Tiết Thế Luân không hề có ý nói chuyện lâu với Trương Dương, mắt nhìn nhìn lên lầu: "Lão gia tử đang ở trên lầu chờ cậu, cậu đi lên đi đã."
Trương Dương gật đầu.
Thật ra Tiết Thế Luân cũng không nghĩ ra cha vì sao lại có hứng thú với một câu thanh niên như vậy, chỉ là vì thư pháp thôi ư? Vậy Hình như có chút gượng ép rồi.
Trương Dương tới trước thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau khi được phép tiến vào mới đẩy cửa ra.
Tiết lão ngồi sau bàn, rất bình tĩnh nhìn Trương Dương bước vào, Trương Dương đóng cửa phòng lại, đi tới trước mặt Tiết lão cung kính nói: "Tiết lão, mấy ngày nay có khỏe không?"
Tiết lão nói: "Dựa theo phương thuốc cậu kê cho tôi uống vài ngày, cảm giác đau đớn đã giảm bớt rất nhiều, nhưng tôi ngủ vẫn không tốt lắm." ông ta chỉ chỉ vào ghế đối diện ý bảo Trương Dương ngồi xuống, Trương đại quan nhân sau khi ngồi xuống cảm thấy trên gế còn có chút hơi nóng, chắc là vì Tiết Thế Luân vừa mới ngồi.
Trương Dương nói: "Vì sao ngủ không ngon?"
Tiết lão nói: "Áp lực tư tưởng, tôi vốn cho rằng mình đã là người thoáng đạt, cái gì cũng đã trải qua rồi, cái gì cũng nhìn thấu rồi, nhưng khi tật bệnh phát sinh trên người tôi, tôi vẫn sinh ra áp lực tư tưởng." Ở trước mặt Trương Dương Tiết lão vô tình đã sắm vai một nhân vật cường giả, bởi vì ông ta còn ý thức được mình trước mắt chỉ là một bệnh nhân, một bệnh nhân chờ được người khác giúp chữa bệnh.
Trương Dương nói: "khi chữa bệnh, trị liệu tâm lý và thượng dược vật quan trọng ngang nhau."
"Tôi biết!"
Trương Dương nói: "Tôi đã nghĩ ra một phương án trị liệu, nói ra để tham thảo một chút với ngài."
Tiết lão nói: "Tôi không phải là bác sĩ, tôi thậm chí ngay cả thường thức y học tối thiểu cũng không hiểu."
Trương Dương nói: "Mấu chốt của chữa bệnh không chỉ ở bác sĩ, mà còn cả bệnh nhân nữa, phải là hai người phối hợp tốt mới có thể trong thời gian ngắn nhất đạt được hiệu quả tốt nhất."
Tiết lão nói: "Tôi đã yêu cầu nhân viên tương quan nghiêm khắc giữ bí mật về bệnh tình của tôi, chuyện cậu trị liệu cho tôi, tôi sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai."
Trương Dương nói: "Có chuyện tôi phải nói thật với ngài, tôi không có giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ."
Tiết lão hài hước đáp lại: "Biển Thước không có giấy phép hành nghề, hoa đà không có, Lý Thời Trân cũng không có, nhưng ai có thể phủ nhận sự thật bọn họ là danh y chứ."
Trương Dương nói: "Tôi không muốn làm danh y, tôi chỉ muốn cố gắng chữa khỏi cho ngài, cũng không cần ngài hồi báo tôi gì cả, tôi chỉ không muốn để em gái nuôi của tôi thương tâm."
Tiết lão gật đầu nói: "Lý do này tôi thích, nói như vậy, tôi nhận trị liệu không những không nợ nhân tình của cậu, ngược lại còn là cho cậu một cái nhân tình."
Trương Dương mỉm cười nói: "Đúng, ngài sớm đã phớt lờ chuyện sinh tử rồi, nhưng ngài đi rồi Vĩ Đồng sẽ rất thương tâm, cho nên tôi không muốn Vĩ Đồng phải thương tâm thì phải giúp ngài, ngài nhất định phải cho tôi nhân tình này."
Tiết lão bật cười ha ha.
Trương Dương nói: "Đã kiêng rượu chưa?"
Tiết lão lắc đầu nói: "Chỉ uống ít thôi, trước đây tôi quen uống rượu rồi, nếu đột nhiên thay đổi thói quen sinh hoạt, như vậy khẳng định sẽ coa người hoài nghi, cậu nói xem có đúng không?"
Trương đại quan nhân không khỏi cười khổ nói: "Ngài nghĩ chu đáo quá!"
Tiết lão nói: "Cậu đừng cười khổ, cả một gia đình nhiều người như vậy, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tôi, có chỗ nào lạ là bọn họ lập tức sẽ nhìn ra ngay.
Trương Dương nói: "Tiết lão nhất định là cao thủ vị phản đặc biệt." Trong lòng minh bạch quyền uy của Tiết lão trong nhà này là không thể nghi ngờ, Tiết gia sở dĩ có thể có được địa vị hiện tại, có liên quan tới sự tồn tại của Tiết lão, nếu Tiết lão xảy ra bất kỳ bất trắc gì, thanh danh và địa vị của Tiết gia tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, ở điểm này Tiết gia và Kiều gia cực kỳ giống nhau.
Giàu không quá ba đời, thật ra trên quan trường cũng tồn tại quy luật như vậy, ít nhất ở Tiết gia mà nói, thành tựu của nhân vật đời thứ hai không có ai có thể vượt qua được Tiết lão, càng không cần phải nói tới đời thứ ba như Tiết Vĩ Đồng.
Tiết lão nói: "Hiện tại nói phương án khám bệnh của cậu đi, tôi hy vọng là đừng quá đau, quá trình trị liệu tận lực đừng để ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi."
Trương Dương nói: "Trong tây y có phương pháp trị liệu loại bệnh này của ngài, đó dựa vào kết hợp phẫu thuật và trị bệnh bằng hoá chất, như vậy thật ra không gì ngoài trước tiên giết chết tế bào ung thư, loại phương pháp này đồng thời vào lúc giết chết tế bào ung thư cũng khó tránh khỏi giết chết những tế bào bình thường của ngài, muốn không gây ra ảnh hưởng là cơ hồ không thể."
Tiết lão gật đầu.
Trương Dương nói: "Đạo lý của phương pháp của tôi cũng như vậy, nhưng tôi sẽ dùng nội lực để đốt khối u ở gan của ông, quá trình này phải tiến hành theo tuần tự, tôi đầu tiên sẽ phải dùng loại kim châm đặc chế này, đâm vào trong da thịt của ngài, đâm thẳng tới gan của ngài, sâu vào trung tâm của khối u, sau đó sẽ dùng nội lực truyền vào trong khối u, lợi dụng nhiệt đột cao để đốt tế bào ung thư."
Tiết lão nói: "Nghe giống như là nhiệt liệu thôi, bác sĩ đã từng nhắc tới với tôi."
Trương Dương nói: "Bọn họ không thể nắm giữ chính xác như tôi." Hắn mở hộp châm đựng đầy kim ra, từ trong tay lấy ra một cây kim châu dài chừng mười lăm muốn, nhỏ như lông trâu.
Tiết lão nhìn kim châm rồi nói khẽ: "Câuk muốn dùng cây kim châm này để đâm vào bụng của tôi?"
Trương đại quan nhân gật đầu: "Tiết lão, ngài sẽ không lo lắng tôi hại ngài chứ?"
Tiết lão mỉm cười nói: "Cậu nếu có ý nghĩ như vậy thì chính là kẻ ngốc rồi, bất kỳ ai nếu biết tôi không sống qua được ba tháng nữa đều sẽ không làm việc ngu xuẩn vẽ rắn thêm chân này."
Trương Dương nói: "Ngài yên tâm, trong quá trình hành châm tôi sẽ chế trụ huyệt đạo của ngài, hơn nữa sẽ không quá đau đâu."
Tiết lão nói: "Có thể bắt đầu chưa?"
Trương Dương gật đầu.
Tiết lão đi tới cái ghế dựa mà ông ta bình thường nằm nghỉ, cởi áo rồi nằm xuống. Trương Dương trước tiên tiến hành khử động bộ vị hành châm, sau đó vận chỉ như gió điểm trúng nhiều chỗ huyệt đạo trên người Tiết lão, đây là để phòng ngừa trong quá trình trị liệu Tiết lão không chịu được đau, thân thể theo bản năng có động tác làm ảnh hưởng tới trị liệu của hắn.
Tiết lão nhắm mắt lại nói khẽ: "Hy vọng cậu có thể cho tôi thêm một năm."
Trương Dương tiếp theo phong bế á huyệt của Tiết lão, sau khi cầm kim châm trong tay lên, tay phải khẽ động, kim châm lóe lên, đã đâm vào phần bụng bên trên của Tiết lão, tốc độ tiến châm của Trương Dương cực nhanh, kim châm cực dẻo bị nội lực của hắn truyền vào, độ rắn mạnh hơn vô số lần, mũi nhọn cơ hồ không chịu một chút cản trở nào cứ vậy đâm vào da thịt ở phần bụng của Tiết lão, xuyên qua gan xâm nhập vào bên trong khối u.
Bởi vì tốc độ kim châm đâm vào thân thể quá nhanh, đau đớn mà Tiết lão phải chịu không quá kịch liệt, sau khi cơn đau lúc mới đầu qua đi, cảm thấy phần bụng bên trân dần dần nóng lên, theo thời gian, chỗ kim châm đâm vào càng lúc càng nóng, một loại cảm giác nóng rát khiến Tiết lão không khỏi nhíu mày.
Trương Dương khống chế nội lực của bản thân cuồn cuộn không ngừng rót vào, theo kim châm tiến vào trong cơ thể của Tiết lão, nội tức tịch tụ ở vị trí khối u, nhiệt độ theo tiến trình vận công của Trương Dương không ngừng tăng lên.
Cơn đau giống như bị thiêu không ngừng tăng lên, Trương Dương từ vẻ mặt của Tiết lão nhìn ra cơn đau của ông ta không ngừng gia tăng, lại rút ra một cây châm đâm vào huyệt đạo ở vai và trước ngực của ông ta, sau khi hành châm, cảm giác đau của Tiết lão giảm đi nhiều, quá trình như vậy kéo dài thêm khoảng mười phút.
Trương Dương chậm rãi thu hồi nội tức, để chân khí lưu chuyển một vòng trong cơ thể, xua tan đi mệt mỏi, sau khi bổ sung nội lực, một lần nữa bắt đầu trị liệu cho ông ta, lần này chỉ dùng công phu âm sát tu la chưởng, dùng lực cực lạnh rót vào, nóng lạnh thay nhau giết khối u trong cơ thể Tiết lão.
Sau khi trị liệu cho Tiết lão, Trương Dương cũng đầu đầy mồ hôi, từ từ thu hồi nội lực, giải huyệt đạo cho Tiết lão, Tiết lão nằm ở đó nghỉ ngơi trong chốc lát, mới mở mắt ra thở hắt, nói: "Đau quá! Có điều tôi vẫn chịu được!"
Trương Dương cười nói: "Tôi chưa bao giờ gặp ai kiên cường như ngài." Những lời này rõ ràng đang vỗ mông ngựa Tiết lão.
Tiết lão bật cười.
Trương Dương bảo ông ta nằm yên chừng mười lăm phút đồng hồ, trong quá trình này, Trương Dương viết một hàng chữ trên bàn làm việc của Tiết lão, nói là tới đây chỉ điểm thư pháp cho Tiết lão, dù sao cũng phải lưu lại chút gì đó chứ.
Sau khi Tiết lão nghỉ ngơi chừng mười lăm phút, chậm rãi ngồi dậy, cảm thấy bụng phải vẫn ngâm ngẩm đau.
Trương Dương nói: "Tiết lão, từ hôm nay trở đi, rượu phải bỏ hẳn, quá trình trị liệu chắc phải duy trì thêm một tháng, tôi hôm nay bắt đầu từ vị trí trung tâm của khối u, hai ngày nữa sẽ hình thành một khoảng rỗng trong đó, theo sự trị liệu của tôi, cá khoang rỗng này sẽ không ngừng mở rộng, tới sau cùng thì hoàn toàn nuốt lấy khối u."
Tiết lão nói: "Cần trị liệu mấy lần nữa?"
Trương Dương nói: "Ba ngày sau tôi sẽ lại tới, chắc phải năm lần mới có thể triệt để diệt được khối u."
Tiết lão nói: "Cũng chính là nói tôi có thể đỡ bệnh."