Y Đạo Quan Đồ

Chương 998-3: Quá giới hạn (3)

Tô Vinh Thiêm tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, thằng cha này căn bản là xáo trộn khái niệm, Tô Vinh Thiêm không bận tâm tới tình cảm gì nữa cả: "Nơi này là khu trực thuộc của tôi, đả kích phạm tội là trách nhiệm của tôi, tôi cũng tin mình có thể làm tốt chuyện này, tuyết trước cửa nhà tôi tôi có thể quét sạch, không nhọc tới bí thư Trương lo lắng! Người đâu, mang người hiềm nghi phạm tội về phân cục cho tôi, phối hợp với các đồng chí Tân Hải làm tốt công tác giao nhận." Thái độ của Tô Vinh Thiêm cuối cùng cũng trở nên mạnh mẽ.

Thật ra đám thủ hạ của Tô Vinh Thiêm cũng đang nén giận, mỗi công tác, mỗi nghề đều có một số kỵ húy, cách làm của công an Tân Hải hôm nay rõ ràng là không nói tới quy tắc, giẫm lên địa bàn của người khác, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt người ta, không chỉ là đánh một mình Tô Vinh Thiêm, mà là đánh lên mắt tất cả công an của cảng mới. Có thể nói hơn trăm người mà Tô Vinh Thiêm mang đến đều muốn lấy lại mặt mũi, nghe thấy cục trưởng lên tiếng, lập tức liền có người đi về phía trước, Tô Vinh Thiêm không phải thật sự muốn lấy cứng đối cứng một hồi với cảnh sát Tân Hải, nhưng hắn phát hiện nhượng bộ cũng không thể lấy được nhượng bộ của đối phương từ chỗ Trương Dương, thằng cha này ngược lại sẽ càng kiêu ngạo, cho nên phải thể hiện thực lực của bản thân một chút, phải để cho đối phương cảm thấy mình cũng không phải là dễ khi dễ.

Từ tràng diện cho thấy phía Tô Vinh Thiêm có hơn trăm người, hơn nữa vũ trang tận răng, tuyệt đối là chiếm ưu thế, trái lại phía Trương Dương tính cả Trương Dương tổng cộng chỉ có hai mươi ba người, hai mươi ba người này không ai mặc cảnh phục cả.

Trình Diễm Đông nhìn thấy đối phương tiến lên thì lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người nghe rõ cho tôi, xếp thành hàng phía sau tôi, không có mệnh lệnh của tôi thì bất kỳ ai cũng không thể vượt qua tuyến!" Trình Diễm Đông đầu óc rất tỉnh táo, vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ không chút do dự đứng phía sau Trương Dương, không cần Trương Dương nhiều lời, hắn đã minh bạch phải làm như thế nào, một cấp dưới giỏi phải kịp thời lĩnh hội ý đồ của lãnh đạo, đây cũng chính là chỗ mà Trương Dương thưởng thức Trình Diễm Đông nhất, hơn nữa Trình Diễm Đông này nhìn như một viên nho tướng, nhưng vào thời khắc mấu chốt tuyệt không hàm hồ, can đảm xuất chúng.

Thật ra cảnh giới tuyến của Trình Diễm Đông chỉ là muốn gõ bàn với Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm anh muốn từ trên tay tôi cướp người thì không có cửa đâu! Hôm nay ý tứ của bí thư Trương chính là ý tứ của cảnh sát Tân Hải chúng tôi, nếu đã không thể tránh được phải xé rách da mặt thì cứ trở mặt, ai sợ ai chứ?

Tô Vinh Thiêm căm tức nhìn Trình Diễm Đông, hắn đã tìm được điểm phát tiết hỏa lực: "Trình Diễm Đông, anh có ý gì?" Từ biểu hiện của y cho thấy, y đối với Trương Dương còn có chút cố kỵ, nếu không cũng sẽ không hướng đầu mâu về phía Trình Diễm Đông.

Trình Diễm Đông nói: "Không có gì, vụ án này tôi phải quản!"

Tô Vinh Thiêm nói gần như gầm rú: "Trình Diễm Đông, anh có biết mình đang làm gì hay không? Đã vượt quá chức quyền của anh rồi!"

Trình Diễm Đông nói: "Tô cục, chúng tôi đã nắm giữ được khá nhiều chứng cớ, tôi có thể chứng minh hành vi hiện tại của chúng tôi không hề vượt quyền, tôi hy vọng anh đừng chế tạo chướng ngại cho hành động đả kích phạm tội của cho chúng tôi!" Trình Diễm Đông đã dứt khoát rồi, hắn tuyệt đối không phải hạng người dễ nhượng bộ.

Trương đại quan nhân thầm khen trong lòng, hảo! Hắn bước ra một bước về phía trước, chắn ở trước mặt Tô Vinh Thiêm: "Tô cục, anh làm ra hành động lớn như vậy, hôm nay là định cướp phần tử phạm tội đi ư? Hay là định một lưới bắt hết cả đám người chúng tôi?"

Tô Vinh Thiêm tức giận đến nỗi mặt xanh lét: "Người không biết tôn trọng quy tắc chính là không tôn trọng mình!"

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Quy tắc? Quy tắc có thể lớn hơn luật ư? Tôi chỉ tôn trọng hiến pháp của quốc gia, tôi cũng muốn xem xem, là ai đặt hiến pháp của quốc gia sang một bên, chuyện này hôm nay tôi quản chắ rồi, xảy ra bất kỳ trách nhiệm gì tồi sẽ chịu trách nhiệm, Diễm Đông, mang người đi cho tôi!"

"Vâng!"

Tô Vinh Thiêm da mặt cứng ngắc như đá cẩm thạch, hắn nhìn thẳng vào Trương Dương nói: "Bí thư Trương, chuyện này hôm nay phải do chúng tôi giải quyết!"

Trương đại quan nhân tràn ngập trào phúng nói: "Tô cục, anh đây là muốn cướp công ư?"

Tô Vinh Thiêm chán nản vô cùng, tôi con mẹ nó đây là muốn cướp công ư? Lão tử đây là vì tranh khẩu khí, anh giẫm vạch trước, còn giở cái bộ dạng chiếm hết đạo lý ra, trên đời này sao có nhân vật ngang như anh nhỉ? Tô Vinh Thiêm nói: "Bí thư Trương, chuyện của hệ thống công an vẫn không tới lượt ngài nhúng tay!"

Trương đại quan nhân trợn mắt lên, khinh thường nhìn hơn trăm cảnh sát võ trang hạng nặng ở chung quanh Tô Vinh Thiêm, lạnh lùng nói: "Muốn mang người đi cũng không phải là không thể được, điều kiện tiên quyết các anh vượt qua người tôi!"

Tô Vinh Thiêm tức giận đến nỗi ngũ quan vặn vẹo: "Anh..."

Trương đại quan nhân bước ra một bước về phía trước, bức Tô Vinh Thiêm không thể không lui về phía sau, Tô Vinh Thiêm thuần túy là lui về phía sau theo bản năng, cảm thấy một cổ khí trường cường đại trên người Trương Dương cơ hồ áp bách y không thở nổi.

Trương Dương lạnh lùng nói: "Tránh ra!" Giọng nói của hắn tuy rằng không lớn, nhưng tràn ngập lực lượng không thể kháng cự, nội tâm Tô Vinh Thiêm run lên, người ta ở vào rất nhiều lức đều sẽ rất bất lực, Tô Vinh Thiêm lúc này chính là như vậy, y tuy rằng cảm nhận được áp lực cường đại của Trương Dương, nhưng trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, y vẫn phải đứng vững, Tô Vinh Thiêm ướn lưng đứng thẳng, ánh mắt hắn không sợ đối diện với Trương Dương: "Bí thư Trương, không nên ép tôi!"

Trương Dương cười ha ha: "Ép anh thì sao?"

Môi Tô Vinh Thiêm cắn chặt vào nhau, trong lòng y đang giao chiến kịch liệt, trước mắt xung đột là không thể tránh được, nhưng những gì mà y có thể làm chỉ là ngăn cản, tuy rằng bọn họ võ trang hạng nặng nhưng bọn họ tuyệt đối không thể lấy vũ khí ra nhắm vào nhóm người này của Trương Dương, nội tâm Tô Vinh Thiêm rối rắm đến cực điểm, y tựa hồ đang chờ đợi gì đó.

Xa xa cuối cùng cũng truyền đến tiếng còi cảnh sát dồn dập, lông mày đang nhíu chặt của Tô Vinh Thiêm giãn ra một chút.

Trương đại quan nhân lại bước một bước về phía trước, Tô Vinh Thiêm tiếp tục lui về phía sau, nhưng y phất phất tay, một trăm cảnh sát cảng mới vây quanh hơn hai mươi người của Trương Dương vào giữa.

Vong vây tách ra, một chiếc Toyota việt dã sơn hai mày xanh trắng tương phải đỗ lại, phó bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Bắc Cảng, cục trương công an Viên Hiếu Công bước nhanh vào trong vòng vây, còn chưa đi đến trung tâm thì giọng nói phẫn nộ của y đã vang lên: "Làm cái gì thế? Người nhà đánh người nhà? Truyền ra chẳng phải là để cho người khác cười đến rụng răng ư?"

sự xuất hiện kịp thời của Viên Hiếu Công khiến Tô Vinh Thiêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cục diện bế tắc hôm nay phải do người có quyền lực lớn hơn nữa tới phá cục, Viên Hiếu Công không nghi ngờ gì nữa là một người thích hợp nhất, y là trưởng quan trị an cao nhất của Bắc Cảng, mình và Trình Diễm Đông đều thuộc sự lãnh đạo trực tiếp của y, mặc dù là Trương Dương, bản thân cấp bậc cũng không bằng Viên Hiếu Công, hắn chắc sẽ phải nể mặt Viên Hiếu Công.

Trong lòng Tô Vinh Thiêm lúc này bởi vì y mà vẫn thiếu tính xác định, vốn y cho rằng Trương Dương sẽ nể mặt mình, nhưng thông qua giao phong vừa rồi mới biết được, thằng cha này căn bản chính là hạng người lục thân không nhận, loại người như thế này rất khó nhượng bộ.

Viên Hiếu Công và Trương Dương tuy có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng giữa hai người bọn họ ít có trao đổi, Viên Hiếu Công vừa xuất hiện đã bày ra tư thế hùng hổ, trước tiên nói với Tô Vinh Thiêm: "Tô Vinh Thiêm, anh mang nhiều người như vậy tới làm gì? Muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau ư?"

Tô Vinh Thiêm nói khẽ: "Viên cục, ngài nghe tôi giải thích..."

Viên Hiếu Công thô bạo ngắt lời y: "Tôi không nghe, tôi cũng không có hứng thú nghe anh nói nhảm." Y tức giận nhìn Trình Diễm Đông: "Trình Diễm Đông anh nhìn rõ xem nơi này là ở đâu? Có phải khu trực thuộc của anh hay không? Anh cho rằng mình là công an quốc tế ư?"

Trình Diễm Đông ở trước mặt lãnh đạo trực tiếp phải có thu liễm, hắn nhìn ra, Viên Hiếu Công đến tuyệt đối không phải là để giải vây cho mình, y ngoài mặt thì nhìn như mắng cả đám, nhưng trên thực tế khẳng định sẽ thiên vị Tô Vinh Thiêm.

Trình Diễm Đông không tiện nói chuyện, Trương đại quan nhân lại không thể không nói, Trình Diễm Đông là hắn mang tới, Viên Hiếu Công quáy Trình Diễm Đông chẳng khác nào quát mình, Trương Dương nói: "Viên cục, tôi bảo bọn họ đến, anh có chuyện gì cứ nói với tôi!"

Viên Hiếu Công bất mãn nhìn Trương Dương một cái: "Đồng chí Trương Dương, anh từ lúc nào được điều đến Bắc Cảng vậy?"

Trương Dương nói: "Tôi nếu nói đúng dịp đi ngang qua, anh có tin không?"

Viên Hiếu Công nói: "Đồng chí Trương Dương, đây là chuyện bên trong hệ thống của chúng tôi, mau dẫn người của anh đi, chuyện này chúng tôi sẽ tự xử lý." Y không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Trương Dương nói: "Đâu có được, người chúng tôi truy tra nửa ngày mới tìm được một số manh mối, hiện tại giao cho các anh chẳng phải là uổng phí tất cả công phu ư?"

Viên Hiếu Công nói: "Đồng chí Trương Dương, chuyện trong chức quyền không cần tôi nhắc nhở anh chứ?" Viên Hiếu Công phát hiện thằng ôn này rất khó đối phó, mình nói thế nào cũng là cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng, nhưng Trương Dương không ngờ vẫn không thèm nể mặt mình.

Trương Dương cười nói: "Viên cục, chuyện trong chức quyền tôi hiểu rõ, nhưng chúng ta còn có một chế độ né tránh, anh chắc từng nghe nói?"

Viên Hiếu Công lạnh lùng nhìn Trương Dương, không biết thằng cha này rốt cuộc muốn nói gì.