Thường Hải Thiên nói: "Liddell tiên sinh, nói như vậy thì không có hậu đạo rồi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển biến chuyển từng ngày, dây chuyền sản xuất của anh đã lạc hậu rồi, về phần nhà xưởng, ai chẳng biết anh sắp phải di dời, công nhân có nghề trong tay tôi nhiều lắm, năm trăm vạn thì tôi sẽ không suy nghĩ, thế này đi, tôi trả anh hai trăm vạn."
Liddell mặt mũi trắng bệch mặt mũi trắng bệch: "Thường tổng, anh đây là cho bố thí!"
Thường Hải Thiên nói: "Vậy anh cứ coi như tôi không nói gì, thật ra tôi thật sự không có ý tứ bàn tiếp nữa, hai trăm vạn là tôi trả cao rồi đấy, mọi người thôi thì là bạn đi, bàn chuyện làm ăn làm gì nữa!" Thường Hải Thiên lại bỏ đi.
Liddell hạ quyết tâm: "Bốn trăm vạn!"
Thường Hải Thiên đã bước nhanh tới cạnh Trương Dương.
"Ba trăm vạn!"
Thường Hải Thiên kêu lên: "Bí thư Trương, ngài đợi tôi đã!"
Liddell nắm chặt hai tay: "Hai trăm năm mươi vạn, không thể bớt được nữa!"
Thường Hải Thiên dừng chân, nghĩ thầm hai trăm năm mươi vạn, sớm biết như vậy, con mẹ nó lúc trước anh đi làm găng với Trương Dương làm gì, thế chẳng phải là lấy trứng chọi đá ư?Nhưng không có thằng cha có mắt không tròng này thì lấy đâu ra tiện nghi hiện tại cho gã chiếm, Thường Hải Thiên thở dài, ra vẻ khó xử nói: "Mọi người đều là cùng nghề, tôi thật sự không đành lòng nhìn thấy anh ra nông nỗi này, thôi thì cứ vậy đi!"
Hôm ấy Liddell và Thường Hải Thiên ký kết hợp đồng chuyển nhượng, bí thư huyện ủy Trương Dương và phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ chứng kiến, Liddell vẻ mặt cầu xin, so với cha đẻ chết thì còn thảm hơn, nhưng hắn hiện tại cũng thấy rõ được hiện thực, so với sống dở chết dở, chẳng ta vãn hồi chút tổn thất rồi bỏ của chạy lấy người.
Thường Hải Thiên chiếm được một tiện nghi lớn, Liddell lúc ban đầu muốn một ngàn vạn phí chuyển nhượng, hiện tại chỉ mất hai trăm năm mươi vạn đã có được rồi, chuyện này phải đa tạ Trương Dương.
Trương đại quan nhân cũng không phải định giúp anh rể chơi người khác, nếu là trước kia thì kiểu gì cũng liên quan tới ỷ thế hiếp người, có điều nguyên nhân của chuyện này là ở Liddell, thằng cha này thuộc loại nhân vật nể mặt mà không cần, lúc trước nói ngon nói ngọt bảo hắn di dời, hắn không đi, lại còn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, há miệng ra đòi tám ngàn vạn, giựt tiền à! Về sau còn kiện lên bộ ngoại giao, đối với loại người như vậy phải giết một người răn trăm người, nếu không xí nghiệp hùn vốn đầu tư bên ngoài của Tân Hải sẽ học theo rồi được lăng chân lăng đằng đầu, thực sự cho rằng đang ở nước của mình.
Trên đường trở về, Trương Dương và Thường Hải Thiên đi cùng nhau, Thường Hải Thiên cười nói: "Tối nay tôi mời khách, mọi người ăn mừng một chút!"
Trương Dương nói: "Chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống rơi trúng đầu anh, anh mời khách là đúng."
Thường Hải Thiên cười nói: "Chuyện này ít nhiều cũng nhờ anh, nếu không phải có bàn tay phiên vân phúc vũ c bí thư Trương, tôi nào có chiếm được tiện nghi lớn như vậy." Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, nói chuyện đương nhiên không cần phải cố kỵ.
Trương Dương nói: "Tiện nghi tuy rằng anh chiếm, nhưng tôi cũng không nói trước, chuyện di dời phải làm nhanh một chút!"
Thường Hải Thiên nói: "Không thành vấn đề, tôi khẳng định sẽ không kéo chân sau của an, thủ tục giao nhận hoàn thành là tôi sẽ bắt tay di dời."
Trương Dương cười nói: "Xét thấy sự phối hợp của anh đối với xây dựng thành thị, tôi quyết định cho anh quyền ưu tiên chọn đất của khu khai phá trong tương lai, cũng cho anh phần thưởng thu nhập từ thuế." Thật ra những điều kiện này đều là lúc trước Trương Dương muốn cho Liddell, đáng tiếc thằng cha này không thức thời.
Thị trường giao dịch Ô tô sau một lần chỉnh đốn ngắn ngủi đã khôi phục buôn bán, liên tục hai lần chỉnh đốn khiến nhóm buôn lậu xe của thị trường giao dịch ô tô cảm thấy khí tức lạnh căm sắp tới, giao dịch xe lậu trước luôn ngang nhiên giờ đã phải thu liễm. Sau khi Trình Diễm Đông đảm nhiệm chức cục trưởng công an Tân Hải, nghiêm khắc quản lý xe, theo các loại biện pháp được đưa vào, thị trường giao dịch ô tô Tân Hải so với trước đây thì quy củ hơn nhiều, nhưng theo đó sinh ý cũng vắng vẻ đi.
Tất cả thường ủy đều tỏ vẻ không hiểu chuyện này, vấn đề di dời khu khai phá đã hoàn toàn được giải quyết, khu khai phá vốn có đã được chia thành hai khối, phân biệt ở nam bắc cảng khu cảng hậu cần, quy hoạch phía bắc là khu vườn công nghiệp, quy hoạch phía nam là vườn hậu cần tương lai, nhờ vào sự tiện lợi của Phước Long, phương tiện cơ sở trong ngắn hạn đều đã bắt đầu được thi công, Trương Dương giao chuyện này cho phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ phụ trách.
Tình cảnh hiện tại của Đổng Ngọc Vũ vô cùng xấu hổ, Trương Dương tuy rằng cả ngày chuyện gì cũng gọi hắn, nhưng chỉ sai đi làm việc, không đối đãi với hắn như người một nhà, mà thế lực cũ do Hứa Song Kì cầm đầu cho rằng hắn một lòng nịnh bợ Trương Dương, đã hoàn toàn nghiêng về phía trận doanh của Trương Dương, đối với hắn vô cùng bài xích. Đổng Ngọc Vũ chỉ vùi đầu vào công tác tận lực làm thật nhiều, nói thật ít, thế cục Tân Hải không phải hắn có thể khống chế được.
Tình huống giống với Đổng Ngọc Vũ còn có Hồng Trường Thanh, Trương Dương có rất nhiều chuyện đều giao cho cô ta đi làm, hôm nay lại cùng Hồng Trường Thanh nói đến vấn đề chiêu thương của khu khai phá Tân Hải, chuẩn bị để Hồng Trường Thanh đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải.
Tân Hải Trước đây công tác diện phương chiêu thương vẫn đều do phó huyện trưởng Đường Khánh Chương phụ trách, không hề có ban chiêu thương chuyên môn gì cả, hơn nữa từ thành tích chiêu thương trước đây có thể nhìn ra, Đường Khánh Chương này không có năng lực gì, Trương Dương đã thành lập ban chiêu thương chuyên môn.
Trong mắt Hồng Trường Thanh, mục đích Trương Dương thành lập ban chiêu thương không chỉ là để tăng cường khối chiêu thương này, hắn còn có một mục đích, chính là đá mình khỏi hức chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thật ra Hồng Trường Thanh ở văn phòng huyện ủy hiện tại đã mất quyền lực, trong mắt mọi người, Phó Trường Chinh mới là người nắm giữ thực quyền. Quyền lực lớn nhỏ của chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy phụ thuộc rất nhiều vào bí thư huyện ủy, Hồng Trường Thanh thủy chung không thể giành được sự tín nhiệm của Trương Dương, cô ta đã sớm đoán trước được, vị trí của mình sẽ bị Phó Trường Chinh thay thế, chỉ không ngờ không nhanh như vậy.
Trương Dương nói chuyện với Hồng Trường Thanh vẫn rất hòa ái, hắn nói xong quyết định của mình, mỉm cười bảo: "Chị Hồng, chị có suy nghĩ gì?"
Hồng Trường Thanh nói: "Không có suy nghĩ gì cả, tôi tôn trọng quyết định của lãnh đạo, chỉ là tôi trước đây chưa từng làm công tác chiêu thương, sợ tôi không ứng phó được." Trong lòng Hồng Trường Thanh rất không thoải mái.
Trương Dương mỉm cười nói: "Công tác chiêu thương của Tân Hải rất lạc hậu, lần này di dời chỉnh thể khu khai phá, mục đích của tôi tuyệt đối không phải là muốn từ bỏ khu khai phá, mà là muốn tiến thêm một bước làm lớn mạnh khu khai phá. Tôi đến Tân Hải đã được một đoạn thời gian rồi, thời gian tiếp xúc với chị Hồng cũng không ngắn, cũng hiểu rõ năng lực của chị, tôi tin chị nhất định có thể đảm nhiệm tốt công tác chủ nhiệm ban chiêu thương."
Hồng Trường Thanh nói: "Tôi sẽ thử!"
Trương Dương lại nói: "Chị không cần phải lo ngại gì cả, công tác của văn phòng huyện ủy có thể yên tâm giao cho Phó Trường Chinh làm, qua một đoạn thời gian để thích ứng, tiểu Phó đã có thể đảm nhiệm công tác này."
Hồng Trường Thanh hiểu rồi, người ta đây là không cho mình để lại đường lui, muốn đuổi mình tới ban chiêu thương, thật ra Hồng Trường Thanh không biết rằng, Trương Dương sở dĩ bảo cô ta đảm nhiệm chức chủ nhiệm ban chiêu thương, tuyệt đối không phải là để cướp vị trí cho Phó Trường Chinh, mà là vì chức năng của cô ta và Phó Trường Chinh trùng nhau, Trương Dương đối với khu khai phá có một quy hoạch to lớn, công tác chiêu thương về sau thế tất hừng hực khí thế, chỉ cần khu bảo lưu thuế nhập khẩu được thuận lợi phê duyệt, Tân Hải không nghi ngờ gì nữa sẽ trở thành điểm nóng kinh tế lớn nhất trong khu vực, đến lúc đó chủ nhiệm ban chiêu thương tuyệt đối là một chức quan béo bở.
Nhưng Hồng Trường Thanh không biết rằng, cái mà cô ta nhìn thấy là hiện trạng trước mắt của Tân Hải, dưới tình trạng này, anh sẽ chủ động đến Tân Hải đầu tư, cho rằng Trương Dương là muốn ranh giới hóa cô ta. Rời khỏi vị trí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thì cũng có nghĩa là rời khỏi trung tâm quyền lực của Tân Hải, Hồng Trường Thanh trong lòng cảm thấy chán nản, tiếp đó bởi vì chán nản mà sinh ra oán hận đối với Trương Dương. Cô ta cho rằng Trương Dương là đang đối phó mình, mình là vật hi sinh bài trừ bài trừ dị kỷ của hắn.
Có điều Hồng Trường Thanh vẫn che giấu tình tự trong lòng rất tốt, cô ta lịch sự cáo từ Trương Dương, Trương đại quan nhân cũng cảm thấy được tình tự của cô ta biến hóa một chút, tiễn Hồng Trường Thanh ra kỏi văn phòng, văn phòng của Hồng Trường Thanh thật ra cách văn phòng của Trương Dương cũng không xa, tới hành lang, cô ta lạnh lùng cười nói: "Bí thư Trương, ngài không cần tiễn, tôi lát nữa sẽ chuẩn bị để giao nhận công tác."
Trương Dương gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nũng nịu: "Cô!"
Hiển nhiên là chào Hồng Trường Thanh, Trương đại quan nhân đưa mắt nhìn, liền thấy một nữ lang phong thái yểu điệu đang bước về phía họ, da cô ta rất trắng, tóc dài ngang vang nhuộm màu nâu, uốn kiểu lượn sóng đang rất thịnh hành, mặt mày như tranh, trên người mặc áo phông ngắn tay màu trắng, bên dưới mặc quần bò, lộ ra cái đùi tuyệt đẹp, đầy vẻ đẹp tri thức lại lộ ra một loại gợi cảm nói không nên lời, Trương Dương nhận ra cô ta, không ngờ là trợ lý Hồng Thi Kiều của chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng Hoắc Vân Châu.