Trương Dương và Sở Yên Nhiên đều biết Kiều gia gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chuyện của Kiều Bằng Cử chắc sẽ không khiến Kiều Mộng Viện biểu hiện ra vẻ bi thương và tuyệt vọng như vậy, hai người mơ hồ cảm thấy Kiều gia nhất định lại có đại sự phát sinh, nhưng không ai hỏi cả, bọn họ đưa Kiều Mộng Viện tới biệt thự của Lương Thành Long, Sở Yên Nhiên ở vùng với Kiều Mộng Viện, Trương Dương ra ngoài gọi điện thoại cho Thì Duy, Thì Duy lúc này đang ở kinh thành, nghe nói chuyện của chị họ, lập tức tỏ vẻ sẽ bay tới ngay. Trương Dương biết tính tình giấy không thể gói được lửa của Thì Duy, dặn đi dặn lại, bảo cô ta đừng nói chuyện này với bất kỳ ai.
Tình tự của Kiều Mộng Viện đã ổn định hơn rất nhiều, cô ta nhìn Sở Yên Nhiên, ngượng ngùng cười cười, nói khẽ: "Yên Nhiên, thật ra mấy ngày nay tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội tới thăm cô, không ngờ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt lại dưới tình huống như vậy."
Sở Yên Nhiên cười nói: "Tôi cũng muốn đi gặp cô, khi tôi không ở trong nước, cô đã giúp Trương Dương rất nhiều, tôi đang muốn nói cám ơn cô."
Biểu hiện của hai người vô cùng khách khí, Kiều Mộng Viện sau khi tình tự ổn định lại, đi rửa mặt rồi đi tới bên cạnh bên cạnh, tuy rằng mắt cô ta vẫn còn đỏ, nhưng vẻ mặt của cô ta đã khôi phục lại lý trí và trấn định. Trương đại quan nhân cười ha ha từ bên ngoài bước vào, cầm trong tay điểm tâm vừa mua từ bên ngoài về: "Nói chuyện mệt chưa, ăn chút điểm tâm đi."
Sở Yên Nhiên nói: "Mua ở đâu vậy?" Nghĩ thầm thằng ôn này cũng biết dỗ dành con gái thật, chỗ đồ ăn này tám chín phần mười là không phải mua cho mình.
Dương nói: "Vừa rồi trên đường tới nhìn thấy một cái quán, nghe nói là bọn họ bán hàng rất đắt khách, tôi ngại không muốn quấy rầy các cô cho nên vòng lại mua."
Sở Yên Nhiên đứng dậy nói: "Em đi pha cafe, chị Mộng Viện, chị nói chuyện với Trương Dương đi, lập tức sẽ có capuchino thơm ngon được đưa tới." Sở Yên Nhiên chỉ mượn cớ tránh đi, cô ta và Kiều Mộng Viện không có giao tình sâu, trước mặt mình, chắc hẳn Trương Dương cũng không tiện nói chuyện với cô ta, cho nên cô ta rất thấu tình đạt lý cho bọn họ một cơ hội ở riêng.
Kiều Mộng Viện nói: "Yên Nhiên, không cần phiền toái như vậy đâu!" Nhưng Sở Yên Nhiên đã đi ra ngoài rồi.
Trong Phòng khách chỉ còn lại có Trương Dương và Kiều Mộng Viện, không khí trở nên có chút xấu hổ, thật ra bọn họ nếu ở riêng thì sẽ không như vậy, nhưng lần này trong phòng còn có Sở Yên Nhiên, Kiều Mộng Viện đan mười ngón tay vào nhau, cô ta không biết nên nói gì.
Dương nói: "Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Thì Duy, cô ta lập tức mua vé máy bay tới đây, tôi nghĩ tối nay chắc sẽ tới Đông Giang."
Kiều Mộng Viện thở phào nhẹ nhõm nói: "Gọi nó làm gì? Nó đi đến đâu cũng là thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa..." Trong lòng cô ta hiểu rõ Trương Dương là muốn tốt cho mình, không biết vì sao nhớ tới đoạn thời gian bọn ở Nam Tích, khi hai người bị nghi mắc bệnh viêm phổi cấp R, thời gian hai người gần gũi đó vô cùng yên ổn, cho dù bệnh uy hiếp tới sinh mệnh của cô ta, nhưng có Trương Dương ở bên cạnh làm bạn thì cô ta cũng không hề sợ hãi."
Trương Dương nói khẽ: "Bất kể xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần nhớ, tôi luôn ở bên cạnh cô!"
Nội tâm vốn đã bình phục của Kiều Mộng Viện lại bốn bề sóng dậy, chỉ có Trương Dương mới mang được đến loại cảm giác ấm áp và kiên định này. Nhưng bí mật trong lòng Kiều Mộng Viện không thể nói cho bất kỳ ai, thậm chí bao gồm cả Trương Dương, chuyện này đến rất đột nhiên, rất bất khả tư nghị, cô ta biết rõ ảnh hưởng mà chuyện này có thể mang đến.
Trương Dương nói: "Có phải lo lắng cho chuyện của anh trai không?"
Kiều Mộng Viện gật đầu, trước mắt cũng chỉ có chuyện với đại ca mới có thể trở thành cái cớ để cho cô ta tình tự kém đi: "Anh tôi vừa mới gọi điện thoại về, nói là bị người ta hãm hại, trước mắt không thể về trong nước, cha tôi...!" Nhớ tới khuôn mặt hiền lành của Kiều Chấn Lương, Kiều Mộng Viện lại đột nhiên nghẹn lời, cô ta thậm chí không biết về sau nên đối mặt với cha như thế nào.
Trương Dương nói: "Chuyện của Bằng Cử rõ ràng là bị người ta chơi, căn cứ vào phân tích của tôi, có người không chỉ nhằm vào anh ta, mà là Kiều gia các cô."
Kiều Mộng Viện nói: "Những người làm con như chúng tôi không những không mang tới sự an ủi cho cha mẹ, ngược lại còn mang tới cho họ phiền toái vô cùng vô tận, chúng tôi thật sự là bất hiếu."
Sở Yên Nhiên cầm cafe mới pha xong đi tới, Kiều Mộng Viện nhìn cánh hoa vẽ rất đẹp trong chén, mỉm cười nói: "Yên Nhiên, một ly cà phê tinh mỹ như vậy tôi không đành lòng uống đâu."
Sở Yên Nhiên nói: "Cuối cùng cũng có một người hiểu được thưởng thức cà phê của tôi, khi tôi pha cho người nào đó uống, hắn căn bản chính là trâu uống!" Khi nói chuyện tràn ngập tình yêu liếc Trương Dương một cái.
Trương Dương cười nói: "Anh thích uống trà, có điều thứ này cũng thơm thật."
Sở Yên Nhiên đưa cho hắn một ly trà xanh, Trương Dương uống một ngụm rồi ngồi thưởng thức, mùi thơm của lá trà và tình ý của Sở Yên Nhiên đối với mình tràn ngập trong phế phủ, vợ như vậy thì còn cầu gì nữa!
Kiều Mộng Viện nói: "Nhìn thấy hai người hạnh phúc như vậy, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ!" Những lời này của cô ta tuyệt đối là nói thật lòng.
Sở Yên Nhiên nói: "Chị Mộng Viện, chuyện của anh chị gấp lắm ư?"
Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta nói khẽ: "Tôi vừa rồi một mực đang suy nghĩ chuyện này, trước đây tôi cho rằng việc kinh doanh của mình không cần dựa vào người nhà, tôi muốn thông qua loại phương thức này để chứng minh mình, nhưng hiện tại ngẫm lại, tôi đã sai rồi."
Sở Yên Nhiên nói: "Tôi cũng không phải vậy ư?"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Đâu có? Cô là tiếp nhận sản nghiệp của bà ngoại, chuyện hiện tại mà cô làm không hề dựa vào một chút quan hệ nào của cha chú, cô có thể vạch rõ quan hệ với quan trường, còn tôi..." Cô ta thở dài: "Người trong cuộc mê muội, cho tới hiện tại tôi mới thực sự hiểu ra."
Sở Yên Nhiên cuối cùng cũng hiểu cha vì sao kiên quyết hồi mình đầu tư vào Bình Hải, ông ta đại khái đã thấy trước được nguy cơ, phúc họa tương y, bất kỳ quan hệ nào cũng đều là một con dao hai lưỡi, lợi dụng tốt thì anh có thể như cá gặp nước, nhưng nếu anh lợi dụng không đúng thì sẽ tự hại mình.
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi sẽ triệt để rút lui!"
Trương Dương nói: "Mộng Viện, cô suy nghĩ kỹ đi, cô có thể có được thành tựu hôm nay cũng không dễ dàng gì."
Kiều Mộng Viện nói: "Thành tựu không phải là của tôi!"
Thì Duy tối hôm đó đến chỗ của bọn họ, cô ta đang ở kinh thành, đương nhiên nghe nói không ít tin tức, Kiều gia lần này thặt đã gặp một phiền phức lớn, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của chị họ, nước mắt Thì Duy tuôn ào ào, Kiều Mộng Viện lúc này ngược lại đã hoàn toàn bình tĩnh, cô ta an ủi Thì Duy: "Không có việc gì đâu, chúng ta về nhà thôi!"
Thì Duy gật đầu.
Trương Dương nói: "Tôi đưa các cô về!"
Kiều Mộng Viện nói: "Không phiền hai người đâu!"
Sở Yên Nhiên cười nói: "Không sao mà, dẫu sao thì tôi cũng phải về nhà!" Nói xong câu đó cô ta lại thấy mình nói như vậy có chút dư thừa, mặt không khỏi đỏ lên. Cũng may là Kiều Mộng Viện và Thì Duy cũng không chú ý tới biến hóa trên mặt của cô ta.
Trương đại quan nhân lái xe đưa ba người về viện gia thuộc tỉnh ủy, Kiều Mộng Viện quyết định về nhà là đã phải tốn rất nhiều thời gian để tự thuyết phục mình, cô ta trước giờ đều là người không muốn trốn tránh hiện thực, tuy đoạn hội thoại trong phật đường khiến cô ta mất đi khống chế, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì lập tức liền bắt đầu hối hận, bất kể chân tướng của sự việc là như thế nào thì cô ta cũng đều phải dủng cảm mà đối mặt, Kiều gia đang phải đối diện với một nguy cơ lớn nhất trong hơn hai mươi năm qua, cô ta không thể lựa chọn.
Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện và Thì Duy tới cửa Kiều gia, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Kiều Mộng Viện, ánh mắt này khiến hắn tin rằng, Kiều Mộng Viện tuyệt đối không dễ dàng gục ngã.
Trước khi sắp chia tay Kiều Mộng Viện và Sở Yên Nhiên bắt tay nhau." Yên Nhiên, trở về đi, đừng lo lắng vì chuyện của tôi."
Sở Yên Nhiên gật đầu, cùng Trương Dương về Tống gia.
Thì Duy nhìn bóng dáng của họ: "Chị họ, bọn họ có phải săp kết hôn hay không?"
Kiều Mộng Viện nói: "Chuyện này có liên quan gì tới em?"
Thì Duy không nói gì, nhưng trong lòng lại lấy Quách Chí Giang và Trương Dương ra so sánh.
Kiều Chấn Lương một mình ngồi trong phòng khách, trong phòng đầy mùi thuốc, đầu mẩu thuốc lá ở dưới chân y, sớm đã tắt rồi, vẻ mặt của Kiều Chấn Lương sám như tro tàn.
Thì Duy vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cậu như vậy, sợ đến nỗi lè lưỡi.
Kiều Chấn Lương nghe thấy tiếng bước chân của hai cô, nhìn thấy con gái, ánh mắt của y rõ ràng sáng lên một chút, lộ ra vẻ thương tiếc và quan ái, Kiều Mộng Viện nhìn thấy ánh mắt của cha, kiệt lực khống chế tình cảm nội tâm, cô ta nói khẽ: "Cha! Con muốn nói chuyện với cha!" Kiều Chấn Lương gật đầu, hai cha con một trước một sau đi vào thư phòng.
Kiều Mộng Viện đóng cửa thư phòng lại, rồi khóa trái cửa.
Kiều Chấn Lương ngồi sau bàn đọc sạch, kéo ngăn kéo ra muốn lấy thuốc lá nhưng lại bị Kiều Mộng Viện vươn tay ngăn cản: "Mẹ con đâu?"
Kiều Chấn Lương ra sức mím môi: "Chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi, quyết định ly hôn, mẹ con lựa chọn xuất gia!"
Kết quả như vậy không hề khiến Kiều Mộng Viện cảm thấy bất ngờ, trong đôi mắt đẹp của cô ta phủ lên một tầng ánh lệ: "Con ở ngoài phật đường nghe thấy cuộc nói chuyện của cha mẹ."
Kiều Chấn Lương nhìn con gái, lắc đầu: "Không liên can tới con!"
Kiều Mộng Viện lẳng lặng nhìn cha: "Con thà không nghe thấy những lời đó."
Kiều Chấn Lương thâm tình nhìn con gái: "Mộng Viện, con hãy nghe cha nói, tất cả đều không thay đổi, bất kể trên đời này xảy ra chuyện gì, đều không thay đổi được quan hệ giữa chúng ta, cha là cha con, con vĩnh viễn là con gái cha, con gái duy nhất."
Sự bình tĩnh của Kiều Mộng Viện nằm ngoài ý liệu của Kiều Chấn Lương, cô ta nói khẽ: "Cha, con hôm nay về đây là muốn nói với cha một chuyện, con sẽ làm con gái ngoan của cha, con trong thời gian ngắn nhất sẽ kết thúc tất cả sinh ý trong tay con, con không biết con có thể giúp gia đình được bao nhiêu, nhưng điều duy nhất mà con có thể làm là con sẽ dồn hết tất cả, anh trai có gọi điện thoại cho con, anh ấy nói là bị người ta hãm hại, ít nhất thì hiện tại anh ấy vẫn an toàn, anh ấy muốn cha và ông nội giữ gìn sức khỏe."