Kiều Mộng Viện nói: "Lợi dụng tôi uống say, Trương Dương... Uổng cho tôi tin tưởng anh như thế..."
Trương đại quan nhân nói: "Ngừng lại, ngừng lại! Em có ý gì, anh làm gì em? Đơn giản là mang em tới chỗ này ngủ, em nôn khắp chỗ này đó, anh không thể mắt mở trừng trừng nhìn em ngủ ở trên đất được, cho nên giúp em cởi y phục, lau khô người, mặc áo ngủ vào, càng là đưa em chuyển dời đến phòng này, cả đêm nay lại vừa cho em uống nước vừa xoa bóp cho em, sao lại chửi anh? Anh lớn như vậy nhưng chưa từng như vậy với ai đó!"
Kiều Mộng Viện ngừng khóc, nàng bắt đầu ý thức được mình tám phần mười là hiểu lầm.
Trương Dương nói: "Em cảm thấy anh đã làm gì đối với em chứ? Em say thành như vậy, anh có thể làm gì? Em còn tỏ vẻ mặt đó nữa anh sẽ tính sổ với em đó."
Kiều Mộng Viện nghe được rõ ràng, hơn nữa nàng lúc này đã khôi phục lại cảm giác, ngoại trừ cảm thấy đau đầu đau bụng một chút, thì ở cái địa phương khác kia cũng không có điều lạ gì, nàng thực sự là hiểu lầm Trương Dương, thực sự là xấu hổ không chịu nổi, càng thêm không dám lộ đầu ra từ trong chăn: "Anh... Anh chưa làm cái gì?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Anh thật ra rất muốn, bất quá nhân phẩm của anh không cho phép anh làm như vậy, thực sự anh chỉ là giúp em thay quần áo bẩn đi giặt, một ngụm cũng chưa ăn được gì, em không tin thì anh cùng em đi bệnh viện kiểm tra."
Kiều Mộng Viện nghe hắn nói như vậy, càng vô cùng xấu hổ, nắm lấy cái gối trên giường nhằm người Trương Dương ném qua, Trương đại quan nhân dễ dàng tránh thoát, thở dài nói: "Anh sợ nhất người khác nói oan uổng mình, Mộng Viện, sao em lại không nghĩ tới điểm tốt đẹp của anh chứ?"
Kiều Mộng Viện sao có thể không biết thằng nhãi này là được tiện nghi khoe mã, nói: "Anh thoạt nhìn không giống người tốt."
Trương đại quan nhân cười nói: "Người nhất định phải qua hiện tượng mới nhìn thấu được bản chất, anh đây tuy rằng bề ngoài không giống người tốt, nhưng bên trong lại là thuần khiết thiện lương (Phét=))." Hắn bưng bát canh giải rượu đi qua, vỗ nhẹ lên vai của Kiều Mộng Viện, lần này Kiều Mộng Viện không phản ứng kịch liệt như vừa rồi nữa, nói: "Làm gì?"
"Đứng lên, uống canh giải rượu đi."
Có thể là bởi vì vừa hiểu lầm Trương Dương, Kiều Mộng Viện có vẻ có chút ngại ngùng, thuận theo hắn ngồi dậy từ trong chăn, tiếp lấy bát canh giã rượu Trương Dương đưa cho uống luôn, uống được một ngụm, nàng liền không nhịn được nhíu nhíu đầu mày nói: "Đắng quá!"
"Thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh, Mộng Viện, em hôm qua ói ra một lần, cả mật cũng đều nhổ ra u, sàn nhà gỗ đều bị em nôn ra trắng xóa hết đó."
Kiều Mộng Viện thẹn thùng nói: "Đừng nói nữa!"
Trương Dương nói: "Em uống nhanh lên, anh sẽ không nói."
Kiều Mộng Viện uống xong bát canh giã rượu, cảm thấy dạ dày thư thái hơn một chút, nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Trương Dương, nhớ tới tối hôm qua hắn không ngừng chăm sóc đối với chính mình, trong lòng không khỏi nổi lên một trận cảm động: "Anh cũng đi ngủ đi, mệt mỏi cả đêm rồi."
Trương Dương nói: "Không mệt, làm chút chuyện cho em, lòng anh thấy kiên định, em nói anh có đáng bị coi thường hay không?"
Kiều Mộng Viện không nhịn được nở nụ cười, nàng hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, Trương Dương đi qua đi đem rèm cửa sổ giật lại, ở bên ngoài tuyết vẫn đang rơi rất nhiều, khắp nơi đều là một mảnh trắng xoá. Kiều Mộng Viện thở ra một hơi, cảm thấy mình vẫn đang có một chút say rượu chưa tỉnh, nhẹ giọng nói: "Trương Dương, anh không đi làm sao?"
Trương Dương nói: "Anh xin nghỉ! Dù sao cục chiêu thương đã hoàn thành nhiệm vụ năm nay, ở đơn vị bên kia có đi hay không cũng đều như nhau."
Kiều Mộng Viện từ giường đứng lên, lấy lại túi quần áo, trong đó có áo ngủ, cũng có trang phục nữ mốt, nàng có chút vô cùng kinh ngạc nói: "Trương Dương, anh bình thường hay mang nữ nhân tới ở đây?"
Trương Dương cười nói: "Anh biết em nghĩ thế mà, em đừng đem chỗ tốt như vậy ném cho anh, cái biệt thự này là anh mượn Lương Thành Long, những trang phục này anh cũng không biết là của ai, em vừa vặn đúng lúc cần thay." Kỳ thực này mấy món đồ này là của Sở Yên Nhiên, Trương đại quan nhân đương nhiên không tiện đem thực tế chuyện này nói ra được.
Kiều Mộng Viện nói: "Em không mặc quần áo của người khác."
Trương Dương nói: "Được rồi, anh đem quần áo của anh cầm qua, em mặc được thì mặc, bất quá có chút rộng!"
Kiều Mộng Viện gật đầu, sau khi cầm lấy quần áo của Trương Dương, nàng đi vào nhà vệ sinh tắm, Trương đại quan nhân ở ngoài cửa nhiều lần cố gắng, rốt cục vẫn bỏ đi ý niệm phá cửa mà vào, vất vả lắm mới sắm vai chính nhân quân tử một lần, phải diễn vai này đến cùng. (quân tử dởm))
Kiều Mộng Viện tắm sửa đủ một giờ, lúc này mới từ bên trong đi ra, thấy Trương Dương đang nằm ngủ ở trên ghế sô pha.
Nhìn bộ dạng Trương Dương ngủ say, Kiều Mộng Viện không khỏi lộ ra tiếu ý mỉm cười, đi tới bên cạnh Trương Dương, muốn đắp giúp hắn cái chăn lên, không nghĩ tới hắn đột nhiên mở hai mắt ra, Kiều Mộng Viện sợ đến thét lên một tiếng chói tai, mặt đỏ bừng lên: "Anh dọa chết người! Anh muốn đem em hù chết sao?"
Trương đại quan nhân vốn là không ngủ, chỉ nằm ở trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần thôi, thấy Kiều Mộng Viện đang ăn mặc một cái áo ngủ màu trắng, hai chân trắng nõn lộ ra từ trong áo ngủ, con ngươi trong suốt, mái tóc màu đen có chút ẩm ướt, cả người thoạt nhìn có tính nhạy cảm.
Kiều Mộng Viện đưa trả lại cho hắn quần áo: "To quá!"
Trương Dương nở nụ cười: "Nếu không anh đi ra ngoài mua cho em!"
Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Không cần phiền phức như thế, ở đây hẳn là có phòng giặt quần áo, em đem quần áo giặt một chút rồi hong khô, rất nhanh sẽ tốt thôi." Nàng nói xong đi ra ngoài, đi tới trước cửa lại nghĩ tới một việc: "Trương Dương, điện thoại di động của em đâu?"
Trương Dương cũng quên mất chuyện này, điện thoại di động của Kiều Mộng Viện hẳn là ở trên xe của hắn, hắn đứng dậy ra cửa, đi tới trong ga ra, cầm điện thoại di động của Kiều Mộng Viện trở về, Kiều Mộng Viện thấy trên điện thoại di động có chừng mười mấy cuộc gọi lỡ, không khỏi thở dài một hơi, uống rượu quả nhiên làm hỏng việc, nàng trước tiên gọi điện thoại trở lại cho cha ở kinh thành, nói cho ông ta biết mình để điện thoại di động quên ở trong xe, sau khi Kiều Chấn Lương biết con gái bình an cũng không có hỏi nhiều. Hắn thấp giọng nói: "Ông nội muốn nói chuyện với con."
Thanh âm ôn hòa của Kiều lão từ điện thoại trong truyền đến: "Viện Viện, ta mặc quần áo rét vào rồi, kinh thành có tuyết rơi nhiều, ngày hôm nay lúc mặc vào cả một chút cũng không lạnh, vì sao không cùng ba cháu cùng nhau qua, ta rất nhớ cháu."
Nghe được thanh âm của ông nội, Kiều Mộng Viện có chút xung động rơi lệ, nàng nhẹ giọng nói: "Ông nội, cháu gần đây đang bận chuyện công ty, chờ chuyện tình bên này kết thúc, cháu sẽ lập tức đi qua thăm ông."
Kiều lão từ chỗ Kiều Chấn Lương đã biết được nàng muốn đem kết thúc toàn bộ việc buôn bán, đối với cháu gái này Kiều lão luôn yêu quý từ đáy lòng, y tràn ngập thân thiết nói: "Viện Viện, không nên miễn cưỡng chính mình, chuyện của anh trai cháu không có quan hệ với cháu, ta biết, cháu vẫn đều làm rất khá, ta vẫn lấy cháu làm quang vinh, coi cháu là niềm kiêu ngạo của ta."