Trong hai ngày này, Tống Hoài Minh cũng đã lần lượt hội đàm riêng với một số thường ủy Bình Hải, họp thường ủy chỉ là quá trình tập trung dân chủ, những vị chính trị gia từng trải này sẽ không nói ra điều thật lòng nhất là trong thời điểm nhạy cảm như thế này, vậy nên Tống Hoài Minh phải mất công và bỏ ra thời gian để tiến hành đối thoai riêng từng người. Hầu như tất cả đều nói ra lí giải của mình về biến động chính trị lần này và cũng biểu hiện sự ủng hộ với lãnh đạo Tống Hoài Minh. Đối với một sự việc đã trở thành sự thật thì không có ai tỏ vẻ phản đối cả, cũng không ai dám phản đối, cho dù có nhiều người trong lòng nghi ngờ liệu Tống Hoài Minh có đảm nhiệm được chức vụ đứng đầu Bình Hải, họ cũng tỏ ra nghi ngờ nhưng nào có ai dám để lộ ra trước mặt tân bí thư tỉnh ủy. Điểm Châung duy nhất đó là, tất cả đều ngưỡng mộ Tống Hoài Minh, ngưỡng mộ vận may của ông.
Những đối tượng đầu tiên mà Tống Hoài Minh bắt đầu đàm thoại là Diêm Quốc Đào, Lưu Chiêu, Cao Trọng và một số bộ trưởng của Kiều Chấn Lương, những người chủ yếu lo ổn định công tác, trong thời gian Kiều Chấn Lương đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy, họ cũng không ít lần đối đầu với Kiều Chấn Lương, biển hiện trực tiếp rõ nhất là trong buổi họp thường vụ bình thường, ý kiến của Tống Hoài Minh thường xuyên vấp phải sự phản đối của họ. Tống Hoài Minh cũng hiểu rõ tâm lí thấp thỏm lo lắng của họ bây giờ, tuy Kiều Chấn Lương đã rời khỏi Bình Hải, nhưng không có nghĩa là khủng hoảng của họ Kiều đã hoàn toàn đi qua. Những người này vì tương lai chính trị của mình mà thấp thỏm lo lắng, họ sợ rằng kiếp sống chính trị của mình từ đây sẽ tụt lùi, sợ không được trọng dụng, rồi sợ Kiều Chấn Lương từ nay sẽ hoàn toàn ngã gục, liên lụy đến cả tương lai phát triển của họ.
Tống Hoài Minh là người không thích đưa ra những lời hứa hẹn, ông chỉ nói với họ hãy an tâm công tác, Bình Hải sẽ vẫn giống như trước kia, tuy Kiều Chấn Lương đã đi nhưng ông ấy chỉ định phương châm chính trị cho Bình Hải, phương hướng tổng thể sẽ không có thay đổi.
Trước mặt mỗi người, Tống Hoài Minh dường như đều khẳng định công việc của Kiều Chấn Lương, ông thành khẩn thể hiện ý dịnh sẽ tiếp tục kế thừa con đường của Kiều Chấn Lương, kiên trì cải cách mở cửa là đúng đắn, kiên trì phát triển kinh tế là chính xác. Tống Hoài Minh ngoài miệng một mực tán thành nhưng không đồng nghĩa với việc sau này ông ta sẽ kiên trì đến cùng với tất cả chính sách của Kiều Chấn Lương, chắc chắn ông sẽ đưa ra điều chỉnh, tuy nhiên hiện giờ ông phải lấy được lòng tin của những người này, cho họ liều thuốc an thần về cả mặt chính trí lẫn thể chế, làm cho họ không thay đổi gì.
Tống Hoài Minh cũng hiểu thái độ của mình sẽ không gây tác dụng chủ yếu, chuyện của Kiều Chấn Lương một ngày không được kết luận thì đám người này càng không thể an tâm công tác.
Đương nhiên trong các thường vụ cũng có nhiều người mau chóng điều chỉnh được tâm lí bản thân, phó thị trưởng thường vụ Tiêu Nãi Vượng là một trong số đó, sau khi Tống Hoài Minh tiếp nhận chức bí thư tỉnh ủy Bình Hải, Tiêu Nãi Vượng là người đầu tiên đứng ra ủng hộ. Thái độ tích cực này của Tiêu Nãi Vượng xuất pháp từ chức vị của gã, vì hiện tại, Kiều Chấn Lương cáo bệnh rút lui, Tống Hoài Minh tiếp nhận vị trí của ông ta, theo lí mà nói, người có khả năng được làm chủ tịch lớn nhất là gã, và cũng nên là gã. Nhưng khi phó bộ trưởng bộ tổ chức Tra Tấn Bắc đến Bình Hải lại không tuyên bố gì về chuyện này, điều đó càng làm cho việc chọn lựa người giữ chức chủ tịch tăng thêm nhân tố khó mà dự đoán được.
Sau khi sự vui sướng và hân hoan ban đầu trôi qua, Tiêu Nãi Vượng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tuy gã là phó chủ tịch thường vụ, nhưng các bộ cấp phó tỉnh của Bình Hải không chỉ có mình gã, ai cũng đang nhằm vào cái chức vị này. Tiêu Nãi Vượng tự biết mình còn bị một nhân tố bất lợi khác, đó chính là, việc gã đến Bình Hải nhận chức phó chủ tich thường vụ là do Kiều Chấn Lương đề nghị. Như vậy trong mắt người khác, gã hiển nhiên bị coi là người của Kiều Chấn Lương, dù cho sau khi đến Bình Hải này gã vẫn sáng suốt duy trì tính độc lập của bản thân, nỗ lực trung lập đứng giữa Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh, người khác chưa chắc đã nghĩ gã như vậy.
Mọi sự thay đổi, Tiêu Nãi Vượng bắt đầu cảm thấy không ổn, gã cho rằng chuyện chọn lựa người giữ chức chủ tịch có nhiều thay đổi, đến giờ cấp trên vẫn chưa chỉ định ra người được chọn, có hai khả năng, một là muốn nhảy dù người khác vào, khả năng này rất lớn; hai là vẫn đang khảo sát các cán bộ cấp phó tỉnh của Bình Hải, có nghĩa là chỉ đơn hạng chọn ra một trong nhiều cán bộ, chưa chắc đã là đáp án cuối cùng.
Chủ đề cuộc nói chuyện giữa Tống Hoài Minh và Tiêu Nãi Vượng là làm thế nào để ổn định tâm lí cán bộ nội bộ, như thế nào mới có thể làm cho mọi người bình tĩnh trở lại, có thể tập trung tinh thần vào công tác.
Tiêu Nãi Vượng đáp: "Mọi người có tâm trạng lo âu là bình thường, để tiếp nhận sự thay đổi này cũng cần phải có thời gian."
Tống Hoài Minh điềm nhiên cười: "Những cán bộ nhà nước của chúng ta cần phải có tố chất tâm lí vững chắc, việc thay đổi công tác thường xuyên phát sinh, nếu vì sự thay đổi này bị ảnh hưởng đến tâm lí, vậy thì còn nói gì đến làm tốt công tác nữa?"
Tiêu Nãi Vượng cười, gã cảm thấy tâm trạng Tống Hoài Minh bây giờ thoải mái hơn hết, Kiều Chấn Lương rút lui làm cho Tống Hoài Minh trở thành kẻ được lợi chính trị nhiều nhất, Tiêu Nãi Vượng đáp: "Sự việc của bí thư Kiều đều đáng lên hồi Châuông cảnh tỉnh cho mọi người, theo tôi được biết, bây giờ mọi người đều tiến hành kiểm điểm việc con cái mình làm kinh doanh." Kì thực con trai lớn của gã cũng đang làm kinh doanh.
Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Tiêu, hai ngày nay tôi đều đã tiến hành thảo luận riêng với từng cán bộ thường ủy, chủ đề cũng chỉ có một, tôi hy vọng mọi người có thể đảm bảo duy trì tâm lí ổn định, bí thư Kiều đã rời khỏi Bình Hải, nhưng công tác của chúng vẫn phải được tiếp tục.
Tiêu Nãi Vượng nghe theo đó mà gật đầu.
Tống Hoài Minh nói tiếp: "Đồng chí Tiêu, lần này lúc đến đây, bộ trưởng Tra đã từng hỏi ý kiến tôi về vấn đề chức vụ chủ tịch, tôi đã tiến cử đồng chí." Những lời Tống Hoài Minh nói đều là sự thật, qua biểu hiện hai ngày vừa rồi của Tiêu Nãi Vượng, ông cũng nhìn ra được một Tiêu Nãi Vượng trước giờ điềm tĩnh cũng thể hiện hơi chút xốc nổi, chức vị chủ tịch này một ngày chưa định thì những người mong muốn ngồi vào vị trí này tron lòng còn thấp thỏm lo lắng.
Tiêu Nãi Vượng nói: "Cảm ơn bí thư Tống, nhưng tôi thấy lần này tôi không có hy vọng đâu."
Tống Hoài Minh cười: "Sao lại đột nhiên thiếu tự tin như thế?"
Tiêu Nãi Vượng đáp: "Lâu như vậy mà chưa có động tĩnh, có lẽ là cấp trên sẽ trực tiếp phân bổ người xuống, khả năng nhảy dù là rất lớn."
Tống Hoài Minh cũng đồng ý với suy nghĩ của Tiêu Nãi Vượng, lúc ông tiến cử Tiêu Nãi Vượng với Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc chỉ nói rằng sẽ phản án với cấp trên, nhưng đến bây giờ mà vẫn không có kết quả. Tống Hoài Minh nói: "Tôi thấy đồng chí là có triển vọng nhất."
Tiêu Nãi Vượng đáp: "Bí thư Tống, ông yên tâm, dù tôi có được thăng tiến hay không tôi vẫn sẽ làm tốt công tác chức trách của mình, chúng ta làm việc, đương nhiên không lấy việc thăng quan tiến chức làm mục địch, ông nói xem có đúng không?"
Tống Hoài Minh nhìn Tiêu Nãi Vượng một cách tám thưởng: " đồng chí Tiêu, tôi cũng nghĩ như vậy đấy."
Có nhiều lúc, sự việc luôn vừa kheo như vậy, vào đúng lúc Tống Hoài Minh và Tiêu Nãi Vượng đang bàn bạc khai triển công việc theo hướng nào thì bộ tổ chứ gọi điện thoại đến văn phòng Tống Hoài Minh, điều khiến cho Tống Hoài Minh ngạc nhiên là, bộ tổ chức quyết định cho Tiêu Nãi Vượng đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ tổ chức nhiệm kì mới của Bình Hải, phó chủ tịch Châu Vũ Dương đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường vụ, còn vị trí chủ tịch Bình Hải lại theo kiểu nhảy dù, do Châu Hưng Dân tổng thư kí ban thư kí trung ương đoàn thanh niên cộng sản đảm nhiệm.
Tống Hoài Minh cũng không xa lạ với cái tên gọi Châu Hưng Dân này, gã Châu Hưng Dân này khi vào làm quan, ông của gã là nguyên lão khai quốc nước cộng hòa, chú gã hiện giữ chức thường ủy trung ương, anh họ hắn lại là Châu Hưng Quốc người đứng đầu Tam công tử Kinh thành. Nhà họ Châu chiếm vị trí quan trọng trong tổ chức chính trị nước cộng hòa, từ thế kỉ 20 trở lại đây, tầm ảnh hưởng chính trị của họ Châu không thua kém gì họ Kiều, thậm chó còn lớn hơn.
Tống Hoài Minh gác điện thại, ông trầm lặng một hồi lâu, Châu Hưng Dân là một trong những cán bộ trẻ tuổi xuất sắc nhất của quốc gia, gã năm nay 46 tuổi, còn trẻ hơn ông, những cũng đã giữ chức phó bí thư tỉnh ủy Bình Hải, gã là một trong những người kế tục được lãnh đạo đánh giá cao. Sự có mặt của hắn báo hiệu về tương lai tầng lớp lãnh đạo của Bình Hải sẽ hoàn toàn trẻ hóa. Những cán bộ thâm niên như Tống Hoài Minh 47 tuổi và Châu Hưng Dân 46 tuổi hiện là tổ hợp hiếm có trong các tỉnh thành phố trực thuộc trên cả nước.
Tiêu Nãi Vương biết tin Châu Hưng Dân nhận chức chủ tịch, trong lòng cảm thấy mất mác, bối cảnh và điều kiện của Châu Hưng Dân quá là ưu tú, căn bản không gã không thể nào bì được. Tiêu Nãi Vượng lập tức nghĩ đến Tống Hoài Minh, gã nhận thấy sự xuất hiện của Châu Hưng Dân chưa chắc đã là chuyện tốt đối với Tống Hoài Minh. Vừa mới tiễn được Kiều Chấn Lương đi thì lại tiếp ngay phải Châu Hưng Dân, nếu dựa vào địa vị chính trị của họ Châu, thì vị chủ tịch trẻ tuổi này có lẽ sẽ không cam chịu dưới tay của Tống Hoài Minh.