Trương đại quan giơ tay lên, nói với Tra Vi: “Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, nếu không tôi sẽ đánh anh ta rơi răng ngay lập tức.”
Khưu Khải Minh mỉm cười bước đến, không hề biết rằng, Trương địa quan đang uy hiếp Tra Vi bằng sự an toàn của gã.
Tra Vi cuối cùng đã khoác tay Trương Dương, dưới sự uy hiếp của tên này, cô đã chọn cách khuất phục tạm thời, Tra Vi tin rằng tên này có thể làm đủ mọi việc, có điều điều thật sự làm cô trở nên khuất phục là thái độ hiện giờ của Trương Dương, Tra Vi cho rằng mình mới là người chiến thắng thật sự, Trương Dương vẫn rất quan tâm đến cô ấy, thấy người khác tấn công cô, hắn đã ghen tị một cách rõ ràng, mục đích Tra Vi muốn đoạt được là đây.
Khưu Khải Minh thấy hai người đi đến như vậy, Trương đại quan cười với hắn, sau khi bước đến, còn thấp giọng nói với Tra Vi: “Coi như anh ta may mắn.”
Tra Vi thì lại nói: “Anh tưởng rằng, mỗi người đều không có phong độ như anh à?”
Trương Dương nói: “Phong độ mỗi người lại một khác, mặc dù tôi hơi thô lỗ, nhưng khi chúng ta ở cạnh nhau, tôi cũng được coi là một quân tử.”
Tra Vi xì một tiếng rồi nói: “Anh rõ ràng là một tên thô lỗ bắt nạt người khác!”
Sau khi hai người chọc tức nhau một hồi, đã đạt được một sự hòa thuận, Tra Vi đã giải tức xong, Trương đại quan làm xong sứ mệnh của mình, họ bắt đầu hưởng thụ vũ hội ngày hôm nay, Tra Vi phát hiện Trương Dương giống như thuốc phiện, nếu như đã dính vào là rất khó gỡ ra, Trương đại quan phát hiện, mình rất thích Tra Vi, hắn ghen sao? Điều đó là sự thật, vì vậy, người ta thường nói, người con trai có mong muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt.
Trương Dương thầm quan sát Tang Bối Bối ở đằng xa, cô đang diễn vai bạn nhảy của Khưu Tác Đống, Trương đại quan không tin rằng Tang Bối Bối đến đây chỉ đơn giản là để làm bạn nhảy, cô ta có quá nhiều điều thần bí.
Mười giờ tối, tất cả mọi người khách đều đến khu vườn của Tra Tấn Bắc để xem màn biểu diễn pháo hoa, Trương Dương cùng với Giang Quang Á, Hứa Di đã đi ra trước, Tra Vi trở về thay quần áo xong cũng đến bên cạnh họ. Tuyết đã ngừng rơi, trời đêm rất đen, không khí bên ngoài mang theo mùi pháo, khi từng đợt pháo hoa được bắn lên, những màu sắc xanh đỏ hấp dẫn nở trên nền trời, giống như từng ngọn lửa rơi từ trên trời xuống vậy, cả màn đêm biến thành thế giới của pháo hoa.
Từng đợt pháo hoa được bắn lên trên bầu trời, cùng với đó là tiếng nổ vang như sấm, vệt sáng đột nhiên tóe ra, màu vàng, màu bạc, màu hồng, màu lục, màu lam, bắn ra tung tóe khắp bốn phương, giống như từng đợt hoa cúc vậy. Bên này tiếng bắn pháo hoa vừa vang lên, bên đầu kia đã bắt đầu nở ra về bốn phía, giống như mấy cánh hoa, nở rộ trong không gian. Thật là đẹp quá! Trong không gian, pháo hoa giống như những viên trân châu đẹp đẽ rơi xuống, nền trời ngay lập tức sáng rực rỡ hẳn lên. Nhìn về phía cao hơn thật là đẹp.
Có quả pháo hoa trông như hoa cúc, lại có quả trông như sao băng.
Những đợt pháo hoa đẹp không ngừng được bắn lên, có khi là hai quả một cùng bắn, có khi là những màu sắc hấp dẫn, tạo thành một bức tranh trong không gian, làm say đắm lòng người, những quả pháo hoa bắn trên nền trời như hoa sen nở rộ, rồi lại rơi xuống như sao băng vậy, lại giống như tiên nữ đang nhảy múa trong nhân gian. Pháo hoa lại một lần nữa vang lên trong không gian, một quả cầu lửa nhỏ bay ra từ trong pháo hoa, nổ trên nền trời, tiếp theo sau đó, quả thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư…. Từng quả từng quả nở ra trên nền trời, quả sau cao hơn quả trước, quả sau bay xa hơn quả trước, quả sau nổ vang hơn quả trước.
Trong lúc tất cả mọi người đang đắm mình ngắm nhìn pháo hoa, thì một con rồng lửa xông lên phía bâu trời, bay cao mãi lên trên, rồi phân thành vô số con rắn vàng, nhảy múa trên nền trời đêm.
Mặc dù pháo hoa rất đẹp, nhưng Trương đại quan lại chẳng hề để ý, trong đầu hắn đang nghĩ về quả bom hẹn giờ trong biệt thự khi nào mới nổ. Trong lúc Trương đại quan không để ý, một quả pháo hoa rơi trên cây tùng trong biệt thự, rồi ngay lập tức cháy bùng lên.
Tra Tấn Bắc vội vàng bảo người đến dập lửa, rõ ràng y không ngờ rằng đây mới chỉ là bắt đầu, lửa trên cây tùng được dập tắt rất nhanh, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đã phát hiện ra rằng, biệt thự đang bốc khói.
Trương Dương là người đầu tiên phát hiện ra căn biệt thự đang bốc khói, có điều hắn không nói gì, sợ nếu như việc này bị phát hiện quá sớm, thì lửa chưa kịp bén, điều lo lắng của Trương Dương rõ ràng là dư thừa, quả bom hẹn giờ của quốc an đưa cho hắn chắc chắn không phải loại thường, gần như khi họ phát hiện ra rằng biệt thự đang cháy, ngọn lửa đã đốt rất cao rồi.
Tra Tấn Bắc lớn tiếng nói: “Mau dập lửa!”
Có người vội vàng đưa phụ nữ đến nơi an toàn, có người đã từ tòa nhà B lấy bình cứu hỏa xông vào bên trong, còn có người lấy nước ở ngoài vườn xịt vào, Tra Tấn Bắc vừa gọi điện thoại, vừa lo lắng căn dặn mọi người phải chú ý an toàn.
Trương đại quan cũng cầm một bình cứu hỏa xông vào, ngọn lửa lan ra rất nhanh, vì ngọn lửa bắt đầu cháy ở tầng hai, vì vậy nó lan lên trên trước, tạm thời tầng một vẫn chưa bị lửa lan đến, nhưng cũng đã đầy khói rồi.
Trương đại quan giả vờ cầm bình xịt cứu hỏa, phun phun vào bên trong mấy lần, tối nay những người đến tham dự vũ hội đều không phải là người bình thường, chẳng ai có thể lấy thân mình ra để mạo hiểm cả, càng huống hồ, trận hỏa hoạn này quá đột ngột, tốc độ lây lan lại quá nhanh, cả tầng hai và tầng ba đều đã bị ngọn lửa bao vây, phòng khách tầng một đầy khói.
Rất nhiều người vì không chịu nổi mùi khói đã phải chạy ra ngoài.
Tra Tấn Bắc căng thẳng đếm số người, Trương Dương cùng đám người xông vào dập lửa đi ra ngoài, Tra Vi nhìn thấy Trương Dương, căng thẳng chạy ra, nắm lấy tay hắn rồi nói: “Anh không sao chứ? Đừng liều vào đó nữa!”
Với Tra Vi, cùng lắm chỉ đốt cháy mất một tòa biệt thự, gia tài của chú cô có thể chấp nhận được điều này, thứ cô thật sự quan tâm là sự an nguy của Trương Dương, không muốn hắn mạo hiểm bản thân mình.
Thấy Tra Vi quan tâm đến mình như vậy, trong lòng Trương Dương cũng không khỏi cảm động, hắn sao lại may mắn đến vậy chứ, được nhiều người quan tâm chăm sóc đến thế,
Nhưng kết quả điểm danh ở hiện trường đã cho thấy, người khách đã bị thiếu mất một người, mà người đó lại là Tang Bối Bối, lúc này ngọn lửa đã không hề có dấu hiệu giảm sút, Tra Tấn Bắc sau khi phát hiện ra thiếu một người ngay lập tức trở nên căng thẳng, phải có người tự nguyện vào trong ngọn lửa để tìm.
Sau khi thương lượng nhanh chóng, Trương Dương và hai người thanh niên khác cùng xông vào biệt thự, phạm vi tìm kiếm của họ chỉ là phòng khách tầng một, hiện tại ngọn lửa vẫn chưa lan đến đây.
Trương đại quan chủ động mạo hiểm xông vào, không phải là vì hắn quan tâm đến Tang Bối Bối, mà là hắn cảm thấy việc này rất kì lạ, từ khi hắn thấy Tang Bối Bối xuất hiện ở vũ hội, Trương Dương đã nghi ngờ rằng cô ta đến là để điều tra biệt thự của Tra Tấn Bắc, Tang Bối Bối không phải là một người bình thường, mặc dù đây là lần thứ ba Trương Dương gặp cô ấy, nhưng hắn không hiểu gì về người con gái này hết, có một điểm Trương Dương có thể khẳng định, võ công của Tang Bối bối không hề yếu kém.
Sau khi xảy ra hỏa hoạn, Trương Dương không hề để ý đến cô ấy, Tra Tấn Bắc sau khi điểm danh xong số người mới phát hiện không thấy Tang Bối Bối đâu, Trương Dương bắt đầu liên tưởng đến kế hoạch lần này của Chương Bích Quân, chẳng lẽ Tang Bối Bối có liên quan đến hành động tối nay của hắn ư? Lợi dụng hắn để gây nhiễu loạn, rồi cô ta triển khai hành động sau khi hỏa hoạn?
Ba người lại vào trong biệt thự, lúc này tình hình của biệt thự ngày càng xấu hơn, khắp nơi đều là khói mù mịt, làm cho người ta không thể mở nổi mắt, chưa bước được mấy bước, hai người đó đã ho lụ khụ bước ra ngoài, Trương Dương vốn cũng muốn đi theo ra ngoài, nhưng hắt đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu cứu rất nhỏ, âm thanh này dường như ở đằng trước bên phải của hắn, Trương đại quan chịu đựng được khói tốt hơn người thường, dù sao thì hắn cũng đã luyện được đại thừa quyết, hơn nữa lại đạt được thành tích không nhỏ nhờ vào việc nỗ lực luyện tập không ngừng, hắn về cơ bản không hề sử dụng cách hô hấp thông thường.
Đi vào trong theo hướng âm thanh, Trương Dương nhận ra âm thanh này từ tầng hầm phát ra. Trương đại quan tai rất thính, gần như đã nhận ra ngay lập tức âm thanh này là của Tang Bối Bối, hắn không nghĩ được nhiều nữa, men theo cầu thang đi xuống phía tầng hầm, cửa tầng hầm đang mở, bên trong vẫn sáng đèn, Trương Dương kiểm tra khóa cửa, có lẽ rằng khóa đã bị nổ tung. Nếu như Tang Bối Bối ở trong, vậy thì nhất định cô ấy có vấn đề, Trương Dương gần như đã chắc chắn rằng Tang Bối Bối là người của quốc an phái đến.
Tra Vi nhìn thấy hai người đi từ trong biệt thự ra, mà không thấy Trương Dương đâu, liền cảm thấy vô cùng căn thẳng, cô bước đến hỏi tin tức của Trương Dương, một người trong số đó ho mấy tiếng rồi nói: “Bên trong có người kêu cứu…Anh ấy đã đi cứu người rồi!”
Sắc mặt của Tra Tấn Bắc tối sầm lại, y và Khưu Phụng Tiên bước đến một bên, hai người nói thầm điều gì đó, Tra Tấn Bắc nhanh chóng bước về phía tòa nhà B.
Tiếng còi cảnh sát đã vang lên, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trương Dương cũng đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, có điều hắn cảm thấy tiếng của Tang Bối Bối ngày càng rõ, có lẽ đã ở gần đây rồi, tầng hầm không hề bị cháy, khói cũng rất sít.