Khưu Phụng Tiên cười khanh khách: “Anh ghen rồi à?”
Trương đại quan nói: “Tôi giống loại người như vậy sao?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Thật ra đàn ông đều rất tham lam, chỉ muốn gói gọn tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian trong tay mình, đây chính là lòng tham vọng, bản tính của con người, không ai thoát được điều đó.”
Trương Dương cười hì hì nói: “Cũng có ngoại lệ chứ, cô cũng rất xinh đẹp, nhưng khi tôi đối diện với cô, tôi đâu có ý định độc chiếm, cũng chẳng muốn chinh phục gì.”
Khưu Phụng Tiên bĩu môi: “Trương Dương, sao anh lại có thể nói với tôi như vậy, thật là đáng ghét!” Cô giả vờ giận dỗi quay người đi, bước về phía Tra Tấn Bắc đầy nhịp điệu, tối nay cô xuất hiện với thân phận nữ chủ nhân.
Trương Dương cầm một ly rượu vang lên, đứng ở góc phòng quan sát xung quanh, tiếng nhạc đã vang lên, sắp sửa vào vũ hội rồi, Tra Vi vẫn chưa có ý định trở lại bên cạnh hắn, xem ra nha đầu này phải chọc tức hắn đến cùng.
Trong tiếng vỗ tay, Tra Tấn Bắc bước vào giữa hội trường, trên mặt ông ta mang theo nụ cười khiêm tốn: “Các vị khách quý, chào mừng mọi người đã đến đây trong đêm ba mươi giá lạnh này, có thể cùng mọi người trải qua những giờ khắc đêm ba mươi khó quên này, là niềm vinh hạnh của tôi, hãy để chúng ta cùng cất bước nhảy trong điệu nhạc và rượu ngon, chào năm cũ đón năm mới, chào đón mùa xuân đến!”
Khưu Tác Đống nắm tay con gái bước vào hội trường, đây là sự sắp xếp của Tra Tấn Bắc, có thể thấy rằng Khưu Tác Đống là người khách quan trọng nhất của ông ta.
Hai cha con bắt đầu nhảy dưới tiếng nhạc trầm bổng, mọi vị khách cũng bắt đầu vào hội trường, Trương đại quan nhìn Khưu Khải Minh nắm tay Tra Vi bước vào hội trường, Tra Vi không hề quay sang nhìn hắn được một lần.
Trương đại quan mặc dù hiểu được ý của Tra Vi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn, nhìn Khưu Khải Minh nắm tay Tra Vi, Trương đại quan cảm thấy khó chịu, mẹ kiếp, bàn tay của người đàn bà thuộc về tôi là để anh nắm sao? Tên này không hề nghĩ thử, Tra Vi đã trở thành người đàn bà của hắn từ bao giờ?
Giang Quang Á và Hứa Di vừa yêu nhau, đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, hai người vừa nhảy vừa nói thầm với nhau, khi lướt qua chỗ Tra Vi, họ không khỏi nghĩ đến Trương Dương, thấy Trương Dương đứng ở một góc uống rượu vang một mình, bình thường, với tính cách của Trương đại quan đều là không chịu nhường nhịn, hôm nay có hơi bất thường, Hứa Di thấp giọng nói: “Tra Vi thật sự mời Trương Dương đến để làm bạn nhảy sao?”
Giang Quang Á cười, gã nhìn Trương Dương với vẻ đồng tình, nhỏ giọng nói: “Chị Tra rất thích anh ấy, nhưng anh ấy đã có Sở Yên Nhiên rồi, anh thấy hôm nay chị Tra cố ý để anh ấy một mình như vậy đó.”
“Cố ý chọc tức anh ấy?” Hứa Di chớp chớp mắt.
Giang Quang Á nói: “Anh hiểu tính của chị Tra, nếu như chị ấy nhìn chuẩn vào chuyện gì, nhất định sẽ không từ bỏ dễ dàng, Sở Yên Nhiên và Trương Dương một ngày chưa kết hôn, chị ấy sẽ không bỏ cuộc.”
Hứa Di cười nói: “Hình như Cố Dưỡng Dưỡng cũng rất thích anh ấy!”
Nếu như trước kia nhắc đến chuyện này nhất định sẽ làm cho Giang Quang Á cảm thấy đau lòng, nhưng giờ gã đã có Hứa Di, đã tìm được chốn đi về của mình, quay đầu nhìn lại Cố Dưỡng Dưỡng, gã đã có thẻ đối mặt bình thản, dù sao thì Cố Dưỡng Dưỡng chưa từng thích gã, Giang Quang Á nói: “Trương Dương cũng rất có sức hút.”
Sức hút của Trương đại quan dường như không được phát huy vào buổi tối ngày hôm nay, cảm giác đầu tiên của tên này là rất cô đơn, một mình nhấm rượu vang, nhìn những đôi nam thanh nữ tú đang sánh vai nhau trong hội trường, Trương đại quan chau mày, giả vờ trầm tư, thử giả vờ xem thế nào. Vẫn còn gần hai tiếng đồng hồ nữa mới đến lúc đốt pháo, trong thời gian này, Trương Dương nhất định phải tìm cách đặt thuốc nổ trong một phòng nào đó ở tầng hai, hắn hơi không hiểu, tại sao nhất định phải đến tầng hai? Chương Bích Quân có lẽ đã lên kế hoạch rất chu tòa, những hành động cụ thể không cần hắn phải tham dự nữa, chỉ cần hợp tác thôi, điều này làm cho Trương đại quan không cảm thấy mấy áp lực.
Một điệu nhạc kết thúc, Tra Vi rõ ràng vẫn chưa có ý trở lại bên hắn, nhìn cô ấy nhảy rất vui vẻ, cùng bước sang một bên với Khưu Khải Minh, nhận cốc rượu vang của đối phương vừa nói chuyện vừa uống rất vui vẻ.
Giang Quang Á và Hứa Di đến bên cạnh Trương Dương, Giang Quang Á nói: “Trương Dương, tại sao không nhảy?”
Trương Dương nói: “Tôi còn đang đợi, đợi xem có ai chủ động đến mời tôi hay không?”
Hứa Di cười, cô dùng ánh mắt trưng cầu sự đồng ý của Giang Quang Á, chuẩn bị mời Trương Dương nhảy điệu tiếp theo, là bạn bè, thật sự không nhẫn tâm nhìn Trương Dương bị Tra Vi vất sang một góc như vậy.
Chính lúc này, khách mời đặc biệt đã xuất hiện, Trương đại quan không ngờ rằng, buổi tối hôm nay Tra Tấn Bắc mời Tang Bối Bối đến biểu diễn, Tang Bối Bối mặc một bộ xường xám màu trắng, trang điểm giống như ca sĩ Thượng Hải, bước lên bục, bài đầu tiên của cô là “Dạ Lan Hương.”
Trương đại quan từ chối khéo léo lời mời của Hứa Di, hắn không muốn làm phiền tình cảm giữa Hứa Di và Giang Quang Á, để họ vui vẻ, không cần để ý đến việc của hắn.
“Dạ lan hương….Tôi hát vì em…Dạ Lan Hương….”
Mặc dù Trương Dương đã gặp Tang Bối Bối hai lần, nhưng chưa từng nghe giọng hát của cô ấy, không ngờ cô lại có một chất giọng trầm khàn, rất giống ca sĩ nổi tiếng Hồng Kong Mai Diễm Phương.
Sự xuất hiện của Tang Bối Bối đã thu hút không ít sự chú ý của đàn ông, sự hấp dẫn đó không chỉ đến từ gương mặt xinh xắn của cô, mà những động tác nhảy của cô cũng đầy phong tình, điều đó của cô càng hấp dẫn đàn ông.
Nếu nói rằng vẻ đẹp của Tra Vi làm cho đàn ông muốn ngắm nhìn, thì tiếng hát và động tác của Tang Bối Bối đã làm cho đa số đàn ông ở đây muốn chinh phục.
Tang Bối Bối nhìn khắp xung quanh, gần như tất cả đàn ông ở đây đều tưởng rằng cô ấy đang nhìn mình, Tang Bối Bối phát hiện Trương Dương đứng ở một góc, liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Trương đại quan cười lại, lộ ra hàm răng trắng đều của hắn, đàn ông có một hàm răng đẹp thật sự rất thu hút người khác.
Tang Bối Bối hát liên tiếp ba bài, sau đó bước xuống vũ đài, đi ra đằng sau thay một bộ đồ màu đen.
Tra Tấn Bắc nháy mắt với Tang Bối Bối, ông ta mời người đứng đầu Vương Phủ Hội Quán đến, chủ yếu là để nhảy cùng với Khưu Tác Đống, Tang Bối Bối đi đến đó, giữa đường lại bị một bóng người chặn đường.
Trương đại quan đưa cho Tang Bối Bối một ly rượu: “Không ngờ cô hát hay đến vậy!”
Tang Bối Bối nhìn Trương Dương, rồi nhẹ nhàng nói: “Không ngờ Trương tiên sinh cũng đến đây!” Cô nhận lấy cốc rượu vang của Trương Dương, rồi cụng ly với hắn, nhấm một ngụm rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không nhìn thấy bạn nhảy của Trương tiên sinh?”
Trương đại quan cố ý thở dài rồi nói: “Không có bạn nhảy, may mà gặp được cô.”
Tang Bối Bối mỉm cười, phong tình của cô thật sự đã hấp dẫn Trương Dương: “Nếu muốn mời tôi làm bạn nhảy, thì phải thu phí đó nhé!”
Trương Dương nói: “Cô cứ ra giá đi!”
Tang Bối Bối nói: “Tiền không phải là thứ vạn năm, mặc dù tôi phục vụ thu phí, nhưng đối tượng phục vụ của tôi cũng phải có sự lựa chọn.”
Trương đại quan đặt cốc rượu sang một bên, rồi cười nói: “Cô chưa nghe nói cái goi là ép mua ép bán sao?”
Tang Bối Bối nói: “Giữa con mắt mọi người thế này, anh thật sự dám ép ư?”
Trương đại quan cười lấy cốc rượu trong tay cô ấy, rồi nắm tay cô, đi vào vũ đài.
Tra Tấn Bắc phía đằng xa thấy Trương Dương chặn Tang Bối Bối giữa đường, trong lòng thầm chửi, tiểu tử này trong mắt ông ta là một con sắc lang, ở đâu có mùi tanh là chắc chắn có mặt ở đó, lúc này Tra Tấn Bắc mới hiểu tại sao cháu gái của mình muốn mời hắn đến, thấy biểu hiện tối nay của Tra Vi, dường như đang cố tình chọc tức hắn vậy, chẳng lẽ tên này định lợi dụng Tang Bối Bối để gậy ông đập lưng ông sao, Tra Tấn Bắc thầm cảm thán, sự sắp xếp dày công của mình sắp bị tên này phá hỏng mất rồi.
Mặc dù Tang Bối Bối ngoài miệng thì từ chối, nhưng động tác của cô ấy lại thể hiện rất phối hợp, hai người nhảy trong tiếng nhạc, bài nhạc này là điệp khúc mùa xuân, Trương đại quan ôm lấy eo thon của Tang Bối Bối, đồ trang sức tốt nhất của đàn ông là người phụ nữ bên cạnh anh ta, Tang Bối Bối chắc chắn là một trong những cô gái hấp dẫn nhất bữa tiệc tối nay, đây là điệu nhảy đầu tiên kể từ khi cô đến Tra gia, Trương đại quan đương nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
Tra Vi và Khưu Khải Minh cũng đang nhảy, có điều tối nay cô cố tình chọc tức Trương Dương, không ngờ tên này đến tận giờ vẫn không chủ động đến mời cô nhảy, không những vậy, mà hắn còn dám phản công cô bằng chiêu như vậy, nhìn Trương Dương đang cười rạng rỡ, một chút bình ổn Tra Vi vừa tìm được lại bay đi đâu mất.
Tang Bối Bối là một vũ giả chuyên nghiệp, Trương đại quan cũng rất biết nhảy, vì thế tất cả mọi người đều phát hiện họ trở thành nhân vật chính của buổi vũ hội tối nay.
Vũ đạo của Tra Vi cũng rất chuyên nghiệp, không kém gì so với Tang Bối Bối, nhưng đáng tiếc rằng Khưu Khải Minh không thể bằng Trương Dương, Khưu Khải Minh nhảy rất bài bản, thiếu đi sức sống mạnh mẽ như của Trương đại quan.
Nhảy xong một điệu điệp khúc mùa xuân, hội trường lại vang lên bản nhạc vui vẻ “Ntowi thoutlis”, Tang Bối Bối nhìn Trương Dương đầy thách thức, khúc hát này là một khúc nhảy khó, người thường không thể nhảy nổi.
Trương đại quan trước kia không phải là mất công luyện nhảy cùng vị chuyên gia Hà Hâm Nhan, hắn đắc ý ngước đầu.