Buổi tối hôm đó Trương Dương nhận lời mời của Tiết Vĩ Đồng tham gia cuộc hội họp thái tử ở tầng cao nhất, nói đến lần tụ họp này, Trương Dương đã từng tham gia một lần, lần trước là để tuyên truyền khu đô thị mới Đông Giang, Trương đại quan đã dẫn cả Cố Dưỡng Dưỡng đến, vì lần hội họp đó còn kết thù với Trần An Bang, đã có kinh nghiệm lần trước, Trương Dương vốn không muốn đến chỗ những thái tử này, nhưng vì người mời là Tiết Vĩ Đồng, nên hắn cũng không tiện chối từ, dù sao thì Trần An Bang cũng đã bị hắn xử lý một lần, giờ đây có lẽ đã tử tế hơn nhiều, dù là có gặp mặt nhau, thì chắc gã cũng không dám chủ động gây sự với hắn.
Chủ đề buổi hội họp hôm nay là vì từ thiện, Trương Dương Trương Dương đến nơi, mới phát hiện ra rằng người quen ở đó không hề ít, ngoài Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Phùng Lượng, Lương Khang và Trần An Bang trước kia đã từng có chuyện không vui với hắn cũng đã đến, điều làm Trương Dương không ngờ đến là, An Đạt Văn cũng xuất hiện ở buổi hội họp tối hôm đó, vị hôn thê Lương Bách Ny cũng ở bên cạnh gã.
Một đợt không gặp, An Đạt Văn dường như đã trưởng thành hơn, và cũng cao to hơn, đây là thành quả của việc gã thường xuyên tập thể dục, biết nhục mà phấn đấu, sau khi An Đạt Văn bị Trương Dương tát một bạt tai trước mặt mọi người, đã mời mấy vị giáo sư đấm bốc đến dạy hắn, đương nhiên hắn cũng biết rằng với trình độ của mình, dù có luyện tập cả đời cũng không đánh được Trương Dương, dường như cảm giác thấy ánh mắt của Trương Dương, An Đạt Văn quay người nhìn về phía Trương Dương, rồi cười.
Trương Dương cũng cười lại rất lịch sự, Tiết Vĩ Đồng lạnh lùng nhìn An Đạt Văn, rồi thấp giọng nói: “Thật không ngờ, anh ta còn dám đến!”
Trương Dương nói: “Lá gan của cậu ta từ trước đến giờ đều không nhỏ mà.”
Hắn đột nhiên nhớ đến chuyện xung đột lần trước giữa Tiết Vĩ Đồng và An Đạt Văn, Tiết Vĩ Đồng nhận được một cuộc điện thoại trong tình huống mình hoàn toàn chiếm ưu thế, với tính tình nóng nảy của Tiết Vĩ Đồng, không ngờ cô ta lại thay đổi chủ ý sau khi nghe cuộc điện thoại đó, bỏ qua cho An Đạt Văn, Trương Dương chẳng bao giờ hỏi, rốt cuộc là cuộc điện thoại đó do ai gọi đến, có điều lúc đó đã có thể đoán ra rằng người gọi điện đến nhất định có mối quan hệ rất mật thiết với Tiết Vĩ Đồng, ngày càng hiểu thêm về Tiết Vĩ Đồng, hắn lờ mờ đoán được, người này có lẽ là cha của Tiết Vĩ Đồng, Tiết Thế Luân, Tiết gia chỉ có mình y làm ăn buôn bán ở ngoài, cũng chỉ có y có khả năng liên lạc với An Đạt Văn nhất.
Tiết Vĩ Đồng vẫn ăn mặc nam không ra nam nữ không ra nữ, trông rất giống đàn ông, điều này làm cho cô ta độc đáo trong tất cả những người con gái tham gia buổi tối hôm nay. Sự xuất hiện của Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn của khách mời, đương nhiên là vì sự xuất hiện của Tiết Vĩ Đồng, cô ta mặc một bộ đồ Trung Sơn màu đen, mái tóc ngắn đến độ không thể ngắn hơn, ngước đầu ưỡn ngực, bước chân mạnh khỏe, nhìn từ đằng xa chẳng ai nghĩ rằng đây là một cô gái.
Từ Kiến Cơ dẫn Hồng Nguyệt xinh đẹp đi đến chào, vị mỹ nữ này hôm nay không mặc đồ quân đội, mà mặc một bộ váy dài cổ thấp, lộ ra nước da trắng nõn của cô.
Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh hai, chị Nguyệt em xinh thế này, anh phải để mắt cho kỹ đấy, đừng để người khác để ý đến thì phiền lắm.” Khi nói những lời này, cô ta lại quay ra nhìn sang Trương Dương.
Trương đại quan vô cùng chán nản, chẳng lẽ hình tượng của hắn trong đầu Tiết Vĩ Đồng lại như thế này sao? Hồng Nguyệt là ai chứ? Là chị dâu tương lai, người làm huynh đệ như hắn nhìn chút thì được, nhưng tuyệt đối không bao giờ có ý gì. Hơn nữa, Trương đại quan còn chẳng làm hết việc của mình, làm gì có tâm trạng đâu đi để ý bạn gái người khác.
Từ Kiến Cơ cười nói: “Người để ý đến chị em thì nhiều lắm, anh quản không nổi.”
Hồng Nguyệt điệu đà nói: “Anh chỉ biết nói linh tinh thôi, dù sao thì trong lòng em chỉ nghĩ đến anh mà thôi.” Từ lời này của cô ấy đã có thể chứng minh rằng cô ấy là một người cực kỳ thông minh, đã bày tỏ được tình cảm của mình với Từ Kiến Cơ một cách khéo léo.
Trương Dương cười nói: “Thấy hai người ân ái vậy, thật là làm người ta khâm phục.”
Từ Kiến Cơ cười nói: “Khâm phục cái gì? Chẳng phải cậu có Yên Nhiên rồi sao!”
Trương Dương nói: “Yên Nhiên đang ở Mỹ mà!”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Không sao, cô ấy không có ở đây, để em thay thế!”
Một câu nói làm cho tất cả mọi người đều ngớ ra, Tết Vĩ Đồng trừng mắt nói: “Nhìn cái gì? Có gì mà hiếu kỳ, tôi ở bên cạnh anh ba thì làm sao? Những người như mấy người ấy à, tư tưởng thật là đen tối quá đi.”
“Ai tư tưởng đen tối đấy?” Chu Hưng Quốc cười hà hà bước đến, Từ Kiến Cơ nói: “Còn ai nữa, đương nhiên là lão tam.”
Trương đại quan cười nói: “Được, người làm em như tôi đúng là phải chịu tiếng xấu rồi, tôi thừa nhận tôi đầu óc đen tối, nhưng đó là đối với người khác, đối với anh chị em, tôi thuần chất đến độ không còn thuần chất được nữa, còn còn thuần chất hơn cả nước chất nữa.”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Đúng là tự dát vàng lên mặt mình!” Gã gọi mấy anh em xuống ngồi vào bàn.
Trương Dương cầm một cốc rượu vang lên, nhấm một ngụm rồi nói: “Tối nay tiết mục từ thiện có nội dung gì vậy?”
Chu Hưng Quốc nói: “Chủ động cung cấp đồ bán đấu giá cho bên làm từ thiện, tất cả số tiền đấu giá được sẽ quyên góp cho việc xây dựng khu Tây Nam Sơn.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Đại ca, anh mang gì đến vậy?”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Tạm thời phải giữ bí mật, đợi lúc nữa mọi người sẽ biết.”
Lúc này cô gái tiếp tân đã đến để thống kế số đồ bán đấu giá.
Trương đại quan cũng mang một thứ đến, đó chính là bức Đại Ái Vô Cương của hắn đích thân viết, thư pháp của tên này từng có được giá 2000000 Nhân Dân Tệ, hôm nay hắn cũng muốn thử xem, liệu thư pháp của hắn rốt cuộc bán được mức giá thế nào.
Hai người MC đến từ kinh thành dẫn dắt buổi đấu giá từ thiện hôm nay, sau khi nam nữ MC nói một tràng những lời xúc động, liền mời Chu Hưng Quốc lên phát biểu, Chu Hưng Quốc không những là đại ca của mấy người Trương Dương, còn là lão đại trong đám thái tử kinh thành.
Chu Hưng Quốc bước lên đài chủ tịch, hắn cười khiêm tốn: “Các vị khách quý, ở đây có các bạn mới, các bạn cũ, hôm nay mọi người đến đây cùng chung một mục đích, đó chính là từ thiện! Dùng hành động thực tế của chúng ta, để làm chút gì đó cho đất nước, làm chút gì đó cho những trẻ em nghèo ở miền núi Tây Nam!”
Hội trường nổ lên tràng vỗ tay, tiếng vỗ tay không mấy nhiệt liệt, vì những vị khách có mặt ở đây đều rất lý trí, họ sẽ không mù quáng, họ đều có đầu óc tỉnh tóa, biết cách phân tích vấn đề, không dễ dàng rơi vào tình trạng mù quáng.
Chu Hưng Quốc nói: “Hành thiện tích đức, giúp đỡ đói nghèo từ trước đến giờ đều là truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta, và cũng là một bước đánh dấu quan trọng cho việc xã hội phát triển văn minh, với tinh thần người người hành thiện, vui vẻ từ thiện, trên mảnh đất Trung Hoa này, để lập nên một quỹ từ thiện, làm tốt công tác từ thiện, chúng tôi đã mở cuộc đấu giá từ thiện ở đây, sau đây tôi xin mời mọi người xem một đoạn video về các em nhỏ vùng núi Tây Nam.”
Ánh đèn hội trường tối đi, ánh mắt mọi người tập trung vào màn hình ở phía trước mặt, trên màn hình xuất hiện tất cả những cảnh của trường học miền núi.
Hình ảnh và âm thanh mang lại cho người xem những xúc cảm sinh động hơn lời nói rất nhiều, khi đoạn băng được phát hết, vành mắt rất nhiều người đã đỏ, thật ra, trong lòng mỗi người đều có sự tồn tại của mặt thiện, chỉ là ít nhiều khác nhau mà thôi.
Chu Hưng Quốc nói: “Tặng người hoa hồng, hương thơm lưu lại, từ thiện vô biên, ai cũng làm được, hãy để chúng ta cùng hành động, cùng tham dự vào cuộc đấu giá từ thiện lần này, dùng tấm lòng để làm cảm động mỗi người, dùng tình yêu để ôm ấp mỗi ngày, nắm tay hành thiện, cùng sáng tạo tương lai!”
Tiếng vỗ tay lần này đã lớn hơn lần trước rất nhiều.
Đồ bán đấu giá đầu tiên chính là một đôi vòng tay ngọc phỉ thúy của Chu Hưng Quốc, lễ tân sau khi lấy đôi vòng tay ra, ngay lập tức hội trường đã ào lên kinh ngạc, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài, đôi vòng ngọc phỉ thúy này ít nhất cũng phải hơn 1000000, Chu Hưng Quốc quả nhiên không phải người thường, vừa ra tay đã làm cho mọi người kinh ngạc, đây cũng là vì để có một sự khởi đầu tốt đẹp.
Tiết Vĩ Đồng lườm Chu Hưng Quốc rồi nói: “Xì, còn tưởng là đồ gì hay ho, chẳng qua chỉ là một đôi vòng ngọc thôi mà, còn thần bí vậy nữa.”
Chu Hưng Quốc cười nói: “Anh biết em sẽ chẳng hứng thú đâu.”
Giá đưa ra cho đôi vòng ngọc này là 200000, bên này vừa tuyên bố, An Đạt Văn đã giơ biển: “1000000!”
Hội trường lại ồ lên kinh ngạc, chẳng ai ngờ vừa mới bắt đầu đã có người ra giá như vậy, giá của chiếc vòng có lẽ cũng chỉ đến trăm vạn, cái giá An Đạt Văn đưa ra không hề thấp chút nào.
Lương Bá Ny mặt lộ ra một nhụ cười nhàn nhạt, rõ ràng rằng đôi vòng ngọc này An Đạt Văn sẽ tặng cho cô ta.
An Đạt Văn sau khi ra giá xong, ánh mắt hướng về bên Tiết Vĩ Đồng. Khác với những gì gã nghĩ, Tiết Vĩ Đồng tỏ ra rất bình tĩnh, chẳng có ý tham dự vào việc đấu giá.
Trương Dương cũng cảm thấy kỳ lạ, với tính tình của Tiết Vĩ Đồng, lần đấu giá trước đã thất bại trong tay An Đạt Văn, lần này có cơ hội, có lẽ phải giành về thể diện mới đúng, nhưng thấy Tiết Vĩ Đồng không biểu lộ gì, Trương Dương đã rất nhanh hiểu được lý do trong đó, nhất định có người nói với Tiết Vĩ Đồng rằng đừng gây xung đột với An Đạt Văn, nếu không cô ấy sẽ chẳng nuốt trôi cục tức này.
Chiếc vòng phỉ thúy rất nhanh đã bị An Đạt Văn mua được với giá 1000000, vị hôn thê của gã là Lương Bá Ny cùng đi lên đài chủ tịch để lĩnh thưởng, MC để gã phát biểu vài lời.
An Đạt Văn cầm micro lên rồi nói: “Chào mọi người, có lẽ tôi xa lạ với đại đa số người ngồi đây, toi là An Đạt Văn, đến từ Hồng Kong, hiện tại tôi là chủ tịch tập đoàn Thế Kỷ An Thái của Hồng Kong.
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay lịch sự.
An Đạt Văn nói: “Tôi bỏ ra 1000000 để mua đôi vòng phỉ thúy này, một là để hiến tặng tình bác ái, hai là vì vợ chưa cưới của tôi thích nó.”
Trương Dương nói thấp giọng với Chu Hưng Quốc: “Anh không sợ chút nữa cậu ta nói rằng đôi vòng này của anh là đồ rởm sao.”
Tiết Vĩ Đồng nghe thấy rất rõ ở bên cạnh, nhớ đến thủ đoạn lần trước An Đạt Văn làm với Tra Tấn Bắc, liền thấp giọng cười, nói ra thì thật là lạ, cô ta lại có vẻ chờ đợi xuất hiện việc này.
Chu Hưng Quốc cười điềm đạm, không nói gì hết, mặc dù An Đạt Văn có chút thực lực, nhưng tiểu tử này không dám khiêu khích chính diện với gã. Trên mảnh đất kinh thành này, số lượng thái tử không ít, nhưng người thật sự dám đứng ra khiêu khích Chu Hưng Quốc chẳng có ai, điều này có quan hệ mật thiết với thực lực của Chu gia!
Địa vị trong đám thái tử không dựa vào việc anh có bao nhiêu tiền, mà phải xem bối cảnh gia đình anh sâu đến đâu, trên quan trường cũng phải xem bối cảnh, chỉ có những cây to rễ sâu, mới có thể trở thành đối tượng hàng đầu để tránh mưa tránh gió, Chu gia ba đời đều làm quan, Chu Hưng Dân đời thứ ba giờ đây đã trở thành tỉnh trưởng Bình Hải, là người tiếp nối được giới cấp cao đánh giá cao, bối cảnh thế này không ai có thể bì được. Dù là Kiều gia và Tiết gia, cũng không thể so với Chu gia trên đàn chính trị, mặc dù trước kia Kiều lão đã từng hùng bá, nhưng giờ đây Kiều lão đã về hưu, danh vọng của Kiều gia đã không được như trước nữa, còn về Tiết gia, hai ba đời Tiết gia đều không có nhân vật nào xuất sắc về chính trị.