đã có ý tưởng, chẳng qua muốn khẳng định còn cần thêm một ít thời gian. Dù sao cũng là một loại độc chưa bao giờ giải qua, nàng cũng không thể hành động qua loa.
Nghi vấn của mình được Mộ Chỉ Ly khẳng định, sắc mặt Nguyễn Ngọc Hành càng thêm khó coi, không nghĩ tới cái dạng này của mình rốt cuộc là do người làm hại, vốn tưởng là số mệnh mình không tốt nên mắc bệnh, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh, hiện tại đã biết rõ sau này hắn còn có thể làm thế nào để nhận mệnh đây? Lần này sau khi trở về hắn nhất định phải điều tra cho rõ, xem đến tột cùng là người nào đối đãi chính mình như vậy!
Song rất nhanh, sắc mặt Nguyễn Ngọc Hành liền khôi phục bình thường: “Mộ cô nương, vậy phải làm phiền ngươi rồi, nếu là thành công, bất luận Mộ cô nương có yêu cầu gì tại hạ nhất định muôn lần chết không chối từ!” Nguyễn Ngọc Hành nói lời này cũng là thiệt tình, thân thể của mình chính hắn rõ ràng nhất, căn bản kiên trì không được vài năm, Mộ Chỉ Ly nếu như có thể giải độc liền không thể nghi ngờ chính là cứu mạng của hắn, muôn lần chết không chối từ tuyệt đối không lỗ!
“Nguyễn công tử, ngươi không cần như vậy, tại hạ cũng cảm thấy Nguyễn công tử là người đáng kết giao, huống hồ ta vốn là cái dược sư, cứu sống chăm sóc người bị thương cũng là chuyện ta nên làm.” Mộ Chỉ Ly nói khẽ
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, Nguyễn Ngọc Hành cũng không nói thêm, chẳng qua trong lòng lại càng thêm vững vàng! Nếu như Mộ Chỉ Ly lập tức đáp ứng, hắn có lẽ vẫn còn không tâm phục khẩu phục, nhưng hiện tại cũng hoàn toàn thực lòng tin phục!