Cốc Hiến Dương mấy năm nay cũng có ý định rút lui.
Thấy đoàn người Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ bước vào, Cốc Hiến Dương vội vàng ra đón, địa vị của đám người bọn họ trong giới thường thường có liên quan tới bối cảnh của gia đình, Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ không nghi ngờ gì nữa là nhân vật đỉnh cao trong nhóm, xuất hiện ở đây rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người. Cốc Hiến Dương cười nói: "Kiến Cơ, Tiết gia!" Tuổi của gã cũng khá lớn, nhưng tuổi lớn không đại biểu cho địa vị cao. Ở trước mặt Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ, gã vẫn phải biểu hiện sự tôn trọng.
Tiết Vĩ Đồng nói: "Lão quỷ, tối nay tổng cộng có mấy trận?"
Cốc Hiến Dương trong giới bởi vì tuổi khá lớn, hơn nữa làm người khôn khéo, cho nên có người đặt cho gã ngoại hiệu là lão quỷ, dần dà rồi không ai gọi tên thật của gã nữa, đều gọi gã là lão quỷ.
Cốc Hiến Dương nói: "Ba trận, đen trắng vàng đều đủ cả." Hắn cúi người về phía trước, nói khẽ: "Tiết gia, tôi nếu là cô thì sẽ đặt cho Dao Cạo!"
Tiết Vĩ Đồng cười cười, biết Cốc Hiến Dương đang lấy lòng mình, cô ta nói khẽ: "Xem đã rồi tính!"
Cốc Hiến Dương lại hàn huyên vài câu với Từ Kiến Cơ, Từ Kiến Cơ giới thiệu cho Trương Dương ở bên cạnh với gã, Cốc Hiến Dương nghe thấy tên của Trương Dương, ánh mắt sáng ngời sáng ngời gã cười nói: "Danh đầu của Bí thư Trương tôi đã sớm được nghe nói rồi."
Trương Dương nói: "Tôi thì có danh đầu gì chứ, ông chủ Cốc quá khen."
Cốc Hiến Dương nói: "Chuyện anh ở trường thành Tiễn Khấu một mình đáu với cao thủ Nhật Hàn, giới võ lâm kinh thành đều nghe nói, thật sự là dương cao quốc uy của ta."
Trương Dương cười cười không nói gì, lúc này nhìn thấy một người từ xa đi tới, không ngờ là Sử Anh Hào, con trai của Sử Thương Hải bát quái môn, Sử Anh Hào gặp hắn ở đây thì có chút ngượng ngùng, Trương Dương đi tới chào: "Anh Hào huynh cũng ở đây à?"
Sử Anh Hào ho khan một tiếng rồi nói: "Bọn họ bảo tôi tới đây hỗ trợ cổ động, chuyện này anh chớ có nói với cha tôi đấy!"
Trương Dương lập tức minh bạch, Sử Anh Hào khẳng định là tới đây kiếm một khoản thu nhập thêm, loại thi đầu này thường thường cần mấy nhân sĩ có quyền uy trong võ lâm tới chống đỡ, Sử Anh Hào thân là đại đệ tử của Bát Quái môn, tương lai hiển nhiên có phân lượng trở thành chưởng môn của Bát Quái môn, có điều với tính cách của Sử Thương Hải chắc sẽ không cho phép con trai làm như vậy, cho nên Sử Anh Hào mới nói vậy với Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Được, tôi không nói đâu!" Trong lòng đã nghĩ rằng Sử Anh Hào là tới đây là để kiếm khoản thu nhập thêm, thật ra nhân sĩ võ lâm cũng có chỗ khó của họ, trừ luyện công ra thì bọn họ không có thủ đoạn mưu sinh gì khác, chỉ dựa vào chút học phí khai môn thụ nghiệp để kiếm cơm, sau khi hình thành xu thế trọng thương khinh võ, ngay cả môn phái như Bát Quái môn cũng chỉ khó nhọc duy trì.
Sử Anh Hào cũng không phải là tới một mình, đi cùng hắn còn có bốn gã sư đệ, nói dễ nghe thì là trấn áp tràng diện cho người ta, thật ra thì là giúp đỡ trông nhà coi vườn, gặp phải người làm loạn thì bọn họ ra tay dẹp yên. Sử Anh Hào cũng là người rất nặng mặt mũi, gặp Trương Dương ở đây khiến hắn cả thấy có chút mất mặt.
Trương Dương nhìn ra hắn đang ngại, cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa, mỉm cười bảo: "Trình độ đấu quyền của nơi này thế nào?"
Sử Anh Hào nói: "Thật ra chỉ là đánh tự do, quy tắc khá dễ dãi, trừ một số ít bộ phận yếu hại ra, chỗ nào cũng có thể công kích, cơ hồ mỗi ngày đều có quyền thủ bị thương, gần đây quả thật đã hấp dẫn được không ít cao thủ."
Trương Dương nói: "Thu nhập của bọn họ thế nào?"
Sử Anh Hào nói: ""Quyền thủ cũng phân cấp bậc, quyền thủ nhất lưu một trận đấu có thể kiếm được mười vạn tiền thưởng, quyền thủ tam lưu thì chỉ sợ ngay cả tiền thuốc men cũng không kiếm đủ, nói tóm lại là mạnh hiếp yếu, ở đây tất cả đều dựa vào thực lực để nói chuyện."
Hai người tán gẫu đang hăng thì Trương Dương nhìn thấy cách đó không xa lại có mấy người đi tới, không ngờ là đám An Đạt Văn, Trần An Bang, không biết hai người bọn họ sao lại đi cùng nhau, Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, đúng là cá tìm cá, rùa tìm rùa, hai thằng khốn này cặp với nhau rồi.
Trần An Bang nhìn thấy Trương Dương thì lộ ra ánh mắt oán độc, An Đạt Văn thì thong dong bình tĩnh gg nhiều, gã cười nói: "Trương tiên sinh, sao khéo vậy?"
Trương Dương cười nói: "Khéo, rất khéo!"
Tiết Vĩ Đồng ở Bên cạnh nói: "Cũng không có gì là khéo cả, kinh thành lớn như vậy, nhưng chỗ chơi cũng chỉ có mấy nơi, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu thấy là rất bình thường, có điều người HongKong như anh xuất hiện ở đây cũng có chút kỳ quái."
Tiết Vĩ Đồng đối với An Đạt Văn vẫn là phi thường phản cảm, tuy rằng bị bức cho không được đối nghịch với An Đạt Văn, nhưng sự trào phúng trong lời nói vẫn khó tránh khỏi.
An Đạt Văn vẫn biểu hiện ra sự vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nói: "Có gì kỳ quái?"
Tiết Vĩ Đồng nói: "Không hài hòa, không hòa hợp!"
Lương Bách Ny bên cạnh An Đạt Văn bật cười, An Đạt Văn cũng bật cười theo, lúc này một gã nam tử da đen đi tới, An Đạt Văn nói với bọn họ: "Giới thiệu một người với các anh!" Gã vẫy vẫy tay với nam tử đó, nam tử đó đi đến bên cạnh gã, An Đạt Văn nói: "Xuân Sai! Quyền Thái Lan! Đánh khắp Đông Nam Á vô địch thủ!"
Tiết Vĩ Đồng vẻ mặt không tin: "Có cần phải thổi phồng vậy không!"
An Đạt Văn nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ bảo hắn lên đài khiêu chiến! Tôi nghe nói nơi này có màn tự do khiêu chiến!" Vẻ mặt của Thằng ôn này tràn đầy lòng tin.
Trương Dương không khỏi liếc tên quyền Thái Lan một cái, Xuân Sai cũng nhìn Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vả hung tàn và khiêu khích, Trương Dương ngẩn ra, nghĩ thầm bố mày không đắc tội với mày, mày con mẹ nó nhìn tao như có thâm thù đại hận thế, chẳng lẽ An Đạt Văn cố ý dẫn mày tới làm phiền tao à? Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, An Đạt Văn không biết mình sẽ tới. Dù sao đám quyền thủ này đa số đều là không có đức hạnh, hung tướng tất lộ, còn chưa bắt đầu trận đấu đã muốn dùng khí thế để dọa người khác. Cái này cũng là một loại tâm lý chiến, không chiến mà khuất người mới là cảnh giới cao nhất của luận võ.
Tiết lão không lâu sau thì tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy Tiết Thế Luân đang đứng bên cạnh, Tiết lão thở hắt ra, nói: "Thế Luân, con không đi nghỉ ngơi, ở bên cạnh ta làm gì?"
Tiết Thế Luân cầm tay cha: "Cha, vì sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cha cứ giấu con?"
Tiết lão ngẩn ra, lại cố ý giả bộ hồ đồ nói: "Cái gì vì sao? ta không hiểu ý con."
Tiết Thế Luân nói: "Cha, con đã đọc phương thuốc đó rồi, con vừa mới ra ngoài đi hỏi bác sĩ của cha, cha đừng trách họ, thân là con của cha, con có quyền được biết chân tướng."
Tiết lão thở dài, không ngờ chuyện này cuối cùng vẫn không giấu được y. ông ta chậm rãi ngồi dậy, Tiết Thế Luân cầm một cái gối mềm đến, để ông ta ngồi dựa vào đầu giường.
Tiết lão nói: "Hạng Thành đi rồi à?"
Tiết Thế Luân gật đầu nói: "Cha đang nói chuyện với anh ấy thì bỗng dưng ngủ thiếp đi, cho nên anh ấy không chào cha được."
Tiết lão không khỏi cảm khái nói: "Già rồi! Già thật rồi!"
Tiết Thế Luân nhìn thấy cha vẫn không muốn trả lời trực tiếp câu hỏi của mình, y nói khẽ: "Cha, cha đừng giấu nữa, con biết cả rồi!"
Tiết lão nói: "Biết thì sao chứ? Cha đã hơn tám mươi tuổi rồi, nhân sinh của cha đã không còn gì phải nuối tiếc, sinh tử có số, đối với cha mà nói thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể tiếp nhận được."
Tiết Thế Luân lớn tiếng nói: "Nhưng con thì không thể!" Hai mắt của y lóe ra ánh sáng kích động: "Cha, con còn chưa chiếu cố cha được tốt, con vẫn chưa kịp kính hiếu vớicha!"
"Có lòng là được rồi, không cần quan tâm con làm gì!"
Tiết Thế Luân nói: "Cha, con sẽ tìm bác sĩ ưu tú nhất trên thế giới tới, con nhất định phải chữa khỏi bệnh của cha."
Tiết lão nói: "Bệnh của ta đã có cải thiện rất lớn, con nếu đọc phương thuốc đó, con chắc biết, cha không hề từ bỏ trị liệu."
"Nhưng các bác sĩ chăm sóc sức khỏe lại không biết." Tiết Thế Luân cho rằng cha đang lừa mình.
Tiết lão nói: "Đối với con cái của ta, ta trước giờ chưa từng nói dối, ta tin chỉ có dùng ngôn hành của mình cảm nhiễm họ thì mới có thể khiến họ dùng phương thức tương tự đối đãi với ta, Thế Luân, chuyên gia nhất lưu quốc tế đã hội chẩn bệnh tình của ta rồi, bọn họ không có biện pháp nào tốt cả, không ai có thể đảm bảo trị được bệnh của ta."
Tiết Thế Luân đã tìm hiểu bệnh tình của cha, y biết cha không nói sai, y đau khổ cúi đầu xuống, cầm lấy tay cha.
Tiết lão nói: "Trong khoảng thời gian này đều là Trương Dương trị liệu cho ta!"
"Trương Dương ư?" Trong đôi mắt của Tiết Thế Luân hiện lên vẻ bất khả tư nghị, y thật sự không thể liên hệ Trương Dương với một bác sĩ.