Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, thấy một thiếu phụ mặc áo dài màu trắng xuất hiện ở trước mặt họ, thiếu phụ đó có chút tức giận, lông mày dựng ngược, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Dương thì không khỏi thốt lên kinh ngạc: "Sao lại là cậu?"
Trương Dương cũng nhận ra người đứng trước mặt là bà chủ Vu Lam có quán xăm mình, Trương Dương đã từng tới cửa hàng của cô ta, Chung Trường Thắng và chồng của cô ta, Trình Viễn là bạn tốt. Trương Dương chính là thông qua tầng quan hệ này này mà quen được với hai vợ chồng bọn họ, lần trước Trình Viễn còn mời hắn uống rượu.
Trương Dương nhìn thấy cửa quán bị đụng vỡ, có chút xấu hổ nói: "Chào chị!"
Vu Lam nhìn thấy là Trương Dương, cũng bật cười: "Là cậu à! Lâu rồi không gặp, vừa gặp đã cho tôi một bất ngờ."
Kì Sơn nghe ra là người một nhà, lập tức tỏ thái độ: "Chị gái, chị yên tâm, tất cả tổn thất ở đây tôi sẽ bồi thường."
Trương Dương nhấc chân đá một cái lên người Vương Bằng: "Lấy tiền ra mau!"
Trên người loại lưu manh như Vương Bằng chẳng tìm ra được một đồng tiền, Vu Lam cũng biết gã, khinh thường nói: "Lần trước hắn tới chỗ tôi xăm còn nợ hai trăm đồng."
Cảnh sát lát sau thì tới nơi, Trương Dương vội vàng gọi điện thoại cho Loan Thắng Văn, nhận được chỉ thị của Loan Thắng Văn, mấy cảnh sát lập tức áp giải Vương Bằng đi, Nhìn thấy chuyện đã được giải quyết, quần chúng vây xem cũng đều tản đi, Trình Viễn nghe thấy bên này xảy ra chuyện, cũng vội vàng trở về, tới nơi thì nhìn thấy Trương Dương, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, gã không khỏi cười nói: "Đều là người nhà cả mà, cái cửa này cũng đến lúc phải thay rồi."
Kì Sơn nói: "Trình đại ca, ngày mai tôi sẽ sai người tới lắp cửa mới cho anh."
Trình Viễn là người cực kỳ sảng khoái, nghe thấy Kì Sơn nói như vậy thì ngược lại có chút mất hứng: "Mọi người đều là bạn bà, khách khí gì? Chủ nhiệm Trương tới đây tôi cao hứng còn không kịp, đi, uống rượu, tôi mời khách."
Trương Dương và Trình Viễn tuy rằng chỉ tiếp xúc một lần, có điều biết gã là người cực kỳ hào sảng, cũng không khách khí với gã, gật đầu nói: "Món gà cay lần trước không tồi!"
Trình Viễn nói: "Lão Tào gia, cậu còn nhớ à!" Gã bật cười ha ha. Gã nói với vợ một tiếng rồi kéo Trương Dương và Kì Sơn tới quán gà cay Tào Thị.
Sau khi Ngồi xuống, Trương Dương giới thiệu Kì Sơn với gã, Trình Viễn giờ mới biết người trẻ tuổi hào hoa phong nhã đeo kính này không ngờ là phú thương nổi danh Đông Giang, ông chủ Kì Sơn của thủy sản Tứ Hải, có chút kinh hỉ: "Ông chủ lớn, tôi nghe danh của anh đã lâu rồi."
Kì Sơn cười nói: "Ông chủ gì chứ, chỉ là một người buôn lậu cá thôi, Trình đại ca làm sinh ý gì?"
Trình Viễn nói: "Anh cũng thấy rồi đó, vợ tôi mở quán xăm, bản thân tôi thì ở chợ tranh hoa điểu làm kỳ thạch, gần đây cùng nhau làm công trình thành thị lâm viên với bạn."
Trương đại quan nhân nghe vậy trong lòng khẽ động: "Anh làm công trình lâm viên à?"
Trình Viễn gật đầu nói: "Hiện tại nhu cầu thành thị mỹ hóa càng lúc càng lớn, giá của đá cũng tăng, tháng trước, tôi tới chính phủ thành phố Đông Giang tặng một tảng đá, hơn năm mươi vạn. Hai vị nếu thích đá, có cơ hội tới quán của tôi chơi, tôi sẽ tặng mỗi người một khối."
Trương Dương: "Nói Trình đại ca, anh chắc không biết, tôi đã tới Tân Hải công tác gần đây gần đây đang làm xanh hoá lâm viên thành thị, đối với phương diện này cũng có nhu cầu, anh có thời gian thì tới Tân Hải một chuyến, tôi giúp anh giới thiệu một số sinh ý."
Điều này đối với Trình Viễn mà nói thì chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, gã kích động làm luôn hai chén với Trương Dương.
Bọn họ nói chuyện được một lúc thì Vũ Ý gọi điện thoại tới, thì ra công an tới bệnh viện điều tra tình huống, đừng nhìn Vũ Ý lúc nào cũng to mồm, nhưng gặp chuyện lớn thì chẳng biết làm gì cả, cho nên cứ gặp chuyện gì là lại nhớ tới hai người họ, Trương Dương đứng dậy cáo từ Trình Viễn, Trình Viễn cực kỳ hiếu khách, tối nay còn chưa uống tận hứng, tất nhiên là ra sức giữ lại, Trương Dương cười nói: "Về sau còn có cơ hội uống rượu mà, anh giành thời gian tới Tân Hải, tôi sẽ là chủ!"
Hai người trở lại bệnh viện, công an đã đi rồi, khẩu cung cũng đã lấy xong, Vương Bằng đã thú nhận chuyện sai người hành hung, chuyện này trên cơ bản không tồn tại bất kỳ điểm đáng ngờ nào, thật ra chuyện này vốn không phức tạp như vậy, Tô Quảng Thành say rượu lái xe, gây tai nạn rồi bro chạy, sai lầm vốn là ở phía hắn, Vương Bằng phát tiết bất mãn cũng không có gì sai, có điều thằng cha này không nên mượn cơ hội này để vơ vét tài sản của nhà họ Tô, tiếp sau đó thì lại ra tay đánh người, chuyện vốn đã chiếm hết đạo lý đến cuối cùng lại thành hắn sai, hiện tại đã vi phạm pháp luật.
Vũ Ý là cô nương tâm địa thiện lương, cả ngày hôm nay trên cơ bản đều là chạy quanh vì chuyện của Tô gia, hiện tại chuyện đã có kết quả, đối với cô ta mà nói thì cũng không có nghĩa là chuyện đã kết thúc, cô ta lo lắng trùng trùng nói: "Tô Điềm và Tiếu Y đều bị thương, ngày mai phải tiến hành phỏng vấn, giờ thì phiền rồi, hai đứa khổ cực bao năm, bởi vì chuyện này mà lại trễ một năm, hai cô bé đang khóc như mưa ý."
Trương Dương nói: "Vấn đề của Tô Điềm không lớn, nhưng Tiếu Y bị gãy tay, muốn khôi phục cũng mất vài ngày, chuyện này hay là câu thông với phía trường một chút, xem xem có thể kéo dài vài ngày không." Hắn quay sang nhìn Kì Sơn, Vũ Ý cũng Kì Sơn.
Kì Sơn cười khổ nói: "Nhìn tôi làm gì?"
Vũ Ý nói: "Anh ở học viện nghệ thuật không phải có bằng hữu ư?"
Kì Sơn gật đầu nói: "Được, tiễn Phật phải tiễn tới Tây thiên, chuyện này tôi lo, nhưng nói trước nhé, tôi sẽ tận lực mà làm, nhưng được hay không thì tôi không dám đảm bảo."
Trương đại quan nhân cười nói: "Kỳ tổng đã ra mặt có chuyện gì mà không thành."
Vũ Ý gật đầu theo.
Kì Sơn bị hai người kẻ xướng người hoạ kẻ xướng người hoạ nâng tít lên mây, chuyện này hắn phải tiếp chiêu rồi.
Trương Dương để lại một ít thuốc cao mà mình điều chế, có thể giúp Tô Điềm và Tiếu Y mau chóng khôi phục. Khi hắn trở lại nhà khách chính phủ tỉnh thì đã là mười giờ tối, Tần Thanh vẫn không gọi điện thoại tới, Trương Dương ít nhiều có chút kỳ quái, hắn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Thanh thì Tần Thanh cuối cùng cũng gọi tới thì ra thì ra Tần Thanh họp đến tận bây giờ, xe của cô ta đã đõ ở trong bãi đỗ của nhà khách.
Trương Dương bước tới cửa sổ nhìn xuống, thấy trong bãi đỗ xe có chiếc Mitsubishi của Tần Thanh.
Trương đại quan nhân mặc quần áo đi ra ngoài, mở cửa xe ra thì phát hiện Tần Thanh đã ngồi ở ghế phụ, nói: "Họp cả ngày mệt quá, anh lái đi."
Trương Dương lên xe rồi khởi động: "Đi đâu?"
Tần Thanh nói: "Vườn Phù dung cha em tối nay ở lạicông trường."
Trương Dương không khỏi bật cười: "Em không sợ bị người khác nhìn thấy à?"
Tần Thanh nói: "Em lên nhà trước, còn anh thì lát tự lên một mình!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Sớm biết thế này, lúc trước khi anh đi không nên nộp lại chìa khóa nhà, hai tai đi lại cũng tiện hơn."
Tần Thanh xấu hổ trừng mắt lườm hắn một cái, tựa trán vào đầu vai hắn.
Vườn phù dung bởi vì nằm ở vị trí khá hẻo lánh, tuy rằng nhà đã được phân phối, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có nhiều người vào ở, trong khu mà Tần Thanh ở hiện tại chỉ có ba nhà vào ở.
Trương Dương và Tần Thanh một trước một sau vào nhà, Trương Dương đóng cửa nhà lại, vươn tay ra ôm ngang Tần Thanh, xoay một vòng tại chỗ, đi tới sô pha, Tần Thanh ôm cổ hắn, nói: "Em đi tắm rửa trước đã, anh đã ăn gì chưa?"
Trương Dương cười nói: "Cả đêm ăn hai bữa."
Tần Thanh gật đầu, cô ta đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, mặc áo tắm trắng bước ra, nhìn thấy Trương Dương không ở trong phòng khách, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, ngửi thấy mùi đồ ăn, không ngờ Trương Dương nhân lúc cô ta đi tắm đã làm xong bát mì, trong lòng Tần Thanh rất ấm áp, nữ nhân có thể khiến Trương Dương cam tâm xuống bếp chỉ sợ là không nhiều.
Trương Dương bưng bát mì trứng chim từ trong phòng bếp đi ra, hắn cười nói: "Anh không có bản sự gì, chỉ biết nấu mì thôi, em họp cả một ngày, chẳng là vừa mệt vừa đói rồi, ăn trước đi đã."
Tần Thanh gật đầu, đi tới bàn ăn.
Trương Dương mỉm cười nhìn, gắp cho oct một cái móng giò, đút vào miệng cô ta, Tần Thanh cắn một miếng, Trương Dương nói: "Nhìn em lúc ăn xinh quá."
Tần Thanh nhìn miếng móng giò đó, lập tức minh bạch thằng ôn này không có hảo ý, cười gắt: "Đáng ghét!" Cô ta lè lưỡi ra liếm cái móng giò, sau đó thì cắn một miếng, trợn mắt lên: "Còn dám dở trò nữa, cẩn thận em làm thế này với anh đó."
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Em không nỡ đâu?"
Tần Thanh vươn chân ngọc ra thò tới giữa háng hắn, cảm thấy chỗ đó đã cứng ngắc và nóng rực, mặt không khỏi đỏ bừng, gắt: "Người ta đang ăn mà."
Trương đại quan nhân nói: "Em cứ ăn đi, không gấp!" Hắn vươn tay ra tóm lấy chân ngọc của Tần Thanh, Trương đại quan nhân là cao thủ xoa bóp mát xa, đối với mát xa chân cũng vô sự tự thông, vừa hay mát xa khiến Tần Thanh thoải mái đến mức rên lên.
Trương Dương nói: "Đừng có quá liều mạng làm việc, sức khỏe là vốn của con người, phải bảo dưỡng tốt bản thân, để anh còn hưởng thụ cả đời."
Tần Thanh không ăn nổi mỳ nữa, Trương Dương mát xa khiến cô ta cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng, mặt đỏ lên, cặp đùi thon dài không khỏi căng cứng, ngón chân không nhịn được mà co quắp lại, Trương Dương nói: "Đừng khẩn trương, thả lỏng đi."
Tần Thanh nói: "Khó chịu quá."
Trương đại quan nhân cười nói: "Khó chịu là đúng rồi!"
Tần Thanh rụt chân về, ngoắc ngón tay với hắn: "Tới đây!"