Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không đều gật đầu, từ khi biết Trương Dương là người đề xuất khu bảo lưu thuế nhập khẩu sớm nhất, trong lòng hai người đã từ bỏ ý niệm tranh thủ.
Tống Hoài Minh lại nói: "Tâm tình của các anh tôi có thể lý giải, công tác mà chúng ta làm bất đồng, cân nhắc vấn đề tất nhiên cũng bất đồng, Bình Hải tương lai là của các anh, có một ngày, khi các anh tiếp nhận công tác của tôi rồi, đứng trên vị trí của tôi, các anh sẽ làm ra lựa chọn như tôi thôi."
Thường Lăng Không nói: "Bí thư Tống, chúng tôi minh bạch rồi, bất kể khu bảo lưu thuế nhập khẩu cuối cùng đặt ở đâu, nói tóm lại vẫn là ở Bình Hải, chỉ cần có lợi cho sự phát triển tương lai của Bình Hải, chúng ta đều phải tán thành cả hai tay."
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi vẫn có chút không cam lòng, lúc trước không nên thả cho Trương Dương đi, hắn thật sự là người dám nghĩ dám làm, phóng mắt khắp thể chế Bình Hải, cũng không tìm được một cán bộ có năng lực như hắn." Cung Kì Vĩ là thật lòng thưởng thức Trương Dương.
Tống Hoài Minh nghe thấy Cung Kì Vĩ khen ngợi Trương Dương như vậy, trong lòng tất nhiên cũng vô cùng cao hứng, y cười nói: "Trương Dương vẫn ở Đông Giang, các anh có thể tìm hắn tâm sự."
Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không rời khỏi văn phòng Tống Hoài Minh, ở trước cửa gặp thị trưởng Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn, thân là lãnh đạo cấp thành phố của Bình Hải, bọn họ trước đó đã biết nhau rồi, chào hỏi nhau rồi Thường Lăng Không nói: "Chúc mừng anh!" Cung Hoàn Sơn nghe mà chả hiểu gì, sao tự dưng lại chúc mừng tôi? Y cũng đoán được mục đích Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không lần này tới tìm Tống Hoài Minh, chỉ cười cười, cũng không nói nhiều với họ, dù sao hiện tại bởi vì chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu mọi người đều tồn tại quan hệ cạnh tranh, gã dưới sự dẫn đường của Chung Bồi Nguyên đi vào văn phòng của bí thư tỉnh ủy.
Tống Hoài Minh cũng đã có chuẩn bị tâm lý đối với đám cán bộ cấp thành phố này.
Câu hỏi của Cung Hoàn Sơn cũng tương tự như hai người vừa rồi, cũng là vì chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà đến, từ sự hoàn toàn không biết gì cả của gã đối với chuyện này, chứng tỏ trong chuyện xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu Trương Dương không hề câu thông với lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Tống Hoài Minh thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương trên xử lý việc này vẫn không đủ thành thục, trong xử lý mấy chuyện lớn có thể nhìn ra, hắn không hề để lãnh đạo thành phố Bắc Cảng vào mắt, hành vi như vậy tất nhiên sẽ tạo thành rạn nứt giữa hắn và lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Nếu Cung Hoàn Sơn tới đây để tranh thủ thì chứng minh gã đã có được tin tức xác thực, Tống Hoài Minh cũng không cần phải giấu diếm, nói với Cung Hoàn Sơn: "Hoàn Sơn à, quốc vụ viện quả thực đã phê chuẩn cho Bình Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu."
Cung Hoàn Sơn cười nói: "Bí thư Tống, tôi lần này đến chính là để tranh thủ khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể đặt ở Bắc Cảng."
Tống Hoài Minh nói: "Thái độ của tỉnh lý cũng nghiêng về Bắc Cảng."
Cung Hoàn Sơn mừng rỡ nói: "Thật ư? Bí thư Tống, nếu khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể đặt ở Bắc Cảng, sự phát triển kinh tế của Bắc Cảng chúng tôi sẽ có cơ hội để bước lên một bậc thang hoàn toàn mới."
Tống Hoài Minh cười nói: " Người đề xuất xin Sớm nhất là Trương Dương, ý tưởng của hắn không tồi, lấy cảng Phước Long Tân Hải làm trung tâm, tạo ra khu bảo lưu thuế nhập khẩu, xây dựng trung tâm tập hợp và phân tán hậu cần quan trọng trong nước, những lãnh đạo thành phố các anh phải ủng hộ công tác của hắn nhiều hơn."
Cung Hoàn Sơn vừa rồi còn khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể được đặt ở Bắc Cảng mà vui sướng không thôi, nhưng nghe thấy những lời này của Tống Hoài Minh, giống như có người hắt nước đá vào đầu gã vậy, lạnh buột tới tận gan ruột, gã thậm chí hoài nghi mình nghe lầm, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải? Cảng Phước Long trước đây quả thực từng là bến tàu quan trọng nhất của Bắc Cảng, nhưng theo cảng mới Bắc Cảng xây xong, bên kia đã dần dần hoang vắng, hiện tại lượng hàng hóa ra vào mỗi ngày giảm mạnh, điều kiện của Tân Hải sao có thể so sánh với Bắc Cảng được? Nhưng Tống Hoài Minh lại cứ lựa chọn Tân Hải, Cung Hoàn Sơn muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi, gã không dám nói, Tân Hải là một hạt huyện của Bắc Cảng, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở chẳng khác nào ở Bắc Cảng, mình thân là thị trưởng, nếu có ý kiến gì chẳng phải là sẽ làm trò cười cho người trong nghề ư. Tống Hoài Minh khẳng định sẽ nói mình thiếu cái nhìn đại cục, hẹp hòi, nhưng trong mắt Cung Hoàn Sơn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải chẳng thà để thành thị khác cướp đi. Đây không phải là lòng dạ của gã hẹp hòi, không phải gã thiếu cái nhìn đại cục mà là gã có thể nhìn thấu động cơ của Trương Dương, thằng ôn này trước tiên muốn bỏ huyện lập thành phố, sau đó lợi dụng chuyện khu khai phá chiếm dụng đất ruộng để khiến cho lãnh đạo thành phố Bắc Cảng bọn họ mặt xám mày tro. Chuyện vừa mới qua không lâu, hắn lại ra sát chiêu, không ngờ xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Cung Hoàn Sơn đương nhiên biết khu bảo lưu thuế nhập khẩu có nghĩa là gì, theo ý gã, chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố đã trở thành kết cục đã định, hiện tại thành công xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu thì có nghĩa là chính sách quốc gia, chính sách tỉnh lý đã nghiêng về phía Tân Hải, có thể đoán được Tân Hải sẽ phát triển trong vài năm, không khéo Tân Hải thực sự có thể trong ngắn hạn hoàn thành nhảy ba cấp, nếu thế phát triển tốt, trở thành thành phố cấp địa cũng có thể, loại chuyện này không phải không có tiền lệ.
Cung Hoàn Sơn cảm thấy một loại tư vị nói không nên lời, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ vui sướng.
Tống Hoài Minh là hạng người nào chứ, từ trong ánh mắt rối rắm của Cung Hoàn Sơn đã nhận ra được suy nghĩ thực sự trong lòng gã, mỉm cười nói: "Anh trở về đi, tôi còn phải họp, hy vọng Bắc Cảng các anh sẽ nắm bắt được cơ hội này, thoát khỏi vị trí cuối bẳng của Bình Hải."
Cung Hoàn Sơn sải những bước chân nặng nề ra khỏi văn phòng bí thư tỉnh ủy, gã ra hoa viên bên ngoài, tìm một băng ghế đá rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ tiêu hóa sự kinh hỉ mà Tống Hoài Minh mang tới cho mình, nói thật, phải là kinh hỉ mà Trương Dương mang tới cho gã, gã thấy chuyện trở nên càng lúc càng phiền toái, tên tiểu tử Trương Dương này chính là một phiền toái cực lớn, từ lúc hắn tới Tân Hải, hắn không chịu ngồi yên một phút nào, liên tục chế tạo ra những kinh hỉ cho đám người bọn họ. Cung Hoàn Sơn lấy điện thoại di động ra, gã muốn đem báo chuyện này với Hạng Thành, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải là sự khiêu chiến lớn nhất đối với quyền uy của Hạng Thành, Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, rồi xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, một loạt chuyện trước mặt sau khi hoàn thành, cánh của Trương Dương sẽ trở nên cứng hớn, hắn có vốn để đối chọi với Hạng Thành.
Sau khi Hạng Thành nghe Cung Hoàn Sơn nói xong chuyện này, trầm mặc hơn nữa ngày, một lát sau mới nói: "Chuyện tốt mà! Người khác muốn tranh thủ cũng không tranh thủ được."
Miệng Cung Hoàn Sơn giật giật, gã cho rằng tâm tình của Hạng Thành lúc này phải khó chịu hơn so với mình, có điều thật sự là y vẫn có thể nói ra những lời quan miện đường hoàng như vậy.
Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, Trương Dương hiện tại làm bất kỳ chuyện gì cũng không thương lượng với thị lý, trực tiếp đi qua chúng ta."
Hạng Thành nói khẽ: "Hắn có thể làm thành công là hắn có bản sự, Hoàn Sơn, anh vẫn ở Đông Giang phải không, tới tìm hắn nói chuyện đi, đại biểu thị lý chúc mừng hắn!"
"Chúc mừng hắn ư?"
"Khu Bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Bắc Cảng chẳng lẽ không đáng chúc mừng ư?"
Người biểu đạt sự chúc mừng Trương Dương trước tiên là Cung Kì Vĩ, Trương Dương ở nhà khách chính phủ tỉnh, Cung Kì Vĩ và Thường Lăng Không cũng ở đây, bọn họ gặp nhau ở đại sảnh nhà khách, Cung Kì Vĩ cao giọng nói: "Trương Dương!"
Trương đại quan nhân nhìn rõ người tới là lãnh đạo cũ của mình, vội vàng cười ha ha nghênh đón: "Thị trưởng Cung, thị trưởng Thường, ngọn gió nào thổi hai ngài tới đây vậy."
Cung Kì Vĩ nắm tay Trương Dương rồi lắc lắc, vỗ mu bàn tay hắn ỗ vai hắn: "Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý!"
Trương đại quan nhân có chút hồ đồ: "Thị trưởng Cung, ý ngài là sao?"
Thường Lăng Không cười nói: "Đừng đứng ở chỗ này nói chuyện nữa, người ra người vào nhiều lắm, chúng ta tới quán trà đi!"
Mấy người cùng nhau tới quán trà bên trong nhà khách, Thường Lăng Không gọi một bình Bích Loa xuân, sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình, Cung Kì Vĩ uống ngụm trà rồi nói: "Trương Dương, chúng tôi mới từ chỗ bí thư Tống về."
Trương Dương ồ một tiếng, trong lòng bắt đầu chột dạ, Thường Lăng Không Cung Kì Vĩ Cung Kì Vĩ cùng tới, có thể khiến hai người đồng thời xuất động chắc là việc công, mà Lam Sơn và Nam Tích liên hệ chặt chẽ với nhau bởi công trình cảng Nước Sâu, chẳng lẽ bọn họ lần này tới cũng có liên quan tới chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu ư?
Cung Kì Vĩ không để Trương Dương phải suy nghĩ lâu, chủ động nói rõ mục đích tới lần này của bọn họ.