Trương Dương tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong nói: "Anh tới Tân Hải, có nghĩ tới một chuyện không, vì sao cấp trên muốn phái anh tới đó?"
Trương Dương nói: "Chuyện này là tôi chủ động đề suất, tôi không muốn ở Đông Giang, sống dưới mí mắt của bí thư Tống khó chịu lắm."
Thường Lăng Phong cười nói: "Anh ở trong thể chế lâu như vậy rồi, đối với mình nên có nhận thức tỉnh táo, tôi hỏi anh, anh thấy điểm mạnh nhất của mình là gì?"
Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Rất nhiều, ví dụ như trẻ tuổi nhiệt tình, tràn ngập mị lực, tràn ngập tích cực hướng về phía trước và tinh thần tiến thủ."
Thường Lăng Phong nói: "Anh cũng giỏi dát vàng lên mặt mình nhỉ."
Trương Dương nói: "Tôi nói thì anh không công nhận, vậy anh nói xem điểm mạnh của tôi là gì?"
"Phá quấy! Điểm mạnh của anh chính là phá quấy!"
Trương đại quan nhân nghe thấy Thường Lăng Phong nói như vậy cũng không khỏi ngây ra một thoáng, nhưng lập tức hắn lại phá lên cười, Thường Lăng Phong quả nhiên rất hiểu hắn, ngay cả chính hắn không thừa nhận cũng không được, trình độ quản lý chính trị của hắn không thể nào bằng được trình độ phá rối của hắn.
Thường Lăng Phong nói: "Anh chỉ cần lát nữa về đọc lại lịch trình sĩ đồ của anh, anh đến đâu không phải đều khiến nơi đó gà bay chó nhảy, chính đàn nơi đó sẽ trong sạch hơn ư?"
Trương Dương nói: "Theo như lời anh nói, tôi không cần làm quan, thành thành thật thật về nhà mở một cái phòng khám là được."
Thường Lăng Phong nói: "Anh không phục à!"
"Tôi không phải không phục, chỉ là thấy những lời này của anh đối với tôi có chút bất công, không ngờ chính tích nhiều năm của tôi lại bị một câu này của anh xóa bỏ đi hết? Tôi chính là một cây gậy chọc cứt ư?"
Thường Lăng Phong cười nói: "Đừng nói khó nghe như vậy, anh tử suy nghĩ một chút đi, vì sao lãnh đạo tỉnh muốn đặt anh ở Tân Hải? Nếu biết anh đi đâu gây rối ở đó? Sao lại giao cho anh trọng nhiệm như vậy, nguyên nhân là ở đâu?"
Trương Dương nói: "Vậy chứng tỏ các lãnh đạo mà để tôi phá rối!"
Thường Lăng Phong gật đầu: "Chứng tỏ lãnh đạo tỉnh đối với Tân Hải đã sớm có bất mãn, cho nên anh cứ lớn mật mà làm, bất kể phá rối thế nào, phía sau luôn có người chống lưng cho anh. Lãnh đạo thành phố Bắc Cảng cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ khẳng định đã sớm ý thức được điểm này, nếu sau khi anh đến Tân Hải mà an phận thủ thường, mọi người cũng có thể bình anh vô sự, nhưng anh thành thật chưa được vài ngày đã lại không nhịn được, lập tức làm ra chuyện bỏ huyện lập thành phố."
Trương Dương nói: "Chuyện này cũng không phải là tôi làm, trước đó lãnh đạo đã đến lộ hướng gió cho tôi, nói Tân Hải rất nhanh sẽ trở thành thành phố cấp huyện, tôi chỉ là dựa theo ý đồ của lãnh đạo mà làm."
Thường Lăng Phong nói: "Vậy càng không thành vấn đề, tôi thấy trong vấn đề bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải, nói không chừng lãnh đạo tỉnh cũng làm công tác."
Trương Dương nói: "Dựa theo phân tích của anh, tôi căn bản là không cần thiết phải đi khắp nơi tìm người nữa, bỏ huyện lập thành phố đã trở thành kết cục đã định ư?"
Thường Lăng Phong nói: "Từ sau khi anh tới Tân Hải, thái độ của tỉnh lý đối với anh thế nào?"
Trương Dương nói: "Tân Hải là huyện, tỉnh lý sao chú ý quá nhiều được?"
Thường Lăng Phong nói: "Đây là chỗ cao minh của lãnh đạo tỉnh, để anh phá rối ở Tân Hải, nhưng lại giả vờ như không quan tâm."
Trương Dương nói: "Cao minh gì chứ, đó là bởi vì bọn họ có điều cố kỵ, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành là ân nhân cứu mạng của Tiết lão, y sở dĩ ngồi trên vị trí này nhiều năm như vậy, còn không phải bởi vì có Tiết lão ư?"
Thường Lăng Phong nói: "Nói như vậy về sau anh vẫn phải cẩn thận, nếu thực sự gây ra chuyện gì, không phải chỉ đắc tội với Hạng Thành mà còn có thể là Tiết lão."
Trương Dương cười nói: "Cái này thì không cần phải lo lắng, hiện tại quan hệ của tôi và Tiết lão rất tốt."
Thường Lăng Phong đối với năng lực kết thân của Trương Dương thì hiểu rất rõ, hắn mỉm cười nói: "Nếu anh có thể giải quyết chướng ngại này, như vậy chuyện tiếp theo không thành vấn đề, chỗ dựa của Hạng Thành chỉ có Tiết lão, nếu Tiết lão không muốn giúp cả hai ở vấn đề này, y sẽ mất chỗ dựa, sau này anh ở Tân Hải làm gì y cũng không dám can thiệp."
Trương Dương nói: "Nghe anh nói vậy, tôi cũng nên nghĩ kỷ lại, tỉnh lý phái tôi tới phá rối, tôi hình như chưa làm tốt thì phải, nên làm triệt để hơn mới đúng."
Thường Lăng Phong nói: "Vẫn là câu nói đó, làm việc đừng nóng vội, cứ từng bước mà làm, trong chuyện này, anh đã chiếm hết thế chủ động rồi."
Chương Bích Quân cũng không ngờ Trương Dương lại chủ động liên lạc với mình, sau khi cô ta do dự một chút, vẫn đáp ứng gặp mặt Trương Dương, địa điểm là Chương Bích Quân chỉ định, không biết là cố ý hay là vô ý, nơi Chương Bích Quân lựa chọn là quán cà phê đối diện với khách sạn Thường Lăng Phong ở.
Trương Dương tới trước năm phút, hắn vừa mới đánh tennis với Từ Kiến Cơ, trên người vẫn mặc quần áo thể thao, trông tràn ngập sức sống.
Chương Bích Quân mặc váy dài màu xám, áo choàng không tay màu sắc sặc sỡ khiến sắc thái vốn đơn điệu trở nên sinh động, kính râm trên mặt lại tăng thrrm vẻ thần bí khôn tả cho cô ta, không thể không thừa nhận khí chất của cô ta rất tốt, tuy rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng bảo dưỡng rất thỏa đáng, da thịt nõn nà, trên mặt không có một nếp nhăn nào.
Trương Dương rất thân sĩ đứng lên kéo ghế cho Chương Bích Quân, Chương Bích Quân ngồi xuống, tháo kính râm, mắt phượng quan sát Trương Dương đối diện một chút rồi mỉm cười nói: "Trương Dương, tôi còn tưởng rằng anh không bao giờ nữa liên lạc với tôi nữa."
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Chương, tôi hôm nay tìm cô cũng không phải là vì công tác."
Chương Bích Quân ý vị thâm trường nói: "Giữa Chúng ta hình như chưa bao giờ có chuyện ngoài công tác."
Trương Dương nói: "Sao lại không? Chương Duệ Dung được đến Đông Giang không phải là chuyện bên ngoài công tác ư?"
Chương Bích Quân nói: "Vậy ư?"
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi cũng không giấu gì cô, hôm nay hẹn cô ra là để nói về chuyện của Chương Duệ Dung và Thường Lăng Phong."
Chương Bích Quân nói: "Anh từ lúc nào bắt đầu chuyển sang làm bà mối vậy?"
Trương đại quan nhân cũng không để tâm tới câu chế giễu của cô ta, cười nói: "Thường Lăng Phong là bạn tốt của tôi, làm chút chuyện nhỏ cho bạn là điều nên làm."
Chương Bích Quân nói: "Tình cảm là chuyện của hai người họ, không ai nhúng tay vào được cả."
Trương Dương nói: "Ý tứ của Chương cục là cô sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của bọn họ?"
Chương Bích Quân lạnh lùng cười nói: "Tôi hôm nay mới phát hiện, Thường Lăng Phong không ngờ còn có bằng hữu thật lòng với hắn như vậy."
Trương Dương nói: "Tôi tuyệt đối không phải là nói tốt cho anh ta, trong bạn cùng lứa tuổi người có thể khiến tôi bội phục không nhiều lắm, anh ta là một trong số đó."
Chương Bích Quân nói: "Quan hệ trong xã hội hiện thực khá phức tạp, theo sự phát triển của kinh tế, con người đối với tiền tài lợi ích càng lúc càng coi trọng hơn, có thể tìm được một bằng hữu thật lòng với mình là rất khó."
Trương Dương nói: "Tôi rất hiểu Thường Lăng Phong, biết rằng anh ta rất thật lòng với Chương Duệ Dung, anh ta cũng là người không ganh đua với đời, rất đạm bạc với công danh, cho nên vào thể chế cũng là vì nể giao tình giữa hai chúng tôi."
Chương Bích Quân mỉm cười, không nói gì, cầm cốc cafe lên uống một ngụm, cafe không bỏ đường nên rất đắng, Chương Bích Quân cảm thấy Trương Dương hôm nay hẹn mình tới đây có chút vị đạo giấu đầu lòi đuôi, ý đồ chân chính của hắn rốt cuộc là vì Thường Lăng Phong hay là để thử mình?
Trương Dương nói: "Có chuyện vẫn chưa nói với cô, lúc trước tôi xin cô điều Chương Duệ Dung tới Đông Giang, nguyên nhân chính là muốn tác hợp cho bọn họ."
Chương Bích Quân nói: "Không chỉ như vậy, nếu Duệ Dung không tới Đông Giang, có lẽ Thường Lăng Phong cũng sẽ không tới đó."
Trương Dương nói: "Anh ta là người rất chuyên tình."
Chương Bích Quân cười nói: "Hôm nay anh hẹn tôi tới là vì chuyện này ư?"
Trương Dương gật đầu.
Chương Bích Quân nói: "Anh đã nói thật với tôi thì tôi cũng nói thật với anh, không phải là tôi có thành kiến gì với Thường Lăng Phong, cũng không phải là bởi vì Duệ Dung từ nhỏ đã theo tôi, cho nên tôi muốn khống chế gì nó. Anh còn trẻ, rất nhiều tình cảm anh không, tôi sở dĩ không đáp ứng việc đính hôn của bọn họ, là vì tôi thấy giữa bọn họ vẫn còn chưa tới bước đó, tình cảm của bọn họ không phải là hoàn mỹ theo như lời anh nói đâu, Duệ Dung và Thường Lăng Phong khởi đầu từ sự lừa dối, Thường Lăng Phong không biết thân phận trước đây của Duệ Dung, Duệ Dung xuất thân là gì? Nó đã làm gì? Đối với việc này Thường Lăng Phong hoàn toàn không biết gì cả, tôi cho rằng hai người nếu thật sự quyết định ở bên nhau cả đời, vậy thì không thể tồn tại sự lừa dối, hiển nhiên là Duệ Dung vẫn chưa chuẩn bị tốt."
Những lời này của Chương Bích Quân hiển nằm ngoài ý liệu của Trương Dương: "Nhưng đoạn kinh lịch trước đây của Chương Duệ Dung phải giữ bí mật."
Chương Bích Quân nói: "Nếu nó cho rằng cần giữ bí mật, như vậy chứng minh trong lòng nó Thường Lăng Phong không quan trọng bằng Quốc An."
Trương Dương tuy rằng tràn ngập phản cảm đối với Chương Bích Quân, nhưng hắn lại rất tán đồng những lời này của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân trên tình cảm có cảm ngộ rất sâu, người ta chỉ có sau khi gặp suy sụp mới có thể nhận thức sâu sắc như vậy, xem ra Chương Bích Quân cũng từng có một đoạn tình cảm khắc cốt minh tâm.