Kiều Mộng Viện trả lời: "Vẫn ổn, hai ngày nữa anh ấy cũng sẽ đến Kinh đô, phiền phức bên HongKong cũng đã sắp xếp xong, trong nước vẫn còn vấn đề nguồn vốn cần giải quyết."
Trương Dương nói: "Giúp anh hỏi thăm cậu ấy một chút."
Kiều Mộng Viện gật đầu
Trương Dương nói tiếp: "Trước dịp tết anh sẽ đi Kinh đô một chuyến, hy vọng đến lúc đó em đừng có quên mất anh đấy."
Kiều Mộng Viện cười nhạt, nhưng trong lòng cô đang nghĩ lúc Trương Dương đến Kinh đô thì cô đã rời đi rồi, lần này côn tới Kinh đô là vì gặp mặt cha mình lần cuối, cô không thuộc về nhà họ Kiều, sự tồn tại của cô chi là nỗi sỉ nhục cho họ Kiều. Lí do mà cô tiếp tục lưu lại sau khi biết rõ chân tướng sự việc là vì cô cảm thấy, nhà họ Kiều đang gặp khó khăn, bản thân không nên gây thêm phiền phức, không nên để cha thêm phiền lòng. Còn bây giờ, sự việc đã cơ bản được giải quyết, cũng đã đến lúc cô rời đi.
Trương Dương không hề biết về bí mật của Kiều Mộng Viện, thấy cô vẫn giữ tâm trạng buồn bã không vui, hắn cho rằng cô buồn vì chuyện cha mẹ li hôn, hắn nhỏ giọng: "Trên đời này có rất nhiều chuyện không như ý muốn, nhưng cũng không có những chuyện khó khăn trở ngại nào không thể vượt qua được, chuyện của anh em cũng sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi."
Kiều Mộng Viện đáp: "Yên tâm, em có thể nghĩ thông được."
Trương Dương nói: "Em là người con gái kiên cường nhất mà anh từng gặp."
Kiều Mộng Viện lại nói: "Những người càng biểu hiện kiên cường bao nhiêu thì lại càng yếu đuối bấy nhiêu, tự tạo ra vẻ kiên cường là để tránh bị tổn thương." Cô đặt chén trà xuống một cách chầm chậm: "Em không thích kiên cường chút nào."
Đa số phụ nữ kiên cường chỉ là biển hiện bên ngoài, đó chỉ là hình thức dùng để che dấu nội tâm của mình, nhưng đối với đàn ông mà nói, họ đương nhiên phải lựa chọn sự kiên cường. Tống Hoài Minh rành mạch phân minh tiến hành công việc của ông, trong lần biến động chính trị này, ông đã nhấc Đỗ Thiên Dã lên làm phó chủ tịch.
Đỗ Thiên Dã vỗn tưởng mình có hy vọng gia nhập thường vụ, nhưng khi vừa nghe tin Châu Hưng Dân nhận chức chủ tịch Bình Hải, gã lập tức hiểu ra rằng mình còn cách xa thường vụ lắm.
Lúc Tống Hoài Minh và Đỗ Thiên Dã gặp nhau, thế cục của Bình Hải đã cơ bản được xác định, Đỗ Thiên Dã tuy được thăng chức làm phó chủ tịch nhưng công việc chủ yếu của gã vẫn là bí thư thị ủy Giang Thành. Phương châm chiến lược tăng tốc phát triển nền kinh tế phía Bắc Bình Hải, cố gắng kiên trì phát triển kinh tế phía Nam trong 20 thế kỉ mà Cố Doãn Tri trước khi rời chức đã xác lập vẫn được giữ nguyên. Đỗ Thiên Dã nói: "Khi nào chủ tịch Châu đến nhận chức?"
Tống Hoài Minh cười: "Cậu ta vừa mới gọi điện cho tôi, nói phải bàn giao lại công tác hiện tại với cấp trên, khoảng tuần sau sẽ tới."
Đỗ Thiên Dã gật đầu.
Tống Hoài Minh nói tiếp: "Thiên Dã, cậu có quen với chủ tịch Châu không?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Có gặp qua mấy lần, cũng không hẳn là quen, tôi biết cậu ta là một thiên tài chính trị, một trong những người tiếp nối được lãnh đạo đáng giá cao." Đỗ Thiên Dã là người tương đối thẳng tính, gã cũng rất tín nhiệm Tống Hoài Minh, cho nên mới bình luận công khai về Châu Hưng Dân như vậy trước mặt Tống Hoài Minh. Thực ra những gì gã nói cũng chỉ là nghe được từ người khác.
Tống Hoài Minh đáp: "Mong rằng sự góp mặt của chủ tịch Châu sẽ đem đến viễn cảnh mới cho Bình Hải."
Đỗ Thiên Dã cười, cũng không có ý tiếp tục nói gì, thực ra gã đã thấm thía một chút đạo lí từ sự việc lần này, nhưng gã không thể nói, lúc Kiều Chấn Lương cáo bệnh rút lui, phong ba gió bão xảy ra ở Bình Hải đã làm cho người ta không hiểu được gì hết. Nhưng giờ với sự có mặt của Châu Hưng Dân, nhân quả của sự việc đã được sáng tỏ, ngay lúc đầu Đỗ Thiên Dã cũng cho rằng nguyên nhân sự việc là tranh đấu giữa Văn Quốc Quyền và Kiều lão, giờ xem ra, sự việc phức tạp hơn hẳn suy nghĩ của gã, sự việc liên quan đến họ Châu, trước đây quan hệ giữa họ Kiều và họ Châu rất tốt, không ngờ Kiều lão vừa mới về hưu không lâu, hai nhà đã xảy ra sứt mẻ, điều này càng khẳng định câu nói: Trên trường chính trị không bao giờ có tình bạn vĩnh cửu.
Tống Hoài Minh hẹn gặp Đỗ Thiên Dã, một là để thông báo gã nhận chức phó chủ tịch Bình Hải, hai là dặn dò gã yên tâm công tác, tiếp tục phát triển kinh tế phía Bắc của Bình Hải, xây dựng vòng kinh tế phía Bắc lấy Giang thành làm trung tâm, Đỗ Thiên Dã biết chức phó chủ tịch của mình đã là chuyện như đinh đóng cột, nhưng công việc sau này hẳn cũng không thay đổi lắm, chẳng qua chỉ là thêm một chức nữa, tuy nhiên điều này cực kì quan trọng với sự phát triển sau này của gã.
Từ sau khi Tống Hoài Minh kế nhiệm chức bí thư tỉnh ủy, ông đã tiến hành nhiều cuộc đàm thoại và trấn an, chủ yếu là để ổn định tâm lí của các cán bộ, cố gắng không gây ảnh hưởng đến các công tác hằng ngày của Bình Hải, còn Châu Hưng Dân đã được ủy nhiệm làm chủ tịch Bình Hải, phó bí thư tỉnh ủy Bình Hải, điều này cũng đồng nghĩa với việc biến động chính cục lần này đã qua cơn bão táp.
Thời gian này Trương Dương cũng không qua thăm nhà Tống, cũng không chủ động gọi điện thoại, vì hắn biết rằng Tống Hoài Minh hẳn bận rộn nhiều việc, không nên gây thêm loạn cho ông vào lúc này. Từ lúc hợp tác thỏa thuận với Chương Bích Quân, Trương Dương gần đây đang chú ý sát sao đến động thái của Tra Tấn Bắc, tuy nhiên ngoài lần có ý đồ xúi giục Diêm Quốc Thọ ra, Tra Tấn Bắc cũng không có hành động đặc biệt nào khác, người phía bên quốc an phối hợp với Trương Dương điều tra về y và Khâu Phượng Tiên, tiến hành hành động theo dõi cũng không có được tiến triển nào.
Hành động theo dõi lần trước của quốc an đã gây ảnh hưởng tâm lí cho Tần Thanh, thời gian gần đây cô và Trương Dương rất ít gặp nhau, dù cho chỉ có hai người trong phòng làm việc cũng giữ khoảng cách.
Thấy vẻ mặt Tần Thanh rất nghiêm túc,Trương đại quan nhân rốt cuộc cũng không nhịn nổi hỏi: "Gì vậy, tối em có rảnh không?"
Tần Thanh đáp: "Em hẹn với Thường Hải Tâm đi dạo phố."
Trương Dương thở dài: "Như là bị rắn cắn có một lần mà sợ đến già vậy, việc ấy anh đã xử đẹp rồi."
Tần Thanh nhẹ nhàng nói: "Anh ý à, gần đây vẫn phong túng như thế." Cô luôn lo lắng chuyện của mình và Trương Dương sẽ bị người khác biết được.
Trương Dương nói: "Em sợ à?"
Tần Thanh lắc đầu: "Không phải sợ mà là lo lắng, em lo sẽ ảnh hưởng tới anh." Bây giờ Tống Hoài Minh đã là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, nếu chuyện giữa cô và Trương Dương bị phanh phui, thực sẽ gây ra ảnh hưởng không thể tưởng tượng nổi.
Trương Dương nói: "Anh chẳng sợ bị ảnh hưởng." Câu nói này có chút vẻ ra oai.
Tần Thanh nói: "Trương Dương, có việc này em muốn bàn với anh."
Trương Dương gật đầu, hắn nhìn Tần Thanh, qua những nếp nhăn trên trán hắn có thể cảm nhận thấy áp lực tâm lý nặng nề mà gần đây cô phải chịu.
Tần Thanh nói: "Em nghĩ, chúng ta nên tách ra."
Tương đại quan nhân ngạc nhiên: "Gì cơ?"
Tần Thanh nghĩ rằng hắn đang hiểu nhầm ý của cô, vội giải thích: "Không phải là ý đó, em đang nói đến công việc."
Trương đại quan nhân đáp: "Ý em là muốn đá anh ra khỏi dự án thành phố mới sao? Công tác kiến thiết ở đây đang bắt đầu, anh lại vừa hoàn thành xong nhiệm vụ thu hút vốn đầu tư, em đã muốn đá anh ra khỏi đây sao, định qua cầu rút ván à? Vấn đề hiện đã được giải quyết xong đâu."
Tần Thanh nói: "Trương Dương, không phải là em sợ ảnh hưởng gì, nếu có kẻ mưu đồ tiết lộ chuyện của chúng ta, cùng lắm em không làm nữa, nhưng anh lại khác, Yên Nhiên là một cô gái tốt, anh có nghĩ đến bí thư Tống sẽ nghĩ như thế nào không? Ông ấy sẽ cho phép anh đối xử như thế với con gái của mình sao?"
Trương Dương đáp: "Cùng lắm thì sau này anh sẽ cẩn thận hơn,"
Tần Thanh nói: "Có những chuyện khó mà phòng trước được."
Trương Dương đang định nói thêm thì điện thoại hắn đổ chuông, là Tống Hoài Minh gọi đến, Tống Hoài Minh muốn hắn đi cùng đến gặp Cố Doãn Tri.
Trương Dương nhận lời một cách vui vẻ, hắn đứng dậy: "Anh có chú vtiệc, đợi anh xong việc sẽ gọi điện cho em."
Tần Thanh nói: "Em còn chưa nói xong với anh đâu."
Trương Dương cười: "Để sau đi, lãnh đạo lại gọi anh về, không dám chậm trễ."
Trương Dương đi thẳng đến chỗ Cố Doãn Tri, vừa đến biệt thự hắn đã thấy chiếc Hồng Kì của Tống Hoài Minh, còn có một con BMW màu xanh đỗ bên cạnh, Cố Dưỡng Dưỡng đang lau xe ở đó.
Trương Dương hoan hỉ đỗ xe ở một bên: "Dưỡng Dưỡng, em tiết kiệm quá, tiết kiệm cả tiền rửa xe nữa, trời lạnh như vậy, đừng để bị lạnh."
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy Trương Dương, đôi mắt thêm sáng ngời, cô cười: "Em cũng định đi rửa xe, nhưng mà chú Tống tới chơi, cha mời chú ở lại ăn cơm, em phải giúp nấu nướng, thế nên đàng lau qua loa cho đỡ bụi."
Trương Dương nhìn về phía của chính: "Ở trong đó hả?"
Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, cô cất chổi phủi bụi vào hộp đồ dự bị: "Trương Dương, anh giúp đi mua đồ ăn đi."
Trương Dương không nhịn được nói: "Không lớn không bé gì thế/."
Cố Dưỡng Dưỡng cười: "Bây giờ em đã bước vào xã hội rồi, anh đừng coi em như trẻ con nữa."
Trương Dương thở dài, hỏi Cố Dưỡng Dưỡng muốn mua gì, rồi vội vàng lái xe đi mua.
Lần này Tống Hoài Minh tới có hơi đột ngột, nhưng Cố Doãn Tri cũng không cảm thấy lạ gì, chuyện xảy ra ở Bình Hải ông cũng có nghe qua, Tống Hoài Minh đến nhất định là muốn xin thỉnh giáo, Cố Doãn Tri thực không thích luận chuyện chính trị, đặc biệt là trước mặt người đương quyền như Tống Hoài Minh.
Chủ đề của Tống Hoài Minh cũng chỉ xoay quanh đồ gốm và trà đạo, những nhà chính trị gia thường hay vòng vo tam quốc, nhưng rốt cuộc ông ta cũng đi vào chủ đề chính: "Bí thư Cố, biến động lần này của Bình Hải ông đã nghe nói rồi phải không ạ?"
Cố Doãn Tri mỉm cười: "Có xem qua thời sự, tình hình cụ thể thì không rõ lắm." Ông biết rõ mục đích của Tống Hoài Minh, Cố Doãn Tri không chỉ là một bàng quan giả mà còn là người từng trải, nên ông có thể hiểu được tâm trạng của Tống Hoài Minh hiện giờ. Chính cục Bình Hải chưa tể ổn định trong thời gian ngắn, dù biến động lần này không dính dáng đến nhiều người nhưng cũng đã thể hiện rõ tác dụng của một số thế lực chính trị, biến động này của Bình Hải đã trở nên cực kì phức tạp.
Tống Hoài Minh nói: "Cấp trên giao cho tôi Bình Hải, tôi thực sự rất lo lắng, sợ là tôi sẽ phu lòng tín nhiệm của tổ chức."
Cố Doãn Tri đáp: "Những binh lính không ham muốn là tướng thường không phải là những binh lính tốt, Hoài Minh à, nói lời không nên nói, anh muốn đạt được chức vị cũng không phải là dễ dàng mà được ngay phải không?" Cố Doãn Tri đương nhiên có tư cách nói câu này với Tống Hoài Minh, ông và Tống Hoài Minh từng công tác tiếp xúc với nhau nên ông cũng hiểu rõ ý chí và hoài bão của Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh cười, ông gật đầu: "Tôi cũng từng nghĩ qua, trước đây tôi cho rằng nếu ngồi vào vị trí này chắc sẽ làm rất tốt, nhưng bây giờ sau khi ngồi vào vị trí này rồi mới phát hiện ra, sự việc không hề đơn giản như tôi đã nghĩ, vị trí này không chỉ cần tôi phải đi làm việc mà còn phải suy xét tới sự liên quan nhiều phương diện khác nhau.
Cố Doãn Tri nói: "Suy mưu tính kế quyết đấu với nghìn người, mọi việc không hẳn đều phải tự làm, muốn làm thật tốt, điều chủ yếu nhất là phải điều chỉnh mối liên hệ giữa nhiều phương diện, điều chỉnh tính tích cực của mỗi thành viên trong đội ngũ lãnh đạo, gắng sức duy trì trạng thái hoạt động tốt nhất của bộ máy này. Kì thực đạo lý này ai cũng hiểu, nếu bắt tay vào làm, thực sự là khác xa so với tưởng tượng.
Tống Hoài Minh nói: "Tôi vẫn luôn coi ông làm tấm gương để học tập."
Cố Doãn Tri cười ha ha: "Thời đại đang ngày một tiến bộ, trình độ quản lí cán bộ cũng không ngừng được nâng cao, những sách lược trước đây tôi áp dụng vào quản lí Bình Hải chưa chắc sẽ phù hợp, thực ra trong quá trình quản lí của tôi vẫn tồn tại nhiều khuyết điểm, anh hẳn là hiểu điều này."
Tống Hoài Minh chân thành đáp: "Trước đây tôi cũng không hiểu rõ cách thức làm việc của bí thư Cố, nhưng giờ tôi mới hiểu cách làm của ông là đúng đắn, tôi thực sự không được quyết đoán và nhìn xa trông rộng như ông."
Cố Doãn Tri nói: "Cùng một loại bút cùng một loại giấy đưa cho những người khác nhau thì thứ vẽ ra cũng không giống nhau. Tuy nhiên nó không đại diện cái nào tốt cái nào xấu, đánh giá về thành tích chính trị không phải là chúng ta cũng không phải là người khác, mà chính là lich sử, trang sử của tôi đã lật qua rồi, bây giờ thỉnh thoảng nhìn lại thấy bản thân có không ít khuyết điểm, trang sử của đồng chí Chấn Lương cũng đã qua rồi, là một bàng quan giả, tôi cũng nhìn thấy khuyết điểm của đồng chí ấy, nhưng ưu điểm của ông ấy cũng rất nhiều... Một cá nhân nhận đảm nhận một nơi, chỉ cần anh ta làm việc thật sự, chắc chắn sẽ in lên mảnh đất này phẩm chất riêng của anh ta.